Chương 38: Học Bá Ra Tay (2)
Liễu Hi
09/03/2023
Khoảng cách giữa hai đội đã kéo thành 7 điểm, thời gian còn lại không nhiều, bọn Trâu Ngọc Đào đều thấy cấp bách, không cẩn thận phạm lỗi để đối phương có cơ hội ném phạt, ghi thêm 1 điểm. Điểm số chênh lệch lập tức biến thành 8 điểm.
Tống Ngạn Thành sắc mặt lạnh lùng, đứng bên ngoài hô lớn: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Ổn định, ổn định!”
Ngoài sân đám nữ sinh hồi hộp đến mức không dám hô hào, sợ quấy rầy đến các đội viên. Tống Toa Toa nhìn chằm chằm Quý Hoài, không hiểu sao còn thấy khẩn trương hơn cả chính chủ.
Trên sân ngươi tranh ta đoạt rất kịch liệt, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi đã tổ chức hai đợt tiến công nhỏ lại bị đối phương ngăn cản. Quý Hoài bị hai người kèm chặt không có cách nào, đành gọi to một tiếng ra hiệu với Lưu Chiêu.
Trong chớp nhoáng Lưu Chiêu hiểu ngay ý đồ của anh, liền ra hiệu cho Trâu Ngọc Đào bảo vệ rổ, bản thân từ bỏ tấn công, mang theo hai thành viên khác đến kèm chặt Tôn Húc. Loại chiến thuật lưu manh này quả nhiên có hiệu quả, đội đối phương không ai phòng thủ, một trong hai người đang kèm Quý Hoài đành phải chạy về khu vực rổ.
Quý Hoài cuối cùng cũng có cơ hội, xoay người một cái chạy thật nhanh bỏ xa người đang kèm cặp.
“Còn ba phút!” Trâu Ngọc Đào hô nhỏ, nhanh chóng chuyền bóng cho Quý Hoài.
Bóng vừa vào tay, Quý Hoài không cần nhìn đã nhảy lên trực tiếp ném bóng vào giữa rổ, ghi ngay 3 điểm. Không đợi mọi người kịp kinh ngạc, anh lại lao vào vùng cấm của đối phương, sau đó phối hợp với Lưu Chiêu chuyền bóng qua lại, bất ngờ nhảy lên ghi thêm 3 điểm.
Tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên, bên lớp 10/7 ai cũng vẻ mặt lo lắng, gọi nhóm Tôn Húc bảo vệ rổ.
Trong chớp mắt đã ghi được 6 điểm, các cầu thủ đội 10/1 lấy lại tinh thần chạy như bay trên sân.
Quý Hoài chạy nhanh như một tia chớp, miệng vừa hô “Bên trái” vừa làm động tác giả lừa gạt Tôn Húc đang muốn ngăn cản, lại tiện tay chuyền bóng cho Lưu Chiêu rồi chạy nhanh đến dưới rổ.
Lưu Chiêu mang bóng lùi về sau rồi chuyền cho Trâu Ngọc Đào, Trâu Ngọc Đào tiếp bóng làm bộ định ném nhưng lại chuyền bóng cho Quý Hoài. Bọn họ ba người chuyền bóng tới lui làm đối phương xoay đến chóng mặt. Cuối cùng nhân lúc Tôn Húc không nhịn được lao lên đẩy người, Lưu Chiêu đúng lúc té ngã, lấy được cơ hội ném phạt.
Bóng vào rổ, ghi ngay 1 điểm.
Lớp 10/1 giờ chỉ còn thua lớp 10/7 có 1 điểm mà thôi.
Còn một phút ba mươi giây là kết thúc trận đấu, hai bên tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Để ổn định ưu thế, Tôn Húc bắt đầu tiến công mãnh liệt, Quý Hoài và Lưu Chiêu gắt gao phòng thủ một trái một phải làm Tôn Húc không cách nào ghi điểm. Cứ như vậy đến khi chỉ còn mười giây đồng hồ, trọng tài đã nâng tay lên bắt đầu đếm ngược, Quý Hoài đột nhiên đoạt được bóng trên tay Tôn Húc, cong gối nhảy lên ném một quả bóng xa.
Bảy, sáu, năm, bốn, ba, bóng rơi vào rổ không gặp trở ngại gì, phanh một tiếng đập xuống mặt đất.
Trọng tài đếm xong hai giây cuối cùng, tuyên bố lớp 10/1 ghi được 3 điểm, giành thắng lợi trước lớp 10/7 với tỷ số 54:52.
Tiếng hoan hô nổ tung cả cầu trường, Lưu Chiêu và bọn Trâu Ngọc Đào vây quanh Quý Hoài ôm chặt thành một đoàn, vui đến phát ngất.
Dường như không quen cùng người khác thân mật đến vậy, Quý Hoài bị ôm đứng như trời trồng ở giữa nhóm, hơi mất tự nhiên. Anh ngước mắt nhìn ra ngoài sân, thấy Tống Toa Toa đang cười tươi rói, giơ hai tay lên ra dấu ca ngợi, anh cong cong khoé miệng, bỗng cảm thấy loại cảm giác này rất không tệ.
Tống Ngạn Thành sắc mặt lạnh lùng, đứng bên ngoài hô lớn: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Ổn định, ổn định!”
Ngoài sân đám nữ sinh hồi hộp đến mức không dám hô hào, sợ quấy rầy đến các đội viên. Tống Toa Toa nhìn chằm chằm Quý Hoài, không hiểu sao còn thấy khẩn trương hơn cả chính chủ.
Trên sân ngươi tranh ta đoạt rất kịch liệt, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi đã tổ chức hai đợt tiến công nhỏ lại bị đối phương ngăn cản. Quý Hoài bị hai người kèm chặt không có cách nào, đành gọi to một tiếng ra hiệu với Lưu Chiêu.
Trong chớp nhoáng Lưu Chiêu hiểu ngay ý đồ của anh, liền ra hiệu cho Trâu Ngọc Đào bảo vệ rổ, bản thân từ bỏ tấn công, mang theo hai thành viên khác đến kèm chặt Tôn Húc. Loại chiến thuật lưu manh này quả nhiên có hiệu quả, đội đối phương không ai phòng thủ, một trong hai người đang kèm Quý Hoài đành phải chạy về khu vực rổ.
Quý Hoài cuối cùng cũng có cơ hội, xoay người một cái chạy thật nhanh bỏ xa người đang kèm cặp.
“Còn ba phút!” Trâu Ngọc Đào hô nhỏ, nhanh chóng chuyền bóng cho Quý Hoài.
Bóng vừa vào tay, Quý Hoài không cần nhìn đã nhảy lên trực tiếp ném bóng vào giữa rổ, ghi ngay 3 điểm. Không đợi mọi người kịp kinh ngạc, anh lại lao vào vùng cấm của đối phương, sau đó phối hợp với Lưu Chiêu chuyền bóng qua lại, bất ngờ nhảy lên ghi thêm 3 điểm.
Tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên, bên lớp 10/7 ai cũng vẻ mặt lo lắng, gọi nhóm Tôn Húc bảo vệ rổ.
Trong chớp mắt đã ghi được 6 điểm, các cầu thủ đội 10/1 lấy lại tinh thần chạy như bay trên sân.
Quý Hoài chạy nhanh như một tia chớp, miệng vừa hô “Bên trái” vừa làm động tác giả lừa gạt Tôn Húc đang muốn ngăn cản, lại tiện tay chuyền bóng cho Lưu Chiêu rồi chạy nhanh đến dưới rổ.
Lưu Chiêu mang bóng lùi về sau rồi chuyền cho Trâu Ngọc Đào, Trâu Ngọc Đào tiếp bóng làm bộ định ném nhưng lại chuyền bóng cho Quý Hoài. Bọn họ ba người chuyền bóng tới lui làm đối phương xoay đến chóng mặt. Cuối cùng nhân lúc Tôn Húc không nhịn được lao lên đẩy người, Lưu Chiêu đúng lúc té ngã, lấy được cơ hội ném phạt.
Bóng vào rổ, ghi ngay 1 điểm.
Lớp 10/1 giờ chỉ còn thua lớp 10/7 có 1 điểm mà thôi.
Còn một phút ba mươi giây là kết thúc trận đấu, hai bên tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Để ổn định ưu thế, Tôn Húc bắt đầu tiến công mãnh liệt, Quý Hoài và Lưu Chiêu gắt gao phòng thủ một trái một phải làm Tôn Húc không cách nào ghi điểm. Cứ như vậy đến khi chỉ còn mười giây đồng hồ, trọng tài đã nâng tay lên bắt đầu đếm ngược, Quý Hoài đột nhiên đoạt được bóng trên tay Tôn Húc, cong gối nhảy lên ném một quả bóng xa.
Bảy, sáu, năm, bốn, ba, bóng rơi vào rổ không gặp trở ngại gì, phanh một tiếng đập xuống mặt đất.
Trọng tài đếm xong hai giây cuối cùng, tuyên bố lớp 10/1 ghi được 3 điểm, giành thắng lợi trước lớp 10/7 với tỷ số 54:52.
Tiếng hoan hô nổ tung cả cầu trường, Lưu Chiêu và bọn Trâu Ngọc Đào vây quanh Quý Hoài ôm chặt thành một đoàn, vui đến phát ngất.
Dường như không quen cùng người khác thân mật đến vậy, Quý Hoài bị ôm đứng như trời trồng ở giữa nhóm, hơi mất tự nhiên. Anh ngước mắt nhìn ra ngoài sân, thấy Tống Toa Toa đang cười tươi rói, giơ hai tay lên ra dấu ca ngợi, anh cong cong khoé miệng, bỗng cảm thấy loại cảm giác này rất không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.