Chương 31: Làm Nóng Người (1)
Liễu Hi
09/03/2023
Buổi tối trở lại ký túc xá, Tống Toa Toa thái độ khác thường, không vội vàng tìm đồ ăn, ngược lại kéo ghế ngồi cạnh Giang Văn Hiểu, nhờ cô bạn giúp đỡ giải đề.
“Quận chúa điện hạ, đề nào không biết làm nha?” Giang Văn Hiểu đặt cuốn bài tập Toán Olympic xuống, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.
“Chính là cái câu hỏi phụ môn Hoá nè!” Tống Toa Toa cắn răng.
Tuy Giang Văn Hiểu không phải cao thủ môn Hoá, kỳ thi giữa học kỳ một vừa rồi cũng giải không được câu hỏi phụ, nhưng trong lớp thầy Tống đã từng giảng một lần, cô cũng đã nắm được. Cầm bài thi của Tống Toa Toa, Giang Văn Hiểu cẩn thận giảng cho cô nghe.
Tống Toa Toa vừa nghe vừa gật đầu nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt.
Giang Văn Hiểu vừa nhìn đã biết cô không hiểu gì, lập tức ghét bỏ, “Trong lớp chú cậu đã giải thích một lần rồi mà, giờ tớ nói lại mà vẫn không hiểu sao?”
“Thầy nói nhanh quá, tớ nghe không hiểu gì cả.” Tống Toa Toa tỏ ra vô tội.
Giang Văn Hiểu bất đắc dĩ lườm cô một cái rồi giảng lại lần nữa.
“Ồ… Hình như có hiểu ra một chút.” Tống Toa Toa gãi má, “Nhưng mà phản ứng hoá học chỗ này là như thế nào? Cậu nói lần nữa đi?”
“Sao mà đần vậy chớ!” Giang Văn Hiểu quăng bút không giảng nữa, “Cậu có thắc mắc thì đi mà hỏi thủ khoa ngồi cạnh cậu ấy, đừng có ở đây làm chậm trễ giờ học của tớ nữa!”
“Bạn học Giang Văn Hiểu thân mến, bạn là cán sự học tập của lớp mà, phải có trách nhiệm với việc học tập của bạn cùng lớp chứ?” Tống Toa Toa chắp tay trước ngực, cười lấy lòng, “Nhanh giảng lại cho tớ nghe đi mà, cậu chính là người đáng yêu nhất thế giới này!”
Bởi vì người đứng nhất lớp Quý Hoài không muốn làm cán sự học tập nên cô chủ nhiệm bèn giao chức này cho Giang Văn Hiểu. Thật ra cô cũng không muốn làm cái chức vớ vẩn này đâu, sợ làm chậm trễ thời gian học tập của bản thân, ai ngờ bị cô chủ nhiệm bắt buộc tiếp nhận. Cũng may cái chức cán sự học tập này chỉ là danh hão, bình thường việc lớn nhỏ trong lớp đều do lớp trưởng phụ trách, chẳng ảnh hưởng gì đến cô, nên Giang Văn Hiểu cũng đã quen.
Cô trợn mắt trừng Tống Toa Toa, hừ lạnh: “Giờ tự học cả buổi tối cậu làm gì hả? Sao không nhờ Quý Hoài dạy cậu?”
“Tớ không muốn nhờ cậu ấy.” Tống Toa Toa giương mắt nhìn lên trần nhà.
“Tại sao không muốn nhờ hắn?”
“Không có gì, chỉ là không muốn thôi.”
Doãn Điềm vừa rửa mặt xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nghe thấy lời cô liền nói toạc ra: “Không muốn hỏi là vì sợ nghe xong không hiểu sẽ thấy xấu hổ chứ gì? Ngồi bên cạnh Quý Hoài có phải là có cảm giác chỉ số thông minh bị nghiền nát không?”
“Đâu có bị nghiền nát gì đâu, bình thường thôi mà.” Tống Toa Toa kiên quyết không chịu thừa nhận.
Hạ Tử đang đắp mặt nạ, nghe vậy xen mồm nói: “Tớ bảo này bé ngốc, sao hôm nay cậu chăm học vậy, về ký túc xá còn không nghỉ ngơi đi? Lát nữa chơi game với tớ không?”
“Không chơi đâu, tớ phải chăm chỉ học tập.” Tống Toa Toa nắm chặt tay, cắn răng nói, “Thi cuối học kỳ một, chị đây phải lên được hạng hai mươi!”
“Lên hạng hai mươi?” Doãn Điềm và Hạ Tử nhìn nhau rồi cười vang. Hạ Tử còn lại gần sờ vào trán cô xem có phải phát sốt rồi không.
Tống Toa Toa đẩy tay Hạ Tử ra, cô biết ngay nói ra sẽ bị các bạn chê cười.
Hạ Tử ôm vai cô hỏi: “Nói nghe xem, vì sao nhất định phải được hạng hai mươi?”
Tống Toa Toa xoè tay, vẻ mặt bất lực kể lại sự tình.
“Không ngờ cậu cũng là một đứa nhỏ có chí khí.” Giang Văn Hiểu vỗ vai cô, “Lại đây, tớ sẽ tốt bụng giảng cho cậu thêm lần nữa.”
Cuối cùng Tống Toa Toa cũng hiểu được cách giải câu hỏi phụ từ đầu đến đuôi.
Vừa lấy lại tự do, Giang Văn Hiểu mở tập ra định làm bài thì bỗng trước mắt tối sầm, toàn bộ khu ký túc xá lâm vào bóng tối. Đã đến giờ tắt đèn.
“Quận chúa điện hạ, đề nào không biết làm nha?” Giang Văn Hiểu đặt cuốn bài tập Toán Olympic xuống, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.
“Chính là cái câu hỏi phụ môn Hoá nè!” Tống Toa Toa cắn răng.
Tuy Giang Văn Hiểu không phải cao thủ môn Hoá, kỳ thi giữa học kỳ một vừa rồi cũng giải không được câu hỏi phụ, nhưng trong lớp thầy Tống đã từng giảng một lần, cô cũng đã nắm được. Cầm bài thi của Tống Toa Toa, Giang Văn Hiểu cẩn thận giảng cho cô nghe.
Tống Toa Toa vừa nghe vừa gật đầu nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt.
Giang Văn Hiểu vừa nhìn đã biết cô không hiểu gì, lập tức ghét bỏ, “Trong lớp chú cậu đã giải thích một lần rồi mà, giờ tớ nói lại mà vẫn không hiểu sao?”
“Thầy nói nhanh quá, tớ nghe không hiểu gì cả.” Tống Toa Toa tỏ ra vô tội.
Giang Văn Hiểu bất đắc dĩ lườm cô một cái rồi giảng lại lần nữa.
“Ồ… Hình như có hiểu ra một chút.” Tống Toa Toa gãi má, “Nhưng mà phản ứng hoá học chỗ này là như thế nào? Cậu nói lần nữa đi?”
“Sao mà đần vậy chớ!” Giang Văn Hiểu quăng bút không giảng nữa, “Cậu có thắc mắc thì đi mà hỏi thủ khoa ngồi cạnh cậu ấy, đừng có ở đây làm chậm trễ giờ học của tớ nữa!”
“Bạn học Giang Văn Hiểu thân mến, bạn là cán sự học tập của lớp mà, phải có trách nhiệm với việc học tập của bạn cùng lớp chứ?” Tống Toa Toa chắp tay trước ngực, cười lấy lòng, “Nhanh giảng lại cho tớ nghe đi mà, cậu chính là người đáng yêu nhất thế giới này!”
Bởi vì người đứng nhất lớp Quý Hoài không muốn làm cán sự học tập nên cô chủ nhiệm bèn giao chức này cho Giang Văn Hiểu. Thật ra cô cũng không muốn làm cái chức vớ vẩn này đâu, sợ làm chậm trễ thời gian học tập của bản thân, ai ngờ bị cô chủ nhiệm bắt buộc tiếp nhận. Cũng may cái chức cán sự học tập này chỉ là danh hão, bình thường việc lớn nhỏ trong lớp đều do lớp trưởng phụ trách, chẳng ảnh hưởng gì đến cô, nên Giang Văn Hiểu cũng đã quen.
Cô trợn mắt trừng Tống Toa Toa, hừ lạnh: “Giờ tự học cả buổi tối cậu làm gì hả? Sao không nhờ Quý Hoài dạy cậu?”
“Tớ không muốn nhờ cậu ấy.” Tống Toa Toa giương mắt nhìn lên trần nhà.
“Tại sao không muốn nhờ hắn?”
“Không có gì, chỉ là không muốn thôi.”
Doãn Điềm vừa rửa mặt xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nghe thấy lời cô liền nói toạc ra: “Không muốn hỏi là vì sợ nghe xong không hiểu sẽ thấy xấu hổ chứ gì? Ngồi bên cạnh Quý Hoài có phải là có cảm giác chỉ số thông minh bị nghiền nát không?”
“Đâu có bị nghiền nát gì đâu, bình thường thôi mà.” Tống Toa Toa kiên quyết không chịu thừa nhận.
Hạ Tử đang đắp mặt nạ, nghe vậy xen mồm nói: “Tớ bảo này bé ngốc, sao hôm nay cậu chăm học vậy, về ký túc xá còn không nghỉ ngơi đi? Lát nữa chơi game với tớ không?”
“Không chơi đâu, tớ phải chăm chỉ học tập.” Tống Toa Toa nắm chặt tay, cắn răng nói, “Thi cuối học kỳ một, chị đây phải lên được hạng hai mươi!”
“Lên hạng hai mươi?” Doãn Điềm và Hạ Tử nhìn nhau rồi cười vang. Hạ Tử còn lại gần sờ vào trán cô xem có phải phát sốt rồi không.
Tống Toa Toa đẩy tay Hạ Tử ra, cô biết ngay nói ra sẽ bị các bạn chê cười.
Hạ Tử ôm vai cô hỏi: “Nói nghe xem, vì sao nhất định phải được hạng hai mươi?”
Tống Toa Toa xoè tay, vẻ mặt bất lực kể lại sự tình.
“Không ngờ cậu cũng là một đứa nhỏ có chí khí.” Giang Văn Hiểu vỗ vai cô, “Lại đây, tớ sẽ tốt bụng giảng cho cậu thêm lần nữa.”
Cuối cùng Tống Toa Toa cũng hiểu được cách giải câu hỏi phụ từ đầu đến đuôi.
Vừa lấy lại tự do, Giang Văn Hiểu mở tập ra định làm bài thì bỗng trước mắt tối sầm, toàn bộ khu ký túc xá lâm vào bóng tối. Đã đến giờ tắt đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.