Chương 32: Làm Nóng Người (2)
Liễu Hi
09/03/2023
“Tống Toa Toa!” Giang Văn Hiểu tức giận gào lên, “Tớ mà giảng bài cho cậu nữa thì tớ là con heo!!!”
Tống Toa Toa vui tươi hớn hở, tâm tình rất tốt, cô rửa mặt xong liền bò lên giường, vừa kéo giãn cơ chân vừa đeo tai nghe học tiếng Anh.
Ngày hôm sau đi học, các bạn trong lớp phát hiện sách vở trên bàn Chương Kế Diễm đều không còn. Nghe nói chính cô ta chủ động xin đổi lớp, đã đi rồi, nhưng đi lớp nào thì không ai biết rõ.
Như một loại ăn ý không ai nói ra, cả lớp không ai nhắc đến cô ta nữa, dường như người này chưa từng tồn tại ở đây.
Tống Toa Toa ngày nào cũng nỗ lực học tập, sợ bị các bạn cười nhạo vì học lực thấp. Nhưng qua một thời gian, cô phát hiện các bạn học rất thiện ý, không ai cười nhạo cô là con giáo viên mà có thành tích kém.
Chiều hôm đó lại đến giờ thể dục đã lâu không được học.
Còn chưa đến giờ vào tiết, cả lớp đã tụ tập ở sân thể dục. Không ngờ cô Từ đã đến từ sớm, cô đứng dưới bóng cây, dáng người cao gầy, tư thế hiên ngang.
“Chào cô ạ!” “Chào cô Từ!”…
Bọn học sinh đều bước đến chào hỏi cô, cô Từ cười gật đầu.
Bỗng nhiên từ trong đám người phát ra tiếng nói: “Chào mẹ vợ”, mọi người yên tĩnh một lát rồi nổ ra một trận cười vang.
Cô Từ hình như nghe không rõ nên hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Chào mẹ vợ!” Lại có vài nam sinh lớn tiếng chào, sau đó bộc phát như sóng triều, từng đợt từng đợt nam sinh đều kêu lên, càng lúc càng vang dội, đứa này kêu to hơn đứa kia.
“Chào mẹ vợ!” “Chào mẹ vợ!” “Chào mẹ vợ!”…
Tống Toa Toa đứng trong nhóm nữ sinh xấu hổ đỏ ửng mặt mày.
“Kêu bậy bạ cái gì đấy?” Cô Từ cười mắng, “Một đám nhóc mặt dày, đứa nào vừa rồi kêu bậy kêu bạ đi chạy năm vòng sân thể dục cho cô!”
“Dạ! Mẹ vợ!” Những nam sinh vừa rồi ồn ào đều xông lên chạy, theo sau là một đám nam sinh, cuối cùng toàn bộ nam sinh của lớp đều chạy.
Cán sự thể dục Lưu Chiêu chạy đến bên cạnh Quý Hoài, vừa chạy vừa hỏi: “Cậu không có gọi bậy, sao cũng chạy rồi?”
Quý Hoài chạy không nhanh không chậm, thốt ra ba chữ: “Làm nóng người.”
Chạy năm vòng sân trường, các nam sinh đều mệt thở không ra hơi, có rất nhiều đứa lười biếng, chỉ chạy được nửa đường đã nghỉ. Quý Hoài lại chạy đủ năm vòng, mặt không đỏ, cũng không thở gấp, như là chẳng biết mệt.
Lưu Chiêu nhìn chằm chằm anh quan sát, trong đôi mắt loé ra ánh sáng vui mừng.
“Huynh đệ à! Thể lực của cậu tốt thật đó!” Anh đập vai Quý Hoài, nhiệt tình nói, “Gia nhập đội bóng rổ lớp mình đi, nhân tài như cậu mà không chơi bóng rổ, đáng tiếc lắm!”
“Tôi nói rồi, không chơi.” Quý Hoài đẩy tay anh ra, thần sắc đạm mạc.
Lưu Chiêu chưa từ bỏ ý định, vẫn đi theo cạnh Quý Hoài để tìm mọi cách thuyết phục, các thành viên của đội bóng rổ cũng đến khuyên bảo. Nhưng bất kể mọi người nói gì, Quý Hoài cũng không đồng ý.
Trâu Ngọc Đào cũng là thành viên của đội bóng rổ, hắn không mở miệng, chỉ đứng một bên, vẻ mặt trào phúng.
“Vì sao chứ?” Lưu Chiêu muốn phát điên, “Cậu đâu phải không biết chơi bóng rổ, tại sao lại không vào đội? Chẳng lẽ cậu không quan tâm chút nào đến vinh dự của tập thể sao?”
Quý Hoài dừng bước, quay đầu lại nhìn Lưu Chiêu, nhàn nhạt nói: “Tôi không làm chuyện không có ý nghĩa.”
“Cái gì không có ý nghĩa?” Lưu Chiêu sửng sốt.
“Đội bóng rổ lớp ta, cho dù có thêm tôi, cũng chỉ có sáu người. Đều ở trình độ nghiệp dư, không được huấn luyện bài bản nên kỹ thuật và thể lực đều sàn sàn như nhau. Trong khi những lớp khác, nhất là các lớp thường đều có không ít các học sinh thi vào ngành thể dục, còn có huấn luyện viên chuyên dạy môn bóng rổ. Cho dù lớp ta có đấu với lớp nào đi nữa thì cũng không có phần thắng, chúng ta chắc chắn sẽ thua ngay vòng đấu loại.” Quý Hoài nhìn về phía một lớp khác cũng đang học giờ thể dục, “Cho nên tôi mới nói không có ý nghĩa, có thời gian thì đi đọc sách vẫn tốt hơn.”
Lớp 10/1 bọn họ là lớp trọng điểm học tập, lấy việc học tập các môn văn hoá làm trọng, về mặt thể dục thể thao đương nhiên kém hơn các lớp khác một chút. Quý Hoài nói là sự thật, chỉ là lời nói tàn khốc lý trí như vậy lúc nào cũng khiến người khác khó chấp nhận.
Tống Toa Toa vui tươi hớn hở, tâm tình rất tốt, cô rửa mặt xong liền bò lên giường, vừa kéo giãn cơ chân vừa đeo tai nghe học tiếng Anh.
Ngày hôm sau đi học, các bạn trong lớp phát hiện sách vở trên bàn Chương Kế Diễm đều không còn. Nghe nói chính cô ta chủ động xin đổi lớp, đã đi rồi, nhưng đi lớp nào thì không ai biết rõ.
Như một loại ăn ý không ai nói ra, cả lớp không ai nhắc đến cô ta nữa, dường như người này chưa từng tồn tại ở đây.
Tống Toa Toa ngày nào cũng nỗ lực học tập, sợ bị các bạn cười nhạo vì học lực thấp. Nhưng qua một thời gian, cô phát hiện các bạn học rất thiện ý, không ai cười nhạo cô là con giáo viên mà có thành tích kém.
Chiều hôm đó lại đến giờ thể dục đã lâu không được học.
Còn chưa đến giờ vào tiết, cả lớp đã tụ tập ở sân thể dục. Không ngờ cô Từ đã đến từ sớm, cô đứng dưới bóng cây, dáng người cao gầy, tư thế hiên ngang.
“Chào cô ạ!” “Chào cô Từ!”…
Bọn học sinh đều bước đến chào hỏi cô, cô Từ cười gật đầu.
Bỗng nhiên từ trong đám người phát ra tiếng nói: “Chào mẹ vợ”, mọi người yên tĩnh một lát rồi nổ ra một trận cười vang.
Cô Từ hình như nghe không rõ nên hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Chào mẹ vợ!” Lại có vài nam sinh lớn tiếng chào, sau đó bộc phát như sóng triều, từng đợt từng đợt nam sinh đều kêu lên, càng lúc càng vang dội, đứa này kêu to hơn đứa kia.
“Chào mẹ vợ!” “Chào mẹ vợ!” “Chào mẹ vợ!”…
Tống Toa Toa đứng trong nhóm nữ sinh xấu hổ đỏ ửng mặt mày.
“Kêu bậy bạ cái gì đấy?” Cô Từ cười mắng, “Một đám nhóc mặt dày, đứa nào vừa rồi kêu bậy kêu bạ đi chạy năm vòng sân thể dục cho cô!”
“Dạ! Mẹ vợ!” Những nam sinh vừa rồi ồn ào đều xông lên chạy, theo sau là một đám nam sinh, cuối cùng toàn bộ nam sinh của lớp đều chạy.
Cán sự thể dục Lưu Chiêu chạy đến bên cạnh Quý Hoài, vừa chạy vừa hỏi: “Cậu không có gọi bậy, sao cũng chạy rồi?”
Quý Hoài chạy không nhanh không chậm, thốt ra ba chữ: “Làm nóng người.”
Chạy năm vòng sân trường, các nam sinh đều mệt thở không ra hơi, có rất nhiều đứa lười biếng, chỉ chạy được nửa đường đã nghỉ. Quý Hoài lại chạy đủ năm vòng, mặt không đỏ, cũng không thở gấp, như là chẳng biết mệt.
Lưu Chiêu nhìn chằm chằm anh quan sát, trong đôi mắt loé ra ánh sáng vui mừng.
“Huynh đệ à! Thể lực của cậu tốt thật đó!” Anh đập vai Quý Hoài, nhiệt tình nói, “Gia nhập đội bóng rổ lớp mình đi, nhân tài như cậu mà không chơi bóng rổ, đáng tiếc lắm!”
“Tôi nói rồi, không chơi.” Quý Hoài đẩy tay anh ra, thần sắc đạm mạc.
Lưu Chiêu chưa từ bỏ ý định, vẫn đi theo cạnh Quý Hoài để tìm mọi cách thuyết phục, các thành viên của đội bóng rổ cũng đến khuyên bảo. Nhưng bất kể mọi người nói gì, Quý Hoài cũng không đồng ý.
Trâu Ngọc Đào cũng là thành viên của đội bóng rổ, hắn không mở miệng, chỉ đứng một bên, vẻ mặt trào phúng.
“Vì sao chứ?” Lưu Chiêu muốn phát điên, “Cậu đâu phải không biết chơi bóng rổ, tại sao lại không vào đội? Chẳng lẽ cậu không quan tâm chút nào đến vinh dự của tập thể sao?”
Quý Hoài dừng bước, quay đầu lại nhìn Lưu Chiêu, nhàn nhạt nói: “Tôi không làm chuyện không có ý nghĩa.”
“Cái gì không có ý nghĩa?” Lưu Chiêu sửng sốt.
“Đội bóng rổ lớp ta, cho dù có thêm tôi, cũng chỉ có sáu người. Đều ở trình độ nghiệp dư, không được huấn luyện bài bản nên kỹ thuật và thể lực đều sàn sàn như nhau. Trong khi những lớp khác, nhất là các lớp thường đều có không ít các học sinh thi vào ngành thể dục, còn có huấn luyện viên chuyên dạy môn bóng rổ. Cho dù lớp ta có đấu với lớp nào đi nữa thì cũng không có phần thắng, chúng ta chắc chắn sẽ thua ngay vòng đấu loại.” Quý Hoài nhìn về phía một lớp khác cũng đang học giờ thể dục, “Cho nên tôi mới nói không có ý nghĩa, có thời gian thì đi đọc sách vẫn tốt hơn.”
Lớp 10/1 bọn họ là lớp trọng điểm học tập, lấy việc học tập các môn văn hoá làm trọng, về mặt thể dục thể thao đương nhiên kém hơn các lớp khác một chút. Quý Hoài nói là sự thật, chỉ là lời nói tàn khốc lý trí như vậy lúc nào cũng khiến người khác khó chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.