Chương 13: Nữ Thần Pubg (1)
Liễu Hi
09/03/2023
Trong ký túc xá nam sinh ở phía bên kia, Lưu Chiêu tắt micro, vừa bẻ cổ tay vừa thở dài.
“Mày làm sao vậy? Lại mới vừa vào game đã chết nhăn răng rồi à?” Bạn cùng phòng hỏi.
“Không phải, còn thảm hơn vậy nữa kìa!” Lưu Chiêu buồn bực nói, “Tao vừa mới gọi hoa khôi lớp chúng ta là con gà.”
“Con gà?” Một cậu bạn cùng phòng khác hỏi, “Mày nói là Tống Toa Toa?”
“Đúng vậy, tao nào có ngờ cái con gà không biết nhảy dù là cô ấy đâu? Mấu chốt là tao còn nói ra miệng để người ta nghe được!” Lưu Chiêu vừa hối hận vừa nhịn không được bật cười.
Vừa mới hơn mười giờ, đèn đóm trong ký túc xá đã tắt đen như mực, trường học yêu cầu bọn học sinh tắt đèn xong là phải đi ngủ sớm, thế nhưng có rất ít học sinh biết nghe lời như vậy.
Quý Hoài đang đeo tai nghe để nghe tiết mục “Khám phá lịch sử” của kênh radio Hoả Tinh, bỗng mơ hồ nghe thấy bọn Lưu Chiêu nhắc đến một cái tên, anh ngẩng mặt lên quan sát họ, chỉ thấy ba cái đầu đang chụm lại, hình như là chơi game.
Lông mày anh nhíu lại khẽ đến mức khó ai phát hiện, anh giảm âm lượng radio, tháo xuống một bên tai nghe.
“Đệt! Tao chết luôn rồi!” Lưu Chiêu tối nay hoàn toàn không có tâm tình chơi game.
Hai nam sinh còn lại vội vàng xúi giục: “Mau tháo tai nghe, mở loa ngoài cho tụi tao nghe tiếng hoa khôi lớp mình coi!”
Rất nhanh đã có âm thanh một cô gái truyền tới, hình như là Hạ Tử: “Bé ngốc, chỗ bên cậu có kẻ địch không? Cẩn thận một chút.”
“Không có gì cả, khu đất này chỉ có một mình anh đẹp trai là tớ thôi.” Tống Toa Toa đáp xuống gần một làng chài, tại vùng hoang vu dã ngoại này một người cũng không có.
“Cậu mau chạy vào đây, diện tích bản đồ đang thu nhỏ kìa.” Hạ Tử thúc giục.
“Biết rồi, chờ tớ tìm một cái xe trượt tuyết đã.” Tống Toa Toa chạy vòng vòng tìm đồ, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu.
Sau đó ở ký túc xá nam sinh, ba người bọn Lưu Chiêu chỉ biết trơ mắt nhìn hoa khôi lớp mình thực hiện một loạt các thao tác loạn xà ngầu để lái chiếc xe trượt tuyết kêu ầm ầm to hơn cả xe máy cày, trèo đèo lội suối, va chạm lung tung, cứ nhắm vào thân cây và đá tảng mà húc vào, khiến chiếc xe xẹt ra từng tia lửa điện nổ bùm bụp, bù loong ốc vít kêu leng keng lóc cóc.
Lưu Chiêu vừa định lên tiếng cảm thán kỹ thuật lái xe hết sức “vương giả” này thì bạn hoa khôi của lớp đã lái xe trượt tuyết leo lên vách đá rồi ngã lộn nhào cắm mặt xuống đất, trong chớp mắt chỉ còn lại có vài giọt máu.
Lưu Chiêu cắn chặt môi:……
Hai nam sinh còn lại:……
Nhạc nền:……
Bởi vì đồng đội còn sống nên Tống Toa Toa không trực tiếp chết đi, nhưng là trong phạm vi 180 mét chung quanh không có lấy một bóng người, đồng đội cũng ở cách cô rất xa, không cách nào đến cứu, cho nên cô chỉ có thể nằm lại đây chờ chết.
Chỉ thấy cô vừa bò dưới đất vừa gọi to: “Có ai không? Ai tới bắn tớ một phát giùm đi!”
Hạ Tử và bọn Lưu Chiêu đều cười như điên.
Kéo dài hơi tàn đến một phút đồng hồ, bạn học Tống Toa Toa rốt cuộc cũng anh dũng hy sinh.
Doãn Điềm thở dài: “Có thể sống đến bây giờ, thật là làm khó cậu rồi.”
Tống Toa Toa hừ một tiếng: “Niềm vui của những đứa thích ngắm cảnh, cậu không hiểu được đâu!”
Ở ký túc xá nam sinh bên kia, Quý Hoài khóe miệng khẽ nhếch, lại đeo tai nghe lên.
Tiểu đội ăn thịt gà đã tử thương một nửa, không còn ai liên lụy, hai người Doãn Điềm và Hạ Tử vậy mà càng chơi càng hay. Đặc biệt là Hạ Tử, kỹ năng bắn súng và ẩn nấp đều rất xuất sắc, đánh bại hết đội này đến đội khác, quả thật nằm ngoài khả năng dự đoán của bọn Lưu Chiêu.
Chơi xong một game, Hạ Tử đã thành công gánh cả đội, mang theo ba tên ăn hại giết gà khắp nơi.
“Đệt, Hạ Tử tiểu tỷ tỷ thật là trâu!”
“Con gái ngầu lòi chẳng cần đến con trai làm gì luôn!”
“Tao tuyên bố, từ giờ trở đi cô ấy chính là nữ thần của tao!”
“Mày làm sao vậy? Lại mới vừa vào game đã chết nhăn răng rồi à?” Bạn cùng phòng hỏi.
“Không phải, còn thảm hơn vậy nữa kìa!” Lưu Chiêu buồn bực nói, “Tao vừa mới gọi hoa khôi lớp chúng ta là con gà.”
“Con gà?” Một cậu bạn cùng phòng khác hỏi, “Mày nói là Tống Toa Toa?”
“Đúng vậy, tao nào có ngờ cái con gà không biết nhảy dù là cô ấy đâu? Mấu chốt là tao còn nói ra miệng để người ta nghe được!” Lưu Chiêu vừa hối hận vừa nhịn không được bật cười.
Vừa mới hơn mười giờ, đèn đóm trong ký túc xá đã tắt đen như mực, trường học yêu cầu bọn học sinh tắt đèn xong là phải đi ngủ sớm, thế nhưng có rất ít học sinh biết nghe lời như vậy.
Quý Hoài đang đeo tai nghe để nghe tiết mục “Khám phá lịch sử” của kênh radio Hoả Tinh, bỗng mơ hồ nghe thấy bọn Lưu Chiêu nhắc đến một cái tên, anh ngẩng mặt lên quan sát họ, chỉ thấy ba cái đầu đang chụm lại, hình như là chơi game.
Lông mày anh nhíu lại khẽ đến mức khó ai phát hiện, anh giảm âm lượng radio, tháo xuống một bên tai nghe.
“Đệt! Tao chết luôn rồi!” Lưu Chiêu tối nay hoàn toàn không có tâm tình chơi game.
Hai nam sinh còn lại vội vàng xúi giục: “Mau tháo tai nghe, mở loa ngoài cho tụi tao nghe tiếng hoa khôi lớp mình coi!”
Rất nhanh đã có âm thanh một cô gái truyền tới, hình như là Hạ Tử: “Bé ngốc, chỗ bên cậu có kẻ địch không? Cẩn thận một chút.”
“Không có gì cả, khu đất này chỉ có một mình anh đẹp trai là tớ thôi.” Tống Toa Toa đáp xuống gần một làng chài, tại vùng hoang vu dã ngoại này một người cũng không có.
“Cậu mau chạy vào đây, diện tích bản đồ đang thu nhỏ kìa.” Hạ Tử thúc giục.
“Biết rồi, chờ tớ tìm một cái xe trượt tuyết đã.” Tống Toa Toa chạy vòng vòng tìm đồ, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu.
Sau đó ở ký túc xá nam sinh, ba người bọn Lưu Chiêu chỉ biết trơ mắt nhìn hoa khôi lớp mình thực hiện một loạt các thao tác loạn xà ngầu để lái chiếc xe trượt tuyết kêu ầm ầm to hơn cả xe máy cày, trèo đèo lội suối, va chạm lung tung, cứ nhắm vào thân cây và đá tảng mà húc vào, khiến chiếc xe xẹt ra từng tia lửa điện nổ bùm bụp, bù loong ốc vít kêu leng keng lóc cóc.
Lưu Chiêu vừa định lên tiếng cảm thán kỹ thuật lái xe hết sức “vương giả” này thì bạn hoa khôi của lớp đã lái xe trượt tuyết leo lên vách đá rồi ngã lộn nhào cắm mặt xuống đất, trong chớp mắt chỉ còn lại có vài giọt máu.
Lưu Chiêu cắn chặt môi:……
Hai nam sinh còn lại:……
Nhạc nền:……
Bởi vì đồng đội còn sống nên Tống Toa Toa không trực tiếp chết đi, nhưng là trong phạm vi 180 mét chung quanh không có lấy một bóng người, đồng đội cũng ở cách cô rất xa, không cách nào đến cứu, cho nên cô chỉ có thể nằm lại đây chờ chết.
Chỉ thấy cô vừa bò dưới đất vừa gọi to: “Có ai không? Ai tới bắn tớ một phát giùm đi!”
Hạ Tử và bọn Lưu Chiêu đều cười như điên.
Kéo dài hơi tàn đến một phút đồng hồ, bạn học Tống Toa Toa rốt cuộc cũng anh dũng hy sinh.
Doãn Điềm thở dài: “Có thể sống đến bây giờ, thật là làm khó cậu rồi.”
Tống Toa Toa hừ một tiếng: “Niềm vui của những đứa thích ngắm cảnh, cậu không hiểu được đâu!”
Ở ký túc xá nam sinh bên kia, Quý Hoài khóe miệng khẽ nhếch, lại đeo tai nghe lên.
Tiểu đội ăn thịt gà đã tử thương một nửa, không còn ai liên lụy, hai người Doãn Điềm và Hạ Tử vậy mà càng chơi càng hay. Đặc biệt là Hạ Tử, kỹ năng bắn súng và ẩn nấp đều rất xuất sắc, đánh bại hết đội này đến đội khác, quả thật nằm ngoài khả năng dự đoán của bọn Lưu Chiêu.
Chơi xong một game, Hạ Tử đã thành công gánh cả đội, mang theo ba tên ăn hại giết gà khắp nơi.
“Đệt, Hạ Tử tiểu tỷ tỷ thật là trâu!”
“Con gái ngầu lòi chẳng cần đến con trai làm gì luôn!”
“Tao tuyên bố, từ giờ trở đi cô ấy chính là nữ thần của tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.