Chương 14: Nữ Thần Pubg (2)
Liễu Hi
09/03/2023
Bởi vì chơi game rất gà, Tống Toa Toa chơi xong một ván liền thoát game, cô cũng không muốn lại bị mọi người cười nhạo.
Hôm sau mọi người đã bắt đầu chạy bộ tập thể dục từ bảy giờ sáng, sau đó về lớp tự học. Giờ tự học buổi sáng thường là thời điểm học môn Văn và tiếng Anh, cả lớp đều ngâm nga học thuộc lòng bài khoá giáo viên giao cho.
Theo sắp xếp của nhà trường, sau khi kết thúc giờ tự học mới được đi ăn sáng. Tống Toa Toa bụng đói kêu vang, vừa học bài khoá vừa lặng lẽ lấy từ trong hộc bàn ra một hộp sữa tươi uống lót dạ.
Khi uống đến đáy hộp, ống hút phát ra một tràng tiếng rột rột khiến Quý Hoài nghiêng đầu nhìn cô.
Tống Toa Toa dừng ngay động tác, vội vàng ném hộp sữa trống không vào túi rác rồi cầm sách giáo khoa lên, ngoan ngoãn học thuộc lòng bài khoá.
Cuối cùng cũng học bài xong, bọn học sinh tranh nhau đi nhà ăn ăn sáng.
Tống Toa Toa xếp hàng mua một phần cháo hạt sen bát bảo và một lồng bánh bao mộc nhĩ, đây là món cô thích nhất. Đang ăn đồ ngon bỗng nhiên cô nghe thấy phía sau có người nghị luận: “Tụi mày nghe gì chưa? Lần này đứng nhất khối Mười lại là cái tên Quý Hoài của lớp 10/1, trâu bò thật chứ!”
“Thủ khoa của trường Nhất Trung, có thể không trâu được sao.” Một nam sinh nói, “Một thằng nhà nghèo đến từ nông thôn, không ngờ lại có thiên phú học tập như vậy.”
“Quận Du Bắc chẳng phải vừa nghèo nàn vừa lạc hậu sao? Vậy mà cũng xuất hiện một thủ khoa, đúng là phượng hoàng xuất thân nơi thâm sơn cùng cốc.”
“Xời, một con mọt sách thôi mà, ngoài học hành ra thì còn biết làm gì?”
“Không sai, tao chưa từng thấy nó chơi bóng rổ bao giờ, tao nghi là nó đến quy tắc chơi bóng rổ cũng không biết.”
“Dân nhà nghèo ở nông thôn, chỉ sợ không phải không biết quy tắc mà là mua không nổi giày để chơi bóng rổ đó!”
Cả đám lập tức cười vang một trận.
Tống Toa Toa nhíu mày, quay đầu lại nhìn lướt qua. Chỉ thấy một đám nam sinh không biết là học lớp nào, đứa thì tóc uốn xoăn, đứa thì đeo khuyên tai, chân mang giày hàng hiệu AJ đang hot nhất mùa này, quần áo cũng toàn là đồ hiệu, đứa nào cũng có vẻ tuỳ hứng ngông nghênh, xem ra là bọn chạy theo trào lưu.
Đoán chừng bọn chúng không phải là kiểu học sinh đàng hoàng chăm chỉ học tập, Tống Toa Toa cũng không thèm phản ứng lại, chỉ là trong lòng cô tự nhiên cảm thấy bất bình thay cho Quý Hoài.
Tuy rằng anh ăn mặc khá đơn sơ mộc mạc, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, cho dù không mặc áo quần hàng hiệu cũng không hề khiến cho người ta cảm thấy nghèo hèn. Anh không phải kiểu người tính cách ương ngạnh, mà là người có cốt cách trầm tĩnh và nội liễm.
Trở về lớp, Tống Toa Toa chuẩn bị sách vở cho tiết học sắp đến, khi rảnh tay lại lặng lẽ quan sát Quý Hoài.
Cô phát hiện, anh thật sự là quá ít nói, nếu không ai chủ động nói chuyện với anh thì rất có thể cả ngày anh cũng không nói được một chữ.
Trong giờ học, anh rất chăm chú nghe thầy cô giảng, nhưng lại rất ít khi ghi chép, đôi khi mới viết viết vẽ vẽ gì đó vào tập sách. Lúc nghỉ giữa giờ có khi anh sẽ ra ngoài đi toilet, hoặc có khi sẽ ngồi lại trong lớp xem một ít sách kỳ quái. Thỉnh thoảng có bạn học nữ đỏ mặt lấy hết can đảm hỏi bài anh, anh cũng chỉ giải thích đôi ba câu, vẻ mặt lạnh băng như một tảng đá.
Yên lặng quan sát anh cả một ngày, đến giờ tự học buổi tối, Tống Toa Toa thật sự chịu hết nổi.
Cô khoanh hai tay lại đặt lên bàn rồi nằm úp sấp xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ Quý Hoài.
Không khí trong giờ tự học yên yên tĩnh tĩnh, một phút đồng hồ trôi qua, rồi hai phút, năm phút…
Quý Hoài bị cô nhìn chằm chằm đến hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng bỏ bút xuống, quay đầu sang nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Tống Toa Toa nằm trên bàn không nhúc nhích, chỉ động đậy quai hàm, thành thật trả lời: “Tớ muốn nhìn xem cậu đang bận làm cái gì, cả ngày đều không nói một lời, cậu không thấy buồn bực sao?”
Hôm sau mọi người đã bắt đầu chạy bộ tập thể dục từ bảy giờ sáng, sau đó về lớp tự học. Giờ tự học buổi sáng thường là thời điểm học môn Văn và tiếng Anh, cả lớp đều ngâm nga học thuộc lòng bài khoá giáo viên giao cho.
Theo sắp xếp của nhà trường, sau khi kết thúc giờ tự học mới được đi ăn sáng. Tống Toa Toa bụng đói kêu vang, vừa học bài khoá vừa lặng lẽ lấy từ trong hộc bàn ra một hộp sữa tươi uống lót dạ.
Khi uống đến đáy hộp, ống hút phát ra một tràng tiếng rột rột khiến Quý Hoài nghiêng đầu nhìn cô.
Tống Toa Toa dừng ngay động tác, vội vàng ném hộp sữa trống không vào túi rác rồi cầm sách giáo khoa lên, ngoan ngoãn học thuộc lòng bài khoá.
Cuối cùng cũng học bài xong, bọn học sinh tranh nhau đi nhà ăn ăn sáng.
Tống Toa Toa xếp hàng mua một phần cháo hạt sen bát bảo và một lồng bánh bao mộc nhĩ, đây là món cô thích nhất. Đang ăn đồ ngon bỗng nhiên cô nghe thấy phía sau có người nghị luận: “Tụi mày nghe gì chưa? Lần này đứng nhất khối Mười lại là cái tên Quý Hoài của lớp 10/1, trâu bò thật chứ!”
“Thủ khoa của trường Nhất Trung, có thể không trâu được sao.” Một nam sinh nói, “Một thằng nhà nghèo đến từ nông thôn, không ngờ lại có thiên phú học tập như vậy.”
“Quận Du Bắc chẳng phải vừa nghèo nàn vừa lạc hậu sao? Vậy mà cũng xuất hiện một thủ khoa, đúng là phượng hoàng xuất thân nơi thâm sơn cùng cốc.”
“Xời, một con mọt sách thôi mà, ngoài học hành ra thì còn biết làm gì?”
“Không sai, tao chưa từng thấy nó chơi bóng rổ bao giờ, tao nghi là nó đến quy tắc chơi bóng rổ cũng không biết.”
“Dân nhà nghèo ở nông thôn, chỉ sợ không phải không biết quy tắc mà là mua không nổi giày để chơi bóng rổ đó!”
Cả đám lập tức cười vang một trận.
Tống Toa Toa nhíu mày, quay đầu lại nhìn lướt qua. Chỉ thấy một đám nam sinh không biết là học lớp nào, đứa thì tóc uốn xoăn, đứa thì đeo khuyên tai, chân mang giày hàng hiệu AJ đang hot nhất mùa này, quần áo cũng toàn là đồ hiệu, đứa nào cũng có vẻ tuỳ hứng ngông nghênh, xem ra là bọn chạy theo trào lưu.
Đoán chừng bọn chúng không phải là kiểu học sinh đàng hoàng chăm chỉ học tập, Tống Toa Toa cũng không thèm phản ứng lại, chỉ là trong lòng cô tự nhiên cảm thấy bất bình thay cho Quý Hoài.
Tuy rằng anh ăn mặc khá đơn sơ mộc mạc, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, cho dù không mặc áo quần hàng hiệu cũng không hề khiến cho người ta cảm thấy nghèo hèn. Anh không phải kiểu người tính cách ương ngạnh, mà là người có cốt cách trầm tĩnh và nội liễm.
Trở về lớp, Tống Toa Toa chuẩn bị sách vở cho tiết học sắp đến, khi rảnh tay lại lặng lẽ quan sát Quý Hoài.
Cô phát hiện, anh thật sự là quá ít nói, nếu không ai chủ động nói chuyện với anh thì rất có thể cả ngày anh cũng không nói được một chữ.
Trong giờ học, anh rất chăm chú nghe thầy cô giảng, nhưng lại rất ít khi ghi chép, đôi khi mới viết viết vẽ vẽ gì đó vào tập sách. Lúc nghỉ giữa giờ có khi anh sẽ ra ngoài đi toilet, hoặc có khi sẽ ngồi lại trong lớp xem một ít sách kỳ quái. Thỉnh thoảng có bạn học nữ đỏ mặt lấy hết can đảm hỏi bài anh, anh cũng chỉ giải thích đôi ba câu, vẻ mặt lạnh băng như một tảng đá.
Yên lặng quan sát anh cả một ngày, đến giờ tự học buổi tối, Tống Toa Toa thật sự chịu hết nổi.
Cô khoanh hai tay lại đặt lên bàn rồi nằm úp sấp xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ Quý Hoài.
Không khí trong giờ tự học yên yên tĩnh tĩnh, một phút đồng hồ trôi qua, rồi hai phút, năm phút…
Quý Hoài bị cô nhìn chằm chằm đến hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng bỏ bút xuống, quay đầu sang nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Tống Toa Toa nằm trên bàn không nhúc nhích, chỉ động đậy quai hàm, thành thật trả lời: “Tớ muốn nhìn xem cậu đang bận làm cái gì, cả ngày đều không nói một lời, cậu không thấy buồn bực sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.