Chương 45: Vòng Tay Quen Thuộc (1)
Liễu Hi
09/03/2023
Trâu Ngọc Đào ở phía sau đang nằm úp sấp trên bàn chơi di động, nghe thấy cuộc đối thoại liền ê hết cả răng, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tống Toa Toa và Quý Hoài: “Tớ nói này, hai người các cậu có thể đừng thả thính như vậy được không? Tớ chịu hết nổi rồi.”
Tống Toa Toa đang hạnh phúc nhai kẹo bạc hà rôm rốp, quay đầu ngạc nhiên hỏi: “Cái gì mà thính?”
“Cậu nói xem?” Trâu Ngọc Đào chống cằm, bắt đầu đùa bỡn, “Hai người tối hôm qua cùng nghỉ học là đi làm gì?”
Tống Toa Toa thoải mái nói: “Đến kỳ kinh nguyệt á, có vấn đề gì sao?”
Cô nói như vậy làm Trâu Ngọc Đào ngượng ngùng nghẹn hết cả lời, đành quay sang hỏi Quý Hoài: “Chiều nay có hai tiết vận động, đi tập bóng rổ với bọn tớ không? Thứ sáu này lại tiếp tục thi đấu rồi.”
Từ sau trận bóng rổ hôm trước, quan hệ giữa Trâu Ngọc Đào và Quý Hoài dịu đi rất nhiều, cậu và Lưu Chiêu đều đơn phương tuyên bố với mọi người Quý Hoài là thành viên của đội bóng rổ.
Quý Hoài quay đầu lại nhìn cậu, gật đầu: “Ừ.”
Trâu Ngọc Đào rất vui, ngồi tại chỗ thét to với bọn Lưu Chiêu: “Chiều nay đi tập bóng nha các anh em, có Quý Hoài nữa nè!”
Các nam sinh nghe vậy đều trở nên ồn ào náo nhiệt, đòi chiều nay đi xem bọn họ chơi bóng.
Hàng tuần đều có hai tiết vận động, thật ra là để các lớp tổ chức tổng vệ sinh. Nhưng đến giờ vận động chiều nay, bọn nam sinh đều lười biếng chạy đi xem bọn Lưu Chiêu và Quý Hoài chơi bóng rổ. Vì thế trong phòng học chỉ còn lại vài nữ sinh đến ngày trực nhật.
Bọn Doãn Điềm và Giang Văn Hiểu đã về ký túc xá giặt quần áo, Tống Toa Toa lười nhúc nhích nên nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ một giấc.
Giấc ngủ buổi chiều không sâu, cô tỉnh dậy lúc chuông tan học vang lên, cả người đều có cảm giác mơ mơ màng màng.
“Toa Toa, tỉnh rồi hả?” Một bạn nữ đang dọn dẹp vệ sinh chạy đến, chỉ vào bóng đèn trên đầu cô, “Cậu cao hơn tớ, có thể giúp tớ lau chùi bóng đèn một chút không?”
“Được chớ.” Tống Toa Toa đứng dậy, lót hai tờ giấy lên mặt bàn rồi leo lên bàn đứng, cầm giẻ lau do bạn học đưa, cẩn thận lau chùi bóng đèn.
Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bóng đập xuống đất kêu thịch thịch, bọn con trai đi tập bóng rổ đã trở lại.
Quý Hoài vừa bước vào đã nhìn thấy Tống Toa Toa đứng trên bàn, anh bước qua: “Cậu leo xuống đi, để tôi lau cho.”
Tống Toa Toa lắc đầu: “Không cần đâu, tớ sắp lau xong rồi.”
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân chạy rất nhanh, Lưu Chiêu và Trâu Ngọc Đào không biết đang lên cơn gì lại chạy đuổi nhau như chuột với mèo, chạy vòng vòng khắp lớp.
Lúc chạy ngang bàn Tống Toa Toa, Lưu Chiêu không cẩn thận đụng trúng bàn của cô, Tống Toa Toa đứng không vững, trượt chân té xuống.
Cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, còn chưa kịp la lên đã có người đón lấy cô, sau đó cô rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Quý Hoài ôm cô lui về phía sau một bước, rồi chậm rãi đặt cô xuống đất: “Không sao chứ?”
Tống Toa Toa một tay nắm chặt ống tay áo anh, một tay vỗ ngực, lòng đầy sợ hãi: “Mẹ ơi, làm tớ sợ muốn chết!”
Bàn học của cô đã ngã xuống đất kêu ầm một tiếng, sách vở trên bàn rơi đầy đất.
Lưu Chiêu quay đầu lại chạy vội đến, vừa xin lỗi vừa nâng bàn cô lên, nhặt lại sách vở.
“Toa Toa, xin lỗi nha! Không làm cậu sợ chứ?” Mặt Lưu Chiêu đỏ rực do mới phơi nắng xong, trông có vẻ căng thẳng.
Tống Toa Toa lắc đầu: “Tớ không sao, lần sau cậu cẩn thận một chút, đừng chạy giỡn trong phòng học.”
Lưu Chiêu lại xin lỗi một hồi, sau đó dưới ánh mắt xám xịt của Quý Hoài, anh xoay người lôi cổ Trâu Ngọc Đào đi ăn tối.
Tống Toa Toa sửa sang lại đống sách vở lung tung trên bàn học, vô ý chạm phải ly nước của Quý Hoài. Cái ly rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Tống Toa Toa đang hạnh phúc nhai kẹo bạc hà rôm rốp, quay đầu ngạc nhiên hỏi: “Cái gì mà thính?”
“Cậu nói xem?” Trâu Ngọc Đào chống cằm, bắt đầu đùa bỡn, “Hai người tối hôm qua cùng nghỉ học là đi làm gì?”
Tống Toa Toa thoải mái nói: “Đến kỳ kinh nguyệt á, có vấn đề gì sao?”
Cô nói như vậy làm Trâu Ngọc Đào ngượng ngùng nghẹn hết cả lời, đành quay sang hỏi Quý Hoài: “Chiều nay có hai tiết vận động, đi tập bóng rổ với bọn tớ không? Thứ sáu này lại tiếp tục thi đấu rồi.”
Từ sau trận bóng rổ hôm trước, quan hệ giữa Trâu Ngọc Đào và Quý Hoài dịu đi rất nhiều, cậu và Lưu Chiêu đều đơn phương tuyên bố với mọi người Quý Hoài là thành viên của đội bóng rổ.
Quý Hoài quay đầu lại nhìn cậu, gật đầu: “Ừ.”
Trâu Ngọc Đào rất vui, ngồi tại chỗ thét to với bọn Lưu Chiêu: “Chiều nay đi tập bóng nha các anh em, có Quý Hoài nữa nè!”
Các nam sinh nghe vậy đều trở nên ồn ào náo nhiệt, đòi chiều nay đi xem bọn họ chơi bóng.
Hàng tuần đều có hai tiết vận động, thật ra là để các lớp tổ chức tổng vệ sinh. Nhưng đến giờ vận động chiều nay, bọn nam sinh đều lười biếng chạy đi xem bọn Lưu Chiêu và Quý Hoài chơi bóng rổ. Vì thế trong phòng học chỉ còn lại vài nữ sinh đến ngày trực nhật.
Bọn Doãn Điềm và Giang Văn Hiểu đã về ký túc xá giặt quần áo, Tống Toa Toa lười nhúc nhích nên nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ một giấc.
Giấc ngủ buổi chiều không sâu, cô tỉnh dậy lúc chuông tan học vang lên, cả người đều có cảm giác mơ mơ màng màng.
“Toa Toa, tỉnh rồi hả?” Một bạn nữ đang dọn dẹp vệ sinh chạy đến, chỉ vào bóng đèn trên đầu cô, “Cậu cao hơn tớ, có thể giúp tớ lau chùi bóng đèn một chút không?”
“Được chớ.” Tống Toa Toa đứng dậy, lót hai tờ giấy lên mặt bàn rồi leo lên bàn đứng, cầm giẻ lau do bạn học đưa, cẩn thận lau chùi bóng đèn.
Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bóng đập xuống đất kêu thịch thịch, bọn con trai đi tập bóng rổ đã trở lại.
Quý Hoài vừa bước vào đã nhìn thấy Tống Toa Toa đứng trên bàn, anh bước qua: “Cậu leo xuống đi, để tôi lau cho.”
Tống Toa Toa lắc đầu: “Không cần đâu, tớ sắp lau xong rồi.”
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân chạy rất nhanh, Lưu Chiêu và Trâu Ngọc Đào không biết đang lên cơn gì lại chạy đuổi nhau như chuột với mèo, chạy vòng vòng khắp lớp.
Lúc chạy ngang bàn Tống Toa Toa, Lưu Chiêu không cẩn thận đụng trúng bàn của cô, Tống Toa Toa đứng không vững, trượt chân té xuống.
Cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, còn chưa kịp la lên đã có người đón lấy cô, sau đó cô rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Quý Hoài ôm cô lui về phía sau một bước, rồi chậm rãi đặt cô xuống đất: “Không sao chứ?”
Tống Toa Toa một tay nắm chặt ống tay áo anh, một tay vỗ ngực, lòng đầy sợ hãi: “Mẹ ơi, làm tớ sợ muốn chết!”
Bàn học của cô đã ngã xuống đất kêu ầm một tiếng, sách vở trên bàn rơi đầy đất.
Lưu Chiêu quay đầu lại chạy vội đến, vừa xin lỗi vừa nâng bàn cô lên, nhặt lại sách vở.
“Toa Toa, xin lỗi nha! Không làm cậu sợ chứ?” Mặt Lưu Chiêu đỏ rực do mới phơi nắng xong, trông có vẻ căng thẳng.
Tống Toa Toa lắc đầu: “Tớ không sao, lần sau cậu cẩn thận một chút, đừng chạy giỡn trong phòng học.”
Lưu Chiêu lại xin lỗi một hồi, sau đó dưới ánh mắt xám xịt của Quý Hoài, anh xoay người lôi cổ Trâu Ngọc Đào đi ăn tối.
Tống Toa Toa sửa sang lại đống sách vở lung tung trên bàn học, vô ý chạm phải ly nước của Quý Hoài. Cái ly rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.