Chương 46: Vòng Tay Quen Thuộc (2)
Liễu Hi
09/03/2023
Nhìn đống mảnh vỡ trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Quý Hoài, Tống Toa Toa cảm thấy ngày hôm nay đúng là xui xẻo.
“Thật ngại quá…” Cô ngượng ngùng cười, “Để tớ đền cho cậu cái ly khác.”
“Không cần đâu.” Quý Hoài đi đến cuối lớp lấy dụng cụ vệ sinh hốt sạch mảnh vỡ dưới đất rồi cho vào thùng rác: “Tan học rồi, cậu không đi ăn tối à?”
“Cậu đi trước đi.” Tống Toa Toa giơ mấy quyển sách trong tay lên, “Tớ dọn dẹp bàn học cái đã.”
Quý Hoài gật đầu bước ra khỏi lớp.
Ba ngày sau, đến giờ tự học buổi tối, Tống Toa Toa vội vã bước vào phòng học, trên tay cầm theo một hộp giấy.
Cô về chỗ ngồi rồi thần thần bí bí đưa hộp giấy cho Quý Hoài, tủm tỉm cười: “Cho cậu nè!”
Quý Hoài buông bút hỏi: “Là cái gì vậy?”
Tống Toa Toa bắt chước thái độ của anh lúc trước, nhướng mày lên nhàn nhạt nói: “Mở ra xem đi.”
Quý Hoài chậm rãi mở hộp ra, hộp được đóng gói rất tinh xảo, từng tầng từng tầng mở ra, bên trong là một cái ly bằng men sứ vẽ cảnh một chú heo đang đạp xe đi du xuân, phong cảnh rất đẹp.
“Tớ rất vất vả mới tìm được cái ly này trong thị trường đồ cổ đó nha. Cậu nhìn xem, tranh này vẽ cảnh non nước hữu tình, màu sắc tươi sáng, hoạ sĩ vẽ vừa tinh tế vừa sinh động, nhất là con vật này, quần áo đỏ tươi, trông nghịch ngợm đáng yêu, vừa nhìn là biết vẽ bằng chu sa quý giá thời nhà Minh. Tớ vừa nhìn cái ly này đã thấy vô cùng hợp với cậu, nên mua ngay để hiếu kính sư phụ.” Tống Toa Toa nói bừa một hơi, cười tủm tỉm, “Sư phụ à, xin nhận của đệ tử!”
Quý Hoài đánh giá con heo hồng đạp xe đạp vẽ trên mặt ly, nghiêm túc nói: “Chắc cậu bị lừa rồi. Xe đạp của Tây Dương đến thời nhà Thanh mới truyền bá vào Trung Quốc, thời nhà Minh chưa từng có xe đạp. Tôi nghĩ cái ly này chỉ có thể được làm từ năm Gia Khánh đời nhà Thanh trở về sau, không thể nào sớm hơn.”
“Quý huynh cao kiến, là tại hạ không có mắt nhìn.” Tống Toa Toa làm bộ làm tịch, chắp tay hỏi, “Thích không?”
Quý Hoài gật đầu: “Thích.”
“Thích là được rồi, ly này đền cho cậu đó.” Tống Toa Toa vui sướng hài lòng khẽ hát, bắt đầu lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị học bài.
Ngày hôm sau đi học, Tống Toa Toa phát hiện Quý Hoài vẫn dùng ly do anh mang theo để uống nước, liền hỏi: “Sao cậu không dùng ly tớ tặng?”
“Đồ cổ quý giá như vậy, làm sao tôi dám dùng?” Quý Hoài nói, “Lỡ bị vỡ thì sao?”
“Vỡ thì tớ lại tìm cho cậu cái ly khác.” Tống Toa Toa trừng mắt nhìn anh, “Tớ tặng ly mà cậu không xài thì có khác gì không tặng đâu?”
“Được rồi.” Quý Hoài bất đắc dĩ nói, “Ngày mai tôi mang theo dùng.”
Hôm sau Quý Hoài quả nhiên đem theo cái ly con heo hồng. Mỗi khi ra chơi, nhìn thấy anh dùng cái ly đó uống nước, Tống Toa Toa đều cười hết sức vui vẻ. Cô cảm thấy Quý học bá dùng ly đó để uống nước trông cực kỳ đáng yêu.
Lúc Lưu Chiêu đến tìm Quý Hoài nói chuyện phiếm, nhìn thấy cái ly trên bàn anh bèn cầm lấy đánh giá một lúc lâu rồi mới tấm tắc nói: “Uống nước bằng cái đồ chơi này, tớ nên nói cậu sang trọng, hay là nói cậu trẻ con đây?”
Quý Hoài cầm lại cái ly đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: “Cậu cứ coi như tôi trẻ con là được.”
“Thôi, tớ nói chuyện quan trọng nè!” Lưu Chiêu đứng tựa vào bàn Quý Hoài, vẻ mặt nghiêm túc, “Thứ sáu này lại thi đấu rồi, cậu thấy bọn mình nên dùng chiến thuật nào? 131 hay là 212?”
“Thôi đừng nghĩ nữa, chiến thuật nào cũng vậy.” Quý Hoài nói không chút khách khí, “Những đội có thể tiến vào vòng bán kết tôi đã xem qua rồi, trình độ đều không thấp, tụi mình đấu với ai cũng không thắng nổi. Vòng loại còn có thể dựa vào may mắn, đấu bán kết tuyệt đối không có.”
Lưu Chiêu lập tức bị đả kích, ôm ngực đau khổ trở về chỗ ngồi.
“Thật ngại quá…” Cô ngượng ngùng cười, “Để tớ đền cho cậu cái ly khác.”
“Không cần đâu.” Quý Hoài đi đến cuối lớp lấy dụng cụ vệ sinh hốt sạch mảnh vỡ dưới đất rồi cho vào thùng rác: “Tan học rồi, cậu không đi ăn tối à?”
“Cậu đi trước đi.” Tống Toa Toa giơ mấy quyển sách trong tay lên, “Tớ dọn dẹp bàn học cái đã.”
Quý Hoài gật đầu bước ra khỏi lớp.
Ba ngày sau, đến giờ tự học buổi tối, Tống Toa Toa vội vã bước vào phòng học, trên tay cầm theo một hộp giấy.
Cô về chỗ ngồi rồi thần thần bí bí đưa hộp giấy cho Quý Hoài, tủm tỉm cười: “Cho cậu nè!”
Quý Hoài buông bút hỏi: “Là cái gì vậy?”
Tống Toa Toa bắt chước thái độ của anh lúc trước, nhướng mày lên nhàn nhạt nói: “Mở ra xem đi.”
Quý Hoài chậm rãi mở hộp ra, hộp được đóng gói rất tinh xảo, từng tầng từng tầng mở ra, bên trong là một cái ly bằng men sứ vẽ cảnh một chú heo đang đạp xe đi du xuân, phong cảnh rất đẹp.
“Tớ rất vất vả mới tìm được cái ly này trong thị trường đồ cổ đó nha. Cậu nhìn xem, tranh này vẽ cảnh non nước hữu tình, màu sắc tươi sáng, hoạ sĩ vẽ vừa tinh tế vừa sinh động, nhất là con vật này, quần áo đỏ tươi, trông nghịch ngợm đáng yêu, vừa nhìn là biết vẽ bằng chu sa quý giá thời nhà Minh. Tớ vừa nhìn cái ly này đã thấy vô cùng hợp với cậu, nên mua ngay để hiếu kính sư phụ.” Tống Toa Toa nói bừa một hơi, cười tủm tỉm, “Sư phụ à, xin nhận của đệ tử!”
Quý Hoài đánh giá con heo hồng đạp xe đạp vẽ trên mặt ly, nghiêm túc nói: “Chắc cậu bị lừa rồi. Xe đạp của Tây Dương đến thời nhà Thanh mới truyền bá vào Trung Quốc, thời nhà Minh chưa từng có xe đạp. Tôi nghĩ cái ly này chỉ có thể được làm từ năm Gia Khánh đời nhà Thanh trở về sau, không thể nào sớm hơn.”
“Quý huynh cao kiến, là tại hạ không có mắt nhìn.” Tống Toa Toa làm bộ làm tịch, chắp tay hỏi, “Thích không?”
Quý Hoài gật đầu: “Thích.”
“Thích là được rồi, ly này đền cho cậu đó.” Tống Toa Toa vui sướng hài lòng khẽ hát, bắt đầu lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị học bài.
Ngày hôm sau đi học, Tống Toa Toa phát hiện Quý Hoài vẫn dùng ly do anh mang theo để uống nước, liền hỏi: “Sao cậu không dùng ly tớ tặng?”
“Đồ cổ quý giá như vậy, làm sao tôi dám dùng?” Quý Hoài nói, “Lỡ bị vỡ thì sao?”
“Vỡ thì tớ lại tìm cho cậu cái ly khác.” Tống Toa Toa trừng mắt nhìn anh, “Tớ tặng ly mà cậu không xài thì có khác gì không tặng đâu?”
“Được rồi.” Quý Hoài bất đắc dĩ nói, “Ngày mai tôi mang theo dùng.”
Hôm sau Quý Hoài quả nhiên đem theo cái ly con heo hồng. Mỗi khi ra chơi, nhìn thấy anh dùng cái ly đó uống nước, Tống Toa Toa đều cười hết sức vui vẻ. Cô cảm thấy Quý học bá dùng ly đó để uống nước trông cực kỳ đáng yêu.
Lúc Lưu Chiêu đến tìm Quý Hoài nói chuyện phiếm, nhìn thấy cái ly trên bàn anh bèn cầm lấy đánh giá một lúc lâu rồi mới tấm tắc nói: “Uống nước bằng cái đồ chơi này, tớ nên nói cậu sang trọng, hay là nói cậu trẻ con đây?”
Quý Hoài cầm lại cái ly đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: “Cậu cứ coi như tôi trẻ con là được.”
“Thôi, tớ nói chuyện quan trọng nè!” Lưu Chiêu đứng tựa vào bàn Quý Hoài, vẻ mặt nghiêm túc, “Thứ sáu này lại thi đấu rồi, cậu thấy bọn mình nên dùng chiến thuật nào? 131 hay là 212?”
“Thôi đừng nghĩ nữa, chiến thuật nào cũng vậy.” Quý Hoài nói không chút khách khí, “Những đội có thể tiến vào vòng bán kết tôi đã xem qua rồi, trình độ đều không thấp, tụi mình đấu với ai cũng không thắng nổi. Vòng loại còn có thể dựa vào may mắn, đấu bán kết tuyệt đối không có.”
Lưu Chiêu lập tức bị đả kích, ôm ngực đau khổ trở về chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.