Chương 4: Giả Ngốc 2
Thận Ngôn
26/01/2024
Ngay sau đó là một cặp bài khác, đều là những quân bài mà Lục Diệu giúp cô ném ra, cuối cùng trong tay không còn một lá bài nào.
Đệt! Thắng rồi!
"Anh Tứ giỏi quá! Em thật bái phục, em gái! Mau học hỏi anh Tứ đi!" Ôn Thần xáo bài, không ngừng nhướng mày nhìn cô.
Ôn Ngôn ghét bỏ lườm anh ấy.
Nhưng những người có mặt đều tưởng rằng cô không muốn anh trai tác hợp cho cô với Lục Diệu.
Tóm lại, không ai đoán mò chuyện gì sẽ xảy ra giữa cô và Lục Diệu, bọn họ đều đặt hết hy vọng vào Ôn Lam.
...
Một giờ sau, Ôn Ngôn thắng lợi vẻ vang, cầm tiền mặt cảm ơn Lục Diệu, "Cảm ơn anh Tứ, hay là lát nữa em mời anh đi ăn?"
Lục Diệu gật đầu: "Được."
Ôn Ngôn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Lục Diệu thật sự để cô mời đi ăn, nhà họ Lục ở thành Bắc giàu có, lại là quân khu thượng tướng, cần gì phải trông chờ vào bữa ăn này?
Ngày hôm sau, người trong nhà lại tiếp tục sắp xếp cho cô một buổi xem mắt, vừa đi tới sảnh trước liền thấy Lục Diệu từ trong phòng khách chặn đường cô, “Không phải muốn mời anh đi ăn sao?"
"..." Anh thật sự còn nhớ.
Các trưởng bối xuyên qua cửa sổ sát đất ở trong phòng khách nhìn thấy hai người nói chuyện ở bên ngoài, trong lòng nghĩ không biết hai người có quan hệ gì, không phải ngày hôm qua hai người không nhìn vừa mắt nhau sao?
Nhìn lại lần nữa, Ôn Ngôn đã cùng Lục Diệu rời đi.
Nhưng con trai nhà họ Bạch đã tới rồi, đâu thể để người ta chờ được?
Thế là đành lôi Ôn Lam ra cứu nguy, tuy rằng trong lòng Ôn Lam không tình nguyện chút nào.
Nhà họ Bạch chỉ là nhà giàu mới nổi, làm sao có thể so với nhà họ Lục?
*
Sau khi ra khỏi nhà, lên xe Lục Diệu, Ôn Ngôn chủ động cảm ơn anh: "Cảm ơn anh Tứ đã ra tay giúp đỡ."
Cô không ngốc, cô biết chuyện xem mắt của mình từ khi trở về Trung Quốc đã được truyền ra ngoài, nửa tháng cô đã gặp không dưới 20 cậu ấm, lần nào cô cũng bày ra vẻ mặt làm khó dễ dọa đối phương sợ bỏ chạy, bọn họ đều biết tiểu thư nhà họ Ôn cay nghiệt, điêu ngoa, tiếng xấu chắc đã đồn ra xa.
Hôm nay không biết cậu ấm của nhà nào lại can đảm muốn đến cầu hôn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, không ngờ Lục Diệu lại xuất hiện, kêu cô mời đi ăn.
Nhà họ Ôn cũng không ngốc, nhìn thấy là con trai nhà họ Lục, tất nhiên không dám ra tay ngăn cản.
“Em cho rằng vừa rồi là tôi giúp em sao?” Sắc mặt Lục Diệu ôn nhu hiếm thấy: “Ôn Ngôn, em rất thông minh, đừng giả ngốc.”
"Anh Tứ quá khen rồi. Nếu em thật sự thông minh. Tối qua chơi bài đã không thua nặng như vậy." Ôn Ngôn cố gắng chuyển đề tài, cô thấy khi ở riêng trong xe với người đàn ông này, nhiệt độ cơ thể mình tăng lên quá nhanh, "Anh muốn ăn gì? Đồ ăn Giang Nam anh ăn nhiều rồi? Hay là ăn đồ Tứ Xuyên? Hay là ăn lẩu?"
Biết cô đang vòng vo, Lục Diệu trực tiếp xuống tay: "Em nên biết, nhà họ Lục và nhà họ Ôn có ý tác hợp cho chúng ta."
Chủ đề này đến nữa rồi, chắc cô không trốn tránh được nữa.
Ôn Ngôn cười: "Em nghĩ người đàn ông ưu tú như anh Tứ, chắc chắn không thiếu phụ nữ, chỉ cần anh muốn, rất nhiều người có danh tiếng cũng để tùy anh lựa chọn."
“Anh không thiếu.” Lục Diệu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh như nước “Nhưng anh thiếu một người thông minh như em.”
Đệt! Thắng rồi!
"Anh Tứ giỏi quá! Em thật bái phục, em gái! Mau học hỏi anh Tứ đi!" Ôn Thần xáo bài, không ngừng nhướng mày nhìn cô.
Ôn Ngôn ghét bỏ lườm anh ấy.
Nhưng những người có mặt đều tưởng rằng cô không muốn anh trai tác hợp cho cô với Lục Diệu.
Tóm lại, không ai đoán mò chuyện gì sẽ xảy ra giữa cô và Lục Diệu, bọn họ đều đặt hết hy vọng vào Ôn Lam.
...
Một giờ sau, Ôn Ngôn thắng lợi vẻ vang, cầm tiền mặt cảm ơn Lục Diệu, "Cảm ơn anh Tứ, hay là lát nữa em mời anh đi ăn?"
Lục Diệu gật đầu: "Được."
Ôn Ngôn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Lục Diệu thật sự để cô mời đi ăn, nhà họ Lục ở thành Bắc giàu có, lại là quân khu thượng tướng, cần gì phải trông chờ vào bữa ăn này?
Ngày hôm sau, người trong nhà lại tiếp tục sắp xếp cho cô một buổi xem mắt, vừa đi tới sảnh trước liền thấy Lục Diệu từ trong phòng khách chặn đường cô, “Không phải muốn mời anh đi ăn sao?"
"..." Anh thật sự còn nhớ.
Các trưởng bối xuyên qua cửa sổ sát đất ở trong phòng khách nhìn thấy hai người nói chuyện ở bên ngoài, trong lòng nghĩ không biết hai người có quan hệ gì, không phải ngày hôm qua hai người không nhìn vừa mắt nhau sao?
Nhìn lại lần nữa, Ôn Ngôn đã cùng Lục Diệu rời đi.
Nhưng con trai nhà họ Bạch đã tới rồi, đâu thể để người ta chờ được?
Thế là đành lôi Ôn Lam ra cứu nguy, tuy rằng trong lòng Ôn Lam không tình nguyện chút nào.
Nhà họ Bạch chỉ là nhà giàu mới nổi, làm sao có thể so với nhà họ Lục?
*
Sau khi ra khỏi nhà, lên xe Lục Diệu, Ôn Ngôn chủ động cảm ơn anh: "Cảm ơn anh Tứ đã ra tay giúp đỡ."
Cô không ngốc, cô biết chuyện xem mắt của mình từ khi trở về Trung Quốc đã được truyền ra ngoài, nửa tháng cô đã gặp không dưới 20 cậu ấm, lần nào cô cũng bày ra vẻ mặt làm khó dễ dọa đối phương sợ bỏ chạy, bọn họ đều biết tiểu thư nhà họ Ôn cay nghiệt, điêu ngoa, tiếng xấu chắc đã đồn ra xa.
Hôm nay không biết cậu ấm của nhà nào lại can đảm muốn đến cầu hôn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, không ngờ Lục Diệu lại xuất hiện, kêu cô mời đi ăn.
Nhà họ Ôn cũng không ngốc, nhìn thấy là con trai nhà họ Lục, tất nhiên không dám ra tay ngăn cản.
“Em cho rằng vừa rồi là tôi giúp em sao?” Sắc mặt Lục Diệu ôn nhu hiếm thấy: “Ôn Ngôn, em rất thông minh, đừng giả ngốc.”
"Anh Tứ quá khen rồi. Nếu em thật sự thông minh. Tối qua chơi bài đã không thua nặng như vậy." Ôn Ngôn cố gắng chuyển đề tài, cô thấy khi ở riêng trong xe với người đàn ông này, nhiệt độ cơ thể mình tăng lên quá nhanh, "Anh muốn ăn gì? Đồ ăn Giang Nam anh ăn nhiều rồi? Hay là ăn đồ Tứ Xuyên? Hay là ăn lẩu?"
Biết cô đang vòng vo, Lục Diệu trực tiếp xuống tay: "Em nên biết, nhà họ Lục và nhà họ Ôn có ý tác hợp cho chúng ta."
Chủ đề này đến nữa rồi, chắc cô không trốn tránh được nữa.
Ôn Ngôn cười: "Em nghĩ người đàn ông ưu tú như anh Tứ, chắc chắn không thiếu phụ nữ, chỉ cần anh muốn, rất nhiều người có danh tiếng cũng để tùy anh lựa chọn."
“Anh không thiếu.” Lục Diệu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh như nước “Nhưng anh thiếu một người thông minh như em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.