Chương 3: Giả Ngốc
Thận Ngôn
26/01/2024
Buổi tối, Lục Diệu ở lại nhà họ Ôn, Ôn Thần rủ chơi đánh bài, nhưng không đủ người, thế là lôi Ôn Ngôn không biết đánh bài vào chơi cùng.
Ôn Lam cũng ở đó, còn có một số anh em họ hàng xa, năm người cùng nhau chơi đánh bài.
Ôn Lam ngồi bên cạnh Lục Diệu.
Ôn Ngôn không thích kiểu người giả tạo như Ôn Lam nên kéo ghế ngồi đối diện với cô ta, không muốn chạm vào cô ta một chút nào.
Các vị trưởng bối nhìn thấy đều lầm tưởng Ôn Ngôn đang tránh Lục Diệu, dù sao sau bữa tiệc trong ngày có thể nhìn ra được lão gia muốn tác hợp cháu gái của mình với con trai nhà họ Lục.
Lưu Vân cũng nói nhỏ với chồng Ôn Sơn: "Ngôn Ngôn có vẻ không thích cậu con trai của nhà họ Lục. Anh nói với cha anh đi. Đừng tác hợp nữa. Anh làm cha cũng không phải không biết tính cách của Ngôn Ngôn. Lỡ nó nổi nóng, lại bay về New York không trở lại thì biết làm sao?"
Ôn Sơn gật đầu, con gái của ông ấy cũng không phải dạng cần hôn nhân để kiếm sống.
Một lúc sau, các vị trưởng bối ra phòng khách nói chuyện, thanh niên chơi bài trong phòng đánh bài, Ôn Ngôn vì không biết chơi bài nên đã thua liên tiếp ba ván, bị anh trai Ôn Thần liên tục khinh miệt đồng đội chơi bài của mình.
Ôn Ngôn rất cứng đầu, sau khi thua liên tiếp mấy ván thì bắt đầu bị kích thích, như thế nào cũng phải thắng vài ván, để Ôn Thần phải khâm phục cô!
Lục Diệu ngồi trên sô pha, áo sơ mi xanh quân đội có hơi hở cổ, tay áo xắn lên, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, không còn ngồi như pho tượng như lúc ban ngày nữa, mà bắt chéo chân, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trong lúc lơ đãng ánh mắt sẽ vô tình lướt qua khuôn mặt của Ôn Ngôn ở phía đối diện.
Vừa đi nhà vệ sinh, lúc quay lại đã nghe thấy tiếng Ôn Thần than thở: "Em gái ơi, em cho anh trai thắng một ván được không? Anh sợ chung đội với em lắm rồi, bài đẹp cỡ nào cũng bị em làm cho thua."
Nhìn lướt qua trên bàn, bên tay những người khác đều đè những tờ tiền màu đỏ dày cộm, chỉ riêng Ôn Ngôn là còn lác đác vài tờ.
Ôn Ngôn cũng muốn thắng, nhưng không biết tại sao cô đã biết luật chơi rồi mà vẫn thua?
Ôn Lam ra hai con 7, sau đó định đi tiếp con già, một bàn tay to lớn liền ấn xuống. "Đừng đánh con này."
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau, thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi thở ấm áp lướt qua má, bên tai có chút khí khiến cô ta có hơi tê dại.
Lục Diệu đứng sau lưng cô ta, nghiêng người và rút hai quân số 2 từ quân bài trong tay của cô ta, "Đánh lá này đi."
“Cảm ơn anh Tứ.” Cô ta rút tấm bài từ ngón tay anh ra, đầu ngón tay như có như không lướt qua ngón tay anh như không có chuyện gì, có hơi nóng.
Ôn Thần sửng sốt, "Đệt! Quên mất Anh Tứ ở đây! Anh Tứ là thần bài trong đội đấy! Mau dạy cho đứa em gái ngốc này dùm em đi! Em sắp bị nó làm cho thua sạch đây. Em đường đường là vương giả bây giờ thành đồng thau rồi.”
Ôn Ngôn chộp lấy bỏng ngô nhét vào miệng anh ấy, "Anh im miệng đi!"
Lục Diệu kéo ghế ngồi ở bên cạnh cô, nghiêng người chỉ vào quân bài trong tay cô, như ra lệnh: "Tiếp tục đi."
Lúc này Ôn Ngôn mới tỉnh táo lại, vừa mới đánh hai con 2, trong tay không còn quân bài nào lớn, vì vậy cô tiếp tục rút ra một con 4, sắp đánh xuống, nhưng bị cản lại bởi người đàn ông bên cạnh.
Cô thấy anh ném xuống những quân bài liên tiếp, còn có thể chơi như thế này sao?
Đối thủ sau khi nhìn thấy liền đơ ra.
Ôn Lam cũng ở đó, còn có một số anh em họ hàng xa, năm người cùng nhau chơi đánh bài.
Ôn Lam ngồi bên cạnh Lục Diệu.
Ôn Ngôn không thích kiểu người giả tạo như Ôn Lam nên kéo ghế ngồi đối diện với cô ta, không muốn chạm vào cô ta một chút nào.
Các vị trưởng bối nhìn thấy đều lầm tưởng Ôn Ngôn đang tránh Lục Diệu, dù sao sau bữa tiệc trong ngày có thể nhìn ra được lão gia muốn tác hợp cháu gái của mình với con trai nhà họ Lục.
Lưu Vân cũng nói nhỏ với chồng Ôn Sơn: "Ngôn Ngôn có vẻ không thích cậu con trai của nhà họ Lục. Anh nói với cha anh đi. Đừng tác hợp nữa. Anh làm cha cũng không phải không biết tính cách của Ngôn Ngôn. Lỡ nó nổi nóng, lại bay về New York không trở lại thì biết làm sao?"
Ôn Sơn gật đầu, con gái của ông ấy cũng không phải dạng cần hôn nhân để kiếm sống.
Một lúc sau, các vị trưởng bối ra phòng khách nói chuyện, thanh niên chơi bài trong phòng đánh bài, Ôn Ngôn vì không biết chơi bài nên đã thua liên tiếp ba ván, bị anh trai Ôn Thần liên tục khinh miệt đồng đội chơi bài của mình.
Ôn Ngôn rất cứng đầu, sau khi thua liên tiếp mấy ván thì bắt đầu bị kích thích, như thế nào cũng phải thắng vài ván, để Ôn Thần phải khâm phục cô!
Lục Diệu ngồi trên sô pha, áo sơ mi xanh quân đội có hơi hở cổ, tay áo xắn lên, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, không còn ngồi như pho tượng như lúc ban ngày nữa, mà bắt chéo chân, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trong lúc lơ đãng ánh mắt sẽ vô tình lướt qua khuôn mặt của Ôn Ngôn ở phía đối diện.
Vừa đi nhà vệ sinh, lúc quay lại đã nghe thấy tiếng Ôn Thần than thở: "Em gái ơi, em cho anh trai thắng một ván được không? Anh sợ chung đội với em lắm rồi, bài đẹp cỡ nào cũng bị em làm cho thua."
Nhìn lướt qua trên bàn, bên tay những người khác đều đè những tờ tiền màu đỏ dày cộm, chỉ riêng Ôn Ngôn là còn lác đác vài tờ.
Ôn Ngôn cũng muốn thắng, nhưng không biết tại sao cô đã biết luật chơi rồi mà vẫn thua?
Ôn Lam ra hai con 7, sau đó định đi tiếp con già, một bàn tay to lớn liền ấn xuống. "Đừng đánh con này."
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau, thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi thở ấm áp lướt qua má, bên tai có chút khí khiến cô ta có hơi tê dại.
Lục Diệu đứng sau lưng cô ta, nghiêng người và rút hai quân số 2 từ quân bài trong tay của cô ta, "Đánh lá này đi."
“Cảm ơn anh Tứ.” Cô ta rút tấm bài từ ngón tay anh ra, đầu ngón tay như có như không lướt qua ngón tay anh như không có chuyện gì, có hơi nóng.
Ôn Thần sửng sốt, "Đệt! Quên mất Anh Tứ ở đây! Anh Tứ là thần bài trong đội đấy! Mau dạy cho đứa em gái ngốc này dùm em đi! Em sắp bị nó làm cho thua sạch đây. Em đường đường là vương giả bây giờ thành đồng thau rồi.”
Ôn Ngôn chộp lấy bỏng ngô nhét vào miệng anh ấy, "Anh im miệng đi!"
Lục Diệu kéo ghế ngồi ở bên cạnh cô, nghiêng người chỉ vào quân bài trong tay cô, như ra lệnh: "Tiếp tục đi."
Lúc này Ôn Ngôn mới tỉnh táo lại, vừa mới đánh hai con 2, trong tay không còn quân bài nào lớn, vì vậy cô tiếp tục rút ra một con 4, sắp đánh xuống, nhưng bị cản lại bởi người đàn ông bên cạnh.
Cô thấy anh ném xuống những quân bài liên tiếp, còn có thể chơi như thế này sao?
Đối thủ sau khi nhìn thấy liền đơ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.