Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 10: Em Thì Sao? Em Sẽ Không Thích Anh À?
Nam Thư
14/03/2024
Ánh mắt đầy sự dục vọng chăm chú nhìn trên cơ thể của cơ. Dường như giây sau là có thể nuốt chửng người ta.
“Vâng!”
Diệp Lâm Hạ trả lời bằng giọng trầm thấp. Cô không kiềm được mà tự trách ý chí của bản thân mình không kiên định. Dễ dàng bị đối phương câu dẫn tâm trí.
“Lâm Hạ, em nghỉ ngơi cho tốt đi. Buổi tối còn phải đi gặp vợ chồng anh Dịch.”
Ánh mắt không rõ ý tứ của Dư Hướng Cảnh nhìn về phía Diệp Lâm Hạ. Ánh mắt đó của anh có chút đen tối.
Trong đầu của Diệp Lâm Hạ luôn có suy nghĩ muốn trốn tránh Dư Hướng Cảnh, vì vậy không chú ý đến ánh mắt ngày càng trở nên dịu dàng của Dư Hướng Cảnh.
“Vâng ạ, anh Dư.”
Dư Hướng Cảnh hài hước mỉm cười: “Lâm Hạ, em lại quên mất rồi.”
“Chồng… Chồng.”
Rõ ràng là đang diễn kịch, nhưng khi vừa gọi tiếng chồng lên, cả khuôn mặt của Diệp Lâm Hạ liền đỏ ửng, đôi má hồng hồng giống như trái anh đào chín mọng, đợi người ta đến hái.
Dư Hướng Cảnh rất thích biểu cảm ngại ngùng của Diệp Lâm Hạ khi nói ra những từ thể hiện mối quan hệ cực kỳ thân mật đấy: “Em gọi lại lần nữa đi.”
“Chồng.”
Diệp Lâm Hạ vô cùng phản kháng, nhưng trong lòng cô biết rõ rằng bản thân mình đang diễn kịch, đang diễn vai bà Dư, vì vậy dứt khoát nói thẳng ra.
Đợi đến lúc việc ở Ngu Thành xử lý xong xuôi, có lẽ cô và anh sẽ không còn xuất hiện cùng một lúc với nhau nữa.
Nhưng Diệp Lâm Hạ đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi. Chuyện tốt đẹp này dễ dàng bị người ta phá vỡ.
Cô mặc chiếc váy liền thân ôm ngực màu đỏ. Sâu khi trang điểm cẩn thận, Diệp Lâm Hạ liền xuất hiện trước mặt Dư Hướng Cảnh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhắc đến nhà họ Diệp, mọi người đều nghĩ ngay đến chỉ có cô con gái cả Diệp Thời xinh đẹp động lòng người. Còn cô con gái thứ hai thường xuyên bị người ta không quan tâm.
Dưới ánh hào quang chói mắt của Diệp Thời, Diệp Lâm Hạ bị coi là mờ nhạt. Cùng với tính cách khiêm tốn của cô thật sự sẽ khiến cho người ta không thể nào chú ý đến mình.
Nhưng lúc này, trong ánh mắt của Dư Hướng Cảnh, Diệp Lâm Hạ mới là người con gái xinh đẹp động lòng người nhất thế gian. Làn da trắng đến phát sáng dưới ánh đèn vàng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Nhưng Dư Hướng Cảnh thích nhất vẫn là đôi chân bị che giấu dưới lớp váy dài, vừa trắng vừa thon. Đôi chân dài đó đặt lên bả vai. Dương vật đâm vào âm hộ trơn trượt, chặt chẽ.
Hoặc là bị đôi chân đó cuốn chặt. Eo mạnh mẽ đâm vào. Hay hoặc là…
Ánh mắt của Dư Hướng Cảnh lộ rõ ra sắc dục. Dục vọng nhanh chóng dâng trào trong đôi mắt đó. Hận không thể làm với cô ở ngay tại đây.
Trong lòng anh không ngừng tự cảnh cáo. Không thể nào bởi vì kích động nhất thời mà dọa con mồi bỏ chạy. Con mồi bỏ chạy rồi thì rất khó để tiếp tục bắt được lần nữa.
Nhận thấy ánh mắt của mình không đúng, anh liền vội vàng lên tiếng cứu chữa: “Nếu như Tiểu Thời có thể mặc bộ y phục này thì nhất định rất đẹp.”
Diệp Lâm Hạ không phải là con ngốc, cô nhìn hiểu được ánh mắt của Dư Hướng Cảnh. Cô hoảng loạn không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ có điều ngay sau đó lời nói của Dư Hướng Cảnh đã khiến cho lo ngại đó của cô không còn nữa.
“Anh Dư, anh sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Lâm Hạ, anh cũng nghĩ sẽ như vậy. Nhưng nếu như anh gặp được người đó mà cô ấy không yêu anh thì phải làm sao?”
“Sao có thể được chứ ạ? Anh Dư, với tướng mạo, gia thế, học vấn và năng lực của anh đều là loại ưu. Có rất nhiều phụ nữ thích anh đó.”
“Lâm Hạ, nếu như là em, em sẽ chấp nhận anh không?”
Dư Hướng Cảnh nhắm hờ đôi mắt, che đi cảm xúc ở đáy mắt. Anh hy vọng câu trả lời mà mình muốn nghe thấy sẽ được Diệp Lâm Hạ nói ra.
“Anh Dư, anh đang nói chuyện cười gì vậy?”
“Lâm Hạ, em lại quên mất rồi. Em nên gọi anh là gì.”
Dư Hướng Cảnh không nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe. Không tránh được có chút thất vọng, nhưng lại kịp thời chuyển chủ đề khác.
Diệp Thời Hạ lúc này sẽ không vì đứng gần Dư Hướng Cảnh mà lúc vui lúc buồn. Bởi vì cô đã chấp nhận sự thật không duyên không phận. Chấp nhận và thản nhiên đối mặt.
Chỉ là qua tối nay, sự kiên trì theo thói quen của cô sẽ bị phá vỡ tan tành.
“Vâng!”
Diệp Lâm Hạ trả lời bằng giọng trầm thấp. Cô không kiềm được mà tự trách ý chí của bản thân mình không kiên định. Dễ dàng bị đối phương câu dẫn tâm trí.
“Lâm Hạ, em nghỉ ngơi cho tốt đi. Buổi tối còn phải đi gặp vợ chồng anh Dịch.”
Ánh mắt không rõ ý tứ của Dư Hướng Cảnh nhìn về phía Diệp Lâm Hạ. Ánh mắt đó của anh có chút đen tối.
Trong đầu của Diệp Lâm Hạ luôn có suy nghĩ muốn trốn tránh Dư Hướng Cảnh, vì vậy không chú ý đến ánh mắt ngày càng trở nên dịu dàng của Dư Hướng Cảnh.
“Vâng ạ, anh Dư.”
Dư Hướng Cảnh hài hước mỉm cười: “Lâm Hạ, em lại quên mất rồi.”
“Chồng… Chồng.”
Rõ ràng là đang diễn kịch, nhưng khi vừa gọi tiếng chồng lên, cả khuôn mặt của Diệp Lâm Hạ liền đỏ ửng, đôi má hồng hồng giống như trái anh đào chín mọng, đợi người ta đến hái.
Dư Hướng Cảnh rất thích biểu cảm ngại ngùng của Diệp Lâm Hạ khi nói ra những từ thể hiện mối quan hệ cực kỳ thân mật đấy: “Em gọi lại lần nữa đi.”
“Chồng.”
Diệp Lâm Hạ vô cùng phản kháng, nhưng trong lòng cô biết rõ rằng bản thân mình đang diễn kịch, đang diễn vai bà Dư, vì vậy dứt khoát nói thẳng ra.
Đợi đến lúc việc ở Ngu Thành xử lý xong xuôi, có lẽ cô và anh sẽ không còn xuất hiện cùng một lúc với nhau nữa.
Nhưng Diệp Lâm Hạ đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi. Chuyện tốt đẹp này dễ dàng bị người ta phá vỡ.
Cô mặc chiếc váy liền thân ôm ngực màu đỏ. Sâu khi trang điểm cẩn thận, Diệp Lâm Hạ liền xuất hiện trước mặt Dư Hướng Cảnh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhắc đến nhà họ Diệp, mọi người đều nghĩ ngay đến chỉ có cô con gái cả Diệp Thời xinh đẹp động lòng người. Còn cô con gái thứ hai thường xuyên bị người ta không quan tâm.
Dưới ánh hào quang chói mắt của Diệp Thời, Diệp Lâm Hạ bị coi là mờ nhạt. Cùng với tính cách khiêm tốn của cô thật sự sẽ khiến cho người ta không thể nào chú ý đến mình.
Nhưng lúc này, trong ánh mắt của Dư Hướng Cảnh, Diệp Lâm Hạ mới là người con gái xinh đẹp động lòng người nhất thế gian. Làn da trắng đến phát sáng dưới ánh đèn vàng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Nhưng Dư Hướng Cảnh thích nhất vẫn là đôi chân bị che giấu dưới lớp váy dài, vừa trắng vừa thon. Đôi chân dài đó đặt lên bả vai. Dương vật đâm vào âm hộ trơn trượt, chặt chẽ.
Hoặc là bị đôi chân đó cuốn chặt. Eo mạnh mẽ đâm vào. Hay hoặc là…
Ánh mắt của Dư Hướng Cảnh lộ rõ ra sắc dục. Dục vọng nhanh chóng dâng trào trong đôi mắt đó. Hận không thể làm với cô ở ngay tại đây.
Trong lòng anh không ngừng tự cảnh cáo. Không thể nào bởi vì kích động nhất thời mà dọa con mồi bỏ chạy. Con mồi bỏ chạy rồi thì rất khó để tiếp tục bắt được lần nữa.
Nhận thấy ánh mắt của mình không đúng, anh liền vội vàng lên tiếng cứu chữa: “Nếu như Tiểu Thời có thể mặc bộ y phục này thì nhất định rất đẹp.”
Diệp Lâm Hạ không phải là con ngốc, cô nhìn hiểu được ánh mắt của Dư Hướng Cảnh. Cô hoảng loạn không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ có điều ngay sau đó lời nói của Dư Hướng Cảnh đã khiến cho lo ngại đó của cô không còn nữa.
“Anh Dư, anh sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Lâm Hạ, anh cũng nghĩ sẽ như vậy. Nhưng nếu như anh gặp được người đó mà cô ấy không yêu anh thì phải làm sao?”
“Sao có thể được chứ ạ? Anh Dư, với tướng mạo, gia thế, học vấn và năng lực của anh đều là loại ưu. Có rất nhiều phụ nữ thích anh đó.”
“Lâm Hạ, nếu như là em, em sẽ chấp nhận anh không?”
Dư Hướng Cảnh nhắm hờ đôi mắt, che đi cảm xúc ở đáy mắt. Anh hy vọng câu trả lời mà mình muốn nghe thấy sẽ được Diệp Lâm Hạ nói ra.
“Anh Dư, anh đang nói chuyện cười gì vậy?”
“Lâm Hạ, em lại quên mất rồi. Em nên gọi anh là gì.”
Dư Hướng Cảnh không nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe. Không tránh được có chút thất vọng, nhưng lại kịp thời chuyển chủ đề khác.
Diệp Thời Hạ lúc này sẽ không vì đứng gần Dư Hướng Cảnh mà lúc vui lúc buồn. Bởi vì cô đã chấp nhận sự thật không duyên không phận. Chấp nhận và thản nhiên đối mặt.
Chỉ là qua tối nay, sự kiên trì theo thói quen của cô sẽ bị phá vỡ tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.