Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 9: Nếu Còn Không Nghe Lời Thì Sẽ Bị Nhốt Lại.
Nam Thư
14/03/2024
“Vì vậy Lâm Hạ à, đừng sợ anh.”
Diệp Lâm Hạ cảm thấy thế giới này đầy ma chướng. Cô cảm thấy Dư Hướng Cảnh lúc này đang dùng ngữ điệu cầu xin để níu kéo người yêu. Vừa nghĩ đến chuyện này, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Sao lại có cái ảo tưởng không thực tế như thế này.
Gạt bỏ tình cảm cá nhân. Diệp Lâm Hạ dùng lý trí để phân tích hành động của Dư Hướng Cảnh: “Anh rể, anh thật sự từ bỏ chị gái em sao? Hay là anh muốn thông qua em để níu kéo chị ạ?”
“Nếu như trong lòng anh có suy nghĩ như thế, vậy thì đã khiến anh phải thất vọng rồi.”
Diệp Lâm Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, khiến Dư Hướng Cảnh đau tim. Kết quả mong muốn vẫn chưa đạt được, ngược lại còn bị nghi ngờ.
“Anh Dư, hy vọng anh nói được làm được. Ngoài ra, em rất cảm kích việc với sự chăm sóc, chiếu cố của anh, chỉ là em không muốn anh Du phải nhọc lòng vì em.”
Tình yêu của Lạc Thanh không có kết quả tốt đẹp, đã khiến cho Diệp Lâm Hạ nhận ra nhiều điều. Cô vẫn hy vọng Dư Hướng Cảnh coi cô là không khí giống như trước đây.
Từng câu nói từng hành động của Diệp Lâm Hạ không có gì sai cả. Chỉ là Dư Hướng Cảnh không thể chịu được mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách hơn.
“Lâm Hạ, anh… anh chỉ là muốn đảm bảo sự an toàn của em thôi.”
“Em đã ở Ngu Thành bốn năm rồi. Từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây đối với em không có gì xa lạ cả, vẫn là không nên làm phiền đến anh.”
Một tường đồng vách đá không dễ dàng phá vỡ như Diệp Lâm Hạ khiến cho Dư Hướng Cảnh cảm thấy thất bại.
Đã đến lúc đưa ra một số gợi ý rồi.
“Lâm Hạ, em… có phải là em cảm thấy anh rất kém cỏi.”
Dư Hướng Cảnh cau mày, ánh mắt thất thần nhìn Diệp Lâm Hạ, giọng điệu có chút bi thương.
“Anh biết rằng Tiểu Thời ghét anh. Lâm Hạ, em cũng ghét anh giống như Tiểu Thời sao?”
Diệp Lâm Hạ không thể nào chịu được cảnh Dư Hướng Cảnh phải chịu tủi nhục. Trong trái tim của cô, Dư Hướng Cảnh phải là dáng vẻ hăng hái, làm bất cứ chuyện gì cũng tràn đầy tự tin, nắm chắc phần thắng.
“Không… không phải ạ. Em chưa từng ghét anh bao giờ.”
Dư Hướng Cảnh mở to đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm: “Không ghét thì chính là thích rồi. Lâm Hạ, có phải là em thích anh không.”
Thích nhẹ nhàng hơn yêu. Có thể thích hoa cỏ, cây cối, thích mặt trăng mặt trời vì sao, thích trời xanh biển lớn, nhưng lại không thể thích Dư Hướng Cảnh.
Diệp Lâm Hạ hoảng loạn, cúi đầu. Chỉ là vành tai đỏ ửng đã lộ rõ tâm tư của cô: “Không… không có ạ”
“Lâm Hạ, em ghét anh à.”
Diệp Lâm Hạ yếu đuối cúi đầu. Cô căn bản không dám nhìn vào ánh mắt của Dư Hướng Cảnh: “Không… không có. Sao em lại ghét anh được chứ.”
Dư Hướng Cảnh biết phải nên dừng lại. Nếu như tiếp tục hỏi như vậy chỉ khiến cho khoảng cách của hai người càng xa hơn: “Được rồi, Lâm Hạ. Anh không đùa với em nữa. Anh thật sự đồng ý thả tự do cho Tiểu Thời, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình cảm mà anh dành cho em ấy.”
Dư Hướng Cảnh dường như trở nên dịu dàng hơn. Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Dư Hướng Cảnh dường như không giống đang nói dối.
Đặc biệt là lúc Dư Hướng Cảnh muốn có được ấn tượng tốt đẹp với người nào đó thì có thể thể hiện ra tính cách mà người đó yêu thích. Cảnh đẹp trước mắt, đầu óc của Diệp Lâm Hạ vẫn đang ngơ ngác suy nghĩ.
“Tối qua bạn em thất tình. Em lo rằng cậu ấy đêm khuya ở ngoài gặp nguy hiểm, vì vậy đã đi cùng cậu ấy ạ.”
“Xem ra là một người bạn rất quan trọng. Thất tình rất đau khổ. Em có thể dành chút thời gian ở cạnh bạn em. Chỉ là Lâm Hạ này, nếu em đã cùng anh đến Ngu Thành làm việc, anh phải đảm bảo sự an nguy của em. Nếu em giống như tối qua thì anh rất lo lắng.”
Dư Hướng Cảnh ghét việc mọi chuyện nằm ngoài sự kiểm soát cả anh. Anh muốn Diệp Lâm Hạ lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh.
“Xin lỗi, anh Dư. Em sẽ không như vậy nữa ạ.”
“Lâm Hạ, đừng khiến anh phải lo lắng nữa, có được không? Nếu không anh sẽ nhốt em lại đấy.”
Diệp Lâm Hạ cúi đầu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sự điên cuồng ở trong mắt của Dư Hướng Cảnh.
Diệp Lâm Hạ cảm thấy thế giới này đầy ma chướng. Cô cảm thấy Dư Hướng Cảnh lúc này đang dùng ngữ điệu cầu xin để níu kéo người yêu. Vừa nghĩ đến chuyện này, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Sao lại có cái ảo tưởng không thực tế như thế này.
Gạt bỏ tình cảm cá nhân. Diệp Lâm Hạ dùng lý trí để phân tích hành động của Dư Hướng Cảnh: “Anh rể, anh thật sự từ bỏ chị gái em sao? Hay là anh muốn thông qua em để níu kéo chị ạ?”
“Nếu như trong lòng anh có suy nghĩ như thế, vậy thì đã khiến anh phải thất vọng rồi.”
Diệp Lâm Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, khiến Dư Hướng Cảnh đau tim. Kết quả mong muốn vẫn chưa đạt được, ngược lại còn bị nghi ngờ.
“Anh Dư, hy vọng anh nói được làm được. Ngoài ra, em rất cảm kích việc với sự chăm sóc, chiếu cố của anh, chỉ là em không muốn anh Du phải nhọc lòng vì em.”
Tình yêu của Lạc Thanh không có kết quả tốt đẹp, đã khiến cho Diệp Lâm Hạ nhận ra nhiều điều. Cô vẫn hy vọng Dư Hướng Cảnh coi cô là không khí giống như trước đây.
Từng câu nói từng hành động của Diệp Lâm Hạ không có gì sai cả. Chỉ là Dư Hướng Cảnh không thể chịu được mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách hơn.
“Lâm Hạ, anh… anh chỉ là muốn đảm bảo sự an toàn của em thôi.”
“Em đã ở Ngu Thành bốn năm rồi. Từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây đối với em không có gì xa lạ cả, vẫn là không nên làm phiền đến anh.”
Một tường đồng vách đá không dễ dàng phá vỡ như Diệp Lâm Hạ khiến cho Dư Hướng Cảnh cảm thấy thất bại.
Đã đến lúc đưa ra một số gợi ý rồi.
“Lâm Hạ, em… có phải là em cảm thấy anh rất kém cỏi.”
Dư Hướng Cảnh cau mày, ánh mắt thất thần nhìn Diệp Lâm Hạ, giọng điệu có chút bi thương.
“Anh biết rằng Tiểu Thời ghét anh. Lâm Hạ, em cũng ghét anh giống như Tiểu Thời sao?”
Diệp Lâm Hạ không thể nào chịu được cảnh Dư Hướng Cảnh phải chịu tủi nhục. Trong trái tim của cô, Dư Hướng Cảnh phải là dáng vẻ hăng hái, làm bất cứ chuyện gì cũng tràn đầy tự tin, nắm chắc phần thắng.
“Không… không phải ạ. Em chưa từng ghét anh bao giờ.”
Dư Hướng Cảnh mở to đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm: “Không ghét thì chính là thích rồi. Lâm Hạ, có phải là em thích anh không.”
Thích nhẹ nhàng hơn yêu. Có thể thích hoa cỏ, cây cối, thích mặt trăng mặt trời vì sao, thích trời xanh biển lớn, nhưng lại không thể thích Dư Hướng Cảnh.
Diệp Lâm Hạ hoảng loạn, cúi đầu. Chỉ là vành tai đỏ ửng đã lộ rõ tâm tư của cô: “Không… không có ạ”
“Lâm Hạ, em ghét anh à.”
Diệp Lâm Hạ yếu đuối cúi đầu. Cô căn bản không dám nhìn vào ánh mắt của Dư Hướng Cảnh: “Không… không có. Sao em lại ghét anh được chứ.”
Dư Hướng Cảnh biết phải nên dừng lại. Nếu như tiếp tục hỏi như vậy chỉ khiến cho khoảng cách của hai người càng xa hơn: “Được rồi, Lâm Hạ. Anh không đùa với em nữa. Anh thật sự đồng ý thả tự do cho Tiểu Thời, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình cảm mà anh dành cho em ấy.”
Dư Hướng Cảnh dường như trở nên dịu dàng hơn. Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Dư Hướng Cảnh dường như không giống đang nói dối.
Đặc biệt là lúc Dư Hướng Cảnh muốn có được ấn tượng tốt đẹp với người nào đó thì có thể thể hiện ra tính cách mà người đó yêu thích. Cảnh đẹp trước mắt, đầu óc của Diệp Lâm Hạ vẫn đang ngơ ngác suy nghĩ.
“Tối qua bạn em thất tình. Em lo rằng cậu ấy đêm khuya ở ngoài gặp nguy hiểm, vì vậy đã đi cùng cậu ấy ạ.”
“Xem ra là một người bạn rất quan trọng. Thất tình rất đau khổ. Em có thể dành chút thời gian ở cạnh bạn em. Chỉ là Lâm Hạ này, nếu em đã cùng anh đến Ngu Thành làm việc, anh phải đảm bảo sự an nguy của em. Nếu em giống như tối qua thì anh rất lo lắng.”
Dư Hướng Cảnh ghét việc mọi chuyện nằm ngoài sự kiểm soát cả anh. Anh muốn Diệp Lâm Hạ lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh.
“Xin lỗi, anh Dư. Em sẽ không như vậy nữa ạ.”
“Lâm Hạ, đừng khiến anh phải lo lắng nữa, có được không? Nếu không anh sẽ nhốt em lại đấy.”
Diệp Lâm Hạ cúi đầu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sự điên cuồng ở trong mắt của Dư Hướng Cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.