Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 5
nhung toét
01/06/2016
*sáng ngày hôm sau 6h30p:
Nam đến phòng trọ của nó gõ cửa:
đang định dơ tay ra thì Nam nghĩ: "ối chết hôm qua chưa hỏi tên chị ấy quên mất rồi đầu với óc"
- chị ơi, chị đại ca ơi - Nam cười cười gọi nó
nó mở mắt mơ màng, sao cái lũ trên trường lại xuống đây nhỉ? mắt nhắm mắt mở ra ngó cửa:
- ơ??? sao cậu lại ở đây? có biết mấy giờ mà gọi cửa thế không hả? - giọng nó nhỏ nhẹ giật mình rồi to dần hét lên
- hihi!!! em đón chị đi ăn sáng rồi đến trường, 7h tập chung để phổ biến nội quy rồi nhận lớp mà chị - nam vẫn cười
- đợi tôi 1 chút - nói rồi nó lững thững vào trong làm VSCN rồi thay bộ quần áo sao cho lịch sự nhất để đến trường. nó cũng không nhớ được nó mua mấy bộ quần áo này khi nào vì hoàn cảnh nên có khi đầu năm học mẹ nó phải vay mượn mãi mới mua cho nó được 2 bộ quần áo mới. nó nhìn bộ quần áo mà lòng chua sót. nghĩ đến đây bỗng nước mắt nó rơi, 1 giọt rồi 2 giọt....
tiếng nam thé lên ở ngoài:
- chị ơi chị xong chưa?
nó không nghĩ nữa lau vội dòng nước mắt nóng hổi vẫn đang vương trên má. rồi đi ra
*trên đường đi:
- à mà e quên mất em vẫn chưa biết tên của chị - nam quay sang nó nói
- tôi là thiên - nó trả lời ngắn gọn
- chị từ đâu đến vậy, hôm qua lúc em gặp chị có vẻ chị đến từ chỗ nào đó rất xa
- uk. tôi ở vùng quê nghèo nhận được học bổng nên về đây học đỡ tiền cho gia đình thôi. - nó buồn bã trả lời.
giá như gia đình nó còn được như trước kia có lẽ nó đã bước chân vào ngôi trường này với vị trí là một tiểu thư đài các chứ không phải là một học sinh nhận được ưu tiên nên mới được vào. rồi nó nói với nam tiếp
- tôi sẽ nhận bữa ăn sáng này coi như nhận câu xin lỗi của cậu, nhưng từ bây giờ mong cậu đừng quan tâm đến tôi cũng coi như chưa từng quen biết tôi tôi chỉ mong vậy, nhà trọ tý tôi sẽ trả cho cậu số tiền đêm qua tôi ở. - nó ngước mắt ra nhìn thành phố tươi đẹp cao sang này
- sao chị nói thế, em rất quý và nể chị. không hiểu sao em có cảm giác như gặp chị là một cái duyên. do trời định, vì chẳng bao giờ em đi với đàn em mà ghẹo con gái cả, không hiểu sao lúc nhìn thấy chị khoác ba lô ở bên xe em có cảm giác rất lạ và muốn tiếp cận chị.
nó định nói lại thì xe của nam đã đỗ trước một nhà hàng cạnh bờ sông với những khóm trúc chen nhau vươn mình, một nhà hàng dân dã không cao sang quyền quý. nó mỉm cười ở miệng rồi xuống xe
- chị đây là quán của một người bạn em. rất dân giã phải không chị. chị thích chứ.
- uk. - nó không nói gì chỉ ngắm phong cảnh nơi đây
trên bàn ăn nó không nói với nam 1 lời nào vì nó có thói quen không thích nói chuyện khi ăn.
- ăn xong nam đưa nó tới trường, đoạn đường dài lắm, xa sôi, chiếc siêu xe cứ vun vút lao về phía trước, đến đoạn qua tập đoàn của nhà nó trước đây nó bảo nam dừng lại.
- nam dừng lại bên hồ, cạnh công viên cây xanh, nó ngước ra cửa sổ nhìn tập đoàn hùng mạnh trước mặt, chữ hải sơn hiện ra trước mắt nó, thật không thể ngờ được.
nam thấy nó nhìn vào tập đoàn hải sơn liền lên tiếng
- đấy là tập đoàn hải sơn trước đây nó thuộc về 1 tập đoàn khác nhưng sau những lụp sụp nội bộ thì hội đồng quản trị đó đã quyết định bán lại tất cả cho hải sơn 1 tập đoàn đứng đầu thế giới về dầu mỏ. nó rất đẹp phải không chị? em nghe ba em nói thì tập đoàn trước đây cũng rất mạnh làm về xây dựng các chung cư bậc nhất ở hoa kì, pháp và cả châu á.
nó ngồi nghe nam nói rồi lên tiếng
- có vẻ như cậu rất hiểu biết nhỉ?
- cũng bình thường thôi chị ạ, là ba em kể.
- cậu biết tại sao tập đoàn này lại phá sản không?
- dạ, em nghe nói hình như bị tập đoàn khác gài người hãm hại hay sao ý, chủ tịch tập đoàn bây giờ thì bị bắt
- thôi đi thôi - nó buồn bã kéo kính lên và nói
- đi thêm một chặng đường nữa cuối cùng cũng đến cổng trường. trước khi xuống xe nó vẫn nói 1 câu:
- bây giờ tôi bước chân xuống chiếc xe, coi như tôi và cậu không quen biết, rồi nó cầm tay nam nắm vào tay cậu tờ 200nghin đồng nói tiếp. tôi trả tiền phòng cho cậu tôi cũng không có nhiều đâu nhưng chắc một đêm với số tiền này cũng đủ. - nó bước xuống xe.
- thiên, chị.... - nam gọi với nhưng nó không nghe. nó đã bước nhanh đến cổng trường.
đầu năm học mới ai ai cũng háo hức + bỡ ngỡ. trong đôi mắt nó nhìn thấy ngôi trường thật to thật rộng và thật đẹp. có những hàng cây rợm bóng mát, có cả sân cỏ cho bọn nó thể thao mỗi chiều, những nhà lớp học thật đẹp sơn màu vàng khang trang sang trọng.....
nó bước vào trường mà không quen biết một ai, buồn tủi, nó ra một góc ghế ngồi cắm tai nghe vào điện thoại để nghe nhạc đợi đến giờ tập chung và nhận lớp, chiếc điện thoại 2700 cũ rích nhưng với nó là một gia tài cực lớn.
trước mắt nó là những vị tiểu thư đài các khoác trên người bộ váy lên tới vài trăm, nghìn đô những ánh mắt lạ lẫm khinh thường nhìn nó, những ngón tay chỉ trỏ cười nói chĩa thẳng vào nó. hôm nay nó thật giản dị như mọi ngày. chiếc quần baggy lửng tới ống đồng, chân đi 1 đôi sandal màu đen xỏ ngón, cái áo sơmi trắng sắn cộc tay kiểu rộng, tóc đuôi gà buộc cao đội mũ lưỡi trai đen
bỗng một cô gái đài các sang chảnh lộng lẫy tóc xoăn lọng hất sang 1 bên, mặc trên người những thứ thuộc hàng hiệu ôi! chiếc áo mà nó từng mơ ước được mặc có giá 5 nghìn đô. khuân mặt phấn son dày cả vài cm tới gần cô nói:
- đi ra, đây là chỗ của đại sư tỉ. - cô ta nói một giọng không thể xấc xược hơn
- cô là ai? chỗ này đâu có ghi tên? - nó không nhìn vào ả ta mà nhìn về phía cổng trường, coi ả như cọng rơm cọng rác.
- hứ. đâu ra con bé vô lễ vô phép này vậy hả? - ả ta nói rồi nhìn vào 2 đứa bạn đi cùng
- tôi ở đây nãy giờ chứ có tự nhiên chui vào đây nói nhảm như cô đâu? - nó trả lời rồi nhìn thẳng vào mắt ả
chỗ này đúng là vị trí đẹp thật, đằng sau có 1 chiếc bể bơi cho những vận động viên tương lai dự tuyển vào đội bơi của quốc gia. đằng trước là tượng đài hình ngôi sao xung quanh là khuân viên rộng rãi nó nghĩ chỗ này đúng là đẹp thật, còn có mỗi một cái ghế nữa chứ rồi cười trong bụng
ả ta tức giận gọi 2 đứa đứng kia vào
- này đây là chỗ của đại tiểu thư nhà Bạch Thủy. cô có nghe nói chưa? - một trong 2 đứa kia lên tiếng
- cô là hắc thủy chứ bạch cái nỗi gì. - nó không thèm nhìn ả ta nữa rồi đeo tai nghe vào nghe tiếp bài hát du dương
ba ả ta tức không thể làm gì nó được bỗng 1 đứa lao đến túm tóc nó từ ghế kéo nó ra đằng trước
- nó không dựt lại đầu cũng không túm lại tóc đứa kia mà nó lấy bàn tay túm lấy ngón út của đứa đang kéo nó, đứa kia đau quá bỏ nó ra nó đứng lên dùng chân nhảy lên xoay 1 vòng đạp vào mặt của đứa này sau nó nó đứng dậy phủi tay rồi bước đi, nó còn kèm lại 1 câu:
- chỗ này bị chó ỉa lên bẩn rồi mùi thối không chịu được phải tìm chỗ khác thôi.
ba ả này đứng tức mà không thể làm gì được nói 1 câu:
- tao đợi xem mày còn giỏi được nữa không - ả cầm đầu nghĩ bụng rồi sửa sang lại quần áo đầu tóc.
ở phía xa xa nam đi cất xe rồi bước vào cổng trường đúng lúc nhìn thấy cảnh nó đánh nhau với hội đàn bà lớp mình suốt ngày lẽo đẽo theo nó mà hả hê trong lòng.
*** giới thiệu nhân vật: Trần ngọc thủy xinh đẹp do phẫu thuật thẩm mĩ và chát phấn son 3 lớp, là đại tiểu thư nhà bạch thủy đối đầu với nhà hải sơn. trước đây 2 nhà rất thân về sau vì 1 mâu thuẫn mà trở nên đối đầu với nhau. mâu thuẫn gì thì về sau các bạn sẽ rõ nhé. là một công ty lớn nhất quốc gia về thời trang, ngày xưa mẹ nó đã thiết kế cho bạch thủy rất nhiều mẫu thời trang tinh tế đặc sắc, bán chạy nên mới có doanh thu đạt đỉnh điểm và đứng vào top 5 của đông nam á.
Nam đến phòng trọ của nó gõ cửa:
đang định dơ tay ra thì Nam nghĩ: "ối chết hôm qua chưa hỏi tên chị ấy quên mất rồi đầu với óc"
- chị ơi, chị đại ca ơi - Nam cười cười gọi nó
nó mở mắt mơ màng, sao cái lũ trên trường lại xuống đây nhỉ? mắt nhắm mắt mở ra ngó cửa:
- ơ??? sao cậu lại ở đây? có biết mấy giờ mà gọi cửa thế không hả? - giọng nó nhỏ nhẹ giật mình rồi to dần hét lên
- hihi!!! em đón chị đi ăn sáng rồi đến trường, 7h tập chung để phổ biến nội quy rồi nhận lớp mà chị - nam vẫn cười
- đợi tôi 1 chút - nói rồi nó lững thững vào trong làm VSCN rồi thay bộ quần áo sao cho lịch sự nhất để đến trường. nó cũng không nhớ được nó mua mấy bộ quần áo này khi nào vì hoàn cảnh nên có khi đầu năm học mẹ nó phải vay mượn mãi mới mua cho nó được 2 bộ quần áo mới. nó nhìn bộ quần áo mà lòng chua sót. nghĩ đến đây bỗng nước mắt nó rơi, 1 giọt rồi 2 giọt....
tiếng nam thé lên ở ngoài:
- chị ơi chị xong chưa?
nó không nghĩ nữa lau vội dòng nước mắt nóng hổi vẫn đang vương trên má. rồi đi ra
*trên đường đi:
- à mà e quên mất em vẫn chưa biết tên của chị - nam quay sang nó nói
- tôi là thiên - nó trả lời ngắn gọn
- chị từ đâu đến vậy, hôm qua lúc em gặp chị có vẻ chị đến từ chỗ nào đó rất xa
- uk. tôi ở vùng quê nghèo nhận được học bổng nên về đây học đỡ tiền cho gia đình thôi. - nó buồn bã trả lời.
giá như gia đình nó còn được như trước kia có lẽ nó đã bước chân vào ngôi trường này với vị trí là một tiểu thư đài các chứ không phải là một học sinh nhận được ưu tiên nên mới được vào. rồi nó nói với nam tiếp
- tôi sẽ nhận bữa ăn sáng này coi như nhận câu xin lỗi của cậu, nhưng từ bây giờ mong cậu đừng quan tâm đến tôi cũng coi như chưa từng quen biết tôi tôi chỉ mong vậy, nhà trọ tý tôi sẽ trả cho cậu số tiền đêm qua tôi ở. - nó ngước mắt ra nhìn thành phố tươi đẹp cao sang này
- sao chị nói thế, em rất quý và nể chị. không hiểu sao em có cảm giác như gặp chị là một cái duyên. do trời định, vì chẳng bao giờ em đi với đàn em mà ghẹo con gái cả, không hiểu sao lúc nhìn thấy chị khoác ba lô ở bên xe em có cảm giác rất lạ và muốn tiếp cận chị.
nó định nói lại thì xe của nam đã đỗ trước một nhà hàng cạnh bờ sông với những khóm trúc chen nhau vươn mình, một nhà hàng dân dã không cao sang quyền quý. nó mỉm cười ở miệng rồi xuống xe
- chị đây là quán của một người bạn em. rất dân giã phải không chị. chị thích chứ.
- uk. - nó không nói gì chỉ ngắm phong cảnh nơi đây
trên bàn ăn nó không nói với nam 1 lời nào vì nó có thói quen không thích nói chuyện khi ăn.
- ăn xong nam đưa nó tới trường, đoạn đường dài lắm, xa sôi, chiếc siêu xe cứ vun vút lao về phía trước, đến đoạn qua tập đoàn của nhà nó trước đây nó bảo nam dừng lại.
- nam dừng lại bên hồ, cạnh công viên cây xanh, nó ngước ra cửa sổ nhìn tập đoàn hùng mạnh trước mặt, chữ hải sơn hiện ra trước mắt nó, thật không thể ngờ được.
nam thấy nó nhìn vào tập đoàn hải sơn liền lên tiếng
- đấy là tập đoàn hải sơn trước đây nó thuộc về 1 tập đoàn khác nhưng sau những lụp sụp nội bộ thì hội đồng quản trị đó đã quyết định bán lại tất cả cho hải sơn 1 tập đoàn đứng đầu thế giới về dầu mỏ. nó rất đẹp phải không chị? em nghe ba em nói thì tập đoàn trước đây cũng rất mạnh làm về xây dựng các chung cư bậc nhất ở hoa kì, pháp và cả châu á.
nó ngồi nghe nam nói rồi lên tiếng
- có vẻ như cậu rất hiểu biết nhỉ?
- cũng bình thường thôi chị ạ, là ba em kể.
- cậu biết tại sao tập đoàn này lại phá sản không?
- dạ, em nghe nói hình như bị tập đoàn khác gài người hãm hại hay sao ý, chủ tịch tập đoàn bây giờ thì bị bắt
- thôi đi thôi - nó buồn bã kéo kính lên và nói
- đi thêm một chặng đường nữa cuối cùng cũng đến cổng trường. trước khi xuống xe nó vẫn nói 1 câu:
- bây giờ tôi bước chân xuống chiếc xe, coi như tôi và cậu không quen biết, rồi nó cầm tay nam nắm vào tay cậu tờ 200nghin đồng nói tiếp. tôi trả tiền phòng cho cậu tôi cũng không có nhiều đâu nhưng chắc một đêm với số tiền này cũng đủ. - nó bước xuống xe.
- thiên, chị.... - nam gọi với nhưng nó không nghe. nó đã bước nhanh đến cổng trường.
đầu năm học mới ai ai cũng háo hức + bỡ ngỡ. trong đôi mắt nó nhìn thấy ngôi trường thật to thật rộng và thật đẹp. có những hàng cây rợm bóng mát, có cả sân cỏ cho bọn nó thể thao mỗi chiều, những nhà lớp học thật đẹp sơn màu vàng khang trang sang trọng.....
nó bước vào trường mà không quen biết một ai, buồn tủi, nó ra một góc ghế ngồi cắm tai nghe vào điện thoại để nghe nhạc đợi đến giờ tập chung và nhận lớp, chiếc điện thoại 2700 cũ rích nhưng với nó là một gia tài cực lớn.
trước mắt nó là những vị tiểu thư đài các khoác trên người bộ váy lên tới vài trăm, nghìn đô những ánh mắt lạ lẫm khinh thường nhìn nó, những ngón tay chỉ trỏ cười nói chĩa thẳng vào nó. hôm nay nó thật giản dị như mọi ngày. chiếc quần baggy lửng tới ống đồng, chân đi 1 đôi sandal màu đen xỏ ngón, cái áo sơmi trắng sắn cộc tay kiểu rộng, tóc đuôi gà buộc cao đội mũ lưỡi trai đen
bỗng một cô gái đài các sang chảnh lộng lẫy tóc xoăn lọng hất sang 1 bên, mặc trên người những thứ thuộc hàng hiệu ôi! chiếc áo mà nó từng mơ ước được mặc có giá 5 nghìn đô. khuân mặt phấn son dày cả vài cm tới gần cô nói:
- đi ra, đây là chỗ của đại sư tỉ. - cô ta nói một giọng không thể xấc xược hơn
- cô là ai? chỗ này đâu có ghi tên? - nó không nhìn vào ả ta mà nhìn về phía cổng trường, coi ả như cọng rơm cọng rác.
- hứ. đâu ra con bé vô lễ vô phép này vậy hả? - ả ta nói rồi nhìn vào 2 đứa bạn đi cùng
- tôi ở đây nãy giờ chứ có tự nhiên chui vào đây nói nhảm như cô đâu? - nó trả lời rồi nhìn thẳng vào mắt ả
chỗ này đúng là vị trí đẹp thật, đằng sau có 1 chiếc bể bơi cho những vận động viên tương lai dự tuyển vào đội bơi của quốc gia. đằng trước là tượng đài hình ngôi sao xung quanh là khuân viên rộng rãi nó nghĩ chỗ này đúng là đẹp thật, còn có mỗi một cái ghế nữa chứ rồi cười trong bụng
ả ta tức giận gọi 2 đứa đứng kia vào
- này đây là chỗ của đại tiểu thư nhà Bạch Thủy. cô có nghe nói chưa? - một trong 2 đứa kia lên tiếng
- cô là hắc thủy chứ bạch cái nỗi gì. - nó không thèm nhìn ả ta nữa rồi đeo tai nghe vào nghe tiếp bài hát du dương
ba ả ta tức không thể làm gì nó được bỗng 1 đứa lao đến túm tóc nó từ ghế kéo nó ra đằng trước
- nó không dựt lại đầu cũng không túm lại tóc đứa kia mà nó lấy bàn tay túm lấy ngón út của đứa đang kéo nó, đứa kia đau quá bỏ nó ra nó đứng lên dùng chân nhảy lên xoay 1 vòng đạp vào mặt của đứa này sau nó nó đứng dậy phủi tay rồi bước đi, nó còn kèm lại 1 câu:
- chỗ này bị chó ỉa lên bẩn rồi mùi thối không chịu được phải tìm chỗ khác thôi.
ba ả này đứng tức mà không thể làm gì được nói 1 câu:
- tao đợi xem mày còn giỏi được nữa không - ả cầm đầu nghĩ bụng rồi sửa sang lại quần áo đầu tóc.
ở phía xa xa nam đi cất xe rồi bước vào cổng trường đúng lúc nhìn thấy cảnh nó đánh nhau với hội đàn bà lớp mình suốt ngày lẽo đẽo theo nó mà hả hê trong lòng.
*** giới thiệu nhân vật: Trần ngọc thủy xinh đẹp do phẫu thuật thẩm mĩ và chát phấn son 3 lớp, là đại tiểu thư nhà bạch thủy đối đầu với nhà hải sơn. trước đây 2 nhà rất thân về sau vì 1 mâu thuẫn mà trở nên đối đầu với nhau. mâu thuẫn gì thì về sau các bạn sẽ rõ nhé. là một công ty lớn nhất quốc gia về thời trang, ngày xưa mẹ nó đã thiết kế cho bạch thủy rất nhiều mẫu thời trang tinh tế đặc sắc, bán chạy nên mới có doanh thu đạt đỉnh điểm và đứng vào top 5 của đông nam á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.