Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 69
nhung toét
25/09/2016
- Kìa. Sao hôm nay vui thế? - Nam trêu hắn.
- Đâu có. Tao hỏi mày một câu được không? - Hắn cười cười rồi nghiêm túc lại.
- Chắc chắn không phải công việc rồi vì tao và mày làm khác mảng. Cũng không phải tình yêu vì mày còn cô em gái của tao. Thế tóm lại là vì chuyện gì mà khiến Sơn phải hỏi tui thế này? - Nam trêu hắn.
- Vớ vẩn nghiêm túc đấy - Hắn nói.
- Rồi ok hỏi đi. - Nam căng mặt nhìn hắn.
- Nếu giờ tao chót yêu một người khác, Mày nghĩ Thiên có buồn không? Tao không định yêu ai thêm đâu nhưng thật sự cái cảm giác gần người con gái ấy giống Thiên lắm. Tao nhớ... - Tim hắn nhói lên như cảm giác đang phản bội lại người mình yêu thương.
- Thôi nào. Con bé sẽ không trách mày đâu. Nó hiểu mà. Mày đã nhớ nó suốt bao nhiêu năm rồi còn gì nữa, tới lúc mày phải tìm hạnh phúc riêng rồi. Tao tim Thiên có ở cạnh cũng ủng hộ mày thôi. - Nam an ủi.
- Tao đã hứa rồi mà. Tao đã nói sau dự án này tao sẽ đi tìm Thiên nhưng tao sợ tao không làm được mày hiểu không. tao sợ người con gái ấy sẽ đẩy Thiên ra khỏi trái tim của tao mất.
- Im ngay kiểu đấy cho tao. Người mất thì mất rồi, Người sống vẫn phải sống chứ. Còn nếu thấy có lỗi thì dừng lại đi. Hãy nghe theo trái tim của mày mách bảo ý.
- Uk. Tao đi dạo đây. Tao không đói. - Hắn lại cầm áo lên xe.
- Này. Không đói cái gì? Mấy ngày không ăn uống gì rồi. - Nam gọi nhưng không được.
Hắn đi lòng vòng mãi rồi tự nhiên dừng xe ở đúng cổng vào nhà cô. Hắn ngồi trong xe nhìn về hướng nhà đó.
"Em có trách anh không vợ? Anh xin lỗi hình như anh đã sai rồi thì phải tại sao anh lại có thể có ý nghĩ vớ vẩn như vậy được chứ. Cô gái đó không phải là em. Hắn định vòng xe đi thì..."
- Em đứng lại cho anh. Jin Hee. - Là woo bin thét lên.
- Em không có gì để nói với anh cả. - Jin hee tiếp tục đi.
- Em đừng quên vì ai nên em mới được như ngày hôm nay. Em định ăn cháo đá bát hả? - Woo Bin vừa chạy theo sau vừa quát.
Hắn ngồi trong xe mở cửa sổ nghe rõ tất cả, vì tò mò hắn đã đi theo.
- Anh về đi em mệt rồi. - Jin hee vào trong phòng định đóng cửa lại thì woo bin xông vào.
- Em có nhớ ai là người dậy em nói từng câu từng chữ tiếng hàn một, em có nhớ vết sẹo trên mặt em nhờ ai mà được xinh đẹp như ngày hôm nay? em có nhớ ai là người vớt em từ biển về và cứu sống em? em có nhớ ai là người cho em cuộc sống này không? Em bị mất trí trước lúc anh vớt chứ không phải bây giờ em bị mất trí mà em quên hết nghe không? - Woo Bin tức giận chửi jin hee ầm ầm.
"Cứu? Biển? Mất trí? Vết sẹo? học tiếng hàn ư? Anh ta đang nói gì thế này? Đúng lúc tiếng Jin hee hét lên từ trong nhà.
-Á cứu. Anh định làm gì thế này? Anh bỏ em ra.
- Cô hét cái gì? trước sau gì cô cũng là vợ của tôi. Mạng của cô là do tôi cứu được vậy đền đáp đi chứ? - Woo Bin đang định xé áo của jin hee thì
- Choang..................... cửa nhà jin hee bị hắn đập tan hắn chạy vào trong nhà kéo Jin hee lại.
- Á... Tao mất công cứu mày về, làm cho mày xinh đẹp giờ để mày đi theo trai à? Mày phải là của tao biết chưa? Còn Anh tôi nể tình vì mình làm ăn với nhau nên anh bỏ cô ta ra rồi đi ra ngoài đi không có chuyện của anh ở đây nữa.
Hắn không nói gì chỉ để jin hee đứng đối diện với mình, Lấy tay xé một bên cánh tay áo của jin hee ra là vết sẹo. Đúng rồi. Là vết sẹo ngày nó bị Thủy và Linh cho người chém.
- Em có thể hiểu anh nói chứ? - Hắn nói tiếng việt với jin hee.
- Uk. - Jin hee bất ngờ.
- Thiên. Là em rồi. Hắn ôm jin hee vào người.
- Đâu có. Tao hỏi mày một câu được không? - Hắn cười cười rồi nghiêm túc lại.
- Chắc chắn không phải công việc rồi vì tao và mày làm khác mảng. Cũng không phải tình yêu vì mày còn cô em gái của tao. Thế tóm lại là vì chuyện gì mà khiến Sơn phải hỏi tui thế này? - Nam trêu hắn.
- Vớ vẩn nghiêm túc đấy - Hắn nói.
- Rồi ok hỏi đi. - Nam căng mặt nhìn hắn.
- Nếu giờ tao chót yêu một người khác, Mày nghĩ Thiên có buồn không? Tao không định yêu ai thêm đâu nhưng thật sự cái cảm giác gần người con gái ấy giống Thiên lắm. Tao nhớ... - Tim hắn nhói lên như cảm giác đang phản bội lại người mình yêu thương.
- Thôi nào. Con bé sẽ không trách mày đâu. Nó hiểu mà. Mày đã nhớ nó suốt bao nhiêu năm rồi còn gì nữa, tới lúc mày phải tìm hạnh phúc riêng rồi. Tao tim Thiên có ở cạnh cũng ủng hộ mày thôi. - Nam an ủi.
- Tao đã hứa rồi mà. Tao đã nói sau dự án này tao sẽ đi tìm Thiên nhưng tao sợ tao không làm được mày hiểu không. tao sợ người con gái ấy sẽ đẩy Thiên ra khỏi trái tim của tao mất.
- Im ngay kiểu đấy cho tao. Người mất thì mất rồi, Người sống vẫn phải sống chứ. Còn nếu thấy có lỗi thì dừng lại đi. Hãy nghe theo trái tim của mày mách bảo ý.
- Uk. Tao đi dạo đây. Tao không đói. - Hắn lại cầm áo lên xe.
- Này. Không đói cái gì? Mấy ngày không ăn uống gì rồi. - Nam gọi nhưng không được.
Hắn đi lòng vòng mãi rồi tự nhiên dừng xe ở đúng cổng vào nhà cô. Hắn ngồi trong xe nhìn về hướng nhà đó.
"Em có trách anh không vợ? Anh xin lỗi hình như anh đã sai rồi thì phải tại sao anh lại có thể có ý nghĩ vớ vẩn như vậy được chứ. Cô gái đó không phải là em. Hắn định vòng xe đi thì..."
- Em đứng lại cho anh. Jin Hee. - Là woo bin thét lên.
- Em không có gì để nói với anh cả. - Jin hee tiếp tục đi.
- Em đừng quên vì ai nên em mới được như ngày hôm nay. Em định ăn cháo đá bát hả? - Woo Bin vừa chạy theo sau vừa quát.
Hắn ngồi trong xe mở cửa sổ nghe rõ tất cả, vì tò mò hắn đã đi theo.
- Anh về đi em mệt rồi. - Jin hee vào trong phòng định đóng cửa lại thì woo bin xông vào.
- Em có nhớ ai là người dậy em nói từng câu từng chữ tiếng hàn một, em có nhớ vết sẹo trên mặt em nhờ ai mà được xinh đẹp như ngày hôm nay? em có nhớ ai là người vớt em từ biển về và cứu sống em? em có nhớ ai là người cho em cuộc sống này không? Em bị mất trí trước lúc anh vớt chứ không phải bây giờ em bị mất trí mà em quên hết nghe không? - Woo Bin tức giận chửi jin hee ầm ầm.
"Cứu? Biển? Mất trí? Vết sẹo? học tiếng hàn ư? Anh ta đang nói gì thế này? Đúng lúc tiếng Jin hee hét lên từ trong nhà.
-Á cứu. Anh định làm gì thế này? Anh bỏ em ra.
- Cô hét cái gì? trước sau gì cô cũng là vợ của tôi. Mạng của cô là do tôi cứu được vậy đền đáp đi chứ? - Woo Bin đang định xé áo của jin hee thì
- Choang..................... cửa nhà jin hee bị hắn đập tan hắn chạy vào trong nhà kéo Jin hee lại.
- Á... Tao mất công cứu mày về, làm cho mày xinh đẹp giờ để mày đi theo trai à? Mày phải là của tao biết chưa? Còn Anh tôi nể tình vì mình làm ăn với nhau nên anh bỏ cô ta ra rồi đi ra ngoài đi không có chuyện của anh ở đây nữa.
Hắn không nói gì chỉ để jin hee đứng đối diện với mình, Lấy tay xé một bên cánh tay áo của jin hee ra là vết sẹo. Đúng rồi. Là vết sẹo ngày nó bị Thủy và Linh cho người chém.
- Em có thể hiểu anh nói chứ? - Hắn nói tiếng việt với jin hee.
- Uk. - Jin hee bất ngờ.
- Thiên. Là em rồi. Hắn ôm jin hee vào người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.