Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 70
nhung toét
22/05/2017
- này thằng kia. Mày là ai? mày định làm cái quái gì vậy hả? À. Là 2
người chúng mày đã qua lại với nhau rồi đúng không? đúng là loại con gái lăng nhăng rẻ rách thấy trai giàu là theo............
-Bốp.... Bốp.
Hắn lao ra đánh woo bin.
- Á. anh đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
- Hôm nay tôi cảnh cáo anh woo Bin. Tôi là Lê Thái Sơn. Là tổng giám đốc tập đoàn Hải Sơn, Là phó chủ tịch tập đoàn Bảo Thiên. Đây là vợ chưa cưới của tôi, Là con gái của chủ tịch Tập đoàn Bảo Thiên hiện đang đứng top 10 thế giới. Tên thật của cô gái này chính là Nguyễn Bảo Thiên Thiên. Đã bị rơi xuống biển và mất tích hơn 3 năm nay.
- Chuyện hôm nay tôi sẽ không kiện cáo gì anh nhưng anh nên nhớ tôi là ai. Hắn nói rồi kéo tay jin hee đi.
***bờ sông Hàn:
- Em không sao chứ? - Cầm áo khoác của mình mặc cho nó.
- Em muốn về, đầu em đau quá, tại sao em lại hiểu được tiếng việt anh nói? anh là ai? hình ảnh anh cứ thấp thoáng quanh em từ ngày em gặp, nhưng lại rất giống là người em nhìn thấy hàng ngày trong giấc mơ. Đầu em đau quá. - nó vừa ôm đầu vừa nói.
- Anh đây rồi mà. Thiên, bình tĩnh lại đi... - anh ôm nó vào.
Nó ngất đi.
Hắn đưa nó về nhà. Đêm nay hắn không ngủ, hắn ngồi cạnh gường nó ngủ, hắn không biết là mơ hay là thật đây? nó còn sống, nó còn sống thật sao? không thể như thế được... hắn bối dối quá, chẳng phải đây là điều hắn mong sao? Hắn đưa tay lên môi má nó nhẹ nhàng. Hắn nhớ nó quá, hắn muốn ôm nó ngủ, muốn nó kể chuyện, nấu cơm, pha trò cho hắn cười. rút điện thoại ra hắn gọi Nam.
- Nam. Mày tin không? là Thiên đúng là Thiên rồi mà.
- Cái gì đấy? mày ngủ mơ à? Thiên ở đâu? - Nam hơi không tin vào sự thật, vào tai mình đang nghe.
- Nhà tao, sang đi sang nhà tao đi rồi nói chuyện. - hắn không biết phải nói gì nữa.
...........
- Sơn, Thiên đâu? - Nam mở gấp cửa chạy vào nhà.
- Là Thiên thật mà. Cô gái đó là Thiên, Thiên đã được gia đình nhà họ cứu ở dưới biển, khuôn mặt đã từng có sẹo nhưng đã được phẫu thuật. Cô ấy còn nói đã nhìn thấy tao trong giấc mơ cô ấy bị mất trí thật rồi. Tao nghĩ vẫn là do căn bệnh ngày đó đã lấy đi trí nhớ của em. - Hắn vừa nói vừa nhìn nó.
Nam tiến vào phòng chỗ nó nằm. "thì ra em gái anh vẫn còn sống sao? em biết cả nhà lo cho em thế nào không? cô bé này, tại sao lại trốn chạy đến tận đây thế hả? dù có nhớ hay không thì cũng hãy ở gần bọn anh thôi chứ?"
- AAAAAAAA.... bỏ anh ấy ra.......... Sơn, Sơn......... - Nam và hắn đang đứng nhìn nó thì nó hét lên.
- Anh đây Thiên,... - Hắn chạy gần lại cầm tay nó, nó từ từ mở mắt ra.
- Bao nhiêu năm nay em vẫn mơ thấy 1 giấc mơ kì lạ, em đã vì 1 người con trai nhảy xuống biển sâu. Người con trai ấy có mái tóc màu vàng... em chỉ nhớ vậy, cũng k nhìn rõ khuôn mặt ấy. - Nó nằm trên giường và kể lại cho Nam và hắn nghe.
(Từ ngày nó đi anh đã nhuộm lại mái tóc mình thành màu đen)
- Ngủ tiếp đi em, bây giờ em không phải sợ nữa rồi, anh sẽ cố gắng cho em nhớ lại những chuyện ngày xưa, đợi anh 1 tuần, giải quyết xong công việc anh sẽ đưa em về với gia đình bố mẹ, bạn bè. Mọi người đang rất mong em. - Hắn đặt lên trán nó 1 nụ hôn. Nó cũng cảm thấy rất gần gũi mà mặc kệ.
- Đừng nói cho ai biết về Thiên nhé. Lúc nào về tao sẽ đưa Thiên về cho cả nhà bất ngờ. - Hắn nói với Nam
- ukm. - Nam hiểu thằng bạn mình mà. Nếu nói ra bây giờ chắc chắn cả nhà sẽ sang đây hết mất.
..... Sáng hôm sau:
- Em dậy rồi à? em thế nào rồi? - Nam vào phòng đúng lúc thấy nó dậy.
- Anh. Em thấy nhẹ nhõm hơn, đây chắc là lần đầu tiên em ngủ ngon trong suốt 3 năm qua. Anh cũng biết em trong quá khứ chứ? - Nó thắc mắc.
- Tất nhiên, em gái ngốc này. Nam gõ nhẹ vào đầu nó.
- Ngày anh quen em là lúc em mới xuống thành phố, em biết không? chỉ vì trêu em tức mà anh và mấy thằng em anh bị em đánh mất hết mặt nam nhi đấy. - Nam nói tiếp kể về nó.
- Thật ý ạ? - nó cười hồn nhiên như ngày nào. Cũng đúng, năm nay nó chỉ mới 20 tuổi tròn.
.........
- Vui vẻ quá nhỉ, tôi về rồi đây, em thấy đầu còn đau không? Em đỡ mệt chưa? - Hắn vào tíu tít. hóa ra sáng nay hắn đi làm lại kiểu tóc ngày hắn và nó yêu nhau, hắn nghĩ như vậy có thể nó sẽ nhớ hắn.
- Anh... tóc vàng,... á,... đầu em đầu em đau quá. á... biển,... - Nó ôm đầu nằm xuống.
- Thiên, em sao vậy? lấy xe đưa đi bệnh viện đi nhanh - Hắn hét gọi Nam
---- Bệnh viện seoul----
- Bác sĩ - Cả 2 đồng thanh.
- 2 người là người nhà sao? có thể vào phòng tôi nói chuyện một chút. - Vị bác sĩ già ôn tồn.
- vâng - Nam và hắn lẽo đẽo đi theo y như mấy ngày đầu gặp nó rồi đưa nó vào viện vậy
- Đây là kết quả vừa xét nghiệm. có vẻ cô bé đã bị một căn bệnh hiếm gặp hoặc trúng độc trong một thời gian dài đúng không?
- Vâng. 3 năm trước đã bị trúng 1 loại độc theo như cháu biết thì loại độc ấy khi phát tác sẽ gây mất trí nhớ toàn phần. - Hắn nhanh nhảu
- Đúng thế, nhưng loại độc đó dường như đã hết, không thấy dấu hiệu bị độc nữa. Nên bây giờ chỉ là mất trí nhớ, có lẽ cô bé sắp nhớ ra triệu chứng là khi gặp một điều gì đó giống quá khứ từng chải cô bé sẽ thấy đau đầu, quay cuồng đầu óc, đó là lúc não bộ lưu trữ kí ức đang hoạt động gây ra nên đó là biểu hiện tốt. Đã có những người nhà thực hiện lại việc đã diễn ra trong quá khứ để kích hoạt não bộ và thành công. Nên ta nghĩ 2 cháu hãy thử xem lại quá khứ có một việc gì gây chấn động tổn thương lớn nhất và dàn dựng lại. - Vị bác sĩ tận tình chỉ bảo.
- Vâng, chúng cháu cảm ơn ạ. Vậy bây giờ bọn cháu đưa cô ấy về được chưa ạ?
-Bốp.... Bốp.
Hắn lao ra đánh woo bin.
- Á. anh đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
- Hôm nay tôi cảnh cáo anh woo Bin. Tôi là Lê Thái Sơn. Là tổng giám đốc tập đoàn Hải Sơn, Là phó chủ tịch tập đoàn Bảo Thiên. Đây là vợ chưa cưới của tôi, Là con gái của chủ tịch Tập đoàn Bảo Thiên hiện đang đứng top 10 thế giới. Tên thật của cô gái này chính là Nguyễn Bảo Thiên Thiên. Đã bị rơi xuống biển và mất tích hơn 3 năm nay.
- Chuyện hôm nay tôi sẽ không kiện cáo gì anh nhưng anh nên nhớ tôi là ai. Hắn nói rồi kéo tay jin hee đi.
***bờ sông Hàn:
- Em không sao chứ? - Cầm áo khoác của mình mặc cho nó.
- Em muốn về, đầu em đau quá, tại sao em lại hiểu được tiếng việt anh nói? anh là ai? hình ảnh anh cứ thấp thoáng quanh em từ ngày em gặp, nhưng lại rất giống là người em nhìn thấy hàng ngày trong giấc mơ. Đầu em đau quá. - nó vừa ôm đầu vừa nói.
- Anh đây rồi mà. Thiên, bình tĩnh lại đi... - anh ôm nó vào.
Nó ngất đi.
Hắn đưa nó về nhà. Đêm nay hắn không ngủ, hắn ngồi cạnh gường nó ngủ, hắn không biết là mơ hay là thật đây? nó còn sống, nó còn sống thật sao? không thể như thế được... hắn bối dối quá, chẳng phải đây là điều hắn mong sao? Hắn đưa tay lên môi má nó nhẹ nhàng. Hắn nhớ nó quá, hắn muốn ôm nó ngủ, muốn nó kể chuyện, nấu cơm, pha trò cho hắn cười. rút điện thoại ra hắn gọi Nam.
- Nam. Mày tin không? là Thiên đúng là Thiên rồi mà.
- Cái gì đấy? mày ngủ mơ à? Thiên ở đâu? - Nam hơi không tin vào sự thật, vào tai mình đang nghe.
- Nhà tao, sang đi sang nhà tao đi rồi nói chuyện. - hắn không biết phải nói gì nữa.
...........
- Sơn, Thiên đâu? - Nam mở gấp cửa chạy vào nhà.
- Là Thiên thật mà. Cô gái đó là Thiên, Thiên đã được gia đình nhà họ cứu ở dưới biển, khuôn mặt đã từng có sẹo nhưng đã được phẫu thuật. Cô ấy còn nói đã nhìn thấy tao trong giấc mơ cô ấy bị mất trí thật rồi. Tao nghĩ vẫn là do căn bệnh ngày đó đã lấy đi trí nhớ của em. - Hắn vừa nói vừa nhìn nó.
Nam tiến vào phòng chỗ nó nằm. "thì ra em gái anh vẫn còn sống sao? em biết cả nhà lo cho em thế nào không? cô bé này, tại sao lại trốn chạy đến tận đây thế hả? dù có nhớ hay không thì cũng hãy ở gần bọn anh thôi chứ?"
- AAAAAAAA.... bỏ anh ấy ra.......... Sơn, Sơn......... - Nam và hắn đang đứng nhìn nó thì nó hét lên.
- Anh đây Thiên,... - Hắn chạy gần lại cầm tay nó, nó từ từ mở mắt ra.
- Bao nhiêu năm nay em vẫn mơ thấy 1 giấc mơ kì lạ, em đã vì 1 người con trai nhảy xuống biển sâu. Người con trai ấy có mái tóc màu vàng... em chỉ nhớ vậy, cũng k nhìn rõ khuôn mặt ấy. - Nó nằm trên giường và kể lại cho Nam và hắn nghe.
(Từ ngày nó đi anh đã nhuộm lại mái tóc mình thành màu đen)
- Ngủ tiếp đi em, bây giờ em không phải sợ nữa rồi, anh sẽ cố gắng cho em nhớ lại những chuyện ngày xưa, đợi anh 1 tuần, giải quyết xong công việc anh sẽ đưa em về với gia đình bố mẹ, bạn bè. Mọi người đang rất mong em. - Hắn đặt lên trán nó 1 nụ hôn. Nó cũng cảm thấy rất gần gũi mà mặc kệ.
- Đừng nói cho ai biết về Thiên nhé. Lúc nào về tao sẽ đưa Thiên về cho cả nhà bất ngờ. - Hắn nói với Nam
- ukm. - Nam hiểu thằng bạn mình mà. Nếu nói ra bây giờ chắc chắn cả nhà sẽ sang đây hết mất.
..... Sáng hôm sau:
- Em dậy rồi à? em thế nào rồi? - Nam vào phòng đúng lúc thấy nó dậy.
- Anh. Em thấy nhẹ nhõm hơn, đây chắc là lần đầu tiên em ngủ ngon trong suốt 3 năm qua. Anh cũng biết em trong quá khứ chứ? - Nó thắc mắc.
- Tất nhiên, em gái ngốc này. Nam gõ nhẹ vào đầu nó.
- Ngày anh quen em là lúc em mới xuống thành phố, em biết không? chỉ vì trêu em tức mà anh và mấy thằng em anh bị em đánh mất hết mặt nam nhi đấy. - Nam nói tiếp kể về nó.
- Thật ý ạ? - nó cười hồn nhiên như ngày nào. Cũng đúng, năm nay nó chỉ mới 20 tuổi tròn.
.........
- Vui vẻ quá nhỉ, tôi về rồi đây, em thấy đầu còn đau không? Em đỡ mệt chưa? - Hắn vào tíu tít. hóa ra sáng nay hắn đi làm lại kiểu tóc ngày hắn và nó yêu nhau, hắn nghĩ như vậy có thể nó sẽ nhớ hắn.
- Anh... tóc vàng,... á,... đầu em đầu em đau quá. á... biển,... - Nó ôm đầu nằm xuống.
- Thiên, em sao vậy? lấy xe đưa đi bệnh viện đi nhanh - Hắn hét gọi Nam
---- Bệnh viện seoul----
- Bác sĩ - Cả 2 đồng thanh.
- 2 người là người nhà sao? có thể vào phòng tôi nói chuyện một chút. - Vị bác sĩ già ôn tồn.
- vâng - Nam và hắn lẽo đẽo đi theo y như mấy ngày đầu gặp nó rồi đưa nó vào viện vậy
- Đây là kết quả vừa xét nghiệm. có vẻ cô bé đã bị một căn bệnh hiếm gặp hoặc trúng độc trong một thời gian dài đúng không?
- Vâng. 3 năm trước đã bị trúng 1 loại độc theo như cháu biết thì loại độc ấy khi phát tác sẽ gây mất trí nhớ toàn phần. - Hắn nhanh nhảu
- Đúng thế, nhưng loại độc đó dường như đã hết, không thấy dấu hiệu bị độc nữa. Nên bây giờ chỉ là mất trí nhớ, có lẽ cô bé sắp nhớ ra triệu chứng là khi gặp một điều gì đó giống quá khứ từng chải cô bé sẽ thấy đau đầu, quay cuồng đầu óc, đó là lúc não bộ lưu trữ kí ức đang hoạt động gây ra nên đó là biểu hiện tốt. Đã có những người nhà thực hiện lại việc đã diễn ra trong quá khứ để kích hoạt não bộ và thành công. Nên ta nghĩ 2 cháu hãy thử xem lại quá khứ có một việc gì gây chấn động tổn thương lớn nhất và dàn dựng lại. - Vị bác sĩ tận tình chỉ bảo.
- Vâng, chúng cháu cảm ơn ạ. Vậy bây giờ bọn cháu đưa cô ấy về được chưa ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.