Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 33: Mẹ Hắn Đi Gấp
nhung toét
14/06/2016
tối đến hắn và Nam đưa nó về lại xóm trọ.
- Vợ ở tạm đây mấy ngày nhé - Hắn nói
- Vâng - nó gật đầu. Rồi đi vào.
.....
- Mẹ mày nói sẽ ở đây 2 tuần đấy - Nam vừa lái xe vừa hỏi.
- Uk. Tại sao mày lại gọi mẹ tao về cơ chứ? - hắn hỏi.
- Ai mà biết mày vẫn còn sống? Lỡ mày chết ra đấy thì có mà... - Nam cãi.
- Đi, lên ngọn đồi Vĩnh Hằng. - Hắn bảo Nam.
- Mày còn không thèm về là to chuyện đấy.
- Không sao, một tý thôi. - Hắn buồn.
Xuống xe, đứng trên một mỏm đá:
- Mày nhớ lần gần đây nhất lên đây không? - Hắn hỏi Nam.
- Nhớ chứ sao không. Hôm đấy mày đã hiểu lầm Thiên, làm Thiên bị thương. Tao đã đưa lên đây ngắm thành phố này. Hôm đấy mày cũng định bỏ trốn vì không tin Thiên đúng không? Mày đã nghĩ Thiên là người xấu, mày không tin Thiên. Mày muốn trốn chạy vì mày tin Linh hơn Thiên. Đúng không? - Nam nói rồi nhìn Hắn.
- Không phải không tin mà chỉ là ... - Hắn ấp úng
- Chỉ là gì? Chỉ là mày luôn quý Linh, thương Linh, nói chung có lẽ với mày Linh có thể là một luồng gió mát thổi qua rồi tan biến đúng không? - Nam nhìn về thành phố.
- Không, mày nói sai rồi. - Hắn phản bác
- Tao không sai, Mày có tin nếu không vì vụ Bảo Thiên năm ấy thì có lẽ mày với Linh có khi đã đính hôn rồi. - Nam quay sang hắn nhìn vào mặt hắn.
- Đấy chỉ là quá khứ mà thôi. Giờ Linh không còn là cô gái tốt bụng, dễ thương của ngày xưa nữa rồi. Tao sợ nếu không ở bên Thiên Linh biết có lẽ sẽ ra tay như lần trước. - Hắn nhìn về những ngôi sao trên trời đang lấp lánh.
- Mày biết mai là ngày gì không? - Nam hỏi
- Không. - Hắn nhìn Nam.
- Là ngày Thiên đi thăm ông, ông nội Thiên đang ở trong tù. - Nam nói.
- Sao tao chưa bao giờ nghe về chuyện này?
- Chắc Thiên khó nói hay ngại.
...... Có điện thoại của hắn.
- Dạ, mẹ - hắn nhấc máy
- Sao con còn chưa về nữa? muộn rồi - mẹ hắn lo lắng.
- Con về luôn đây. - rồi hắn tắt máy.
- Về đi - Hắn ra xe bảo Nam.
.........
Đúng lúc đấy mẹ hắn cũng có điện thoại:
- Mình à? em đây - Là ba hắn gọi.
- Có việc gấp rồi, Em sang đây trong đêm nay đi. - Giọng ba hắn hoảng hốt.
- có chuyện gì với công ty sao? - Mẹ hắn nói
- Uk. Em chuẩn bị sang luôn nhá, anh đã chuẩn bị máy bay rồi.
- Vâng, em đi luôn đây, có cần nói với con không anh?
- Anh nghĩ cũng chưa cần đâu, bảo Sơn chú ý đến mọi hoạt động của tập đoàn bên đấy. - Ba hắn nói gấp rồi tắt máy.
... Đúng lúc đấy hắn về tới nhà.
- Sơn, mẹ phải đi luôn rồi. - bà gấp gáp nói.
- Sao vội thế mẹ? Tập đoàn có chuyện gì sao ạ? - Sơn nói
- Không không, là việc riêng ý mà. - Bà giấu vì ba hắn bảo chưa cần thiết.
- Con chú ý đến tập đoàn một tý nhé, theo giõi mọi hoạt động sát sao vào. Nam, nhờ con vào máy tính của tập đoàn để theo giõi hộ bác nhé. - Bà nói với hắn rồi quay sang nhờ Nam.
- Vâng, Bác yên tâm. - Nam lễ phép
- 2 con nhớ ăn uống đầy đủ giữ sức khỏe nhé - Rồi bà lên xe đi luôn.
.......
- Mày có nghĩ Tập đoàn đang sảy ra chuyện gì không? - Nam hỏi hắn.
- Tao cũng nghi. Thôi, để tao đi đón Thiên đã. - hắn cầm áo chạy luôn ra xe.
"cái thằng này, giờ tập đoàn chẳng là gì so với Thiên rồi". Nam lắc đầu đi vào nhà.
------Sáng hôm sau:
Hôm nay trường báo cho học sinh khối 11 + 10 nghỉ để 12 thi.
- May quá. - Nó thở phù nhẹ nhõm, hôm nay nó phải đi thăm ông.
- Anh Nam, đưa em đi một nơi nhé - Nó xuống nhà gọi Nam.
- Để anh đưa đi cho - Hắn từ dưới vọng lên.
- Không cần đâu ạ. Anh tới tập đoàn kiểm tra sổ sách đi, em đi một tý rồi về - Nó nói rồi nháy mắt với Nam. Vì hôm qua lúc đến đón nó hắn đã nhắc lại những việc mà mẹ hắn nói trước khi đi nên nó biết.
- Thôi tao đưa Thiên đi cũng được, lát gặp ở Tập đoàn. - Nam nháy mắt với hắn ý là Thiên không muốn hắn biết chuyện này.
- Uk. Vậy 2 người về rồi ghé vào luôn nhé - Hắn cũng nghĩ nó xấu hổ vì chuyện ấy nên thôi, tôn trọng nó khi nó không muốn hắn biết.
--- Trại giam.
- Ông ơi. Ông có khỏe không? - nó nhìn thấy ông liền hỏi.
- Ông vẫn khỏe, ồ đây là... - Ông nhìn thấy Nam.
- Dạ đây là người đã giúp con rất nhiều đó ông, - nó nheo mắt.
- Cậu chẳng phải là con trai của Duy Long, đúng không? - Ông nhìn mặt Nam.
- Dạ, sao ông biết ạ? - Nam ngạc nhiên.
- Cậu giống hệt bố cậu hồi còn trẻ, Thế ông của con dạo này thế nào? có khỏe không? - Ông nó sốt sắng hỏi.
- Dạ ông con giờ đi du lịch, nay đây mai đó ít khi ở nhà lắm ạ. - Nam trả lời, ngạc nhiên vì sao ông biết bố rồi cả ông mình nữa.
- Ông có một điều muốn nhờ con - Ông chậm rãi.
- Dạ ông cứ nói ạ - Nam lễ phép.
- Chăm sóc Thiên thật tốt nhé. - Ông nói.
- Cái đó con vẫn làm mà ông. con coi Thiên như một người em tốt, em gái ạ - Nam mới đầu rất vui nhưng khi nhắc từ em gái tim cậu bỗng nhói một hồi.
- Sao lại là em gái? - Ông nó thốt lên.
- Ông ơi, tụi con rất quý nhau ạ. Con đã nhận anh ấy là anh trai kết nghĩa rồi - nó hăng hái.
- Trời ơi. - Ông nó ôm đầu.
- Ông sao vậy ạ? - nó hốt hoảng khi thấy ông nó đập đập đầu.
- Con đừng coi nó như em gái có được không - Ông nó nhìn Nam hỏi.
- Dạ? cũng đúng ạ, nhiều lúc con còn tưởng em ấy là em trai cơ ông ạ, em ấy nghịch lắm. - Nam nói hồn nhiên.
- Ôi trời. Ý ông không phải thế. - Ông hắn lại vỗ đầu.
- Sắp hết giờ thăm nuôi rồi nhé - Cai ngục bước vào nói.
- Con cố gắng ăn uống vào, bớt nghịch đi cho người ta để ý. - Ông hắn dặn nó.
- Dạ? - nó mở mắt to tròn xoe.
- Nam, con hãy chăm sóc Thiên thật tốt hộ ông. Đứa cháu gái ta tuy có nghịch ngợm một chút nhưng nó rất tình cảm đấy, - Ông nói nhỏ với Nam rồi ông đi vào ngán ngẩm.
- Dạ con chào ông, lần sau con sẽ lại đến ạ - nó vẫn hồn nhiên nói.
... Rồi Nam khoác vai nó ra về.
- Vợ ở tạm đây mấy ngày nhé - Hắn nói
- Vâng - nó gật đầu. Rồi đi vào.
.....
- Mẹ mày nói sẽ ở đây 2 tuần đấy - Nam vừa lái xe vừa hỏi.
- Uk. Tại sao mày lại gọi mẹ tao về cơ chứ? - hắn hỏi.
- Ai mà biết mày vẫn còn sống? Lỡ mày chết ra đấy thì có mà... - Nam cãi.
- Đi, lên ngọn đồi Vĩnh Hằng. - Hắn bảo Nam.
- Mày còn không thèm về là to chuyện đấy.
- Không sao, một tý thôi. - Hắn buồn.
Xuống xe, đứng trên một mỏm đá:
- Mày nhớ lần gần đây nhất lên đây không? - Hắn hỏi Nam.
- Nhớ chứ sao không. Hôm đấy mày đã hiểu lầm Thiên, làm Thiên bị thương. Tao đã đưa lên đây ngắm thành phố này. Hôm đấy mày cũng định bỏ trốn vì không tin Thiên đúng không? Mày đã nghĩ Thiên là người xấu, mày không tin Thiên. Mày muốn trốn chạy vì mày tin Linh hơn Thiên. Đúng không? - Nam nói rồi nhìn Hắn.
- Không phải không tin mà chỉ là ... - Hắn ấp úng
- Chỉ là gì? Chỉ là mày luôn quý Linh, thương Linh, nói chung có lẽ với mày Linh có thể là một luồng gió mát thổi qua rồi tan biến đúng không? - Nam nhìn về thành phố.
- Không, mày nói sai rồi. - Hắn phản bác
- Tao không sai, Mày có tin nếu không vì vụ Bảo Thiên năm ấy thì có lẽ mày với Linh có khi đã đính hôn rồi. - Nam quay sang hắn nhìn vào mặt hắn.
- Đấy chỉ là quá khứ mà thôi. Giờ Linh không còn là cô gái tốt bụng, dễ thương của ngày xưa nữa rồi. Tao sợ nếu không ở bên Thiên Linh biết có lẽ sẽ ra tay như lần trước. - Hắn nhìn về những ngôi sao trên trời đang lấp lánh.
- Mày biết mai là ngày gì không? - Nam hỏi
- Không. - Hắn nhìn Nam.
- Là ngày Thiên đi thăm ông, ông nội Thiên đang ở trong tù. - Nam nói.
- Sao tao chưa bao giờ nghe về chuyện này?
- Chắc Thiên khó nói hay ngại.
...... Có điện thoại của hắn.
- Dạ, mẹ - hắn nhấc máy
- Sao con còn chưa về nữa? muộn rồi - mẹ hắn lo lắng.
- Con về luôn đây. - rồi hắn tắt máy.
- Về đi - Hắn ra xe bảo Nam.
.........
Đúng lúc đấy mẹ hắn cũng có điện thoại:
- Mình à? em đây - Là ba hắn gọi.
- Có việc gấp rồi, Em sang đây trong đêm nay đi. - Giọng ba hắn hoảng hốt.
- có chuyện gì với công ty sao? - Mẹ hắn nói
- Uk. Em chuẩn bị sang luôn nhá, anh đã chuẩn bị máy bay rồi.
- Vâng, em đi luôn đây, có cần nói với con không anh?
- Anh nghĩ cũng chưa cần đâu, bảo Sơn chú ý đến mọi hoạt động của tập đoàn bên đấy. - Ba hắn nói gấp rồi tắt máy.
... Đúng lúc đấy hắn về tới nhà.
- Sơn, mẹ phải đi luôn rồi. - bà gấp gáp nói.
- Sao vội thế mẹ? Tập đoàn có chuyện gì sao ạ? - Sơn nói
- Không không, là việc riêng ý mà. - Bà giấu vì ba hắn bảo chưa cần thiết.
- Con chú ý đến tập đoàn một tý nhé, theo giõi mọi hoạt động sát sao vào. Nam, nhờ con vào máy tính của tập đoàn để theo giõi hộ bác nhé. - Bà nói với hắn rồi quay sang nhờ Nam.
- Vâng, Bác yên tâm. - Nam lễ phép
- 2 con nhớ ăn uống đầy đủ giữ sức khỏe nhé - Rồi bà lên xe đi luôn.
.......
- Mày có nghĩ Tập đoàn đang sảy ra chuyện gì không? - Nam hỏi hắn.
- Tao cũng nghi. Thôi, để tao đi đón Thiên đã. - hắn cầm áo chạy luôn ra xe.
"cái thằng này, giờ tập đoàn chẳng là gì so với Thiên rồi". Nam lắc đầu đi vào nhà.
------Sáng hôm sau:
Hôm nay trường báo cho học sinh khối 11 + 10 nghỉ để 12 thi.
- May quá. - Nó thở phù nhẹ nhõm, hôm nay nó phải đi thăm ông.
- Anh Nam, đưa em đi một nơi nhé - Nó xuống nhà gọi Nam.
- Để anh đưa đi cho - Hắn từ dưới vọng lên.
- Không cần đâu ạ. Anh tới tập đoàn kiểm tra sổ sách đi, em đi một tý rồi về - Nó nói rồi nháy mắt với Nam. Vì hôm qua lúc đến đón nó hắn đã nhắc lại những việc mà mẹ hắn nói trước khi đi nên nó biết.
- Thôi tao đưa Thiên đi cũng được, lát gặp ở Tập đoàn. - Nam nháy mắt với hắn ý là Thiên không muốn hắn biết chuyện này.
- Uk. Vậy 2 người về rồi ghé vào luôn nhé - Hắn cũng nghĩ nó xấu hổ vì chuyện ấy nên thôi, tôn trọng nó khi nó không muốn hắn biết.
--- Trại giam.
- Ông ơi. Ông có khỏe không? - nó nhìn thấy ông liền hỏi.
- Ông vẫn khỏe, ồ đây là... - Ông nhìn thấy Nam.
- Dạ đây là người đã giúp con rất nhiều đó ông, - nó nheo mắt.
- Cậu chẳng phải là con trai của Duy Long, đúng không? - Ông nhìn mặt Nam.
- Dạ, sao ông biết ạ? - Nam ngạc nhiên.
- Cậu giống hệt bố cậu hồi còn trẻ, Thế ông của con dạo này thế nào? có khỏe không? - Ông nó sốt sắng hỏi.
- Dạ ông con giờ đi du lịch, nay đây mai đó ít khi ở nhà lắm ạ. - Nam trả lời, ngạc nhiên vì sao ông biết bố rồi cả ông mình nữa.
- Ông có một điều muốn nhờ con - Ông chậm rãi.
- Dạ ông cứ nói ạ - Nam lễ phép.
- Chăm sóc Thiên thật tốt nhé. - Ông nói.
- Cái đó con vẫn làm mà ông. con coi Thiên như một người em tốt, em gái ạ - Nam mới đầu rất vui nhưng khi nhắc từ em gái tim cậu bỗng nhói một hồi.
- Sao lại là em gái? - Ông nó thốt lên.
- Ông ơi, tụi con rất quý nhau ạ. Con đã nhận anh ấy là anh trai kết nghĩa rồi - nó hăng hái.
- Trời ơi. - Ông nó ôm đầu.
- Ông sao vậy ạ? - nó hốt hoảng khi thấy ông nó đập đập đầu.
- Con đừng coi nó như em gái có được không - Ông nó nhìn Nam hỏi.
- Dạ? cũng đúng ạ, nhiều lúc con còn tưởng em ấy là em trai cơ ông ạ, em ấy nghịch lắm. - Nam nói hồn nhiên.
- Ôi trời. Ý ông không phải thế. - Ông hắn lại vỗ đầu.
- Sắp hết giờ thăm nuôi rồi nhé - Cai ngục bước vào nói.
- Con cố gắng ăn uống vào, bớt nghịch đi cho người ta để ý. - Ông hắn dặn nó.
- Dạ? - nó mở mắt to tròn xoe.
- Nam, con hãy chăm sóc Thiên thật tốt hộ ông. Đứa cháu gái ta tuy có nghịch ngợm một chút nhưng nó rất tình cảm đấy, - Ông nói nhỏ với Nam rồi ông đi vào ngán ngẩm.
- Dạ con chào ông, lần sau con sẽ lại đến ạ - nó vẫn hồn nhiên nói.
... Rồi Nam khoác vai nó ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.