Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 34: Sự Thật Gia Đình Nó
nhung toét
14/06/2016
--- Tập đoàn Hải Sơn.
- Mày thấy có gì lạ không? - hắn sau một buổi sáng mầy mò lục lọi xem xét...
- Có, số liệu có lẽ được tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng mày có nghĩ vấn đề là vật liệu không? - Nam cầm Bảng số liệu và vật liệu lên.
- Đi thôi. - Nam dơ tay vẫy hắn và nó.
- Đi đâu? - Hắn hỏi.
- Ra kho vật liệu - Nam nói.
...
- Mày nhìn này, ở trong này có ghi thép phi 32 dài 11,7m, nặng 74kg. giá 930.000đ đúng không? - Nam dơ tài liệu ra.
- Đúng - Hắn nhìn và nói.
- Vấn đề ở đây là. - Nam lấy cuộn thước dây bảo Thiên kéo một đầu đo thì chỉ 10,7m, mà không biết cân nặng có chuẩn không? cả trăm tấn Thép thế này là đã mất bao nhiêu rồi? nhìn vỏ ngoài của thép đã rỉ nhẹ, mặc dù mới nhập về không bao lâu. - Nam giải thích cặn kẽ.
- Đúng rồi nhỉ? Vậy mày định làm thế nào? - hắn hỏi
- Nam nghĩ một lúc rồi nói bây giờ sẽ tìm xem ai nhận số hàng này. - Nam đáp.
- Bằng cách nào? - Hắn nghĩ?
- Máy tính, mày không biết tao là ai à? - Nam vỗ ngực.
- Tao nghĩ mày nên lắp 2 chiếc camera nhìn chộm ở góc khuất không ai để ý nữa, vì là nhà kho nên sẽ có người đến đây nói chuyện. - Nam nói tiếp.
- Giỏi lắm, giờ chúng ta về điều tra trên máy tính xem ai là người nhập số hàng này, rồi điều tra xem ai muốn rút ruột công trình. Anh sẽ đích thân lắp và xem. - Hắn dơ tay rồi quay người đi ra.
Nó từ nãy đi theo chẳng hiểu chuyện gì cả vì Nam và hắn đều là những người thừa kế tương lai, lại có đầu óc thông minh trên thương trường. Nếu có thể nhờ họ điều tra tập đoàn Bảo Thiên năm ấy thì tốt quá. Vì chuyện này tất cả các ngành đều đã được đút lót nên họ xét xử qua loa mọi chuyện, điều tra cũng không vì họ nói đã đầy đủ bằng chứng. giờ trụ sở tập đoàn vẫn ở đây, vẫn làm về vật liệu như vậy, tất cả số liệu đều được bảo mật như cũ. nghĩ rồi nó gật đầu.
Tối hắn về đến nhà chỉ mua đồ ăn sẵn rồi leo lên giường ngồi với Nam đang phá mật khẩu máy chủ tập đoàn.
Nó bước vào nhẹ nhàng.
- Em có chuyện muốn nói - Nó nói khẽ.
- Uk. - hắn chẳng nói gì mắt chăm chăm nhìn vào màn hình.
- 2 người bận lắm ạ? - nó tò mò ghé vào
- Em có gì cứ nói đi. Anh vẫn đang nghe đây - Nam vẫn chăm chú vào lattop.
- Nếu anh bận quá thì để sau cũng được ạ. - nó ngồi bên cạnh nhìn.
- Nào, em nói đi. - Hắn quay sang nó nghiêm túc, Nam cũng đặt máy tính xuống.
- Thật ra em chính là... - Nó đang nói dở thì có điện thoại.
- Xin lỗi, 2 người cứ làm việc đi ạ - nói rồi nó đi ra ngoài nghe.
- Sao rồi? - Nó hỏi. là điện thoại của Bon.
- Dạ, 2 người ấy dạo gần đây rất bí ẩn, vừa nãy em nghe được tin họ đang ở Mĩ. Đã đi 3 hôm rồi ạ. - Bon báo cáo.
- Cậu tiếp tục tìm hiểu xem tiếp theo họ định làm gì nhé.
- Vâng - rồi cúp máy nó đứng ngoài nghĩ một lúc
.....
- Mày có nghĩ Thiên định nói gì đó quan trọng với mình không? - Nam đang ấn máy tính thì bỏ qua một bên hỏi hắn.
- Tao cũng nghĩ vậy. - Hắn xoa xoa cằm suy tư.
- Mày có thấy lạ không? - Nam nói tiếp.
- Lạ gì? - hắn ngơ ngác
- Mày còn nhớ vụ bắt cóc không? - Nam nói tiếp.
- Nhớ chứ. Vậy thì sao?
- Thiên là ai? tại sao lại có hẳn một bang mạnh ngang ngửa chúng ta đến cứu? đã thế anh ta còn rất tốt với Thiên, theo tao biết thì Thiên là một người ở vùng cao về làm sao có thể quen ai ngoài ở trường ra chứ huống hồ đây lại là bang có tiếng là anh hùng toàn những người có nghĩa khí?
- Có thể Thiên đã cứu Bang chủ hay anh em người thân gì đó nên họ cảm kích, vì Thiên biết võ mà. - hắn suy ngẫm.
- Không thể nào. tốt thì tốt chứ làm sao biết được tung tích của Thiên mọi nơi. - Nam đối lại
- Đợi Thiên vào hỏi là sẽ ra mà - Hắn nghĩ đơn giản.
- Nếu Thiên muốn thì đã nói với chúng ta từ lâu rồi. - Nam đáp.
- Có nên theo giõi không? - hắn hỏi.
- Nếu thiên biết chắc chắn sẽ thất vọng lắm đấy. - Nam lại đáp.
- Thế ý mày là sao hả? thế này không được, thế kia không xong. - hắn bực mình đúng lúc nó mở cửa.
- Ai gọi em vậy? - hắn thấy nó giật mình vội đánh trống lảng hỏi nó
- À. Là một người bạn ở quê ý mà. - Nó nói đại
- Vậy à? thế em đang định hỏi anh chuyện gì? - Hắn hỏi tiếp.
- À. Thôi, các anh cứ làm việc đi. - Nó không nói nữa đi ra ngoài lên tầng thượng đứng. vì hắn và Nam giờ đang rất bận.
- Em có chuyện gì sao Vợ? - Hắn đi theo nó.
-Em không sao. - Nó đứng quay lại nhìn hắn.
- Nói anh nghe, đừng dấu anh chuyện gì, anh sẽ làm tất cả vì em. - hắn lại gần ôm lấy nó từ sau lưng.
- Anh sẽ ngạc nhiên và suy nghĩ nhiều lắm đấy. - Nó gỡ tay anh ra rồi quay mặt lại.
- Cứ nói với anh đi, anh sẽ làm chỗ dựa cho em, dù chuyện lớn thế nào anh cũng giải quyết được, huống hồ còn có cả Nam giúp, em còn sợ điều gì? - hắn an ủi.
- Em biết giờ anh đang rất bận, anh không thể lo lắng thêm cho phần em - nó vẫn nhẹ nhàng.
- Ngoan nào. Chẳng phải em đang định nói với bọn anh rồi còn gì?
- Nhưng lúc em vào thấy các anh đang rất nghiêm túc trong công việc, không thể gánh thêm phần của em.
- Nghe lời anh đi. Anh sẽ lo được hết, em còn có thể giúp anh.
- Nhưng em sợ, nếu nói ra em và anh có thể xa nhau mãi mãi.
- Không có điều gì khiến anh rời xa em được đâu. Anh yêu em. - Hắn thơm vào mái tóc nó rồi dắt nó xuống phòng
- Được rồi, đừng dấu nữa, nói cho bọn anh nghe xem nào? - Nam cất lattop đi, hắn cũng ngồi nhìn nó.
- Các anh đừng giật mình nhé, em sẽ nói thật - nó hít một hơi.
- Có chuyện gì khiến anh giật mình về em đây? - Nam đùa.
- Thôi mày im để Thiên nói đi - hắn nhìn
- Thật ra em chính là Con gái của Nguyễn Bảo, ngày trước là chủ tịch tập đoàn Bảo Thiên. Chính là tập đoàn gia đình anh làm trụ sở ở Việt Nam bây giờ. Vì bị người hãm hại nên gia đình em bị sụp đổ trong nháy mắt. Ông em bị đi tù với án 15 năm. Ba phải đưa mẹ con em về một nơi không ai biết để sinh sống. Rồi ông trời cho em cơ hội để quay lại nơi này, em quyết tâm phải tìm ra sự thật của gia đình em năm ấy. Em rất mong 2 người giúp đỡ em, nhưng em cũng rất sợ một điều anh chính là kẻ thù của gia đình em.
- Mày thấy có gì lạ không? - hắn sau một buổi sáng mầy mò lục lọi xem xét...
- Có, số liệu có lẽ được tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng mày có nghĩ vấn đề là vật liệu không? - Nam cầm Bảng số liệu và vật liệu lên.
- Đi thôi. - Nam dơ tay vẫy hắn và nó.
- Đi đâu? - Hắn hỏi.
- Ra kho vật liệu - Nam nói.
...
- Mày nhìn này, ở trong này có ghi thép phi 32 dài 11,7m, nặng 74kg. giá 930.000đ đúng không? - Nam dơ tài liệu ra.
- Đúng - Hắn nhìn và nói.
- Vấn đề ở đây là. - Nam lấy cuộn thước dây bảo Thiên kéo một đầu đo thì chỉ 10,7m, mà không biết cân nặng có chuẩn không? cả trăm tấn Thép thế này là đã mất bao nhiêu rồi? nhìn vỏ ngoài của thép đã rỉ nhẹ, mặc dù mới nhập về không bao lâu. - Nam giải thích cặn kẽ.
- Đúng rồi nhỉ? Vậy mày định làm thế nào? - hắn hỏi
- Nam nghĩ một lúc rồi nói bây giờ sẽ tìm xem ai nhận số hàng này. - Nam đáp.
- Bằng cách nào? - Hắn nghĩ?
- Máy tính, mày không biết tao là ai à? - Nam vỗ ngực.
- Tao nghĩ mày nên lắp 2 chiếc camera nhìn chộm ở góc khuất không ai để ý nữa, vì là nhà kho nên sẽ có người đến đây nói chuyện. - Nam nói tiếp.
- Giỏi lắm, giờ chúng ta về điều tra trên máy tính xem ai là người nhập số hàng này, rồi điều tra xem ai muốn rút ruột công trình. Anh sẽ đích thân lắp và xem. - Hắn dơ tay rồi quay người đi ra.
Nó từ nãy đi theo chẳng hiểu chuyện gì cả vì Nam và hắn đều là những người thừa kế tương lai, lại có đầu óc thông minh trên thương trường. Nếu có thể nhờ họ điều tra tập đoàn Bảo Thiên năm ấy thì tốt quá. Vì chuyện này tất cả các ngành đều đã được đút lót nên họ xét xử qua loa mọi chuyện, điều tra cũng không vì họ nói đã đầy đủ bằng chứng. giờ trụ sở tập đoàn vẫn ở đây, vẫn làm về vật liệu như vậy, tất cả số liệu đều được bảo mật như cũ. nghĩ rồi nó gật đầu.
Tối hắn về đến nhà chỉ mua đồ ăn sẵn rồi leo lên giường ngồi với Nam đang phá mật khẩu máy chủ tập đoàn.
Nó bước vào nhẹ nhàng.
- Em có chuyện muốn nói - Nó nói khẽ.
- Uk. - hắn chẳng nói gì mắt chăm chăm nhìn vào màn hình.
- 2 người bận lắm ạ? - nó tò mò ghé vào
- Em có gì cứ nói đi. Anh vẫn đang nghe đây - Nam vẫn chăm chú vào lattop.
- Nếu anh bận quá thì để sau cũng được ạ. - nó ngồi bên cạnh nhìn.
- Nào, em nói đi. - Hắn quay sang nó nghiêm túc, Nam cũng đặt máy tính xuống.
- Thật ra em chính là... - Nó đang nói dở thì có điện thoại.
- Xin lỗi, 2 người cứ làm việc đi ạ - nói rồi nó đi ra ngoài nghe.
- Sao rồi? - Nó hỏi. là điện thoại của Bon.
- Dạ, 2 người ấy dạo gần đây rất bí ẩn, vừa nãy em nghe được tin họ đang ở Mĩ. Đã đi 3 hôm rồi ạ. - Bon báo cáo.
- Cậu tiếp tục tìm hiểu xem tiếp theo họ định làm gì nhé.
- Vâng - rồi cúp máy nó đứng ngoài nghĩ một lúc
.....
- Mày có nghĩ Thiên định nói gì đó quan trọng với mình không? - Nam đang ấn máy tính thì bỏ qua một bên hỏi hắn.
- Tao cũng nghĩ vậy. - Hắn xoa xoa cằm suy tư.
- Mày có thấy lạ không? - Nam nói tiếp.
- Lạ gì? - hắn ngơ ngác
- Mày còn nhớ vụ bắt cóc không? - Nam nói tiếp.
- Nhớ chứ. Vậy thì sao?
- Thiên là ai? tại sao lại có hẳn một bang mạnh ngang ngửa chúng ta đến cứu? đã thế anh ta còn rất tốt với Thiên, theo tao biết thì Thiên là một người ở vùng cao về làm sao có thể quen ai ngoài ở trường ra chứ huống hồ đây lại là bang có tiếng là anh hùng toàn những người có nghĩa khí?
- Có thể Thiên đã cứu Bang chủ hay anh em người thân gì đó nên họ cảm kích, vì Thiên biết võ mà. - hắn suy ngẫm.
- Không thể nào. tốt thì tốt chứ làm sao biết được tung tích của Thiên mọi nơi. - Nam đối lại
- Đợi Thiên vào hỏi là sẽ ra mà - Hắn nghĩ đơn giản.
- Nếu Thiên muốn thì đã nói với chúng ta từ lâu rồi. - Nam đáp.
- Có nên theo giõi không? - hắn hỏi.
- Nếu thiên biết chắc chắn sẽ thất vọng lắm đấy. - Nam lại đáp.
- Thế ý mày là sao hả? thế này không được, thế kia không xong. - hắn bực mình đúng lúc nó mở cửa.
- Ai gọi em vậy? - hắn thấy nó giật mình vội đánh trống lảng hỏi nó
- À. Là một người bạn ở quê ý mà. - Nó nói đại
- Vậy à? thế em đang định hỏi anh chuyện gì? - Hắn hỏi tiếp.
- À. Thôi, các anh cứ làm việc đi. - Nó không nói nữa đi ra ngoài lên tầng thượng đứng. vì hắn và Nam giờ đang rất bận.
- Em có chuyện gì sao Vợ? - Hắn đi theo nó.
-Em không sao. - Nó đứng quay lại nhìn hắn.
- Nói anh nghe, đừng dấu anh chuyện gì, anh sẽ làm tất cả vì em. - hắn lại gần ôm lấy nó từ sau lưng.
- Anh sẽ ngạc nhiên và suy nghĩ nhiều lắm đấy. - Nó gỡ tay anh ra rồi quay mặt lại.
- Cứ nói với anh đi, anh sẽ làm chỗ dựa cho em, dù chuyện lớn thế nào anh cũng giải quyết được, huống hồ còn có cả Nam giúp, em còn sợ điều gì? - hắn an ủi.
- Em biết giờ anh đang rất bận, anh không thể lo lắng thêm cho phần em - nó vẫn nhẹ nhàng.
- Ngoan nào. Chẳng phải em đang định nói với bọn anh rồi còn gì?
- Nhưng lúc em vào thấy các anh đang rất nghiêm túc trong công việc, không thể gánh thêm phần của em.
- Nghe lời anh đi. Anh sẽ lo được hết, em còn có thể giúp anh.
- Nhưng em sợ, nếu nói ra em và anh có thể xa nhau mãi mãi.
- Không có điều gì khiến anh rời xa em được đâu. Anh yêu em. - Hắn thơm vào mái tóc nó rồi dắt nó xuống phòng
- Được rồi, đừng dấu nữa, nói cho bọn anh nghe xem nào? - Nam cất lattop đi, hắn cũng ngồi nhìn nó.
- Các anh đừng giật mình nhé, em sẽ nói thật - nó hít một hơi.
- Có chuyện gì khiến anh giật mình về em đây? - Nam đùa.
- Thôi mày im để Thiên nói đi - hắn nhìn
- Thật ra em chính là Con gái của Nguyễn Bảo, ngày trước là chủ tịch tập đoàn Bảo Thiên. Chính là tập đoàn gia đình anh làm trụ sở ở Việt Nam bây giờ. Vì bị người hãm hại nên gia đình em bị sụp đổ trong nháy mắt. Ông em bị đi tù với án 15 năm. Ba phải đưa mẹ con em về một nơi không ai biết để sinh sống. Rồi ông trời cho em cơ hội để quay lại nơi này, em quyết tâm phải tìm ra sự thật của gia đình em năm ấy. Em rất mong 2 người giúp đỡ em, nhưng em cũng rất sợ một điều anh chính là kẻ thù của gia đình em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.