Ánh Sáng Cuối Con Đường - The Begining After The End
Chương 68: Widow’S Crypt V (Hầm Mộ Góa Phụ Iv)
TurtleMe
06/10/2022
“Tôi có thể giữ cái này không?” Tôi nhận ra lòng bàn mình đang ứa máu do nắm mảnh sừng quá mạnh.
“Phì!” Người phụ nữ Elf, bất chấp tình trạng của bản thân, bật cười lớn sau câu hỏi của tôi, làm tôi ngạc nhiên. Nhướn mày, nghiêng đầu, tôi tự hỏi không biết cô ta đang nghĩ cái gì mà vẫn còn có thể cười trong cái tình trạng thế này.
“Cậu đang nghĩ tôi bị điên, phải không?” Khuôn mặt của cô ấy hướng về phía tôi như biết tôi đang ở đâu.
“Tôi không có ý đó”. Đó là điều duy nhất tôi có thể lẩm bẩm sau khi cô ấy dường như đọc được suy nghĩ của mình.
“Cậu cũng là một người kỳ lạ, lại hỏi một người lính sắp chết liệu có thể giữ thứ gì đó không. Giữ nó đi. Dù sao thì nó cũng không còn giá trị gì với tôi nữa rồi”. Cô ấy thở dài và đột nhiên, khuôn mặt hiện lên những biểu cảm như trở lại tuổi 20.
“Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu, cậu bé, nhưng tôi sẽ chết sớm thôi. Cậu không cần phải quá nhạy cảm như thế.” Chiến binh Elf, với khuôn mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào tôi khi nói điều này.
“Tên tôi là Arthur, và vâng, thật không may, dường như không có cách nào để tôi có thể cứu cô. Tôi xin lỗi." Tôi đặt mảnh vỡ màu đen vào chiếc nhẫn không gian của mình.
“Haizzz... Tôi đoán ta sẽ chẳng gặp lại nhau nữa. Tôi không còn nhiều thời gian, nên tôi sẽ cố gắng nói cho cậu tất cả những gì tôi biết.” Ngực tôi cảm thấy nặng nề khi cô ấy dễ dàng gạt bỏ hy vọng và chấp nhận số phận của mình.
“Tên tôi là Alea Triscan, cậu cũng nhận ra tôi là một trong Six Lances và đó là quân đội của tôi. Mỗi Lance phụ trách một tiểu đoàn gồm một số pháp sư hàng đầu.” Cô ấy thở dài nặng nề, và lần đầu tiên, tôi vui mừng vì cô ấy không thể chứng kiến cảnh tàn sát khủng khiếp đã biến nơi đẹp đẽ một thời này thành một nấm mồ chết chóc.
“Vài tháng trước, sau khi Six Lances thành lập, chúng tôi đã được đào tạo để làm việc như một đội để dọn hầm ngục và các khu vực chưa xác định. Six Lances hiếm khi thực hiện các nhiệm vụ cùng nhau, trừ khi chúng tôi phải dọn các hầm ngục cấp S trở lên.” Cô tiếp tục sau khi lấy hơi.
“Từ hướng bước chân của cậu lúc nãy, có thể thấy cậu đến đây bằng một lối khác. Thực ra nơi này thông với 3 hầm ngục khác. Không biết cậu đã đến từ hầm ngục nào, Arthur?” Alea gắng gượng tựa người thoải mái hơn vào tường.
“Tôi đến đây cùng với giáo sư và bạn học từ hầm ngục Widow’s Crypt. Những người khác có thể đã trở lại, nhưng tôi đoán rằng mình không được may mắn lắm.” Tôi ngồi tựa vào tường cạnh Alea và nghiên cứu bãi chiến trường trước mặt. Tôi có thể mơ hồ tưởng tượng được những gì đã xảy ra bằng cách xác định vị trí của các thi thể và nơi họ bị thương.
“Rất khủng khiếp phải không? Không biết cậu bao nhiêu tuổi, nhưng những thứ thế này không nên được nhìn thấy.” Alea cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Tuổi của tôi đúng là không nên nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng cô nói đúng, dù bao nhiêu tuổi đi nữa thì cảnh tượng này cũng quá khủng khiếp để nhìn.” Tôi không kìm được mà thở dài.
“Đội quân của tôi và tôi đến từ một hầm ngục có tên là Hell’s Jaw. Chúng tôi đã được giao nhiệm vụ điều tra ngục tối sau khi nhận được báo cáo về những sự việc bất thường xảy ra trong đó. Những nhà thám hiểm sống sót quay lại là những người thường xuyên lui tới hầm ngục để huấn luyện. Họ đều bị thuơng nặng và tất cả đều nói về việc những con thú trú ngụ bên trong đột nhiên trở nên mạnh mẽ và hung tợn hơn. Nó cũng đã xảy ra tương tự ở hầm ngục của các cậu à?” Tôi nhận thấy Alea bắt đầu nói chậm hơn một chút.
“Vâng. Ngay ở tầng đầu tiên, một đội quân của Snarlers đã chào đón chúng tôi. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi hai con Snarlers Chúa xuất hiện. Một trong số chúng đã ăn con Chúa còn lại rồi biến thành màu đen, và sức mạnh của nó tăng vọt lên vài lần. Tôi nghi đây chính là nguyên nhân.”
“Cậu nói nghi ngờ nghĩa là sao? Ý là cậu đã từng nhìn thấy con quỷ đó trước đây?” Alea đột nhiên đứng thẳng dậy và nhìn về phía tôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trong giọng nói của cô ấy.
“Tôi không chắc chắn có phải cùng một con không, nhưng đúng vậy.” Tôi trả lời thẳng thắn.
“Cùng một con? Cậu nghĩ rằng có nhiều hơn một?” Khuôn mặt nhợt nhạt của Alea đã dần tái nhợt khi cô ấy hỏi tôi điều này.
“Tôi không có bằng chứng rõ ràng, nhưng tôi nghi ngờ rằng thứ mà cô nhìn thấy, Vritra, chỉ là một trong nhiều con quỷ có sừng ở đâu đó ngoài kia.” Tôi trả lời khi nhớ lại cái đêm tôi bị tách khỏi Sylvia. Con quỷ đen với cặp sừng cong xuống nói gì đó đã khiến chúng gặp rắc rối. Đó chỉ là một suy đoán, nhưng đã khiến tôi nghi ngờ rằng có lẽ có nhiều hơn một con.
Tâm trí tôi bắt đầu quay cuồng khi nghĩ về tất cả các khả năng và lý do khác nhau tại sao chúng lại làm như thế. Có phải là vì Sylvie?
Tôi nhớ lại lúc Sylvia đưa cho tôi một hòn đá và bảo tôi phải bảo vệ nó bằng mọi giá. Hòn “đá” đó hóa ra lại là một quả trứng rồng không hơn không kém. Có phải Sylvie là một sự tồn tại quan trọng đến nỗi những con quỷ có sừng đó phải làm mọi chuyện đi xa đến thế này?
“Cậu đang nghĩ gì vậy, Arthur?” Alea phát ra tiếng ho kịch liệt khiến cho máu ở chỗ từng có lõi mana ứa ra.
Tôi luôn thấy lạ là trong khi lõi thú có khả năng được thu hoạch và sử dụng làm công cụ để tăng cường mana, thì lõi mana của con người lại không. Khi một pháp sư chết đi, lõi mana của họ bị phá vỡ và mana tích lũy bên trong phân tán. Có phải vì chúng tôi thu thập mana từ bầu khí quyển nên điều này mới xảy ra?
Dường như nó dẫn tôi đến một suy nghĩ là con người không cần lõi mana để tồn tại, vì chúng ta phải sống thì lõi mana mới tồn tại. Thế giới này dường như xoay quanh việc bạn có phải là một pháp sư hay không, và nếu có thì bạn mạnh đến mức nào. Tôi cảm thấy như Chúa tạo ra thế giới này muốn nói với chúng ta rằng cuộc sống quan trọng hơn ma thuật, đó là điều hiển nhiên, nhưng là chúng ta dường như đã lãng quên mất điều đó
Trước khi suy nghĩ của tôi đi xa quá thì hơi thở yếu ớt của Alea đã đưa tôi trở lại thực tại.
“Ừm.. Cô có ổn không?" Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Tất nhiên cô ấy không ổn.
“Khi đội của tôi lên tầng một của Hell’s Jaw, không có gì lạ về nó; các con thú mana vẫn là các con thông thường được biết đến. Nhưng khi chúng tôi đến tầng cuối cùng, nơi chủ nhân của hầm ngục trú ẩn. Hades Serpent (Hắc Xà), vốn là một quái thú mana hạng AA, đáng lẽ là thứ mà tôi có thể tự mình xử khá dễ dàng.” Không có sự khoe khoang hoặc quá tự tin trong giọng điệu của cô. Đó chỉ là điều thực tế.
“Hades Serpent, được biết đến với ngọn lửa màu xanh phun ra dọc theo xương sống, trông rất khác biệt. Lúc đầu, chúng tôi bối rối vì không thấy ngọn lửa, nhưng khi chúng tôi nhìn gần hơn, lý do chúng tôi không thể thấy ngọn lửa chiếu trên các bức tường màu đen của hang là vì ngọn lửa đó vốn màu đen. Nó trông giống như làn khói dày bốc lên dữ dội dọc theo xương sống của con rắn dài 30 mét. Con Hades Serpent đó, cũng có một chiếc sừng màu đen nhô ra khỏi trán trong khi vảy của nó, vốn là màu xám mờ, giờ lại là màu đen bóng mượt...” hít thở sâu, tôi nhận thấy Alea đang run rẩy.
“Trận chiến diễn ra kịch liệt. Tôi đã mất 5 người của mình vì con Hades Serpent đó. Vài giờ sau cuối cùng tôi đã có thể giết nó. Khi chúng tôi cố gắng lấy lõi quái thú ra thì lại không có gì ở đó cả.” Một cơn ho khác càng dữ dội, tôi chạy về phía cái ao và ngâm những gì còn lại của bộ đồng phục bên trong. Sau khi rửa sạch, tôi để vải hấp thụ nhiều nước nhất có thể rồi đi đến chỗ Alea.
“Hãy há miệnng ra.” Tôi hướng dẫn.
Cô ngập ngừng một lúc nhưng mở miệng. Tôi nhẹ nhàng vắt bộ đồng phục ướt sũng của mình lên miệng cô ấy để nước chảy vào.
"Ah." Cô ấy thốt ra một tiếng kêu nhỏ rồi nuốt xuống dòng nước có lẽ không được vệ sinh lắm. Thì thầm một lời cảm ơn nhỏ trước khi tiếp tục câu chuyện của mình.
“Mặc dù chúng tôi rất muốn quay trở lại mặt đất, nhưng chúng tôi không thể kiểm soát được tình hình, nên phải bắt đầu tiến vào trong để tìm chứng cứ. Một người trong nhóm của tôi đã sử dụng một câu thần chú và thấy có một đường hầm ẩn bên dưới một lớp đất mỏng. Sau khi băng qua đường hầm, chúng tôi đến đây...” Giọng Alea rung run rẩy vì những lời cuối cùng của cô ấy, nước mắt hòa lẫn với dòng máu chảy xuống khỏi mí mắt khép kín nơi từng có một đôi mắt ở đó.
“Khi chúng tôi đến hang động này hắn đã ở đó rồi. Tôi vẫn nhớ như in cái cách ánh mắt đỏ sẵm ấy nhìn chúng tôi.” Cô ấy tiếp tục vói giọng run rẩy.
“Đội của tôi và tôi không ai biết con quái vật đó là gì nên chúng tôi đã làm những gì mà bản năng mách bảo. Chúng tôi đã nâng vũ khí chiến đấu, và đó là sai lầm đầu tiên của chúng tôi. Tôi vẫn có thể hình dung nó rất rõ ràng. Làn da xám nhạt của hắn. Khuôn mặt của hắn thật khó chịu, trông giống như con người. Hắn nhìn chúng tôi và nhếch mép cười, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. Điều khiến chúng tôi thất vọng là khi hắn nói rằng...” Cô ấy thì thầm, giọng cô ấy ngày càng yếu đi.
“Mm.” Tôi trả lời, chỉ để cô ấy biết tôi vẫn còn đó.
“Hắn thậm chí còn chả ngạc nhiên khi thấy chúng tôi ở đó. Vritra, hắn... thứ đó đã thấy chúng tôi từ trước khi chúng tôi đến đây...”
"Trước?" Tôi ngồi thẳng người, câu nói cuối cùng của cô ấy thu hút sự chú ý của tôi.
“Hắn cho chúng tôi hai lựa chọn.” Nước mắt và máu chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô một lần nữa khi cô ấy cố nói những gì cô sắp nói.
“Hắn ta nhìn thẳng vào tôi, như thể biết ngay rằng tôi là thủ lĩnh, và nói với tôi rằng hắn ta sẽ để tôi đi không hề hấn gì nếu tôi...”
“Hắn cười, nói với tôi rằng hắn muốn tôi phanh thây đồng đội của tôi, từng người từng người một trước mặt hắn.” Alea đang giận dữ đến run rẩy, bàn tay duy nhất của cô siết chặt thành nắm đấm.
Lời đề nghị lố bịch đó sẽ khiến bất cứ ai giận dữ, nhưng nhìn vào trạng thái Alea đang ở ngay bây giờ, tôi không tự tin nói rằng cô ấy đã quyết định đúng. Có lẽ đồng đội của cô ấy sẽ muốn cô ấy giết họ nhanh chóng thay vì bị hành hạ như họ.
“Vậy sự lựa chọn còn lại là gì?” Tôi vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy bàn tay siết chặt của cô ấy.
“Hắn vừa chế giễu chúng tôi vừa nói ‘hoặc các người có thể thử chiến đấu’.” Nước mắt cô hòa lẫn máu làm vấy bẩn quần áo đã rách.
Chẳng biết nói gì để an ủi, tôi chỉ biết giữ hai tay ôm chặt lấy nắm tay siết chặt của cô ấy.
Thời gian chầm chậm trôi, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng khóc nức nở của Alea phá vỡ sự im lặng chết chóc.
* Hic *
“Chúng tôi còn không có chút cơ hội chiến thắng.”
* Hic *
“Tôi thực sự không muốn bắt cô nhớ lại cảnh đó, nhưng tôi cần càng nhiều chi tiết càng tốt, Alea.” Tôi nhẹ nhàng vuốt tay cô ấy để cố gắng trấn tĩnh cô ấy.
“Hắn có * Hic * một sừng ở giữa trán, cong về phía sau.” Cô cố hết sức nói chuyện một cách bình tĩnh.
“Một sừng?” Vì vậy, thực sự có nhiều hơn một con quỷ có sừng! Đó có phải là một gia tộc không? Một tộc khác?
Trái tim tôi bắt đầu đập không kiểm soát được khi tưởng tượng ra cả một chủng tộc gồm những con quỷ có sừng; chỉ một trong số chúng có thể quét sạch một trong Six Lances và đội của cô.
“Đ-đúng. Đòn tấn công mạnh nhất của tôi chỉ có thể tạo ra một vết trầy nhỏ trên cái sừng đó.” Alea có vẻ như muốn hỏi tôi điều gì đó nhưng cô ấy tiếp tục, hơi thở ngày càng ngắn lại.
“Hắn... Nó... Vritra có thể sử dụng một loại ma thuật, thứ ma thuật đó dường như khác xa hoàn toàn bất kỳ phép thuật nào tôi từng thấy.” Đôi môi Alea bắt đầu run rẩy.
“Hắn đã sử dụng loại phép thuật nào?”
"Kim loại. Kim loại đen. Hắn ta có thể ngay lập tức gọi ra những chiếc gai kim loại, lưỡi kiếm, bất kỳ loại vũ khí nào từ mặt đất và chính hắn ta. Tôi thậm chí không biết làm thế nào để mô tả nó đúng. Nó kết thúc quá nhanh. Một nửa đội của tôi đã chết trong đợt tấn công đầu tiên của hắn tung ra với chỉ một cú búng tay đơn giản. Khi những người còn sống tấn công tiếp, hắn thậm chí còn chả bận tâm né tránh, các tấm kim loại đen ngay lập tức được tạo ra và chặn bất cứ đòn tấn công nào có thể đến gần hắn ta.”
Tôi cảm thấy mặt mình căng thẳng khi cố gắng hình dung ra những gì về Vritra, và có thể là sức mạnh mà toàn bộ chủng tộc của hắn ta sở hữu, có thể như thế nào. Nó dường như được gợi lên nhưng ở một cấp độ hoàn toàn khác. Cách cô ấy mô tả nó có vẻ giống với biểu hiện hoặc thậm chí tạo ra một số hiện tượng nhất định hơn là đến từ các hạt mana đã tồn tại.
Làm sao có thể? Bọn chúng có khả năng bỏ qua định luật ma thuật cơ bản trong thế giới này hay đơn giản là chúng có hiểu biết rộng hơn và có thể làm điều này thông qua kỹ năng đặc biệt khác?
*Khụ khụ*
Đầu tôi lập tức quay về phía Alea khi máu trào ra khỏi miệng cô ấy.
“Vritra, hắn rời đi sau khi tôi trở thành như thế này. Tôi không chắc liệu hắn ta có biết sẽ có người tới đây không, nhưng điều cuối cùng hắn nói với tôi là tên của hắn... và Dicathen sẽ trở thành bãi chiến trường.” Máu trào ra từ khóe miệng cô ấy, cô quay sang phía tôi và nói:
“Điều này nghe có vẻ vô lý nhưng cậu có thể giúp tôi không?” Alea nở một nụ cười yếu ớt, để lộ hàm răng nhuộm máu.
“Chắc chắn, bất cứ điều gì.” Cô ấy có thứ gì để tặng cho người mình yêu ở quê nhà chăng? Hay cô ấy muốn nhắn gì đến gia đình?
“Cậu có thể ôm lấy tôi không?” Cô lầm bầm.
“Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ không cần bất cứ ai, miễn là tôi đủ mạnh. Tôi chưa bao giờ có gia đình hay người yêu để dựa dẫm vào... nhưng cậu biết không? Tôi-tôi thực sự không muốn chết một mình ở đây.” Alea gần như suy sụp, cô cắn chặt môi để khỏi vỡ òa.
Không nói một lời, tôi vòng tay ôm cổ và thắt lưng mỏng manh của Alea, đưa ngực của cô ấy về phía tôi.
“Tôi cảm thấy sợ hãi, Arthur.”
“Tôi không muốn chết...”
Tôi im lặng, nghiến răng, một lần nữa, không thể tìm được lời an ủi cô ấy. Khẽ vỗ nhẹ vào lưng Alea, tôi cảm thấy hơi thở của cô ngày càng yếu đi và giây lát sau. Cô ấy ra đi trong vòng tay tôi.
[] [] []
“Phì!” Người phụ nữ Elf, bất chấp tình trạng của bản thân, bật cười lớn sau câu hỏi của tôi, làm tôi ngạc nhiên. Nhướn mày, nghiêng đầu, tôi tự hỏi không biết cô ta đang nghĩ cái gì mà vẫn còn có thể cười trong cái tình trạng thế này.
“Cậu đang nghĩ tôi bị điên, phải không?” Khuôn mặt của cô ấy hướng về phía tôi như biết tôi đang ở đâu.
“Tôi không có ý đó”. Đó là điều duy nhất tôi có thể lẩm bẩm sau khi cô ấy dường như đọc được suy nghĩ của mình.
“Cậu cũng là một người kỳ lạ, lại hỏi một người lính sắp chết liệu có thể giữ thứ gì đó không. Giữ nó đi. Dù sao thì nó cũng không còn giá trị gì với tôi nữa rồi”. Cô ấy thở dài và đột nhiên, khuôn mặt hiện lên những biểu cảm như trở lại tuổi 20.
“Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu, cậu bé, nhưng tôi sẽ chết sớm thôi. Cậu không cần phải quá nhạy cảm như thế.” Chiến binh Elf, với khuôn mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào tôi khi nói điều này.
“Tên tôi là Arthur, và vâng, thật không may, dường như không có cách nào để tôi có thể cứu cô. Tôi xin lỗi." Tôi đặt mảnh vỡ màu đen vào chiếc nhẫn không gian của mình.
“Haizzz... Tôi đoán ta sẽ chẳng gặp lại nhau nữa. Tôi không còn nhiều thời gian, nên tôi sẽ cố gắng nói cho cậu tất cả những gì tôi biết.” Ngực tôi cảm thấy nặng nề khi cô ấy dễ dàng gạt bỏ hy vọng và chấp nhận số phận của mình.
“Tên tôi là Alea Triscan, cậu cũng nhận ra tôi là một trong Six Lances và đó là quân đội của tôi. Mỗi Lance phụ trách một tiểu đoàn gồm một số pháp sư hàng đầu.” Cô ấy thở dài nặng nề, và lần đầu tiên, tôi vui mừng vì cô ấy không thể chứng kiến cảnh tàn sát khủng khiếp đã biến nơi đẹp đẽ một thời này thành một nấm mồ chết chóc.
“Vài tháng trước, sau khi Six Lances thành lập, chúng tôi đã được đào tạo để làm việc như một đội để dọn hầm ngục và các khu vực chưa xác định. Six Lances hiếm khi thực hiện các nhiệm vụ cùng nhau, trừ khi chúng tôi phải dọn các hầm ngục cấp S trở lên.” Cô tiếp tục sau khi lấy hơi.
“Từ hướng bước chân của cậu lúc nãy, có thể thấy cậu đến đây bằng một lối khác. Thực ra nơi này thông với 3 hầm ngục khác. Không biết cậu đã đến từ hầm ngục nào, Arthur?” Alea gắng gượng tựa người thoải mái hơn vào tường.
“Tôi đến đây cùng với giáo sư và bạn học từ hầm ngục Widow’s Crypt. Những người khác có thể đã trở lại, nhưng tôi đoán rằng mình không được may mắn lắm.” Tôi ngồi tựa vào tường cạnh Alea và nghiên cứu bãi chiến trường trước mặt. Tôi có thể mơ hồ tưởng tượng được những gì đã xảy ra bằng cách xác định vị trí của các thi thể và nơi họ bị thương.
“Rất khủng khiếp phải không? Không biết cậu bao nhiêu tuổi, nhưng những thứ thế này không nên được nhìn thấy.” Alea cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Tuổi của tôi đúng là không nên nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng cô nói đúng, dù bao nhiêu tuổi đi nữa thì cảnh tượng này cũng quá khủng khiếp để nhìn.” Tôi không kìm được mà thở dài.
“Đội quân của tôi và tôi đến từ một hầm ngục có tên là Hell’s Jaw. Chúng tôi đã được giao nhiệm vụ điều tra ngục tối sau khi nhận được báo cáo về những sự việc bất thường xảy ra trong đó. Những nhà thám hiểm sống sót quay lại là những người thường xuyên lui tới hầm ngục để huấn luyện. Họ đều bị thuơng nặng và tất cả đều nói về việc những con thú trú ngụ bên trong đột nhiên trở nên mạnh mẽ và hung tợn hơn. Nó cũng đã xảy ra tương tự ở hầm ngục của các cậu à?” Tôi nhận thấy Alea bắt đầu nói chậm hơn một chút.
“Vâng. Ngay ở tầng đầu tiên, một đội quân của Snarlers đã chào đón chúng tôi. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi hai con Snarlers Chúa xuất hiện. Một trong số chúng đã ăn con Chúa còn lại rồi biến thành màu đen, và sức mạnh của nó tăng vọt lên vài lần. Tôi nghi đây chính là nguyên nhân.”
“Cậu nói nghi ngờ nghĩa là sao? Ý là cậu đã từng nhìn thấy con quỷ đó trước đây?” Alea đột nhiên đứng thẳng dậy và nhìn về phía tôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trong giọng nói của cô ấy.
“Tôi không chắc chắn có phải cùng một con không, nhưng đúng vậy.” Tôi trả lời thẳng thắn.
“Cùng một con? Cậu nghĩ rằng có nhiều hơn một?” Khuôn mặt nhợt nhạt của Alea đã dần tái nhợt khi cô ấy hỏi tôi điều này.
“Tôi không có bằng chứng rõ ràng, nhưng tôi nghi ngờ rằng thứ mà cô nhìn thấy, Vritra, chỉ là một trong nhiều con quỷ có sừng ở đâu đó ngoài kia.” Tôi trả lời khi nhớ lại cái đêm tôi bị tách khỏi Sylvia. Con quỷ đen với cặp sừng cong xuống nói gì đó đã khiến chúng gặp rắc rối. Đó chỉ là một suy đoán, nhưng đã khiến tôi nghi ngờ rằng có lẽ có nhiều hơn một con.
Tâm trí tôi bắt đầu quay cuồng khi nghĩ về tất cả các khả năng và lý do khác nhau tại sao chúng lại làm như thế. Có phải là vì Sylvie?
Tôi nhớ lại lúc Sylvia đưa cho tôi một hòn đá và bảo tôi phải bảo vệ nó bằng mọi giá. Hòn “đá” đó hóa ra lại là một quả trứng rồng không hơn không kém. Có phải Sylvie là một sự tồn tại quan trọng đến nỗi những con quỷ có sừng đó phải làm mọi chuyện đi xa đến thế này?
“Cậu đang nghĩ gì vậy, Arthur?” Alea phát ra tiếng ho kịch liệt khiến cho máu ở chỗ từng có lõi mana ứa ra.
Tôi luôn thấy lạ là trong khi lõi thú có khả năng được thu hoạch và sử dụng làm công cụ để tăng cường mana, thì lõi mana của con người lại không. Khi một pháp sư chết đi, lõi mana của họ bị phá vỡ và mana tích lũy bên trong phân tán. Có phải vì chúng tôi thu thập mana từ bầu khí quyển nên điều này mới xảy ra?
Dường như nó dẫn tôi đến một suy nghĩ là con người không cần lõi mana để tồn tại, vì chúng ta phải sống thì lõi mana mới tồn tại. Thế giới này dường như xoay quanh việc bạn có phải là một pháp sư hay không, và nếu có thì bạn mạnh đến mức nào. Tôi cảm thấy như Chúa tạo ra thế giới này muốn nói với chúng ta rằng cuộc sống quan trọng hơn ma thuật, đó là điều hiển nhiên, nhưng là chúng ta dường như đã lãng quên mất điều đó
Trước khi suy nghĩ của tôi đi xa quá thì hơi thở yếu ớt của Alea đã đưa tôi trở lại thực tại.
“Ừm.. Cô có ổn không?" Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Tất nhiên cô ấy không ổn.
“Khi đội của tôi lên tầng một của Hell’s Jaw, không có gì lạ về nó; các con thú mana vẫn là các con thông thường được biết đến. Nhưng khi chúng tôi đến tầng cuối cùng, nơi chủ nhân của hầm ngục trú ẩn. Hades Serpent (Hắc Xà), vốn là một quái thú mana hạng AA, đáng lẽ là thứ mà tôi có thể tự mình xử khá dễ dàng.” Không có sự khoe khoang hoặc quá tự tin trong giọng điệu của cô. Đó chỉ là điều thực tế.
“Hades Serpent, được biết đến với ngọn lửa màu xanh phun ra dọc theo xương sống, trông rất khác biệt. Lúc đầu, chúng tôi bối rối vì không thấy ngọn lửa, nhưng khi chúng tôi nhìn gần hơn, lý do chúng tôi không thể thấy ngọn lửa chiếu trên các bức tường màu đen của hang là vì ngọn lửa đó vốn màu đen. Nó trông giống như làn khói dày bốc lên dữ dội dọc theo xương sống của con rắn dài 30 mét. Con Hades Serpent đó, cũng có một chiếc sừng màu đen nhô ra khỏi trán trong khi vảy của nó, vốn là màu xám mờ, giờ lại là màu đen bóng mượt...” hít thở sâu, tôi nhận thấy Alea đang run rẩy.
“Trận chiến diễn ra kịch liệt. Tôi đã mất 5 người của mình vì con Hades Serpent đó. Vài giờ sau cuối cùng tôi đã có thể giết nó. Khi chúng tôi cố gắng lấy lõi quái thú ra thì lại không có gì ở đó cả.” Một cơn ho khác càng dữ dội, tôi chạy về phía cái ao và ngâm những gì còn lại của bộ đồng phục bên trong. Sau khi rửa sạch, tôi để vải hấp thụ nhiều nước nhất có thể rồi đi đến chỗ Alea.
“Hãy há miệnng ra.” Tôi hướng dẫn.
Cô ngập ngừng một lúc nhưng mở miệng. Tôi nhẹ nhàng vắt bộ đồng phục ướt sũng của mình lên miệng cô ấy để nước chảy vào.
"Ah." Cô ấy thốt ra một tiếng kêu nhỏ rồi nuốt xuống dòng nước có lẽ không được vệ sinh lắm. Thì thầm một lời cảm ơn nhỏ trước khi tiếp tục câu chuyện của mình.
“Mặc dù chúng tôi rất muốn quay trở lại mặt đất, nhưng chúng tôi không thể kiểm soát được tình hình, nên phải bắt đầu tiến vào trong để tìm chứng cứ. Một người trong nhóm của tôi đã sử dụng một câu thần chú và thấy có một đường hầm ẩn bên dưới một lớp đất mỏng. Sau khi băng qua đường hầm, chúng tôi đến đây...” Giọng Alea rung run rẩy vì những lời cuối cùng của cô ấy, nước mắt hòa lẫn với dòng máu chảy xuống khỏi mí mắt khép kín nơi từng có một đôi mắt ở đó.
“Khi chúng tôi đến hang động này hắn đã ở đó rồi. Tôi vẫn nhớ như in cái cách ánh mắt đỏ sẵm ấy nhìn chúng tôi.” Cô ấy tiếp tục vói giọng run rẩy.
“Đội của tôi và tôi không ai biết con quái vật đó là gì nên chúng tôi đã làm những gì mà bản năng mách bảo. Chúng tôi đã nâng vũ khí chiến đấu, và đó là sai lầm đầu tiên của chúng tôi. Tôi vẫn có thể hình dung nó rất rõ ràng. Làn da xám nhạt của hắn. Khuôn mặt của hắn thật khó chịu, trông giống như con người. Hắn nhìn chúng tôi và nhếch mép cười, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. Điều khiến chúng tôi thất vọng là khi hắn nói rằng...” Cô ấy thì thầm, giọng cô ấy ngày càng yếu đi.
“Mm.” Tôi trả lời, chỉ để cô ấy biết tôi vẫn còn đó.
“Hắn thậm chí còn chả ngạc nhiên khi thấy chúng tôi ở đó. Vritra, hắn... thứ đó đã thấy chúng tôi từ trước khi chúng tôi đến đây...”
"Trước?" Tôi ngồi thẳng người, câu nói cuối cùng của cô ấy thu hút sự chú ý của tôi.
“Hắn cho chúng tôi hai lựa chọn.” Nước mắt và máu chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô một lần nữa khi cô ấy cố nói những gì cô sắp nói.
“Hắn ta nhìn thẳng vào tôi, như thể biết ngay rằng tôi là thủ lĩnh, và nói với tôi rằng hắn ta sẽ để tôi đi không hề hấn gì nếu tôi...”
“Hắn cười, nói với tôi rằng hắn muốn tôi phanh thây đồng đội của tôi, từng người từng người một trước mặt hắn.” Alea đang giận dữ đến run rẩy, bàn tay duy nhất của cô siết chặt thành nắm đấm.
Lời đề nghị lố bịch đó sẽ khiến bất cứ ai giận dữ, nhưng nhìn vào trạng thái Alea đang ở ngay bây giờ, tôi không tự tin nói rằng cô ấy đã quyết định đúng. Có lẽ đồng đội của cô ấy sẽ muốn cô ấy giết họ nhanh chóng thay vì bị hành hạ như họ.
“Vậy sự lựa chọn còn lại là gì?” Tôi vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy bàn tay siết chặt của cô ấy.
“Hắn vừa chế giễu chúng tôi vừa nói ‘hoặc các người có thể thử chiến đấu’.” Nước mắt cô hòa lẫn máu làm vấy bẩn quần áo đã rách.
Chẳng biết nói gì để an ủi, tôi chỉ biết giữ hai tay ôm chặt lấy nắm tay siết chặt của cô ấy.
Thời gian chầm chậm trôi, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng khóc nức nở của Alea phá vỡ sự im lặng chết chóc.
* Hic *
“Chúng tôi còn không có chút cơ hội chiến thắng.”
* Hic *
“Tôi thực sự không muốn bắt cô nhớ lại cảnh đó, nhưng tôi cần càng nhiều chi tiết càng tốt, Alea.” Tôi nhẹ nhàng vuốt tay cô ấy để cố gắng trấn tĩnh cô ấy.
“Hắn có * Hic * một sừng ở giữa trán, cong về phía sau.” Cô cố hết sức nói chuyện một cách bình tĩnh.
“Một sừng?” Vì vậy, thực sự có nhiều hơn một con quỷ có sừng! Đó có phải là một gia tộc không? Một tộc khác?
Trái tim tôi bắt đầu đập không kiểm soát được khi tưởng tượng ra cả một chủng tộc gồm những con quỷ có sừng; chỉ một trong số chúng có thể quét sạch một trong Six Lances và đội của cô.
“Đ-đúng. Đòn tấn công mạnh nhất của tôi chỉ có thể tạo ra một vết trầy nhỏ trên cái sừng đó.” Alea có vẻ như muốn hỏi tôi điều gì đó nhưng cô ấy tiếp tục, hơi thở ngày càng ngắn lại.
“Hắn... Nó... Vritra có thể sử dụng một loại ma thuật, thứ ma thuật đó dường như khác xa hoàn toàn bất kỳ phép thuật nào tôi từng thấy.” Đôi môi Alea bắt đầu run rẩy.
“Hắn đã sử dụng loại phép thuật nào?”
"Kim loại. Kim loại đen. Hắn ta có thể ngay lập tức gọi ra những chiếc gai kim loại, lưỡi kiếm, bất kỳ loại vũ khí nào từ mặt đất và chính hắn ta. Tôi thậm chí không biết làm thế nào để mô tả nó đúng. Nó kết thúc quá nhanh. Một nửa đội của tôi đã chết trong đợt tấn công đầu tiên của hắn tung ra với chỉ một cú búng tay đơn giản. Khi những người còn sống tấn công tiếp, hắn thậm chí còn chả bận tâm né tránh, các tấm kim loại đen ngay lập tức được tạo ra và chặn bất cứ đòn tấn công nào có thể đến gần hắn ta.”
Tôi cảm thấy mặt mình căng thẳng khi cố gắng hình dung ra những gì về Vritra, và có thể là sức mạnh mà toàn bộ chủng tộc của hắn ta sở hữu, có thể như thế nào. Nó dường như được gợi lên nhưng ở một cấp độ hoàn toàn khác. Cách cô ấy mô tả nó có vẻ giống với biểu hiện hoặc thậm chí tạo ra một số hiện tượng nhất định hơn là đến từ các hạt mana đã tồn tại.
Làm sao có thể? Bọn chúng có khả năng bỏ qua định luật ma thuật cơ bản trong thế giới này hay đơn giản là chúng có hiểu biết rộng hơn và có thể làm điều này thông qua kỹ năng đặc biệt khác?
*Khụ khụ*
Đầu tôi lập tức quay về phía Alea khi máu trào ra khỏi miệng cô ấy.
“Vritra, hắn rời đi sau khi tôi trở thành như thế này. Tôi không chắc liệu hắn ta có biết sẽ có người tới đây không, nhưng điều cuối cùng hắn nói với tôi là tên của hắn... và Dicathen sẽ trở thành bãi chiến trường.” Máu trào ra từ khóe miệng cô ấy, cô quay sang phía tôi và nói:
“Điều này nghe có vẻ vô lý nhưng cậu có thể giúp tôi không?” Alea nở một nụ cười yếu ớt, để lộ hàm răng nhuộm máu.
“Chắc chắn, bất cứ điều gì.” Cô ấy có thứ gì để tặng cho người mình yêu ở quê nhà chăng? Hay cô ấy muốn nhắn gì đến gia đình?
“Cậu có thể ôm lấy tôi không?” Cô lầm bầm.
“Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ không cần bất cứ ai, miễn là tôi đủ mạnh. Tôi chưa bao giờ có gia đình hay người yêu để dựa dẫm vào... nhưng cậu biết không? Tôi-tôi thực sự không muốn chết một mình ở đây.” Alea gần như suy sụp, cô cắn chặt môi để khỏi vỡ òa.
Không nói một lời, tôi vòng tay ôm cổ và thắt lưng mỏng manh của Alea, đưa ngực của cô ấy về phía tôi.
“Tôi cảm thấy sợ hãi, Arthur.”
“Tôi không muốn chết...”
Tôi im lặng, nghiến răng, một lần nữa, không thể tìm được lời an ủi cô ấy. Khẽ vỗ nhẹ vào lưng Alea, tôi cảm thấy hơi thở của cô ngày càng yếu đi và giây lát sau. Cô ấy ra đi trong vòng tay tôi.
[] [] []
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.