Chương 60: Phản kích đối với đồng đội heo
Rosepeach
21/08/2023
Ninh Tuyết sắp bị con não tàn này làm cho tức chết rồi: "Em không thấy vì chuyện này mà tất cả mọi người bắt đầu đồng tình với cô ta rồi sao? Chẳng lẽ em còn muốn để cô ta vùng dậy, để cô ta tiếp tục có thể đóng cặp với anh Jason của em?"
Thanh Thanh chần chừ một hồi, vẫn không chịu mở miệng xin lỗi: "Nói chung là em không đi! Bảo em đi xin lỗi con khốn đó chẳng bằng bảo em chết đi còn hơn!"
Chuyện nhỏ như vậy sao có thể gây ảnh hưởng gì được, sau này cô ta mua chút đồ tặng đám người kia là được rồi!
Ninh Tuyết thấy không thể nói cho cô ta hiểu được, đành phải từ bỏ, hi vọng sau này cô ta đừng gây thêm sai lầm gì nữa.
Danh tiếng An Thư bị hủy hoại đã là điều chắc chắn, cho dù cô ta có thông minh đến đâu cũng chẳng thể lật ngược ván bài được?
Chắc chẳng bao lâu nữa, chỉ cần vị kim chủ bí mật kia bỏ An Thư , ai sẽ cần một người có danh tiếng xấu lại hay cắm sừng người khác như An Thư chứ.
Nghĩ tới đây, Ninh Tuyết mới cảm thấy yên ổn lại.
Cuối cùng, để tránh lại xảy ra xung đột, đạo diễn không để họ quay lại nữa, mà dùng luôn cảnh An Thue bị đánh tới chảy máu.
Cảnh thứ hai phải quay ngày hôm nay là cảnh Thanh Vân được phong làm quý phi, Hiền phi thất sủng bị đưa vào lãnh cung, Thanh Vân tới lãnh cung thăm Hiền phi, nói cho Hiền phi biết thân phật thật sự của nàng.
May mà cảnh này khá là an toàn, chủ yếu đánh vào tâm trạng và đối thoại, không có động tác gì cả.
"3, 2, 1, Action!"
Bấm máy.
Trong lãnh cung, Nhàn phi ngồi trên một chiếc ghế rộng, liếc mắt nhìn nữ nhân ngã chật vật dưới chân như người chết: "Hiền phi, ngươi có biết tại sao bản cung lại hận ngươi như vậy? Tại sao nhất định phải bức ngươi tới đường chết như vậy không?"
"Tiện nhân! Ngươi ghen tị với ta! Ghen tị vì hoàng thượng yêu thương ta! Ghen tị vì ta được người sủng ái!"
Nhàn phi cười khúc khích ra tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười: "Bản cung ghen tị? Ghen tị vì ngươi được lão già kia sủng ái sao?"
"Nhàn phi! Ngươi... ngươi điên rồi sao? Ta phải nói với hoàng thượng! Ta phải nói cho người biết ngươi mắng chửi......"
Nhàn phi chợt bắn ánh mắt thâm trầm tới, khiến Hiền phi phải câm miệng, sau đó nàng nhả từng chữ nói, "Hiền phi, chắc ngươi biết bản cung là ai đấy? Ngươi có còn nhớ tới.... cái tên Thanh Vân không?"
"Ngươi... ngươi... ngươi..." Thanh Thanh nói "ngươi" tới nửa ngày vẫn không tiếp được.
Đạo diễn hô một tiếng "Cắt": "Lại!"
Lần quay thứ hai bắt đầu.
"Hiền Phi, chắc ngươi cũng biết ta là ai đấy? Có còn nhớ tới... cái tên Thanh Vân không?" Lần này, ánh mắt An Thư trông càng lạnh lẽo hơn lần trước, giống như một chiếc giá treo cổ đang kẹp chặt cổ của đối phương.
"Ngươi... ngươi là... là..."
"Dừng, làm lại!"
Lần quay thứ ba.
"Hiền Phi, chắc ngươi cũng biết ta là ai đấy? Có còn nhớ tới... cái tên Thanh Vân không?" Tâm trạng của An Thư lần này còn kịch liệt hơn lần trước, lần này cô dùng ngữ khí như ác quỷ muốn lấy mạng người để đọc lời thoại. Như con dao vô hình kề trước cổ của đối phương, mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự phẫn nộ cùng oán giận không ngớt từ cô.
"Ngươi... Ngươi là Thanh Vân? Ngươi sao có thể là... là... là...." Máy thu âm của Thanh Thanh như bị kẹt, lại quên thoại rồi.
"Cut!" Lần này, rốt cuộc Giang Hùng cũng mất hết kiên nhẫn, ông ném kịch bản, nổi trận lôi đình: "Thanh Thanh, cô làm sao thế hả? Ngay đến lời thoại đơn giản như thế cô cũng không thuộc, rốt cuộc thường ngày cô có xem kịch bản không!"
Thực tế không thể trách Giảng Hùng lại nổi giận, khó lắm cảm xúc của An Thư mới lại tốt được như lần này, vốn dĩ đã có thể có được một thước quay đẹp, nhưng lại bị sai lầm ngu ngốc của Thanh Thanh hủy hoại mất.
Các nhân viên vây quanh nhìn một màn này đều lộ vẻ khinh bỉ:
"Thanh Thanh bị não tàn sao? Tới tới lui lui cũng chỉ nói một câu như vậy, tôi cũng thuộc luôn rồi nè! Ngươi là Thanh Vân sao? Sao ngươi lại là Thanh Vân được! Thanh Vân rõ ràng đã chết! Có mỗi câu đơn giản như thế thôi mà cũng không thuộc được?"
"Chủ nhân cái bài đăng chê diễn xuất của An Thư nên nhìn Thanh Thanh một chút sau đó mới biết diễn như thế nào mới gọi là diễn tệ!"
"Thật ra khả năng diễn của An Thư tốt lắm mà, cô không thấy tất cả các cảnh quay của cô ấy chỉ cần một lần là qua sao? Có quay lại thì cũng là do sai lầm của người khác."
"Hình như đúng là như thế! Tôi còn tưởng bởi vì bản tính cô ấy là thế nên mới diễn được nhưng cảnh hôm qua, cái cảnh diễn Thanh Vân lúc còn là thiếu niên ấy, đúng là vô cùng xuất sắc! Mặc dù cô ấy vẫn luôn đùa giỡn Jason nhưng không biết tại sao lại không khiến người khác có cảm giác thô bỉ mà trái lại, lại lôi con nai con trong lòng tôi lại chạy loạn cùng nha!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ngày hôm qua xem tôi cũng kích động chết đi được! Nếu đổi thành người khác tôi chắc chắn sẽ không thích! Hình như trong lòng tôi, Thanh Vân chỉ có thể là An Thư!"
...
Trong lòng Ninh Tuyết lúc này đã đem Thanh Thanh mắng đến mấy trăm lần, nhưng trên mặt vẫn giả vờ quan tâm đi tới.
"Thanh Thanh, em sao rồi? Trạng thái hôm nay không tốt sao?"
Cả người Thanh Thanh đã đặt trong trạng thái bùng nổ, điên cuồng nói: "Em cũng không biết em làm sao, chỉ cần nhìn An Thư một cái là em đã quên lời thoại, cứ như trúng tà vậy!"
"Sao lại có thể như vậy?" Ninh Tuyết không quá tin tưởng vào Thanh Thanh, cảm thấy cô ta chỉ đang tìm cớ bao biện cho diễn xuất kém cỏi của bản thân thôi, nhưng vẫn ráng nhịn mà an ủi cô ta: "Từ từ rồi sẽ tốt thôi, chị giúp em tập lại!"
Ninh Tuyết tập với Thanh Thanh đúng cảnh vừa rồi, kết quả cô ta lại đáp thoại vô cùng lưu loát.
"Em xem, không phải rất tốt sao?" Ninh Tuyết khích lệ nói.
Nhất thời Thanh Thanh khôi phục tự tin, chủ động chạy đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Giang Hùng lúc này đã miễn cưỡng mới bình tĩnh lại, sắc mặt hơi hòa hoãn nói: "Vậy thì bắt đầu đi!"
Nhưng mà...
Lần này Thanh Thanh vẫn quên lời như cũ.
Cô ta không cam lòng, một lần rồi lại một lần, kết quả liên tục quay lại hai mươi tám lần!
Cứ thế một cảnh quay vô cùng đơn giản, mà hai người họ diễn đến tối cũng không xong, cuối cùng bị cả đoàn làm phim oán thán.
Đây là phim điện ảnh, không phải phim truyền hình dài tập đâu, phải dùng phim nhựa quay đấy, quay nhiều lần như thế không chỉ tiêu phí nhân lực mà còn tốn tiền nữa đấy!
Lần quay thứ ba mươi ba, Thanh Thanh đang ngơ ngác đứng một chỗ, đột nhiên nổi điên kêu thét một tiếng, nhào qua An Thư.
"An Thư, con khốn này, mày đã làm cái gì với tao? Tại sao tao không nhớ được lời thoại! Tại sao tao không nhớ được! Là mày, nhất định là mày giở trò quỷ..."
Đám phụ tá bên cạnh vội vàng kéo cô ta về, nhưng lại bị cô ta hất ra, ngay cả Ninh Tuyết cũng bị cào vài phát.
Lần này, cô ta quả thật đã khiến tất cả mọi người chán ghét.
"Đúng là não tàn, bản thân không nhớ được lời thoại mà là lỗi của người khác sao? Người khác có thể chui vào đầu cô ta trộm lời thoại sao? Liên lụy đến nhiều người như vậy mà một chút áy náy cũng không có!"
"An Thư cũng rất đáng thương, trêu chọc phải một kẻ như vậy!"
"Các cô không thấy chuyện tối hôm qua rất kì quặc sao? Jason vừa vào đoàn làm phim, quay đầu một phát đã thấy An Thư xảy ra chuyện!"
"Nếu An Thư bị đuổi khỏi đoàn làm phim, người được lợi nhất là ai?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao?"
Nói tới đây ai cũng lộ ra biểu tình đã hiểu rõ.
Thanh Thanh chần chừ một hồi, vẫn không chịu mở miệng xin lỗi: "Nói chung là em không đi! Bảo em đi xin lỗi con khốn đó chẳng bằng bảo em chết đi còn hơn!"
Chuyện nhỏ như vậy sao có thể gây ảnh hưởng gì được, sau này cô ta mua chút đồ tặng đám người kia là được rồi!
Ninh Tuyết thấy không thể nói cho cô ta hiểu được, đành phải từ bỏ, hi vọng sau này cô ta đừng gây thêm sai lầm gì nữa.
Danh tiếng An Thư bị hủy hoại đã là điều chắc chắn, cho dù cô ta có thông minh đến đâu cũng chẳng thể lật ngược ván bài được?
Chắc chẳng bao lâu nữa, chỉ cần vị kim chủ bí mật kia bỏ An Thư , ai sẽ cần một người có danh tiếng xấu lại hay cắm sừng người khác như An Thư chứ.
Nghĩ tới đây, Ninh Tuyết mới cảm thấy yên ổn lại.
Cuối cùng, để tránh lại xảy ra xung đột, đạo diễn không để họ quay lại nữa, mà dùng luôn cảnh An Thue bị đánh tới chảy máu.
Cảnh thứ hai phải quay ngày hôm nay là cảnh Thanh Vân được phong làm quý phi, Hiền phi thất sủng bị đưa vào lãnh cung, Thanh Vân tới lãnh cung thăm Hiền phi, nói cho Hiền phi biết thân phật thật sự của nàng.
May mà cảnh này khá là an toàn, chủ yếu đánh vào tâm trạng và đối thoại, không có động tác gì cả.
"3, 2, 1, Action!"
Bấm máy.
Trong lãnh cung, Nhàn phi ngồi trên một chiếc ghế rộng, liếc mắt nhìn nữ nhân ngã chật vật dưới chân như người chết: "Hiền phi, ngươi có biết tại sao bản cung lại hận ngươi như vậy? Tại sao nhất định phải bức ngươi tới đường chết như vậy không?"
"Tiện nhân! Ngươi ghen tị với ta! Ghen tị vì hoàng thượng yêu thương ta! Ghen tị vì ta được người sủng ái!"
Nhàn phi cười khúc khích ra tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười: "Bản cung ghen tị? Ghen tị vì ngươi được lão già kia sủng ái sao?"
"Nhàn phi! Ngươi... ngươi điên rồi sao? Ta phải nói với hoàng thượng! Ta phải nói cho người biết ngươi mắng chửi......"
Nhàn phi chợt bắn ánh mắt thâm trầm tới, khiến Hiền phi phải câm miệng, sau đó nàng nhả từng chữ nói, "Hiền phi, chắc ngươi biết bản cung là ai đấy? Ngươi có còn nhớ tới.... cái tên Thanh Vân không?"
"Ngươi... ngươi... ngươi..." Thanh Thanh nói "ngươi" tới nửa ngày vẫn không tiếp được.
Đạo diễn hô một tiếng "Cắt": "Lại!"
Lần quay thứ hai bắt đầu.
"Hiền Phi, chắc ngươi cũng biết ta là ai đấy? Có còn nhớ tới... cái tên Thanh Vân không?" Lần này, ánh mắt An Thư trông càng lạnh lẽo hơn lần trước, giống như một chiếc giá treo cổ đang kẹp chặt cổ của đối phương.
"Ngươi... ngươi là... là..."
"Dừng, làm lại!"
Lần quay thứ ba.
"Hiền Phi, chắc ngươi cũng biết ta là ai đấy? Có còn nhớ tới... cái tên Thanh Vân không?" Tâm trạng của An Thư lần này còn kịch liệt hơn lần trước, lần này cô dùng ngữ khí như ác quỷ muốn lấy mạng người để đọc lời thoại. Như con dao vô hình kề trước cổ của đối phương, mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự phẫn nộ cùng oán giận không ngớt từ cô.
"Ngươi... Ngươi là Thanh Vân? Ngươi sao có thể là... là... là...." Máy thu âm của Thanh Thanh như bị kẹt, lại quên thoại rồi.
"Cut!" Lần này, rốt cuộc Giang Hùng cũng mất hết kiên nhẫn, ông ném kịch bản, nổi trận lôi đình: "Thanh Thanh, cô làm sao thế hả? Ngay đến lời thoại đơn giản như thế cô cũng không thuộc, rốt cuộc thường ngày cô có xem kịch bản không!"
Thực tế không thể trách Giảng Hùng lại nổi giận, khó lắm cảm xúc của An Thư mới lại tốt được như lần này, vốn dĩ đã có thể có được một thước quay đẹp, nhưng lại bị sai lầm ngu ngốc của Thanh Thanh hủy hoại mất.
Các nhân viên vây quanh nhìn một màn này đều lộ vẻ khinh bỉ:
"Thanh Thanh bị não tàn sao? Tới tới lui lui cũng chỉ nói một câu như vậy, tôi cũng thuộc luôn rồi nè! Ngươi là Thanh Vân sao? Sao ngươi lại là Thanh Vân được! Thanh Vân rõ ràng đã chết! Có mỗi câu đơn giản như thế thôi mà cũng không thuộc được?"
"Chủ nhân cái bài đăng chê diễn xuất của An Thư nên nhìn Thanh Thanh một chút sau đó mới biết diễn như thế nào mới gọi là diễn tệ!"
"Thật ra khả năng diễn của An Thư tốt lắm mà, cô không thấy tất cả các cảnh quay của cô ấy chỉ cần một lần là qua sao? Có quay lại thì cũng là do sai lầm của người khác."
"Hình như đúng là như thế! Tôi còn tưởng bởi vì bản tính cô ấy là thế nên mới diễn được nhưng cảnh hôm qua, cái cảnh diễn Thanh Vân lúc còn là thiếu niên ấy, đúng là vô cùng xuất sắc! Mặc dù cô ấy vẫn luôn đùa giỡn Jason nhưng không biết tại sao lại không khiến người khác có cảm giác thô bỉ mà trái lại, lại lôi con nai con trong lòng tôi lại chạy loạn cùng nha!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ngày hôm qua xem tôi cũng kích động chết đi được! Nếu đổi thành người khác tôi chắc chắn sẽ không thích! Hình như trong lòng tôi, Thanh Vân chỉ có thể là An Thư!"
...
Trong lòng Ninh Tuyết lúc này đã đem Thanh Thanh mắng đến mấy trăm lần, nhưng trên mặt vẫn giả vờ quan tâm đi tới.
"Thanh Thanh, em sao rồi? Trạng thái hôm nay không tốt sao?"
Cả người Thanh Thanh đã đặt trong trạng thái bùng nổ, điên cuồng nói: "Em cũng không biết em làm sao, chỉ cần nhìn An Thư một cái là em đã quên lời thoại, cứ như trúng tà vậy!"
"Sao lại có thể như vậy?" Ninh Tuyết không quá tin tưởng vào Thanh Thanh, cảm thấy cô ta chỉ đang tìm cớ bao biện cho diễn xuất kém cỏi của bản thân thôi, nhưng vẫn ráng nhịn mà an ủi cô ta: "Từ từ rồi sẽ tốt thôi, chị giúp em tập lại!"
Ninh Tuyết tập với Thanh Thanh đúng cảnh vừa rồi, kết quả cô ta lại đáp thoại vô cùng lưu loát.
"Em xem, không phải rất tốt sao?" Ninh Tuyết khích lệ nói.
Nhất thời Thanh Thanh khôi phục tự tin, chủ động chạy đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Giang Hùng lúc này đã miễn cưỡng mới bình tĩnh lại, sắc mặt hơi hòa hoãn nói: "Vậy thì bắt đầu đi!"
Nhưng mà...
Lần này Thanh Thanh vẫn quên lời như cũ.
Cô ta không cam lòng, một lần rồi lại một lần, kết quả liên tục quay lại hai mươi tám lần!
Cứ thế một cảnh quay vô cùng đơn giản, mà hai người họ diễn đến tối cũng không xong, cuối cùng bị cả đoàn làm phim oán thán.
Đây là phim điện ảnh, không phải phim truyền hình dài tập đâu, phải dùng phim nhựa quay đấy, quay nhiều lần như thế không chỉ tiêu phí nhân lực mà còn tốn tiền nữa đấy!
Lần quay thứ ba mươi ba, Thanh Thanh đang ngơ ngác đứng một chỗ, đột nhiên nổi điên kêu thét một tiếng, nhào qua An Thư.
"An Thư, con khốn này, mày đã làm cái gì với tao? Tại sao tao không nhớ được lời thoại! Tại sao tao không nhớ được! Là mày, nhất định là mày giở trò quỷ..."
Đám phụ tá bên cạnh vội vàng kéo cô ta về, nhưng lại bị cô ta hất ra, ngay cả Ninh Tuyết cũng bị cào vài phát.
Lần này, cô ta quả thật đã khiến tất cả mọi người chán ghét.
"Đúng là não tàn, bản thân không nhớ được lời thoại mà là lỗi của người khác sao? Người khác có thể chui vào đầu cô ta trộm lời thoại sao? Liên lụy đến nhiều người như vậy mà một chút áy náy cũng không có!"
"An Thư cũng rất đáng thương, trêu chọc phải một kẻ như vậy!"
"Các cô không thấy chuyện tối hôm qua rất kì quặc sao? Jason vừa vào đoàn làm phim, quay đầu một phát đã thấy An Thư xảy ra chuyện!"
"Nếu An Thư bị đuổi khỏi đoàn làm phim, người được lợi nhất là ai?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao?"
Nói tới đây ai cũng lộ ra biểu tình đã hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.