Chương 61: Thanh giả tự thanh
Rosepeach
21/08/2023
Cuối cùng cũng kết thúc, mọi người giải tán trong không vui, Thanh Thanh làm loạn một trận khiến đạo diễn cho cô ta nghỉ quay hai ngày, để cô ta bình tĩnh một chút.
An Thư tháo đồ trang điểm chuẩn bị rời đi thì Ninh Tuyết lặng lẽ đi vào, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh miệt: "An Thư, thật không ngờ mày lại đáng gờm đến như vậy!"
"Hừm? Tôi đáng gờm sao?" An Thư như cười như không nhìn cánh tay rướm máu của Ninh Tuyết, sau đó nháy mắt, vô tội nói: "Chẳng lẽ không phải là do ánh mắt của cô quá tốt, biết chọn đồng đội quá hay sao?"
"Mày..." Ninh Tuyết nghiến răng, tức đến đau cả ngực.
Làm sao cô ta biết Thanh Thanh lại ngu đến thế, An Thư đã bị bôi đen đến mức đó rồi mà cô ta lại còn giúp An Thư tẩy trắng, khiến cho toàn bộ đoàn làm phim thay đổi cái nhìn đối với An Thư!
Khẳng định An Thư còn có động tác phía sau, Ninh Tuyết phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, tuyệt đối không thể để cô xoay mình.
Đụng độ với Ninh Tuyết xong, lúc An Thư đang đi ra ngoài thì di động reo lên, là một tin nhắn.
Lucifer: Tao chờ mày ở đầu hẻm.
An Thư cẩn thận trả lời: Đường ai nấy đi, về nhà rồi gặp, tôi đến nhà tìm mày.
Một giờ sau, tại căn hộ số 6 Bạch Kim.
An Thư vừa mới đi tới cửa, Jason đã lập tức kéo cô vào, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, như thể làm chuyện gì đó không thể để lộ ra ánh sáng.
Lúc trước anh hoàn toàn không để ý đến việc mối quan hệ của họ có bị lộ ra hay không, thậm chí còn hận không thể công khai với cả thế giới mối quan hệ của bọn họ sâu xắc như thế nào, nhưng trải qua lần này, anh ta không thể không cân nhắc những chuyện mình làm.
An Thư buông túi, đá giầy, ngồi xếp bằng trên ghế salon, việc đầu tiên là đưa tay ra hỏi: "Có quay được không?"
Jason câm nín nhìn cái dáng vẻ không giữ chút hình tượng nào của cô, chắc con bé chết tiệt này chưa từng coi anh là đàn ông thì phải? Tại sao cứ mỗi lần trước mặt anh thì cô ta lại tùy tiện như vậy, dáng vẻ lưu manh, y như lúc cô ta diễn vậy!
"Mày cho rằng tao cũng là đồng đội của heo sao? Dĩ nhiên quay rồi!" Jason tức giận đưa di động cho cô.
Lúc An Thư nói muốn giả bộ Tiểu Bạch Hoa anh đã đoán được cô muốn làm cái gì, tất nhiên kịp thời quay lại những hình ảnh đặc sắc.
An Thư nhận lấy di động, mở ra nhìn một chút sau đó hài lòng gật đầu: "Quay không tệ! Thưởng cho một cái đùi gà!"
Nói xong cô mở weibo ra, dùng chính tài khoản của mình đăng một bài post, tất nhiên không phải là bài xin lỗi như Mình Trang yêu cầu mà chỉ có bốn chữ: Thanh giả tự thanh.
Đăng xong, cô đăng nhập tài khoản clone của mình, tìm một tài khoản mà theo cô là trực thuộc đoàn đội bát quái của The Star, gửi toàn bộ video lẫn cảnh cô ta nổi điên cho tài khoản ấy.
Hai công ty này vốn là hai công ty đối đầu, An Thư gửi tin không bao lâu thì tài khoản đó đã lập tức đem toàn bộ video đăng lên, thậm chí còn thêm một cái tiêu đề vô cùng bắt mắt: 33 lần. Hãy để đệ nhất bình hoa giới giải trí cho các người biết thế nào là diễn như cứt chó.
Jason nhìn cô một cái: "Chỉ cần như thế sao? Những đoạn video khác không cần? Tao quay lén khổ lắm đó!"
An Thư vùi đầu càn quét bình luận: "Ngần này là đủ rồ. Truyền thông của The Star rất tốt, nhiêu đây để góp vui, tiếp theo không cần chúng ta ra tay, mày cho rằng lúc ấy chỉ có mình mày quay chắc?"
"Nói gì thì nói, sao bà không dùng chiêu này xử lí Thanh Thanh từ trước đi? Để cô ta nhảy nhót lâu như vậy hại tôi phải chịu đựng cô ta suốt hai ngày!" Jason bất mãn lầu bầu.
Mọi người không ai biết tại sao Thanh Thanh lại liên tục bị như thế, chỉ có mình Jason biết chuyện gì đã xảy ra.
Là bởi vì An Thư cố ý "áp diễn".
Cái gọi là "áp diễn" chỉ có diễn viên với kinh nghiệm vô cùng phong phú mới có thể làm được, cố ý dùng kĩ thuật diễn kết hợp với ý muốn chèn ép đối phương mãnh liệt ở trong lòng, khiến đối phương phát huy thất thường, không ngừng quên từ, nghiêm trọng nhất có thể tạo thành bóng ma mà cả đời đối phương cũng khó có thể vượt qua.
Người có thể làm được điều này trong giới giải trí ít vô cùng, quan trọng nhất là phương pháp này rất khó nhìn ra sơ hở, bởi vì rất khó phán đoán đối phương chỉ là khả năng diễn xuất bùng nổ hay là cố ý áp diễn, dùng chiêu này có thể làm tổn thương đối phương mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Chiêu thức này quả thật anh có biết nhưng cô thực hiện thì nó ở đẳng cấp khác.
An Thư liếc anh ta một cái: "Đại chiêu dĩ nhiên không thể tùy tiện xuất ra rồi!"
Chiêu này cũng cần hoàn cảnh đặc biệt, ví dụ như cảnh diễn hôm nay vô cùng thích hợp để áp Thanh Thanh, dù sao nếu dùng chiêu này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ của tổ kịch, không phải vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối không dùng.
Jason không kiềm được nhớ lại một ít quá khứ không vui, bĩu môi nói: "Vậy tôi đây đúng là vinh hạnh quá ha, coi như là một trong số ít người vượt qua được đại chiêu của bà!"
Năm đó anh cũng từng bị An Thư dùng chiêu này áp một lần, bất quá anh không phải cái loại rác rưởi như Thanh Thanh, sau đó Jason kiên trì cứng rắn chống đỡ, không ngờ lại khiến diễn xuất tinh tiến thêm.
Nhưng may cho anh là cô dùng cấp bậc vừa phải nếu không anh chẳng được như ngày hôm nay.
Nếu chiêu thức này trong giới giải trí là bình thường, cô lại được học thêm nhiều hơn thế để kết hợp cùng nó. Cô chỉ làm vậy đối với Thanh Thanh là quá nhẹ cho cô ta rồi.
Jason nói xong đột nhiên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Mày đã đồng ý mời tao ăn cơm! Mày còn nói sẽ chơi game với tao!"
Trong chuyện này đúng là An Thư đuối lý, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: "Được được được, ăn cơm với mày, chơi với mày được chưa?”
An Thư nghiêm túc nhìn Jason nói: “Sao ông chẳng đáng yêu như Tiểu Khiêm vậy. Không học được chút nào à?”
“Tao không đáng yêu à? Biết bao nhiêu người mơ ước có được gương mặt và tấm thân này đấy!”
An Thư liếc anh ta một cái: "Ai bảo mày trông gợi đòn”
Ngọn lửa trong mắt Jason vọt một cái cao tới ba thước: "An Thư! Rốt cuộc mày đã từng thích tao bao giờ chưa? Mày đến gần tao hoàn toàn chỉ là vì..."
An Thư làm bộ kinh ngạc nhìn anh ta: "Thừa lời, tao đâu có bị ngu."
"Mày... mày...mày...." Jason chỉ tay về phía cô, mãi không nói ra lời hoàn chỉnh.
An Thư chống cằm, cười híp mắt nhìn: "Làm sao? Tức no rồi đúng không? Bây giờ còn muốn ăn cơm không?"
Jason nghiến răng: "Ăn!!!" Tuyệt đối không thể trúng gian kế của An Thư!
Cùng lúc đó, tại Nguyễn gia.
Nguyễn Tuấn Khải ngồi trên ghế salon ôm gối, nếu như sau lưng anh ta có cái đuôi thì lúc này chắc chắn sẽ đang lắc qua lắc lại: "Anh hai, anh mau nói đi, sáng nay rốt cuộc xảy ra cái gì, anh lại vội thế?"
Bởi vì câu nói muốn anh đi tìm đàn bà lúc buổi sáng của An Thư, mà sắc mặt Nguyễn Tuấn Khải đến giờ vẫn còn âm trầm, căn bản không có tâm tình đi thỏa mãn dục vọng bà tám của Nguyễn Tuấn Khải.
"Có phải anh không thoả hiệp được với An Thư đúng không? Cô ấy còn từ chối và phủ nhận mối quan hệ của hai người? Đúng là người như An Thư sẽ làm như vậy. Theo như em biết từ lời của hai chị Hà My và Nhật Hạ thì trong đầu bây giờ chỉ nhắm đến Ninh Tuyết và Thái Huy. Cách nhanh nhất là nhờ anh hoặc bạn của cô ấy nhưng lại không, chỉ có khả năng là cô ấy muốn tự mình mà thôi. Còn anh cô ấy chẳng muốn nhờ càng không muốn có quan hệ gì cả. Nói thẳng ra là không muốn liên quan hay dính dán gì đến anh cả”
Nguyễn Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn một cái, chút thông minh ít ỏi của thằng nhãi này đều đổ dồn vào mấy chuyện như này sao?
Nhìn biểu tình của anh ruột, Nguyễn Tuấn Khải đã biết mình đoán đúng, bày ra bộ dạng anh đây thông minh quá mà: "Anh, có phải em là tri kỉ bé nhỏ của anh không đó?"
An Thư tháo đồ trang điểm chuẩn bị rời đi thì Ninh Tuyết lặng lẽ đi vào, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh miệt: "An Thư, thật không ngờ mày lại đáng gờm đến như vậy!"
"Hừm? Tôi đáng gờm sao?" An Thư như cười như không nhìn cánh tay rướm máu của Ninh Tuyết, sau đó nháy mắt, vô tội nói: "Chẳng lẽ không phải là do ánh mắt của cô quá tốt, biết chọn đồng đội quá hay sao?"
"Mày..." Ninh Tuyết nghiến răng, tức đến đau cả ngực.
Làm sao cô ta biết Thanh Thanh lại ngu đến thế, An Thư đã bị bôi đen đến mức đó rồi mà cô ta lại còn giúp An Thư tẩy trắng, khiến cho toàn bộ đoàn làm phim thay đổi cái nhìn đối với An Thư!
Khẳng định An Thư còn có động tác phía sau, Ninh Tuyết phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, tuyệt đối không thể để cô xoay mình.
Đụng độ với Ninh Tuyết xong, lúc An Thư đang đi ra ngoài thì di động reo lên, là một tin nhắn.
Lucifer: Tao chờ mày ở đầu hẻm.
An Thư cẩn thận trả lời: Đường ai nấy đi, về nhà rồi gặp, tôi đến nhà tìm mày.
Một giờ sau, tại căn hộ số 6 Bạch Kim.
An Thư vừa mới đi tới cửa, Jason đã lập tức kéo cô vào, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, như thể làm chuyện gì đó không thể để lộ ra ánh sáng.
Lúc trước anh hoàn toàn không để ý đến việc mối quan hệ của họ có bị lộ ra hay không, thậm chí còn hận không thể công khai với cả thế giới mối quan hệ của bọn họ sâu xắc như thế nào, nhưng trải qua lần này, anh ta không thể không cân nhắc những chuyện mình làm.
An Thư buông túi, đá giầy, ngồi xếp bằng trên ghế salon, việc đầu tiên là đưa tay ra hỏi: "Có quay được không?"
Jason câm nín nhìn cái dáng vẻ không giữ chút hình tượng nào của cô, chắc con bé chết tiệt này chưa từng coi anh là đàn ông thì phải? Tại sao cứ mỗi lần trước mặt anh thì cô ta lại tùy tiện như vậy, dáng vẻ lưu manh, y như lúc cô ta diễn vậy!
"Mày cho rằng tao cũng là đồng đội của heo sao? Dĩ nhiên quay rồi!" Jason tức giận đưa di động cho cô.
Lúc An Thư nói muốn giả bộ Tiểu Bạch Hoa anh đã đoán được cô muốn làm cái gì, tất nhiên kịp thời quay lại những hình ảnh đặc sắc.
An Thư nhận lấy di động, mở ra nhìn một chút sau đó hài lòng gật đầu: "Quay không tệ! Thưởng cho một cái đùi gà!"
Nói xong cô mở weibo ra, dùng chính tài khoản của mình đăng một bài post, tất nhiên không phải là bài xin lỗi như Mình Trang yêu cầu mà chỉ có bốn chữ: Thanh giả tự thanh.
Đăng xong, cô đăng nhập tài khoản clone của mình, tìm một tài khoản mà theo cô là trực thuộc đoàn đội bát quái của The Star, gửi toàn bộ video lẫn cảnh cô ta nổi điên cho tài khoản ấy.
Hai công ty này vốn là hai công ty đối đầu, An Thư gửi tin không bao lâu thì tài khoản đó đã lập tức đem toàn bộ video đăng lên, thậm chí còn thêm một cái tiêu đề vô cùng bắt mắt: 33 lần. Hãy để đệ nhất bình hoa giới giải trí cho các người biết thế nào là diễn như cứt chó.
Jason nhìn cô một cái: "Chỉ cần như thế sao? Những đoạn video khác không cần? Tao quay lén khổ lắm đó!"
An Thư vùi đầu càn quét bình luận: "Ngần này là đủ rồ. Truyền thông của The Star rất tốt, nhiêu đây để góp vui, tiếp theo không cần chúng ta ra tay, mày cho rằng lúc ấy chỉ có mình mày quay chắc?"
"Nói gì thì nói, sao bà không dùng chiêu này xử lí Thanh Thanh từ trước đi? Để cô ta nhảy nhót lâu như vậy hại tôi phải chịu đựng cô ta suốt hai ngày!" Jason bất mãn lầu bầu.
Mọi người không ai biết tại sao Thanh Thanh lại liên tục bị như thế, chỉ có mình Jason biết chuyện gì đã xảy ra.
Là bởi vì An Thư cố ý "áp diễn".
Cái gọi là "áp diễn" chỉ có diễn viên với kinh nghiệm vô cùng phong phú mới có thể làm được, cố ý dùng kĩ thuật diễn kết hợp với ý muốn chèn ép đối phương mãnh liệt ở trong lòng, khiến đối phương phát huy thất thường, không ngừng quên từ, nghiêm trọng nhất có thể tạo thành bóng ma mà cả đời đối phương cũng khó có thể vượt qua.
Người có thể làm được điều này trong giới giải trí ít vô cùng, quan trọng nhất là phương pháp này rất khó nhìn ra sơ hở, bởi vì rất khó phán đoán đối phương chỉ là khả năng diễn xuất bùng nổ hay là cố ý áp diễn, dùng chiêu này có thể làm tổn thương đối phương mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Chiêu thức này quả thật anh có biết nhưng cô thực hiện thì nó ở đẳng cấp khác.
An Thư liếc anh ta một cái: "Đại chiêu dĩ nhiên không thể tùy tiện xuất ra rồi!"
Chiêu này cũng cần hoàn cảnh đặc biệt, ví dụ như cảnh diễn hôm nay vô cùng thích hợp để áp Thanh Thanh, dù sao nếu dùng chiêu này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ của tổ kịch, không phải vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối không dùng.
Jason không kiềm được nhớ lại một ít quá khứ không vui, bĩu môi nói: "Vậy tôi đây đúng là vinh hạnh quá ha, coi như là một trong số ít người vượt qua được đại chiêu của bà!"
Năm đó anh cũng từng bị An Thư dùng chiêu này áp một lần, bất quá anh không phải cái loại rác rưởi như Thanh Thanh, sau đó Jason kiên trì cứng rắn chống đỡ, không ngờ lại khiến diễn xuất tinh tiến thêm.
Nhưng may cho anh là cô dùng cấp bậc vừa phải nếu không anh chẳng được như ngày hôm nay.
Nếu chiêu thức này trong giới giải trí là bình thường, cô lại được học thêm nhiều hơn thế để kết hợp cùng nó. Cô chỉ làm vậy đối với Thanh Thanh là quá nhẹ cho cô ta rồi.
Jason nói xong đột nhiên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Mày đã đồng ý mời tao ăn cơm! Mày còn nói sẽ chơi game với tao!"
Trong chuyện này đúng là An Thư đuối lý, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: "Được được được, ăn cơm với mày, chơi với mày được chưa?”
An Thư nghiêm túc nhìn Jason nói: “Sao ông chẳng đáng yêu như Tiểu Khiêm vậy. Không học được chút nào à?”
“Tao không đáng yêu à? Biết bao nhiêu người mơ ước có được gương mặt và tấm thân này đấy!”
An Thư liếc anh ta một cái: "Ai bảo mày trông gợi đòn”
Ngọn lửa trong mắt Jason vọt một cái cao tới ba thước: "An Thư! Rốt cuộc mày đã từng thích tao bao giờ chưa? Mày đến gần tao hoàn toàn chỉ là vì..."
An Thư làm bộ kinh ngạc nhìn anh ta: "Thừa lời, tao đâu có bị ngu."
"Mày... mày...mày...." Jason chỉ tay về phía cô, mãi không nói ra lời hoàn chỉnh.
An Thư chống cằm, cười híp mắt nhìn: "Làm sao? Tức no rồi đúng không? Bây giờ còn muốn ăn cơm không?"
Jason nghiến răng: "Ăn!!!" Tuyệt đối không thể trúng gian kế của An Thư!
Cùng lúc đó, tại Nguyễn gia.
Nguyễn Tuấn Khải ngồi trên ghế salon ôm gối, nếu như sau lưng anh ta có cái đuôi thì lúc này chắc chắn sẽ đang lắc qua lắc lại: "Anh hai, anh mau nói đi, sáng nay rốt cuộc xảy ra cái gì, anh lại vội thế?"
Bởi vì câu nói muốn anh đi tìm đàn bà lúc buổi sáng của An Thư, mà sắc mặt Nguyễn Tuấn Khải đến giờ vẫn còn âm trầm, căn bản không có tâm tình đi thỏa mãn dục vọng bà tám của Nguyễn Tuấn Khải.
"Có phải anh không thoả hiệp được với An Thư đúng không? Cô ấy còn từ chối và phủ nhận mối quan hệ của hai người? Đúng là người như An Thư sẽ làm như vậy. Theo như em biết từ lời của hai chị Hà My và Nhật Hạ thì trong đầu bây giờ chỉ nhắm đến Ninh Tuyết và Thái Huy. Cách nhanh nhất là nhờ anh hoặc bạn của cô ấy nhưng lại không, chỉ có khả năng là cô ấy muốn tự mình mà thôi. Còn anh cô ấy chẳng muốn nhờ càng không muốn có quan hệ gì cả. Nói thẳng ra là không muốn liên quan hay dính dán gì đến anh cả”
Nguyễn Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn một cái, chút thông minh ít ỏi của thằng nhãi này đều đổ dồn vào mấy chuyện như này sao?
Nhìn biểu tình của anh ruột, Nguyễn Tuấn Khải đã biết mình đoán đúng, bày ra bộ dạng anh đây thông minh quá mà: "Anh, có phải em là tri kỉ bé nhỏ của anh không đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.