Anh Sẽ Bảo Vệ Em Như Cách Anh Bảo Vệ Tam Giới Này
Chương 22: Không phải như chị nghĩ
Đào Trư
09/01/2024
Cô im bặt hẳn, không cãi lại nữa. Thiên Kỳ xin lỗi giải thích rằng cô mới chuyển đến.
Người phụ nữ đó rời khỏi, Thiên Kỳ quay lại nhìn cô, nói:
“Cô ở đây của hiểu gì thì nên im lặng sống trong phòng của mình đi, đừng có đi lại lung tung, chỉ thêm phiền phức thôi!”
Anh cũng vô lý y như người phụ nữ đó vậy, tình giống nhau đến từng ly từng tí. Ngọc Vũ trợn mắt lên lườm lấy lườm để, đừng tưởng xuất hiện đúng lúc giải vây cho cô là cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Dù cô có chết cũng không muốn nhìn mặt hắn một lần nào nữa, đê tiện, biến thái, khó ưa, tính như ông già vậy.
“cô nhìn tôi như thế là cô ý gì?”
“Ý gì là ý gì”
“Đúng nói là có mê mẩn sự đẹp trai này nha, xin lỗi trước, tôi sẽ không thích tiểu nha đầu như cô đâu”. Anh cười khẩy.
Ủa là sao? Tôi đâu có nói là tôi thích anh, cái tên này tự luyến vừa vừa thôi chứ, để phần người khác với. Sao suy nghĩ của hắn kỳ cục quá vậy? Ảo tưởng quá mức. Người như anh mà có thể là sát thủ sao? Chắc nào của họ cũng có vấn đề, hay có mắt như mù?
“Não anh có vấn đề à?”. Cô hỏi
“sao cơ?”. Anh nhíu mày lại.
Hứ! Giả bộ không biết nữa, anh tưởng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì sao?
“tôi khuyên anh nên đi khám sớm đi, để lâu bệnh tình chuyển biến nặng đó!”. Ngọc Vũ nhếch mép đầy khinh bỉ.
“Não cô bị úng nước lâu ngày a? Sao có thể nói ra những câu như vậy?”.
Thiên Kỳ búng mạnh vào trán cô, Ngọc Vũ hét lên “ây da”, lấy tay ôm trán đầy đau đớn. Bạn thân cô thật xui xẻo khi gặp phải tên có tính khí kỳ quái như này. Đang lấy cớ chuẩn bị rời đi thì bị hắn giữ lại, ép cô vào tường:
“nếu em thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi có thể xem xét. Chứ mà em cứ nào mập mập mờ mờ chối bỏ như này thì không được rồi!”
dựa vào đâu mà anh cứ đinh ninh rằng có thích anh, có ảo tưởng quá không? Cô hét lên, ra sức đấy anh ra nhưng vì chênh lệch sức mạnh quá lớn nên không thành. Ngọc Vũ đá chân nhưng anh đã dùng chân ép chân cô vào. tay nắm lấy cổ tay dí mạnh vào tường.
“Ai đó? Ai đang làm gì ở đó vậy?”. Trịnh Diên từ đầu đi đến. Không nhìn rõ mà thắc mắc hỏi, Thiên Kỳ vội vàng bỏ Ngọc Vũ ra, phủi phủi tay. Ngọc Vũ được thả liền nắn nắn cổ tay bé nhỏ của cô. Lúc này, Trịnh Diên mới nhận ra đồng nghiệp và em gái của mình.
“không phải như chị nghĩ đâu”. Ngọc Vũ lắc đầu, khua tay lia lịa, làm đủ mọi cách sao cho Trịnh Diên không hiểu nhầm nhất có thể. Thiên Kỳ không nói gì, anh chỉ đứng đó bẻ khớp tay rồi nhìn Ngọc Vũ chằm chằm.
Trịnh Diên nhìn Thiên Kỳ rồi lại đến Ngọc Vũ, dùng ánh mắt dò xét để thăm dò hai người. Cô không ngờ em gái mình lại làm quen với Thiên Kỳ nhanh đến thế.
Mặt Ngọc Vũ đỏ ửng lên vì ngại, cô đưa tay lên sờ mặt mình, cảm thấy nóng ran như lửa đốt. Tim đánh trống đập thình thịch liên hồi như thể sắp nhảy ra ngoài.
“Không ngờ hai người đấy”. Trịnh Diên lên tiếng trêu chọc.
Ngọc Vũ cố gắng giải thích thế nào cũng không được bèn lôi Diên ra một góc nói chuyện.
“Chị phải nghe em chứ! Em là em gái chị chị còn không nghe thi nghe ai”
“hừ! định giấu đến bao giờ hả nhóc? Cứ thẳng thắn nói ra thì có sao?”
“Chị này kì cục thật”. Ngọc Vũ ra sức khuyên bảo không được, nhanh trí đánh lạc hướng.
“Thiên Kỳ gọi chị kìa”. Nhân lúc Trịnh Diên quay đi thì chạy mất tăm.
" em gái cậu đúng là thứ vị thật, tôi rất thích". Thiên Kỳ liếm môi.
“Tính cách của nó xưa nay đều vậy, cậu thông cảm”. Trịnh Diên tưởng anh nói trêu thì hùa theo.
" hai người có gì dấu tớ đúng không?" Diên hỏi
“không”
“lại chối nữa đi, vậy nãy hai người ở đây làm gì vậy?”
Thiên Kỳ thở dài không nói gì, biết mình không địch lại miệng của Diên nên cũng ngậm ngùi rời đi.
“này, hai người không phải chốn tớ thế chứ! Kì cục thật”. Nói với theo.
“mình nói gì sai sao?”. Cô tự nói chuyện một mình.
…----------------…
“không phải chứ?”. Ngọc Vũ hốt hoảng bật dạy khỏi giường.
Thiên Kỳ ngồi ở ghế đối diện, vắt vẻo chân, miệng húp xùm xụp tô mì tôm để trên bàn.
“Đó là đồ ăn sáng mà chị Diên ma cho tôi! Sao anh lại tự tiện động vào đồ của người khác thế hả?”. Ngọc Vũ hất chăn ra, phi như bay xuống giường, giật nhanh lấy tô mì tôm.
“Mặt trời lên đến tận đỉnh đầu rồi mà cô vẫn chưa chịu dậy, chỉ còn cách này mới gọi được cô thôi”. Anh lấy giấy lau miệng.
“Vô duyên”. Ngọc Vũ chua xót nhìn trong tô còn sót lại vài sợi mì tôm thì đau lòng không nguôi, cứ vậy mà cô nhịn ăn sáng sao. Cô không cam tâm, đả đảo, đảo đảo tên Lý Thiên Kỳ!
" Giờ anh định như nào?"
anh vênh mặt lên, thách thức cô
“anh …”
Ngọc Vũ tức sôi máu nhưng chẳng thể làm gì được, đúng là cậy mạng hiếp yếu, cô tủi thân mà bật khóc lên.
giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên má.
Người phụ nữ đó rời khỏi, Thiên Kỳ quay lại nhìn cô, nói:
“Cô ở đây của hiểu gì thì nên im lặng sống trong phòng của mình đi, đừng có đi lại lung tung, chỉ thêm phiền phức thôi!”
Anh cũng vô lý y như người phụ nữ đó vậy, tình giống nhau đến từng ly từng tí. Ngọc Vũ trợn mắt lên lườm lấy lườm để, đừng tưởng xuất hiện đúng lúc giải vây cho cô là cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Dù cô có chết cũng không muốn nhìn mặt hắn một lần nào nữa, đê tiện, biến thái, khó ưa, tính như ông già vậy.
“cô nhìn tôi như thế là cô ý gì?”
“Ý gì là ý gì”
“Đúng nói là có mê mẩn sự đẹp trai này nha, xin lỗi trước, tôi sẽ không thích tiểu nha đầu như cô đâu”. Anh cười khẩy.
Ủa là sao? Tôi đâu có nói là tôi thích anh, cái tên này tự luyến vừa vừa thôi chứ, để phần người khác với. Sao suy nghĩ của hắn kỳ cục quá vậy? Ảo tưởng quá mức. Người như anh mà có thể là sát thủ sao? Chắc nào của họ cũng có vấn đề, hay có mắt như mù?
“Não anh có vấn đề à?”. Cô hỏi
“sao cơ?”. Anh nhíu mày lại.
Hứ! Giả bộ không biết nữa, anh tưởng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì sao?
“tôi khuyên anh nên đi khám sớm đi, để lâu bệnh tình chuyển biến nặng đó!”. Ngọc Vũ nhếch mép đầy khinh bỉ.
“Não cô bị úng nước lâu ngày a? Sao có thể nói ra những câu như vậy?”.
Thiên Kỳ búng mạnh vào trán cô, Ngọc Vũ hét lên “ây da”, lấy tay ôm trán đầy đau đớn. Bạn thân cô thật xui xẻo khi gặp phải tên có tính khí kỳ quái như này. Đang lấy cớ chuẩn bị rời đi thì bị hắn giữ lại, ép cô vào tường:
“nếu em thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi có thể xem xét. Chứ mà em cứ nào mập mập mờ mờ chối bỏ như này thì không được rồi!”
dựa vào đâu mà anh cứ đinh ninh rằng có thích anh, có ảo tưởng quá không? Cô hét lên, ra sức đấy anh ra nhưng vì chênh lệch sức mạnh quá lớn nên không thành. Ngọc Vũ đá chân nhưng anh đã dùng chân ép chân cô vào. tay nắm lấy cổ tay dí mạnh vào tường.
“Ai đó? Ai đang làm gì ở đó vậy?”. Trịnh Diên từ đầu đi đến. Không nhìn rõ mà thắc mắc hỏi, Thiên Kỳ vội vàng bỏ Ngọc Vũ ra, phủi phủi tay. Ngọc Vũ được thả liền nắn nắn cổ tay bé nhỏ của cô. Lúc này, Trịnh Diên mới nhận ra đồng nghiệp và em gái của mình.
“không phải như chị nghĩ đâu”. Ngọc Vũ lắc đầu, khua tay lia lịa, làm đủ mọi cách sao cho Trịnh Diên không hiểu nhầm nhất có thể. Thiên Kỳ không nói gì, anh chỉ đứng đó bẻ khớp tay rồi nhìn Ngọc Vũ chằm chằm.
Trịnh Diên nhìn Thiên Kỳ rồi lại đến Ngọc Vũ, dùng ánh mắt dò xét để thăm dò hai người. Cô không ngờ em gái mình lại làm quen với Thiên Kỳ nhanh đến thế.
Mặt Ngọc Vũ đỏ ửng lên vì ngại, cô đưa tay lên sờ mặt mình, cảm thấy nóng ran như lửa đốt. Tim đánh trống đập thình thịch liên hồi như thể sắp nhảy ra ngoài.
“Không ngờ hai người đấy”. Trịnh Diên lên tiếng trêu chọc.
Ngọc Vũ cố gắng giải thích thế nào cũng không được bèn lôi Diên ra một góc nói chuyện.
“Chị phải nghe em chứ! Em là em gái chị chị còn không nghe thi nghe ai”
“hừ! định giấu đến bao giờ hả nhóc? Cứ thẳng thắn nói ra thì có sao?”
“Chị này kì cục thật”. Ngọc Vũ ra sức khuyên bảo không được, nhanh trí đánh lạc hướng.
“Thiên Kỳ gọi chị kìa”. Nhân lúc Trịnh Diên quay đi thì chạy mất tăm.
" em gái cậu đúng là thứ vị thật, tôi rất thích". Thiên Kỳ liếm môi.
“Tính cách của nó xưa nay đều vậy, cậu thông cảm”. Trịnh Diên tưởng anh nói trêu thì hùa theo.
" hai người có gì dấu tớ đúng không?" Diên hỏi
“không”
“lại chối nữa đi, vậy nãy hai người ở đây làm gì vậy?”
Thiên Kỳ thở dài không nói gì, biết mình không địch lại miệng của Diên nên cũng ngậm ngùi rời đi.
“này, hai người không phải chốn tớ thế chứ! Kì cục thật”. Nói với theo.
“mình nói gì sai sao?”. Cô tự nói chuyện một mình.
…----------------…
“không phải chứ?”. Ngọc Vũ hốt hoảng bật dạy khỏi giường.
Thiên Kỳ ngồi ở ghế đối diện, vắt vẻo chân, miệng húp xùm xụp tô mì tôm để trên bàn.
“Đó là đồ ăn sáng mà chị Diên ma cho tôi! Sao anh lại tự tiện động vào đồ của người khác thế hả?”. Ngọc Vũ hất chăn ra, phi như bay xuống giường, giật nhanh lấy tô mì tôm.
“Mặt trời lên đến tận đỉnh đầu rồi mà cô vẫn chưa chịu dậy, chỉ còn cách này mới gọi được cô thôi”. Anh lấy giấy lau miệng.
“Vô duyên”. Ngọc Vũ chua xót nhìn trong tô còn sót lại vài sợi mì tôm thì đau lòng không nguôi, cứ vậy mà cô nhịn ăn sáng sao. Cô không cam tâm, đả đảo, đảo đảo tên Lý Thiên Kỳ!
" Giờ anh định như nào?"
anh vênh mặt lên, thách thức cô
“anh …”
Ngọc Vũ tức sôi máu nhưng chẳng thể làm gì được, đúng là cậy mạng hiếp yếu, cô tủi thân mà bật khóc lên.
giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.