Anh Sẽ Bảo Vệ Em Như Cách Anh Bảo Vệ Tam Giới Này
Chương 23: Thất thủ
Đào Trư
09/01/2024
“Này! Hết thì mua, sao phải khóc?”. Anh lo lắng đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Ra đến ngoài cửa khu chung cư, Ngọc Vũ nhìn thấy hình bóng quen thuộc thấp thoáng ở bên kia đường. Cô bảo Thiên Kỳ đi mua đồ trước, cô có chút chuyện. lạ thật, đó chẳng phải là Ngôn Nhất Thiên sao? Anh ta cũng ở đây ư?. Nhất Thiên đồng thời nhận ra cô, liên tức tốc chạy đến.
“Ngọc Vũ! Cuối cùng cũng tìm được em rồi”
“anh bám theo tôi đến tận đây?”
“mau trở về thôi”. Nhất Thiên nắm lấy tay cô kéo đi. Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu anh định đưa cô đi đâu, liền vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh. Vừa hay Thiên Kỳ trở về, liền kéo Ngọc Vũ lại, chất vấn:
" anh làm gì vậy"
Nhất Thiên điếng người, Ngọc Vũ lại quen biết người của cục tình báo, chả lẽ cô về phe chính phủ rồi sao? Anh ra sức khuyên răn, lôi kéo Ngọc Vũ mau trở về, Hình Dương đang mong đợi cô.
“Hình Dương?”
“Không! Không có gì”. Ngọc Vũ kéo Thiên Kỳ vào trong chung cư, vì không phải người ở đây nên Nhất Thiên không thể vào, đành trơ mắt nhìn hai người dần khuất xa khỏi tầm mắt mình.
Vào đến phòng, Thiên Kỳ chất vấn cô trong lúc mất tích đã sảy ra chuyện gì? Tại sao lại quen cái người tên Hình Dương đó?
“Anh cũng biết Hình Dương?”
“Sao không biết chứ! Hắn là …” Nói chưa dứt câu tiếng súng từ dưới đường vang lên, anh theo phản xạ mà ôm đầu cô ngồi xuống đất. Anh chạy ra ngoài xem xét tình hình, rút khẩu súng lục ra từ trong túi quần, dặn dò cô tuyệt đối không được ra ngoài, ở đây đợi đến khi anh quay trở lại.
Tiếng hét chói tai, tiếng súng nổ liên hồi inh ỏi cả một vùng trời. Ngọc Vũ chỉ biết ngồi bệt xuống đất, lấy tay bịt chặt hai tai, cố gắng để bản thân không nghe thấy những tiếng đó. Bỗng cửa mở ra, một tên cầm súng mặc áo chống đạn bước vào, nhìn hình xăm trên người hắn có thể đoán được là người của Hội Pháp Sư.
Hắn cười đầy kinh tởm, tháo súng ra rồi lao đến phía Ngọc Vũ. Cô chạy đi nhưng bị hắn giữ lại, lấy tay tháo từng chiếc cúc áo của cô ra. Ngọc Vũ hét lên trong bất lực, ra sức cầu cứu nhưng không có ai cả. Đến lúc cô sắp mất đi hy vọng thì Thiên Kỳ từ sau nổ cho hắn một phát súng vào đầu. Hắn gục ngay tại chỗ, máu tuôn ra như suối.
Anh lôi từ trong tủ ra chiếc áo sơ mi của mình đưa cho cô mặc, hỏi han Ngọc Vũ rồi kéo cô ra ngoài.
" Hội Pháp Sư phát hiện rồi, bây giờ nơi này không an toàn nữa."
Đang chạy trốn ở hành lang chợt một tên địch bước ra chặn phía trước hai người họ, phía lau là biển lửa. Không còn nơi nào để chạy, thấy phòng bên cạnh không đóng cửa, Thiên Kỳ đẩy Ngọc Vũ vào trong rồi đóng cửa lại.
Ngọc Vũ ngã ra đất, cô nép vào bức tường bên cạnh cánh cửa, chỉ nghe thấy tiếng súng “đùng” một cái, sau đó im bặt hẳn không còn tiếng động gì nữa.
Cô lấy tay bịt chặt miệng, chẳng lẽ Thiên Kỳ đã… Rồi ư…
Cánh cửa mở ra, tên địch bước vào cười nhơn nhở, cô suy nghĩ đúng rồi, anh đã… Không! Thiên Kỳ cầm bình cứu hoả chọi thẳng đầu tên địch, lại thêm một người nữa bại dưới tay anh.
Cô nghĩ gì vậy? Sao anh có thể gục dưới tay tên nhãi nhét này? Chỉ có điều anh đã bị bắn chúng vào cánh tay, máu đang chảy ra không ngừng.
“Thiên Kỳ! Thiên Kỳ! Anh không sao chứ?”. Ngọc Vũ lo lắng hỏi.
“Không sao”. Anh xé một mảnh vải rồi quấn chặt lấy vết thương, cơn đau khiến anh nhăn nhó mặt lại. Ngọc Vũ bất an mà nhìn anh không rời.
“đi thôi”.
Vừa bước ra khỏi cửa, cả tốp quân Hội Pháp Sư xuất hiện từ hai phía vây bắt họ. Tên ở trước mặt nổ súng về phía Ngọc Vũ, Thiên Kỳ đứng chắn đạn cho cô, nhưng vì cùng lúc đó tên phía sau cũng ngắm bắn vào Ngọc Vũ mà cô chúng đạn, ngã xuống đất.
Thiên Kỳ vẫn trụ được anh cầm súng lên định bắn nhưng lại hứng thêm một nhát nữa, trước khi mất hoàn toàn ý thức, anh đã thấy người của mình đến tri viện.
Trịnh Diên đi đầu, xả thân lao về phía Hội Pháp Sư, kết quả như nào thì không rõ nữa…
Phía Hình Dương.
“Tôi đã kéo em ấy về nhưng không được, giờ em ấy đang ở với người của chính phủ, vẫn tốt hơn là trong tay Hội Pháp Sư”. Nhất Thiên nhâm nhi điếu thuốc.
“không được! Dù là trong tay bất kì ai, Ngọc Vũ vẫn không an toàn được”. Hình Dương.
" vậy mai chúng ta sẽ đến đó đòi người, anh đã nhớ rõ vị trí chưa?" Cung Ni hỏi.
“chắc chắn nhớ rồi, khu chung cư cho người thất nghiệp ở thành phố X, do người của chính phủ che mắt mà dựng nên, trong đó toàn người của chính phủ không à, thất nghiệp gì ở đây. Nhảm nhí”
“vậy mới che mắt được lũ Hội Pháp Sư chứ! Suy nghĩ lên chút đi”.
Nhất Thiên, Cung Ni, Hình Dương ba người cùng bàn kế hoạch để ngày mai lên đường tác chiến, dành lại Ngọc Vũ khỏi tay cục tình báo nhưng họ đâu biết rằng, Ngọc Vũ đã không còn ở đó nữa. Cô đang ở một nơi không xa mà không gần, họ cũng không thể gặp mặt nhau sớm được.
Ra đến ngoài cửa khu chung cư, Ngọc Vũ nhìn thấy hình bóng quen thuộc thấp thoáng ở bên kia đường. Cô bảo Thiên Kỳ đi mua đồ trước, cô có chút chuyện. lạ thật, đó chẳng phải là Ngôn Nhất Thiên sao? Anh ta cũng ở đây ư?. Nhất Thiên đồng thời nhận ra cô, liên tức tốc chạy đến.
“Ngọc Vũ! Cuối cùng cũng tìm được em rồi”
“anh bám theo tôi đến tận đây?”
“mau trở về thôi”. Nhất Thiên nắm lấy tay cô kéo đi. Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu anh định đưa cô đi đâu, liền vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh. Vừa hay Thiên Kỳ trở về, liền kéo Ngọc Vũ lại, chất vấn:
" anh làm gì vậy"
Nhất Thiên điếng người, Ngọc Vũ lại quen biết người của cục tình báo, chả lẽ cô về phe chính phủ rồi sao? Anh ra sức khuyên răn, lôi kéo Ngọc Vũ mau trở về, Hình Dương đang mong đợi cô.
“Hình Dương?”
“Không! Không có gì”. Ngọc Vũ kéo Thiên Kỳ vào trong chung cư, vì không phải người ở đây nên Nhất Thiên không thể vào, đành trơ mắt nhìn hai người dần khuất xa khỏi tầm mắt mình.
Vào đến phòng, Thiên Kỳ chất vấn cô trong lúc mất tích đã sảy ra chuyện gì? Tại sao lại quen cái người tên Hình Dương đó?
“Anh cũng biết Hình Dương?”
“Sao không biết chứ! Hắn là …” Nói chưa dứt câu tiếng súng từ dưới đường vang lên, anh theo phản xạ mà ôm đầu cô ngồi xuống đất. Anh chạy ra ngoài xem xét tình hình, rút khẩu súng lục ra từ trong túi quần, dặn dò cô tuyệt đối không được ra ngoài, ở đây đợi đến khi anh quay trở lại.
Tiếng hét chói tai, tiếng súng nổ liên hồi inh ỏi cả một vùng trời. Ngọc Vũ chỉ biết ngồi bệt xuống đất, lấy tay bịt chặt hai tai, cố gắng để bản thân không nghe thấy những tiếng đó. Bỗng cửa mở ra, một tên cầm súng mặc áo chống đạn bước vào, nhìn hình xăm trên người hắn có thể đoán được là người của Hội Pháp Sư.
Hắn cười đầy kinh tởm, tháo súng ra rồi lao đến phía Ngọc Vũ. Cô chạy đi nhưng bị hắn giữ lại, lấy tay tháo từng chiếc cúc áo của cô ra. Ngọc Vũ hét lên trong bất lực, ra sức cầu cứu nhưng không có ai cả. Đến lúc cô sắp mất đi hy vọng thì Thiên Kỳ từ sau nổ cho hắn một phát súng vào đầu. Hắn gục ngay tại chỗ, máu tuôn ra như suối.
Anh lôi từ trong tủ ra chiếc áo sơ mi của mình đưa cho cô mặc, hỏi han Ngọc Vũ rồi kéo cô ra ngoài.
" Hội Pháp Sư phát hiện rồi, bây giờ nơi này không an toàn nữa."
Đang chạy trốn ở hành lang chợt một tên địch bước ra chặn phía trước hai người họ, phía lau là biển lửa. Không còn nơi nào để chạy, thấy phòng bên cạnh không đóng cửa, Thiên Kỳ đẩy Ngọc Vũ vào trong rồi đóng cửa lại.
Ngọc Vũ ngã ra đất, cô nép vào bức tường bên cạnh cánh cửa, chỉ nghe thấy tiếng súng “đùng” một cái, sau đó im bặt hẳn không còn tiếng động gì nữa.
Cô lấy tay bịt chặt miệng, chẳng lẽ Thiên Kỳ đã… Rồi ư…
Cánh cửa mở ra, tên địch bước vào cười nhơn nhở, cô suy nghĩ đúng rồi, anh đã… Không! Thiên Kỳ cầm bình cứu hoả chọi thẳng đầu tên địch, lại thêm một người nữa bại dưới tay anh.
Cô nghĩ gì vậy? Sao anh có thể gục dưới tay tên nhãi nhét này? Chỉ có điều anh đã bị bắn chúng vào cánh tay, máu đang chảy ra không ngừng.
“Thiên Kỳ! Thiên Kỳ! Anh không sao chứ?”. Ngọc Vũ lo lắng hỏi.
“Không sao”. Anh xé một mảnh vải rồi quấn chặt lấy vết thương, cơn đau khiến anh nhăn nhó mặt lại. Ngọc Vũ bất an mà nhìn anh không rời.
“đi thôi”.
Vừa bước ra khỏi cửa, cả tốp quân Hội Pháp Sư xuất hiện từ hai phía vây bắt họ. Tên ở trước mặt nổ súng về phía Ngọc Vũ, Thiên Kỳ đứng chắn đạn cho cô, nhưng vì cùng lúc đó tên phía sau cũng ngắm bắn vào Ngọc Vũ mà cô chúng đạn, ngã xuống đất.
Thiên Kỳ vẫn trụ được anh cầm súng lên định bắn nhưng lại hứng thêm một nhát nữa, trước khi mất hoàn toàn ý thức, anh đã thấy người của mình đến tri viện.
Trịnh Diên đi đầu, xả thân lao về phía Hội Pháp Sư, kết quả như nào thì không rõ nữa…
Phía Hình Dương.
“Tôi đã kéo em ấy về nhưng không được, giờ em ấy đang ở với người của chính phủ, vẫn tốt hơn là trong tay Hội Pháp Sư”. Nhất Thiên nhâm nhi điếu thuốc.
“không được! Dù là trong tay bất kì ai, Ngọc Vũ vẫn không an toàn được”. Hình Dương.
" vậy mai chúng ta sẽ đến đó đòi người, anh đã nhớ rõ vị trí chưa?" Cung Ni hỏi.
“chắc chắn nhớ rồi, khu chung cư cho người thất nghiệp ở thành phố X, do người của chính phủ che mắt mà dựng nên, trong đó toàn người của chính phủ không à, thất nghiệp gì ở đây. Nhảm nhí”
“vậy mới che mắt được lũ Hội Pháp Sư chứ! Suy nghĩ lên chút đi”.
Nhất Thiên, Cung Ni, Hình Dương ba người cùng bàn kế hoạch để ngày mai lên đường tác chiến, dành lại Ngọc Vũ khỏi tay cục tình báo nhưng họ đâu biết rằng, Ngọc Vũ đã không còn ở đó nữa. Cô đang ở một nơi không xa mà không gần, họ cũng không thể gặp mặt nhau sớm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.