Anh Sẽ Giấu Em Sâu Tận Trong Tim
Chương 7
Cố Tây Tước
30/05/2013
Vào năm
cuối đại học, tôi xin ở lại trường làm việc sau khi tốt nghiệp, thành tích của
tôi vốn xuất sắc, thái độ làm việc cũng nghiêm chỉnh, cho nên giáo viên hướng
dẫn rất nhanh đã trả lời, nói sau khi viết xong luận văn tốt nghiệp có thể theo
thầy ấy làm việc, sau đó có thể suy nghĩ việc học lên thạc sĩ nữa. Tôi rất cảm
ơn thầy.
Kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi không về nhà, ở lại trường học viết luận văn. Người ở lại vào kỳ nghỉ đông ít hơn nhiều so với kì nghỉ hè, cả đại học như một thành phố hoang vắng. Bình thường thì người người tấp nập, giờ thì rất khó gặp được một ai. Căn tin trường học cũng không bán cơm, cho nên tôi thường phải ra bên ngoài ăn. Sau khi dự báo thời tiết thông báo mấy ngày sắp tới sẽ có tuyết rơi, tôi dứt khoát mua một thùng mì tôm trữ trong phòng, phòng trường hợp đói bụng lại không thể ra ngoài mua mì tôm.
Buổi tối trước đêm 30, tôi nhận được điện thoại của Chu Cẩm Trình, anh hỏi tôi, “Ngày mai có về không?”
“Không có về.” Tôi không tìm được cớ, ở trường có chuyện, hay không mua được vé xe, những lý do này đối với anh cũng quá dễ dàng đoán được, vì thế cũng chẳng viện cớ làm gì.
Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Anh biết rồi.”
Ngày hôm sau tôi lại gặp phải Viên Bách, chúng tôi vốn học đại học trong cùng một thành phố, gặp lúc nào không gặp, lại gặp ngay đúng dịp này. Ngày đó tuyết vừa ngừng rơi, tôi đến quán ăn mà tôi thường ăn ở bên ngoài, cậu ta lúc đó cũng đang đi vào quán, hai người nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
Sau khi cậu ta gọi một phần cơm xào liền ngồi xuống đối diện tôi, hai người đều cười, sau đó trò chuyện với nhau khá lâu.
Viên Bách nói ba mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, đầu năm mới trở về, cho nên cậu ta quyết định mùng bốn mới về nhà. Khi cậu ta hỏi tôi, tôi nói: “Trong nhà cũng không còn ai, nên sẽ không về.”
Viên Bách biết ba mẹ tôi đã qua đời rồi, cũng không đành lòng hỏi thêm nhiều. Ăn xong thì cậu ta trả tiền, tôi rất ngượng ngùng, bẽn lẽn cám ơn. Cậu ta theo thói quen xua tay, “Trời ạ, khách sáo làm gì, dù sao chúng ta cũng xem như là. . . bạn học cũ.”
Tôi lúng túng, không nói gì thêm.
Sau đó cậu ta một mực đòi đưa tôi về ký túc xá, lúc cách kỳ túc xá chừng 50m, tôi lại bắp gặp Chu Cẩm Trình mặc áo gió đứng ở trong tuyết.
Anh nhìn chúng tôi, ánh mắt sâu lắng.
Tôi không biết phải làm sao, đột nhiên xoay người ôm lấy người bên cạnh, tôi nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, xin lỗi, Viên Bách, anh ôm em được không?”
Viên Bách ôm lấy tôi.
Bàn tay tôi đổ mồ hôi nắm lấy tay Viên Bách đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói: “Anh sao lại đến đây?”
Giọng nói anh vẫn bình thản, “Muốn tới đây ăn bữa cơm với em.” Anh nhìn Viên Bách, hỏi: “Em ấy ăn rồi sao?”
Viên Bách gật đầu.
Chu Cẩm Trình cười cười, “Vậy thì tốt.”
Chu Cẩm Trình không ở lâu, thậm chí còn không lên phòng của tôi ngồi một lúc, nói mấy câu dưới ký túc xá liền đi.
Anh nói: “Em có bạn tôi cũng yên tâm rồi.”
Anh nói: “Lúc nào trở lại thì gọi điện cho anh.”
Anh nói: “Ăn ít mì tôm một chút.”
Anh nói: “Anh đi đây. Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tôi nhìn anh đi xa, Viên Bách vẫn đang nắm tay tôi, cậu ta nói: “Lúc học cấp 3, anh thấy anh ta dự cuộc họp phụ huynh của em, anh ta là chú của em à?”
Tôi ngẩn người.
Viên Bách buông tay của tôi ra, ôn tồn nói: “Anh ta là trưởng bối của em, cũng là người em yêu?”
“. . . Các người khiến tôi thấy ghê tởm.”
Câu nói cuối cùng của Viên Bách giống như một nhát dao đâm sâu vào lòng tôi, đau đến mức tôi muốn ngất xỉu.
“Thật xin lỗi.” Tôi lẩm bẩm nói, không biết mình xin lỗi vì lợi dụng cậu ta, hay xin lỗi vì chuyện gì khác.
Sau khi Viên Bách đi, tôi đứng lặng dưới trời tuyết, cho đến khi cả người thấm lạnh mới định thần lại, trở vào ký túc xá liền đi ngủ. Nửa đêm phát bệnh, sốt rất cao, lúc mơ màng cảm giác có người đút tôi uống nước. Giọng nói quen thuộc thở dài: “Đã nói với em bên ngoài lạnh lắm, thế mà chẳng chịu nghe.”
Ngày hôm sau thức dậy, trong căn phòng trống trải của tôi có thêm một người.
Kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi không về nhà, ở lại trường học viết luận văn. Người ở lại vào kỳ nghỉ đông ít hơn nhiều so với kì nghỉ hè, cả đại học như một thành phố hoang vắng. Bình thường thì người người tấp nập, giờ thì rất khó gặp được một ai. Căn tin trường học cũng không bán cơm, cho nên tôi thường phải ra bên ngoài ăn. Sau khi dự báo thời tiết thông báo mấy ngày sắp tới sẽ có tuyết rơi, tôi dứt khoát mua một thùng mì tôm trữ trong phòng, phòng trường hợp đói bụng lại không thể ra ngoài mua mì tôm.
Buổi tối trước đêm 30, tôi nhận được điện thoại của Chu Cẩm Trình, anh hỏi tôi, “Ngày mai có về không?”
“Không có về.” Tôi không tìm được cớ, ở trường có chuyện, hay không mua được vé xe, những lý do này đối với anh cũng quá dễ dàng đoán được, vì thế cũng chẳng viện cớ làm gì.
Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Anh biết rồi.”
Ngày hôm sau tôi lại gặp phải Viên Bách, chúng tôi vốn học đại học trong cùng một thành phố, gặp lúc nào không gặp, lại gặp ngay đúng dịp này. Ngày đó tuyết vừa ngừng rơi, tôi đến quán ăn mà tôi thường ăn ở bên ngoài, cậu ta lúc đó cũng đang đi vào quán, hai người nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
Sau khi cậu ta gọi một phần cơm xào liền ngồi xuống đối diện tôi, hai người đều cười, sau đó trò chuyện với nhau khá lâu.
Viên Bách nói ba mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, đầu năm mới trở về, cho nên cậu ta quyết định mùng bốn mới về nhà. Khi cậu ta hỏi tôi, tôi nói: “Trong nhà cũng không còn ai, nên sẽ không về.”
Viên Bách biết ba mẹ tôi đã qua đời rồi, cũng không đành lòng hỏi thêm nhiều. Ăn xong thì cậu ta trả tiền, tôi rất ngượng ngùng, bẽn lẽn cám ơn. Cậu ta theo thói quen xua tay, “Trời ạ, khách sáo làm gì, dù sao chúng ta cũng xem như là. . . bạn học cũ.”
Tôi lúng túng, không nói gì thêm.
Sau đó cậu ta một mực đòi đưa tôi về ký túc xá, lúc cách kỳ túc xá chừng 50m, tôi lại bắp gặp Chu Cẩm Trình mặc áo gió đứng ở trong tuyết.
Anh nhìn chúng tôi, ánh mắt sâu lắng.
Tôi không biết phải làm sao, đột nhiên xoay người ôm lấy người bên cạnh, tôi nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, xin lỗi, Viên Bách, anh ôm em được không?”
Viên Bách ôm lấy tôi.
Bàn tay tôi đổ mồ hôi nắm lấy tay Viên Bách đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói: “Anh sao lại đến đây?”
Giọng nói anh vẫn bình thản, “Muốn tới đây ăn bữa cơm với em.” Anh nhìn Viên Bách, hỏi: “Em ấy ăn rồi sao?”
Viên Bách gật đầu.
Chu Cẩm Trình cười cười, “Vậy thì tốt.”
Chu Cẩm Trình không ở lâu, thậm chí còn không lên phòng của tôi ngồi một lúc, nói mấy câu dưới ký túc xá liền đi.
Anh nói: “Em có bạn tôi cũng yên tâm rồi.”
Anh nói: “Lúc nào trở lại thì gọi điện cho anh.”
Anh nói: “Ăn ít mì tôm một chút.”
Anh nói: “Anh đi đây. Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tôi nhìn anh đi xa, Viên Bách vẫn đang nắm tay tôi, cậu ta nói: “Lúc học cấp 3, anh thấy anh ta dự cuộc họp phụ huynh của em, anh ta là chú của em à?”
Tôi ngẩn người.
Viên Bách buông tay của tôi ra, ôn tồn nói: “Anh ta là trưởng bối của em, cũng là người em yêu?”
“. . . Các người khiến tôi thấy ghê tởm.”
Câu nói cuối cùng của Viên Bách giống như một nhát dao đâm sâu vào lòng tôi, đau đến mức tôi muốn ngất xỉu.
“Thật xin lỗi.” Tôi lẩm bẩm nói, không biết mình xin lỗi vì lợi dụng cậu ta, hay xin lỗi vì chuyện gì khác.
Sau khi Viên Bách đi, tôi đứng lặng dưới trời tuyết, cho đến khi cả người thấm lạnh mới định thần lại, trở vào ký túc xá liền đi ngủ. Nửa đêm phát bệnh, sốt rất cao, lúc mơ màng cảm giác có người đút tôi uống nước. Giọng nói quen thuộc thở dài: “Đã nói với em bên ngoài lạnh lắm, thế mà chẳng chịu nghe.”
Ngày hôm sau thức dậy, trong căn phòng trống trải của tôi có thêm một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.