Anh Sẽ Giấu Em Sâu Tận Trong Tim
Chương 8
Cố Tây Tước
30/05/2013
Sau khi
tốt nghiệp năm thứ tư, tôi được giữ lại trường, trong thời gian đó cũng có trở
về nhà một lần. Đó là lần đầu tiên tôi trở về nhà sau nửa năm làm việc, trong
tiềm thức của mình, tôi vẫn xem nơi đó là nhà. Ngày đó, vừa lúc Chu Hề tới dùng
cơm, sau khi Chu Hề kết hôn thì đã dọn đến thành phố G, rất ít đến đây. Chị ấy
đối xử tôi khá lạnh nhạt và kiêng dè. Tôi nghe chị ấy nói Chu
Cẩm Trình đã có bạn gái. Khi đó anh đang ở trong bếp, còn tôi thì ngồi trong
phòng khách nghe chị ấy kể về bạn gái của anh. Chu Hề nói cô gái kia là đồng
nghiệp của anh, là người rất vui vẻ sảng khoái.
Tôi nói “Vâng, hai người rất xứng đôi.”
Tôi và Chu Cẩm Trình nhất định không thể bên nhau. Anh là trưởng bối của tôi, họ hàng của chúng tôi đều biết. Sự nghiệp của anh không ngừng phát triển, không thể có bất cứ sai sót gì, càng không thể để cho người khác bắt được anh có mờ ám với cháu nuôi.
Ở được một ngày, tôi nói với Chu Cẩm Trình muốn trở về trường, sau này sẽ rất bận, cũng sẽ ít trở về hơn.
Anh nhìn tôi, chậm rãi dùng khăn mặt lau khô bàn tay vừa mới rửa trái cây, nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Sau đó, anh cầm dao gọt trái cây ngồi trên sa lon trong phòng khách gọt táo, xem TV, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi tôi, “Em muốn ăn không?”
Tôi nói không.
Anh đem quả táo vừa gọt xong quăng vào thùng rác. Tôi không biết có phải anh đang tức giận hay không? Dù sao anh cũng không hề nói gì hết.
Tôi nói “Vâng, hai người rất xứng đôi.”
Tôi và Chu Cẩm Trình nhất định không thể bên nhau. Anh là trưởng bối của tôi, họ hàng của chúng tôi đều biết. Sự nghiệp của anh không ngừng phát triển, không thể có bất cứ sai sót gì, càng không thể để cho người khác bắt được anh có mờ ám với cháu nuôi.
Ở được một ngày, tôi nói với Chu Cẩm Trình muốn trở về trường, sau này sẽ rất bận, cũng sẽ ít trở về hơn.
Anh nhìn tôi, chậm rãi dùng khăn mặt lau khô bàn tay vừa mới rửa trái cây, nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Sau đó, anh cầm dao gọt trái cây ngồi trên sa lon trong phòng khách gọt táo, xem TV, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi tôi, “Em muốn ăn không?”
Tôi nói không.
Anh đem quả táo vừa gọt xong quăng vào thùng rác. Tôi không biết có phải anh đang tức giận hay không? Dù sao anh cũng không hề nói gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.