Chương 39: Hôn nhân trong suy nghĩ của bố
Hoa Tiểu Lê
26/05/2024
Phí Thiệu Dương thở ngắn thở dài ở phòng riêng, miệng vẫn thầm kêu ca Diêu Mỹ Nhân độc ác không cho anh ở lại.
Nửa đêm, luật sư của anh bị khua dậy.
- Có cách nào để không ly hôn không?
- Phí tổng… Cô Diêu có bằng chứng chồng ngoại tình, nên ngài đang là bên bất lợi. Chỉ có cách cô ấy chịu hòa giải thôi.
Cúp điện thoại, Phí Thiệu Dương trăn trở mãi không ngủ được. Sửa mình cũng chưa chắc đã được, anh tính nhờ phụ huynh tác động khuyên giải vợ sẽ có hi vọng hơn.
Vậy mà sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy đã không thấy cô đâu rồi. Đang nhức đầu vì ngủ không ngon thì điện thoại anh đổ chuông, Phí Thiệu Dương nhăn nhó nghe máy.
- Đêm qua con làm cái trò gì mà sáng sớm Mỹ Nhân đã về nhà thưa chuyện rồi???
- Mẹ, chuyện gì cơ ạ?
- Còn gì nữa, con bé nói ly hôn. Về ngay cho mẹ, nhanh lên. Cháu thì chưa thấy, mà mẹ đã thấy con bị vợ bỏ rồi.
Phí Thiệu Dương chép miệng thở dài. Khi anh về tới Phí gia thì thấy vợ đang ngồi cùng bố mẹ, tay rót trà nhẹ nhàng, dáng ngồi ngay ngắn, nhìn thảnh thơi không nghĩ là đang nói chuyện hệ trọng. Bố anh cũng điềm đạm, chỉ có mẹ anh là nét mặt sốt sắng.
Phí lão gia nhùng thấy con trai đầu tiên và buông lời.
- Ngồi đi.
Anh nhìn vợ, rồi lặng lẽ tới ngồi cạnh cô. Diêu Mỹ Nhân hơi liếc qua chồng, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Là mẹ chồng cô lên tiếng trước.
- Con dâu, có thể suy nghĩ lại không? Thực sự phải ly hôn sao? Hai đứa bên nhau hai năm, ít nhiều phải có tình cảm.
Diêu Mỹ Nhân nhìn người mẹ này. Người ta thường nói lấy chồng thì trở ngại lớn nhất là mẹ chồng, sau là em chồng. Cô tự thấy mình may mắn, tuy chồng tồi nhưng nhà chồng tốt, mẹ chồng cô hiện đại văn minh, em chồng cũng không có nên chẳng hề phiền.
Cô rót thêm trà vào tách của mẹ, đặt ấm trà xuống rồi ngồi thẳng lưng đáp lời.
- Một người yêu phù hợp là một người thỏa mãn được hai yêu cầu. Một là cảm giác an toàn, hai là cảm giác thuộc về. Cảm giác an toàn là chắc chắn đối phương sẽ luôn ở lại, cảm giác thuộc về là bản thân nhất định không rời đi. Tụi con là vợ chồng nhưng không có tình yêu ạ.
Vốn người mẹ chồng muốn níu kéo nhiều lắm, nhưng chỉ một vài câu của con dâu lại thấy thương và buồn. Bỗng lại chẳng muốn hàn gắn nữa. Cũng tại con trai của bà có lỗi trước.
Phí lão gia uống một ngụm trà, nhìn đứa con trai duy nhất với vẻ không hài lòng.
- Vợ chồng lúc nghèo, người bị thử thách là người vợ. Khi có tiền, người bị thử thách là người chồng. Ở bên nhau cũng có lúc nồng nhiệt, nhưng khi phai nhạt thì cuộc sống hôn nhân mới thực sự bắt đầu. Thiệu Dương, con chưa chịu cảnh nghèo khó bao giờ, nhưng khi giàu sang đã có vợ vẫn không vượt qua được thử thách tình ái, mà bất chấp ngoại tình. Hôn nhân cần có sự đồng hành và trách nhiệm, nhưng quyết định hôn nhân ở lương tâm. Nhà họ Phí không hẳn vì có thêm con dâu mà náo nhiệt, còn nhà họ Diêu thiếu đi Mỹ Nhân mà trở nên hiu quạnh. Huống hồ nhà vợ con có hai cô con gái, dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng trưởng thành lại rời nhà đẻ để sống với gia đình riêng. Phí Thiệu Dương, lẽ ra con phải yêu thương vợ con hơn mới phải.
Rồi ông lại nhìn vợ bên cạnh mà nói.
- Kết hôn không phải đi tìm một người để sống cùng, mà là tìm một người không thể sống thiếu. Thời gian chẳng quan trọng, vấn đề là tâm lý. Giục cưới là niềm vui của một nhóm người, nhưng ly hôn là nỗi cô đơn của một người. Hôn nhân là chuyện cả đời, nên chúng ta dù không muốn con cái ly hôn, cũng nên tôn trọng quyết định của con cái.
Và ông nhìn sang phía con dâu.
- Bố tin tưởng con, đồng ý để con rời khỏi con trai bố. Bố mẹ sẽ buồn vì Phí gia sau này không có con hiện diện. Có thể mối quan hệ sau ly hôn của con và Thiệu Dương sẽ không tốt, nhưng bố mong mối quan hệ của bố mẹ và con dâu cũ, cũng như với nhà họ Diêu vẫn tốt đẹp, theo một cách nào đó. Con yên tâm, ta sẽ không chèn ép để con phải ra đi thiệt thòi.
Diêu Mỹ Nhân cảm động suýt khóc. Để nói về hai năm làm dâu, thì gần đây cô mới sống chung với bố mẹ chồng. Ngoài ngày lễ tết và giỗ chạp, mỗi tuần trước đây cô chỉ về thăm nhà được một- hai lần, và cũng không trò chuyện với bố chồng nhiều. Nếu có tương tác chắc cũng chỉ về tình hình kinh doanh, công việc mà thôi. Khi quyết định ly hôn, cô có một mối lo về việc phân chia tài sản. Bố chồng cô cũng là lão làng trên thương trường, tài phiệt coi trọng tiền bạc, cô đã tính một đường lùi sẽ chấp nhận lấy ít tài sản nếu gia đình chồng làm căng và khó dễ cô. Thế nên khi ông ấy ôn tồn nói những lời này, hoàn toàn năm ngoài dự đoán của Diêu Mỹ Nhân.
Phí Thiệu Dương cũng không ngờ tới tình huống bị ủng hộ ly hôn như vậy.
- Bố, con cần hàn gắn, chứ không phải …
Phí lão gia vừa nhẹ nhàng với con dâu, sang tới con trai đã cứng giọng quát.
- Im đi, con đúng là thất bại mà.
Phí phu nhân thở dài, chồng bà đã nói thế rồi, bà còn biết nói gì nữa, cuối cùng chỉ đành nghẹn ngào.
- Mỹ Nhân, mẹ là phụ nữ, cũng từng trải qua. Dĩ nhiên mẹ không muốn con và Thiệu Dương ly hôn. Nhưng mẹ không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm xúc cá nhân được. Hai đứa đều là người trưởng thành rồi, mong những ngày tháng về sau Thiệu Dương sẽ tỉnh ngộ, con sẽ bớt muộn phiền.
Nửa đêm, luật sư của anh bị khua dậy.
- Có cách nào để không ly hôn không?
- Phí tổng… Cô Diêu có bằng chứng chồng ngoại tình, nên ngài đang là bên bất lợi. Chỉ có cách cô ấy chịu hòa giải thôi.
Cúp điện thoại, Phí Thiệu Dương trăn trở mãi không ngủ được. Sửa mình cũng chưa chắc đã được, anh tính nhờ phụ huynh tác động khuyên giải vợ sẽ có hi vọng hơn.
Vậy mà sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy đã không thấy cô đâu rồi. Đang nhức đầu vì ngủ không ngon thì điện thoại anh đổ chuông, Phí Thiệu Dương nhăn nhó nghe máy.
- Đêm qua con làm cái trò gì mà sáng sớm Mỹ Nhân đã về nhà thưa chuyện rồi???
- Mẹ, chuyện gì cơ ạ?
- Còn gì nữa, con bé nói ly hôn. Về ngay cho mẹ, nhanh lên. Cháu thì chưa thấy, mà mẹ đã thấy con bị vợ bỏ rồi.
Phí Thiệu Dương chép miệng thở dài. Khi anh về tới Phí gia thì thấy vợ đang ngồi cùng bố mẹ, tay rót trà nhẹ nhàng, dáng ngồi ngay ngắn, nhìn thảnh thơi không nghĩ là đang nói chuyện hệ trọng. Bố anh cũng điềm đạm, chỉ có mẹ anh là nét mặt sốt sắng.
Phí lão gia nhùng thấy con trai đầu tiên và buông lời.
- Ngồi đi.
Anh nhìn vợ, rồi lặng lẽ tới ngồi cạnh cô. Diêu Mỹ Nhân hơi liếc qua chồng, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Là mẹ chồng cô lên tiếng trước.
- Con dâu, có thể suy nghĩ lại không? Thực sự phải ly hôn sao? Hai đứa bên nhau hai năm, ít nhiều phải có tình cảm.
Diêu Mỹ Nhân nhìn người mẹ này. Người ta thường nói lấy chồng thì trở ngại lớn nhất là mẹ chồng, sau là em chồng. Cô tự thấy mình may mắn, tuy chồng tồi nhưng nhà chồng tốt, mẹ chồng cô hiện đại văn minh, em chồng cũng không có nên chẳng hề phiền.
Cô rót thêm trà vào tách của mẹ, đặt ấm trà xuống rồi ngồi thẳng lưng đáp lời.
- Một người yêu phù hợp là một người thỏa mãn được hai yêu cầu. Một là cảm giác an toàn, hai là cảm giác thuộc về. Cảm giác an toàn là chắc chắn đối phương sẽ luôn ở lại, cảm giác thuộc về là bản thân nhất định không rời đi. Tụi con là vợ chồng nhưng không có tình yêu ạ.
Vốn người mẹ chồng muốn níu kéo nhiều lắm, nhưng chỉ một vài câu của con dâu lại thấy thương và buồn. Bỗng lại chẳng muốn hàn gắn nữa. Cũng tại con trai của bà có lỗi trước.
Phí lão gia uống một ngụm trà, nhìn đứa con trai duy nhất với vẻ không hài lòng.
- Vợ chồng lúc nghèo, người bị thử thách là người vợ. Khi có tiền, người bị thử thách là người chồng. Ở bên nhau cũng có lúc nồng nhiệt, nhưng khi phai nhạt thì cuộc sống hôn nhân mới thực sự bắt đầu. Thiệu Dương, con chưa chịu cảnh nghèo khó bao giờ, nhưng khi giàu sang đã có vợ vẫn không vượt qua được thử thách tình ái, mà bất chấp ngoại tình. Hôn nhân cần có sự đồng hành và trách nhiệm, nhưng quyết định hôn nhân ở lương tâm. Nhà họ Phí không hẳn vì có thêm con dâu mà náo nhiệt, còn nhà họ Diêu thiếu đi Mỹ Nhân mà trở nên hiu quạnh. Huống hồ nhà vợ con có hai cô con gái, dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng trưởng thành lại rời nhà đẻ để sống với gia đình riêng. Phí Thiệu Dương, lẽ ra con phải yêu thương vợ con hơn mới phải.
Rồi ông lại nhìn vợ bên cạnh mà nói.
- Kết hôn không phải đi tìm một người để sống cùng, mà là tìm một người không thể sống thiếu. Thời gian chẳng quan trọng, vấn đề là tâm lý. Giục cưới là niềm vui của một nhóm người, nhưng ly hôn là nỗi cô đơn của một người. Hôn nhân là chuyện cả đời, nên chúng ta dù không muốn con cái ly hôn, cũng nên tôn trọng quyết định của con cái.
Và ông nhìn sang phía con dâu.
- Bố tin tưởng con, đồng ý để con rời khỏi con trai bố. Bố mẹ sẽ buồn vì Phí gia sau này không có con hiện diện. Có thể mối quan hệ sau ly hôn của con và Thiệu Dương sẽ không tốt, nhưng bố mong mối quan hệ của bố mẹ và con dâu cũ, cũng như với nhà họ Diêu vẫn tốt đẹp, theo một cách nào đó. Con yên tâm, ta sẽ không chèn ép để con phải ra đi thiệt thòi.
Diêu Mỹ Nhân cảm động suýt khóc. Để nói về hai năm làm dâu, thì gần đây cô mới sống chung với bố mẹ chồng. Ngoài ngày lễ tết và giỗ chạp, mỗi tuần trước đây cô chỉ về thăm nhà được một- hai lần, và cũng không trò chuyện với bố chồng nhiều. Nếu có tương tác chắc cũng chỉ về tình hình kinh doanh, công việc mà thôi. Khi quyết định ly hôn, cô có một mối lo về việc phân chia tài sản. Bố chồng cô cũng là lão làng trên thương trường, tài phiệt coi trọng tiền bạc, cô đã tính một đường lùi sẽ chấp nhận lấy ít tài sản nếu gia đình chồng làm căng và khó dễ cô. Thế nên khi ông ấy ôn tồn nói những lời này, hoàn toàn năm ngoài dự đoán của Diêu Mỹ Nhân.
Phí Thiệu Dương cũng không ngờ tới tình huống bị ủng hộ ly hôn như vậy.
- Bố, con cần hàn gắn, chứ không phải …
Phí lão gia vừa nhẹ nhàng với con dâu, sang tới con trai đã cứng giọng quát.
- Im đi, con đúng là thất bại mà.
Phí phu nhân thở dài, chồng bà đã nói thế rồi, bà còn biết nói gì nữa, cuối cùng chỉ đành nghẹn ngào.
- Mỹ Nhân, mẹ là phụ nữ, cũng từng trải qua. Dĩ nhiên mẹ không muốn con và Thiệu Dương ly hôn. Nhưng mẹ không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm xúc cá nhân được. Hai đứa đều là người trưởng thành rồi, mong những ngày tháng về sau Thiệu Dương sẽ tỉnh ngộ, con sẽ bớt muộn phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.