Chương 38: Không bị dụ nữa
Hoa Tiểu Lê
26/05/2024
Ngay khi nhạc kết phim hoạt hình vang lên, Diêu Mỹ Nhân lập tức đuổi người.
- Hết giờ!
- Ở lại được không?
- KHÔNG!
Chưa bao giờ Phí Thiệu Dương mất mặt hơn thế.
- Từ khi nào anh bám người vậy?
- Từ lần ở wc khách sạn.
Đùa, sao người đàn ông này thắng thắn quá vậy, làm người vợ xấu hổ rồi.
Cô không muốn Phí Thiệu Dương làm hỏng một buổi tối bình yên, đành ra mở cửa và đứng đó.
Không nói nhiều, chỉ hành động đã thể hiện tất cả việc cô không níu kéo hay lưu luyến gì chồng.
Phí Thiệu Dương nhất quyết chầy cối ngồi đó, Diêu Mỹ Nhân thắt chặt dây áo choàng ngủ rồi đứng chống nạnh trước mặt anh.
- Nhanh cho tôi đóng cửa đi ngủ.
Một tay anh rút nhẹ làm dây áo ngủ của cô bung ra, lại tính quyến rũ cô mà ôm eo nhỏ về phía mình.
- Tối nay em làm nữ hoàng, tôi sẽ chăm sóc em, thấy sao?
- Tôi không có nhu cầu làm nữ hoàng của ai hết.
- Hzz, em chẳng lãng mạn gì.
- Cũng không có nhu cầu lãng mạn với anh.
- Sao hôm nay cứng rắn vậy? Vì Trương Như Ý vẫn ở bên tôi, hửm?
Diêu Mỹ Nhân mạnh dạn ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt cất lời.
- Nói được, nhưng làm không được, anh là người không uy tín, không đem lại cảm giác an toàn. Từng thứ liên quan tới anh cứ như một trò đùa, từ cuộc hôn nhân này, tới những lời anh nói, hứa hẹn suông chống chế nhất thời. Tôi còn nghĩ anh quên việc chính miệng nói sẽ dọn dẹp Trương Như Ý, nhưng vẫn tay trong tay đi ăn tối. Thật tình, thói trăng hoa ngấm vào máu thịt anh rồi.
- Rút đơn ly hôn đi. Ngay ngày mai tôi dọn sạch không còn một cô nhân tình nào nữa, em cũng hòa giải, hửm?
Khi anh chuẩn bị gục vào ngực vợ thì tay cô đã đẩy đầu anh ra xa. Lần nào cũng dụ dỗ được Diêu Mỹ Nhân, nhưng lần này Phí Thiệu Dương thấy khả năng cao là cô thật sự không trúng kế của anh nữa.
- Xem “Tom và Jerry” xong anh có ngộ ra được gì không?
- Vậy em ngộ được gì rồi?
- Hmmm, thực tế cuộc sống rất tàn khốc, bắt nạt nhau, chiêu trò nhau, mâu thuẫn nhau.
- Không hoàn toàn em ạ, nếu em mất công lắp máy chiếu và xem hoạt hình, em hãy xem những thứ tích cực chứ đừng có tiêu cực thêm. Tom và Jerry, ngoài mặt xấu cũng có mặt tốt, không ai sinh ra đã xấu ngay cả. Cũng có lúc mèo và chuột yêu thương và sống hòa thuận cùng con chó đó thôi.
Diêu Mỹ Nhân bật cười.
- Có nhưng không đáng kể.
Phí Thiệu Dương nâng cằm cô lên, giọng dịu dàng, mắt say đắm.
- Ít cũng là có. Đừng ly hôn, tôi nói thật đấy.
Cô nhìn chồng, đẹp trai đấy, trên giường cũng giỏi đấy, nhưng …
Rời khỏi người anh, Diêu Mỹ Nhân thắt lại dây áo choàng ngủ rồi dõng dạc bày tỏ ý định không thể lung lay của mình.
- Tôi còn nhiều thứ để lo, nên không muốn mất quá nhiều thời gian để xem có nên từ bỏ một mối quan hệ hay không. Chúng ta tự do sẽ tốt hơn. Tôi chưa từng ép buộc anh từ bỏ đam mê. Là anh tự nói sẽ dọn sạch nhân tình.
Anh cũng đứng lên, nghĩ ngợi đắn đo mãi mới cất được lời.
- Sau khi Sunny ở cùng chúng ta mấy ngày, tôi đã nghĩ nếu chúng ta có con chung sẽ thế nào, có giống lúc chăm sóc cháu gái không hay sẽ khác. Em có bao giờ nghĩ về việc có một hoặc vài đứa con chưa?
Tự nhiên Phí Thiệu Dương nói tới vấn đề này, Diêu Mỹ Nhân đăm chiêu suy nghĩ.
- Chưa từng!
- Ừm, ít nhất tôi cũng biết con tôi mang họ gì. Giờ em đòi ly hôn, em chẳng thể biết con em sau này mang họ gì.
- Nhưng con tôi sinh ra chắc chắn là con tôi, còn con anh thì chưa biết được.
Diêu Mỹ Nhân đôi khi ăn nói rất chanh chua châm biếm. Ý cô là biết đâu Phí Thiệu Dương bị cắm sừng và đổ vỏ thì sao. Chơi bời cho lắm, nhỡ phải nuôi con thằng khác thì có mà xấu mày xấu mặt. Nhân tình của anh, sao dám chắc chỉ lên giường với anh. Suy cho cùng Trương Như Ý hay mấy người phụ nữ được Phí Thiệu Dương bao nuôi cũng chỉ coi việc ngủ với anh như một nghề, nghề buôn hương bán sắc mà thôi.
Cô đâu biết chồng cô chơi gái cũng bài bản lắm chứ bộ, đố nhân tình nào được phép mang thai con của anh đấy! Người đầu tiên và duy nhất Phí Thiệu Dương muốn sinh con cùng là cô, nhưng cô sắp thành vỡ cũ của anh rồi.
- Hết giờ!
- Ở lại được không?
- KHÔNG!
Chưa bao giờ Phí Thiệu Dương mất mặt hơn thế.
- Từ khi nào anh bám người vậy?
- Từ lần ở wc khách sạn.
Đùa, sao người đàn ông này thắng thắn quá vậy, làm người vợ xấu hổ rồi.
Cô không muốn Phí Thiệu Dương làm hỏng một buổi tối bình yên, đành ra mở cửa và đứng đó.
Không nói nhiều, chỉ hành động đã thể hiện tất cả việc cô không níu kéo hay lưu luyến gì chồng.
Phí Thiệu Dương nhất quyết chầy cối ngồi đó, Diêu Mỹ Nhân thắt chặt dây áo choàng ngủ rồi đứng chống nạnh trước mặt anh.
- Nhanh cho tôi đóng cửa đi ngủ.
Một tay anh rút nhẹ làm dây áo ngủ của cô bung ra, lại tính quyến rũ cô mà ôm eo nhỏ về phía mình.
- Tối nay em làm nữ hoàng, tôi sẽ chăm sóc em, thấy sao?
- Tôi không có nhu cầu làm nữ hoàng của ai hết.
- Hzz, em chẳng lãng mạn gì.
- Cũng không có nhu cầu lãng mạn với anh.
- Sao hôm nay cứng rắn vậy? Vì Trương Như Ý vẫn ở bên tôi, hửm?
Diêu Mỹ Nhân mạnh dạn ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt cất lời.
- Nói được, nhưng làm không được, anh là người không uy tín, không đem lại cảm giác an toàn. Từng thứ liên quan tới anh cứ như một trò đùa, từ cuộc hôn nhân này, tới những lời anh nói, hứa hẹn suông chống chế nhất thời. Tôi còn nghĩ anh quên việc chính miệng nói sẽ dọn dẹp Trương Như Ý, nhưng vẫn tay trong tay đi ăn tối. Thật tình, thói trăng hoa ngấm vào máu thịt anh rồi.
- Rút đơn ly hôn đi. Ngay ngày mai tôi dọn sạch không còn một cô nhân tình nào nữa, em cũng hòa giải, hửm?
Khi anh chuẩn bị gục vào ngực vợ thì tay cô đã đẩy đầu anh ra xa. Lần nào cũng dụ dỗ được Diêu Mỹ Nhân, nhưng lần này Phí Thiệu Dương thấy khả năng cao là cô thật sự không trúng kế của anh nữa.
- Xem “Tom và Jerry” xong anh có ngộ ra được gì không?
- Vậy em ngộ được gì rồi?
- Hmmm, thực tế cuộc sống rất tàn khốc, bắt nạt nhau, chiêu trò nhau, mâu thuẫn nhau.
- Không hoàn toàn em ạ, nếu em mất công lắp máy chiếu và xem hoạt hình, em hãy xem những thứ tích cực chứ đừng có tiêu cực thêm. Tom và Jerry, ngoài mặt xấu cũng có mặt tốt, không ai sinh ra đã xấu ngay cả. Cũng có lúc mèo và chuột yêu thương và sống hòa thuận cùng con chó đó thôi.
Diêu Mỹ Nhân bật cười.
- Có nhưng không đáng kể.
Phí Thiệu Dương nâng cằm cô lên, giọng dịu dàng, mắt say đắm.
- Ít cũng là có. Đừng ly hôn, tôi nói thật đấy.
Cô nhìn chồng, đẹp trai đấy, trên giường cũng giỏi đấy, nhưng …
Rời khỏi người anh, Diêu Mỹ Nhân thắt lại dây áo choàng ngủ rồi dõng dạc bày tỏ ý định không thể lung lay của mình.
- Tôi còn nhiều thứ để lo, nên không muốn mất quá nhiều thời gian để xem có nên từ bỏ một mối quan hệ hay không. Chúng ta tự do sẽ tốt hơn. Tôi chưa từng ép buộc anh từ bỏ đam mê. Là anh tự nói sẽ dọn sạch nhân tình.
Anh cũng đứng lên, nghĩ ngợi đắn đo mãi mới cất được lời.
- Sau khi Sunny ở cùng chúng ta mấy ngày, tôi đã nghĩ nếu chúng ta có con chung sẽ thế nào, có giống lúc chăm sóc cháu gái không hay sẽ khác. Em có bao giờ nghĩ về việc có một hoặc vài đứa con chưa?
Tự nhiên Phí Thiệu Dương nói tới vấn đề này, Diêu Mỹ Nhân đăm chiêu suy nghĩ.
- Chưa từng!
- Ừm, ít nhất tôi cũng biết con tôi mang họ gì. Giờ em đòi ly hôn, em chẳng thể biết con em sau này mang họ gì.
- Nhưng con tôi sinh ra chắc chắn là con tôi, còn con anh thì chưa biết được.
Diêu Mỹ Nhân đôi khi ăn nói rất chanh chua châm biếm. Ý cô là biết đâu Phí Thiệu Dương bị cắm sừng và đổ vỏ thì sao. Chơi bời cho lắm, nhỡ phải nuôi con thằng khác thì có mà xấu mày xấu mặt. Nhân tình của anh, sao dám chắc chỉ lên giường với anh. Suy cho cùng Trương Như Ý hay mấy người phụ nữ được Phí Thiệu Dương bao nuôi cũng chỉ coi việc ngủ với anh như một nghề, nghề buôn hương bán sắc mà thôi.
Cô đâu biết chồng cô chơi gái cũng bài bản lắm chứ bộ, đố nhân tình nào được phép mang thai con của anh đấy! Người đầu tiên và duy nhất Phí Thiệu Dương muốn sinh con cùng là cô, nhưng cô sắp thành vỡ cũ của anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.