Chương 24
Mèo lười
04/01/2021
"Ân Ân, em có phải là đang trên đường đến đây không?"
1 phút... 5 phút... rồi 10 phút sau vẫn chưa có tin nhắn hồi âm lại.
Anh nhìn đến màn hình đen kịt, bất chợt siết chặt lấy điện thoại trong tay
Cả căn phòng rộng rãi, dưới ánh đèn ấm áp chiếu thẳng đến dáng của người đàn ông đang ngồi một mình ở bàn ăn. Anh im lặng dựa lưng vào ghế, tay cầm ly rượu uống, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn đến điện thoại
Thời gian trôi đến 10 giờ đêm. Bầu trời đen bao vây ở bên ngoài, những hạt mưa to nhỏ đang rơi xuống va vào mặt kính trong suốt, từ trận mưa rào rồi chuyển dần đến trận mưa to
Lăng Tĩnh Thiên lại đảo mắt về những món ăn đã nguội lạnh ở trên bàn ăn. Anh đột ngột đứng dậy, ly rượu đỏ uống nửa trên tay bị anh dùng sức thật mạnh ném về phía vách tường
Một tiếng xoảng vang lên tức khắc, chất lỏng màu đỏ của rượu chảy tràn lan trên nền gạch trắng ngà. Đáy mắt tức giận nhìn chằm chằm xuống từng miếng vỡ thủy tinh đã bể, anh mím môi lại lạnh giọng nói
"Phục vụ"
Lời anh vừa dứt thì cửa liền mở ra, một người phục vụ trẻ bước vào
"Lăng tổng có gì sai bảo ạ?"
"Tính tiền"
Anh nói rồi liền lấy một tờ chi phiếu để vào tay của người phục vụ, sau đó anh với tay cầm lấy điện thoại và áo khoác, lạnh lùng xoay người bỏ đi ra ngoài...
Về phía Lăng Mạt Ân thì cô quả thật là quên mất chính mình có hẹn với Lăng Tĩnh Thiên
Sau khi cô đến trước nhà của Trình Khải, được người giúp việc mở cửa. Lăng Mạt Ân bước đi vào trong, cả căn nhà xa hoa mà lại đầy rộng rãi, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng của Trình Khải nằm dài ở sofa
"Trình Khải?"
Lăng Mạt Ân đi đến, nhìn anh ta từ trên cao gọi một tiếng
"Em đến rồi à?"
Giọng nói anh ta nhỏ ri rí, lắng nghe mãi mới biết anh ta nói gì. Cô nghi ngờ đưa tay lên trán, quả nhiên là anh ta đã bị sốt cao
"Anh bị bệnh?"
"Ừ! Bị bệnh cho nên mới gọi em đến làm thuốc chữa trị"
Ấu trĩ!
Cô mắng ở trong lòng một câu rồi nghiêng đầu nói với người giúp việc
"Sao không đưa anh ta đến bệnh viện?"
"Cậu chủ không chịu đến bệnh viện"
Nghe vậy cô nhíu mày, đưa tay kéo tay Trình Khải
"Tôi đưa anh đến bệnh viện"
Vậy mà Trình Khải không chịu đến bệnh viện mà ngược lại còn bắt cô ở lại chăm sóc anh ta
Lăng Mạt Ân nhăn mặt khó xử, vốn định từ chối, nhưng bên cạnh còn có người giúp việc, bà ấy cũng cầu cô ở lại
Kết quả là mềm lòng cô đành ở lại, kết quả là chăm tới chăm lui cho Trình Khải đến tận 10 giờ đêm. Nhận thấy anh ta đang chìm vào giấc ngủ vì thuốc, cơn sốt cũng đã giảm vì thế cô bắt xe quay trở về nhà
Nửa đường đột ngột trời đổ mưa lớn, khi cô chạy vào nhà thì trên tóc và vai cũng đã ướt. Tay đang phủi phủi cái áo thì cô đột nhiên mở to mắt, cả người đơ lại
Vì chuyện của Trình Khải mà cô đã quên mất một việc quan trọng
Đó là cuộc hẹn của cô với anh
Lăng Mạt Ân vội vàng mở túi xách thì mới biết điện thoại mình đã hết pin và tắt nguồn từ bao giờ
"Không xong rồi!"
Thì thầm tự nói, vừa quay đầu định ra ngoài thì cũng từ bên ngoài Lăng Tĩnh Thiên bước vào
"Anh..."
Cô kinh ngạc nhìn toàn thân Lăng Tĩnh Thiên bị ướt nhẹp từ đầu đến chân, bộ dạng có chút chật vật
Lăng Tĩnh Thiên đảo mắt qua cô một cái, một giây sau tiến đến nắm chặt tay cô
"Tại sao em lại không đến?"
"Em đến nhà Trình Khải, anh ta bị bệnh cho nên..."
Ánh mắt của anh quá sắc lạnh, trong lúc thế này lại càng khiến cô chột dạ nhiều hơn, lời nói không thông qua não cứ thế mà tuôn ra
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống vì thở mạnh, khí lạnh tỏa ra nhưng trong đáy mắt lại có muôn vàn thống khổ, anh mím môi lại, nắm chặt tay cô từ từ cất giọng
"Ân Ân! Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
1 phút... 5 phút... rồi 10 phút sau vẫn chưa có tin nhắn hồi âm lại.
Anh nhìn đến màn hình đen kịt, bất chợt siết chặt lấy điện thoại trong tay
Cả căn phòng rộng rãi, dưới ánh đèn ấm áp chiếu thẳng đến dáng của người đàn ông đang ngồi một mình ở bàn ăn. Anh im lặng dựa lưng vào ghế, tay cầm ly rượu uống, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn đến điện thoại
Thời gian trôi đến 10 giờ đêm. Bầu trời đen bao vây ở bên ngoài, những hạt mưa to nhỏ đang rơi xuống va vào mặt kính trong suốt, từ trận mưa rào rồi chuyển dần đến trận mưa to
Lăng Tĩnh Thiên lại đảo mắt về những món ăn đã nguội lạnh ở trên bàn ăn. Anh đột ngột đứng dậy, ly rượu đỏ uống nửa trên tay bị anh dùng sức thật mạnh ném về phía vách tường
Một tiếng xoảng vang lên tức khắc, chất lỏng màu đỏ của rượu chảy tràn lan trên nền gạch trắng ngà. Đáy mắt tức giận nhìn chằm chằm xuống từng miếng vỡ thủy tinh đã bể, anh mím môi lại lạnh giọng nói
"Phục vụ"
Lời anh vừa dứt thì cửa liền mở ra, một người phục vụ trẻ bước vào
"Lăng tổng có gì sai bảo ạ?"
"Tính tiền"
Anh nói rồi liền lấy một tờ chi phiếu để vào tay của người phục vụ, sau đó anh với tay cầm lấy điện thoại và áo khoác, lạnh lùng xoay người bỏ đi ra ngoài...
Về phía Lăng Mạt Ân thì cô quả thật là quên mất chính mình có hẹn với Lăng Tĩnh Thiên
Sau khi cô đến trước nhà của Trình Khải, được người giúp việc mở cửa. Lăng Mạt Ân bước đi vào trong, cả căn nhà xa hoa mà lại đầy rộng rãi, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng của Trình Khải nằm dài ở sofa
"Trình Khải?"
Lăng Mạt Ân đi đến, nhìn anh ta từ trên cao gọi một tiếng
"Em đến rồi à?"
Giọng nói anh ta nhỏ ri rí, lắng nghe mãi mới biết anh ta nói gì. Cô nghi ngờ đưa tay lên trán, quả nhiên là anh ta đã bị sốt cao
"Anh bị bệnh?"
"Ừ! Bị bệnh cho nên mới gọi em đến làm thuốc chữa trị"
Ấu trĩ!
Cô mắng ở trong lòng một câu rồi nghiêng đầu nói với người giúp việc
"Sao không đưa anh ta đến bệnh viện?"
"Cậu chủ không chịu đến bệnh viện"
Nghe vậy cô nhíu mày, đưa tay kéo tay Trình Khải
"Tôi đưa anh đến bệnh viện"
Vậy mà Trình Khải không chịu đến bệnh viện mà ngược lại còn bắt cô ở lại chăm sóc anh ta
Lăng Mạt Ân nhăn mặt khó xử, vốn định từ chối, nhưng bên cạnh còn có người giúp việc, bà ấy cũng cầu cô ở lại
Kết quả là mềm lòng cô đành ở lại, kết quả là chăm tới chăm lui cho Trình Khải đến tận 10 giờ đêm. Nhận thấy anh ta đang chìm vào giấc ngủ vì thuốc, cơn sốt cũng đã giảm vì thế cô bắt xe quay trở về nhà
Nửa đường đột ngột trời đổ mưa lớn, khi cô chạy vào nhà thì trên tóc và vai cũng đã ướt. Tay đang phủi phủi cái áo thì cô đột nhiên mở to mắt, cả người đơ lại
Vì chuyện của Trình Khải mà cô đã quên mất một việc quan trọng
Đó là cuộc hẹn của cô với anh
Lăng Mạt Ân vội vàng mở túi xách thì mới biết điện thoại mình đã hết pin và tắt nguồn từ bao giờ
"Không xong rồi!"
Thì thầm tự nói, vừa quay đầu định ra ngoài thì cũng từ bên ngoài Lăng Tĩnh Thiên bước vào
"Anh..."
Cô kinh ngạc nhìn toàn thân Lăng Tĩnh Thiên bị ướt nhẹp từ đầu đến chân, bộ dạng có chút chật vật
Lăng Tĩnh Thiên đảo mắt qua cô một cái, một giây sau tiến đến nắm chặt tay cô
"Tại sao em lại không đến?"
"Em đến nhà Trình Khải, anh ta bị bệnh cho nên..."
Ánh mắt của anh quá sắc lạnh, trong lúc thế này lại càng khiến cô chột dạ nhiều hơn, lời nói không thông qua não cứ thế mà tuôn ra
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống vì thở mạnh, khí lạnh tỏa ra nhưng trong đáy mắt lại có muôn vàn thống khổ, anh mím môi lại, nắm chặt tay cô từ từ cất giọng
"Ân Ân! Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.