Chương 25
Mèo lười
04/01/2021
"Ân Ân! Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
Giọng anh thống khổ, trong ánh mắt mang vẻ cầu xin
Nhưng lúc này, đồng thời lời anh nói thì cũng vang lên một tiếng đùng, bầu trời bên ngoài bởi vì tiếng sấm mà lóe lên một đường màu đỏ lửa
Tiếng sấm rất lớn, Lăng Mạt Ân hơi cúi đầu nhắm mắt lại. Sau đó mới ngước nhìn Lăng Tĩnh Thiên
"Anh vừa nói gì cơ?"
Loáng thoáng thấy khẩu hình miệng của anh, nhưng tai cô hoàn toàn bị lấn át nên chẳng thể nghe rõ được
Lồng ngực của anh vẫn phập phồng, đáy mắt hiện lên tia thất vọng. Từ từ thả bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô ra, hít một hơi sâu lạnh nhạt nói
"Không có gì"
"Anh, chuyện đó... em không có cố ý quên..."
Vẫn cảm thấy bản thân có lỗi, Lăng Mạt Ân cắn môi nói. Đầu cúi xuống tìm tòi trong túi xách muốn lấy quà mà cô đã chuẩn bị từ trước
"Khuya rồi, em mau lên phòng ngủ đi"
Thu lại hết tất cả cảm xúc trong mắt, Lăng Tĩnh Thiên lạnh nhạt nói rồi dứt khoát xoay người đi về phòng của mình
Bóng lưng rộng rãi, thoạt nhìn qua rất mạnh mẽ và vững chãi. Nhưng bây giờ lại mang vẻ cô đơn đầy mệt mỏi
Lăng Mạt Ân đứng đờ tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng của anh, cô cắn chặt môi
Lăng Tĩnh Thiên, người cô yêu từ nhỏ cho đến lớn, lúc nào anh cũng đều để lại cho cô chỉ có một bóng lưng, lúc nào cũng bắt cô phải dõi theo phía sau anh
Cô rất ghét những lần như thế, nhưng, ghét thì cô cũng chẳng thể làm được gì cả...
Hôm sau là ngày nghỉ, cô vốn định tìm Lăng Tĩnh Thiên để nói chuyện. Nhưng không nghĩ đến anh lại không có ở nhà
Không thể làm gì khác là lén lút vào phòng anh để hộp quà ở trên bàn. Quà sinh nhật cô tặng cho anh là một cái cà vạt màu xám sọc đường chéo màu trắng
Nếu kết hợp với áo sơ mi trắng, trông bộ dạng Lăng Tĩnh Thiên mặc vào nhất định sẽ trở nên siêu cấp đẹp trai và lịch lãm nhiều hơn
Lúc chọn quà, vừa nghĩ đến đây thôi thì cô đã không ngừng cười tủm tỉm rồi. Không nghĩ đến tối qua lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế...
Từ sáng đã không thấy, đến tận khuya lơ khuya lắc cũng chẳng thấy bóng dáng của Lăng Tĩnh Thiên
Ngồi ở sofa đến tận gần 12 giờ đêm, cô lại thất vọng quay trở về phòng
Sáng hôm sau, Lăng Mạt Ân mang vẻ mệt mỏi đến công ty làm. Lựa vào lúc đưa văn kiện đến cho anh, cô liền lên tiếng giải thích một chút
Kết quả anh nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói
"Không sao, anh không để tâm"
Sau đó lại cho cô đi ra ngoài, bản thân thì cúi đầu xuống xem xét lại văn kiện
Cũng từ đó, quan hệ giữa cô và anh có thể nói là nhạt như lã. Anh nói không để tâm, nhưng cái ánh mắt thất vọng của anh trong đêm tối đó vẫn cứ hiện ra trong tâm trí của cô mỗi lúc
Kéo dài đến một tuần, hôm nay sau cuộc họp của công ty kết thúc. Lăng Mạt Ân vừa ghi chép xong, đang đóng bảng báo cáo lại thì ang cất giọng nói với cô
"Một lát nữa để Giai Châu cùng anh đi công tác, em ở lại giải quyết một số công việc của công ty đi"
Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn mãi cũng không biết là vui hay tức giận. Vốn thường là cô cùng anh đi công tác, bây giờ thì...
Trên đường trở về phòng cô lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ từ Đông Kỷ Nam
Anh ta nói hiện tại anh ta đang ở sân bay, bảo cô bây giờ ra đón người. Kinh ngạc vài giây, chưa kịp nói gì thì tiếng tút tút vang bên tai
Lăng Mạt Ân nghiến răng kèn kẹt nhìn chằm chằm điện thoại trong tay. Cuối cùng thở dài một cái rồi quay trở vào phòng lấy túi xách
Khi cô đến sân bay thì đã là 15 phút sau, đi theo kế bên chính là Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu
Ừ thì là vì tiện đường đến sân bay, cho nên anh liền trực tiếp ngồi lên xe của cô mà đi đến
Đứng ở trước cửa, Lăng Mạt Ân nhìn quanh một chút tìm kiếm người. Lăng Tĩnh Thiên bộ dạng cao lớn đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, toàn thân tản ra khí lạnh kiến người xung quanh hơi e dè
"Thiên, vé máy bay đã được chuẩn bị rồi"
Mục Giai Châu bước đến gần, trên tay là hai vé máy bay. Cô ta vừa định nói tiếp thì bị một giọng nói vui vẻ lại rất cao hứng cắt ngang
"Ân Ân yêu dấu! Anh ở đây"
Người đàn ông ăn mặc rất thoải mái đứng ở cửa, vừa thấy cô liền vui mừng nói to. Vẫy tay vài cái liền bước đi đến không kiêng nể ôm cô một cái vào lòng
"Ân Ân yêu dấu, anh nhớ em lắm đó"
Hai từ yêu dấu trong miệng anh ta nói càng khiến khóe miệng cô giật giật. Nghĩ đến anh vẫn còn ở đây cô liền đưa tay đánh một phát vào lưng anh ta
"Được rồi Đông Kỷ Nam! Anh buông em ra được rồi đấy"
Sau khi buông cô ra, Đông Kỷ Nam mới phát hiện ở bên cạnh còn có hai người nữa, anh ta đưa mắt nhìn cô dò hỏi
"Ai vậy?"
"Lăng Tĩnh Thiên, anh trai của Ân Ân"
Cô chưa kịp giới thiệu thì anh đã nói trước. Trí nhớ của anh luôn tốt, cho nên vừa nghe cô nói tên của người đàn ông phía trước cũng chính là người đã gọi cho cô vào đêm hôm đó
Đông Kỷ Nam đưa mắt chứa tia hàm ý nhìn đến cô, anh ta cong môi lên, chìa một tay ra nhìn Lăng Tĩnh Thiên nói
"Xin chào! Tôi là Đông Kỷ Nam, bạn trai cũ của Ân Ân"
Giọng anh thống khổ, trong ánh mắt mang vẻ cầu xin
Nhưng lúc này, đồng thời lời anh nói thì cũng vang lên một tiếng đùng, bầu trời bên ngoài bởi vì tiếng sấm mà lóe lên một đường màu đỏ lửa
Tiếng sấm rất lớn, Lăng Mạt Ân hơi cúi đầu nhắm mắt lại. Sau đó mới ngước nhìn Lăng Tĩnh Thiên
"Anh vừa nói gì cơ?"
Loáng thoáng thấy khẩu hình miệng của anh, nhưng tai cô hoàn toàn bị lấn át nên chẳng thể nghe rõ được
Lồng ngực của anh vẫn phập phồng, đáy mắt hiện lên tia thất vọng. Từ từ thả bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô ra, hít một hơi sâu lạnh nhạt nói
"Không có gì"
"Anh, chuyện đó... em không có cố ý quên..."
Vẫn cảm thấy bản thân có lỗi, Lăng Mạt Ân cắn môi nói. Đầu cúi xuống tìm tòi trong túi xách muốn lấy quà mà cô đã chuẩn bị từ trước
"Khuya rồi, em mau lên phòng ngủ đi"
Thu lại hết tất cả cảm xúc trong mắt, Lăng Tĩnh Thiên lạnh nhạt nói rồi dứt khoát xoay người đi về phòng của mình
Bóng lưng rộng rãi, thoạt nhìn qua rất mạnh mẽ và vững chãi. Nhưng bây giờ lại mang vẻ cô đơn đầy mệt mỏi
Lăng Mạt Ân đứng đờ tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng của anh, cô cắn chặt môi
Lăng Tĩnh Thiên, người cô yêu từ nhỏ cho đến lớn, lúc nào anh cũng đều để lại cho cô chỉ có một bóng lưng, lúc nào cũng bắt cô phải dõi theo phía sau anh
Cô rất ghét những lần như thế, nhưng, ghét thì cô cũng chẳng thể làm được gì cả...
Hôm sau là ngày nghỉ, cô vốn định tìm Lăng Tĩnh Thiên để nói chuyện. Nhưng không nghĩ đến anh lại không có ở nhà
Không thể làm gì khác là lén lút vào phòng anh để hộp quà ở trên bàn. Quà sinh nhật cô tặng cho anh là một cái cà vạt màu xám sọc đường chéo màu trắng
Nếu kết hợp với áo sơ mi trắng, trông bộ dạng Lăng Tĩnh Thiên mặc vào nhất định sẽ trở nên siêu cấp đẹp trai và lịch lãm nhiều hơn
Lúc chọn quà, vừa nghĩ đến đây thôi thì cô đã không ngừng cười tủm tỉm rồi. Không nghĩ đến tối qua lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế...
Từ sáng đã không thấy, đến tận khuya lơ khuya lắc cũng chẳng thấy bóng dáng của Lăng Tĩnh Thiên
Ngồi ở sofa đến tận gần 12 giờ đêm, cô lại thất vọng quay trở về phòng
Sáng hôm sau, Lăng Mạt Ân mang vẻ mệt mỏi đến công ty làm. Lựa vào lúc đưa văn kiện đến cho anh, cô liền lên tiếng giải thích một chút
Kết quả anh nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói
"Không sao, anh không để tâm"
Sau đó lại cho cô đi ra ngoài, bản thân thì cúi đầu xuống xem xét lại văn kiện
Cũng từ đó, quan hệ giữa cô và anh có thể nói là nhạt như lã. Anh nói không để tâm, nhưng cái ánh mắt thất vọng của anh trong đêm tối đó vẫn cứ hiện ra trong tâm trí của cô mỗi lúc
Kéo dài đến một tuần, hôm nay sau cuộc họp của công ty kết thúc. Lăng Mạt Ân vừa ghi chép xong, đang đóng bảng báo cáo lại thì ang cất giọng nói với cô
"Một lát nữa để Giai Châu cùng anh đi công tác, em ở lại giải quyết một số công việc của công ty đi"
Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn mãi cũng không biết là vui hay tức giận. Vốn thường là cô cùng anh đi công tác, bây giờ thì...
Trên đường trở về phòng cô lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ từ Đông Kỷ Nam
Anh ta nói hiện tại anh ta đang ở sân bay, bảo cô bây giờ ra đón người. Kinh ngạc vài giây, chưa kịp nói gì thì tiếng tút tút vang bên tai
Lăng Mạt Ân nghiến răng kèn kẹt nhìn chằm chằm điện thoại trong tay. Cuối cùng thở dài một cái rồi quay trở vào phòng lấy túi xách
Khi cô đến sân bay thì đã là 15 phút sau, đi theo kế bên chính là Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu
Ừ thì là vì tiện đường đến sân bay, cho nên anh liền trực tiếp ngồi lên xe của cô mà đi đến
Đứng ở trước cửa, Lăng Mạt Ân nhìn quanh một chút tìm kiếm người. Lăng Tĩnh Thiên bộ dạng cao lớn đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, toàn thân tản ra khí lạnh kiến người xung quanh hơi e dè
"Thiên, vé máy bay đã được chuẩn bị rồi"
Mục Giai Châu bước đến gần, trên tay là hai vé máy bay. Cô ta vừa định nói tiếp thì bị một giọng nói vui vẻ lại rất cao hứng cắt ngang
"Ân Ân yêu dấu! Anh ở đây"
Người đàn ông ăn mặc rất thoải mái đứng ở cửa, vừa thấy cô liền vui mừng nói to. Vẫy tay vài cái liền bước đi đến không kiêng nể ôm cô một cái vào lòng
"Ân Ân yêu dấu, anh nhớ em lắm đó"
Hai từ yêu dấu trong miệng anh ta nói càng khiến khóe miệng cô giật giật. Nghĩ đến anh vẫn còn ở đây cô liền đưa tay đánh một phát vào lưng anh ta
"Được rồi Đông Kỷ Nam! Anh buông em ra được rồi đấy"
Sau khi buông cô ra, Đông Kỷ Nam mới phát hiện ở bên cạnh còn có hai người nữa, anh ta đưa mắt nhìn cô dò hỏi
"Ai vậy?"
"Lăng Tĩnh Thiên, anh trai của Ân Ân"
Cô chưa kịp giới thiệu thì anh đã nói trước. Trí nhớ của anh luôn tốt, cho nên vừa nghe cô nói tên của người đàn ông phía trước cũng chính là người đã gọi cho cô vào đêm hôm đó
Đông Kỷ Nam đưa mắt chứa tia hàm ý nhìn đến cô, anh ta cong môi lên, chìa một tay ra nhìn Lăng Tĩnh Thiên nói
"Xin chào! Tôi là Đông Kỷ Nam, bạn trai cũ của Ân Ân"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.