Chương 27
Mèo lười
04/01/2021
Tiếng nhạc du dương vẫn êm đềm vang lên, ánh mắt của Lăng Mạt Ân vẫn cứ dõi theo bóng lưng của Lăng Tĩnh Thiên
Bây giờ anh đã thu lại tầm mắt, trên tay cầm ly rượu nhẹ cụng ly với những đối tác làm ăn ở xung quanh. Khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết, từng góc nghiêng đều hiện rõ ràng sắc nét, nụ cười nhẹ treo trên môi tạo ra một ma lực càng thu hút nhiều ánh nhìn từ các cô gái khác
Trình Khải chăm chú nhìn theo ánh mắt của cô đến Lăng Tĩnh Thiên, anh ta im lặng không lên tiếng dường như đang suy nghĩ điều gì đó
Vốn chẳng hề biết nhảy, dẫm lên chân của Trình Khải hết lần này đến lần khác thì cuối cùng cũng hoàn thành bản nhảy
Sau khi bước xuống sàn nhảy thì cô liền đi về phía anh. Một vài người đứng gần anh là đối tác cũ của công ty, vừa thấy cô đi đến thì liền nở nụ cười chào hỏi
Lăng Mạt Ân gật nhẹ đầu, môi hơi mỉm cười đáp lại
Có lẽ là nhận thấy cô có chuyện gì muốn nói với Lăng Tĩnh Thiên, cho nên những đối tác kia liền biết điều mà cười cười rời đi
Thấy mọi người đã rời đi hết, Lăng Tĩnh Thiên mới cúi đầu liếc nhìn cô một cái
"Sao anh lại ở đây? Không phải là ngày mai anh mới trở về sao?"
Lăng Mạt Ân lên tiếng dò hỏi
"Anh không thể đến đây sao?"
Lăng Tĩnh Thiên nhấp một ngụm rượuhỏi ngược lại cô. Khóe mắt anh liếc nhìn đến bóng dáng của Trình Khải đang đứng ở phía bên kia cũng đang nhìn về đây
"Ý em không phải vậy"
"Ừ! Anh biết"
Lăng Tĩnh Thiên hơi cong môi lên, bàn tay to không kiêng dè gì đưa lên xoa đầu cô hai cái
"Công việc kết thúc sớm cho nên anh lập tức trở về, nghe nói hôm nay lại là ngày mừng thọ của chủ tịch tập đoàn Tỉnh Kỷ cho nên tiện thể anh ghé qua đây luôn"
"Vâng"
Lăng Mạt Ân hơi gật đầu, nhìn quanh quanh một cái rồi lại nhìn anh hỏi
"Thế thì Mục Giai Châu đâu?"
Anh và cô ta đi công tác cùng nhau, anh ở đây thì cô ta đâu rồi?
"Khi về đây thì anh cho cô ấy trở về nhà nghỉ ngơi rồi"
"À vâng..."
Cô lại gật gù, rồi sau đó cả hai cứ đứng như vậy trong đám đông, chẳng ai nói với ai câu gì cả
"Anh họ? Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Lúc này giọng nói vui vẻ của Từ Hiểu Nhi vang lên, cô từ từ đi đến cùng với Đông Kỷ Nam
"Công việc kết thúc sớm cho nên anh lập tức quay về"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn Từ Hiểu Nhi đáp rồi quay sang nhìn Đông Kỷ Nam đang cười híp mắt với Lăng Mạt Ân thì hơi nhíu mày lại
"Chào anh trai của Ân Ân"
Đông Kỷ Nam hướng đến anh nở nụ cười tao nhã
Trong câu nói lại cố ý nhấn mạnh hai từ anh trai, điều này không khó để Lăng Tĩnh Thiên nhận ra, ngay lập tức anh cũng mỉm cười, đầu hơi gật
Trời càng tối, buổi tiệc mừng thọ càng vui vẻ, đầy ấp các lời chúc mừng từ những đối tác làm ăn trên thương trường. Đông Tinh cũng đứng ra nói vài lời cảm ơn với khách khứa, sau đó giới thiệu với tất cả mọi người về con trai của ông là Đông Kỷ Nam đang đứng ở bên cạnh
Nói đi nói lại vài lời, Lăng Tĩnh Thiên lúc này cũng đang nói chuyện với Đông Tinh về việc làm ăn gì đó. Từ Hiểu Nhi thì lại biến đi đâu mất tiêu, cô không có gì làm liền đi dạo ra phía hoa viên, ngồi trên tảng đá mà hít thở không khí
"Ngồi một mình ở đây em không sợ bị bắt cóc à?"
Giọng điệu trêu chọc vang trên đỉnh đầu
"Ai mà có thời gian rảnh để đi bắt cóc tôi chứ?"
Lăng Mạt Ân không quay nhìn thì cũng biết là ai vừa nói, cô nhếch môi lên đáp
Tiếng cười khe khẽ lại vang lên, Trình Khải tự nhiên ngồi xuống ở kế bên cô
"Sao em lại ra đây ngồi?"
"Hít thở không khí một tí thôi"
Cô cười nói, nghiêng nghiêng đầu vừa định hỏi lại thì anh ta đã dành nói trước
"Ân Ân..."
Trình Khải nhìn nụ cười trên gương mặt cô rồi nhẹ giọng hỏi
"Em thích Lăng Tĩnh Thiên đúng không?"
Bây giờ anh đã thu lại tầm mắt, trên tay cầm ly rượu nhẹ cụng ly với những đối tác làm ăn ở xung quanh. Khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết, từng góc nghiêng đều hiện rõ ràng sắc nét, nụ cười nhẹ treo trên môi tạo ra một ma lực càng thu hút nhiều ánh nhìn từ các cô gái khác
Trình Khải chăm chú nhìn theo ánh mắt của cô đến Lăng Tĩnh Thiên, anh ta im lặng không lên tiếng dường như đang suy nghĩ điều gì đó
Vốn chẳng hề biết nhảy, dẫm lên chân của Trình Khải hết lần này đến lần khác thì cuối cùng cũng hoàn thành bản nhảy
Sau khi bước xuống sàn nhảy thì cô liền đi về phía anh. Một vài người đứng gần anh là đối tác cũ của công ty, vừa thấy cô đi đến thì liền nở nụ cười chào hỏi
Lăng Mạt Ân gật nhẹ đầu, môi hơi mỉm cười đáp lại
Có lẽ là nhận thấy cô có chuyện gì muốn nói với Lăng Tĩnh Thiên, cho nên những đối tác kia liền biết điều mà cười cười rời đi
Thấy mọi người đã rời đi hết, Lăng Tĩnh Thiên mới cúi đầu liếc nhìn cô một cái
"Sao anh lại ở đây? Không phải là ngày mai anh mới trở về sao?"
Lăng Mạt Ân lên tiếng dò hỏi
"Anh không thể đến đây sao?"
Lăng Tĩnh Thiên nhấp một ngụm rượuhỏi ngược lại cô. Khóe mắt anh liếc nhìn đến bóng dáng của Trình Khải đang đứng ở phía bên kia cũng đang nhìn về đây
"Ý em không phải vậy"
"Ừ! Anh biết"
Lăng Tĩnh Thiên hơi cong môi lên, bàn tay to không kiêng dè gì đưa lên xoa đầu cô hai cái
"Công việc kết thúc sớm cho nên anh lập tức trở về, nghe nói hôm nay lại là ngày mừng thọ của chủ tịch tập đoàn Tỉnh Kỷ cho nên tiện thể anh ghé qua đây luôn"
"Vâng"
Lăng Mạt Ân hơi gật đầu, nhìn quanh quanh một cái rồi lại nhìn anh hỏi
"Thế thì Mục Giai Châu đâu?"
Anh và cô ta đi công tác cùng nhau, anh ở đây thì cô ta đâu rồi?
"Khi về đây thì anh cho cô ấy trở về nhà nghỉ ngơi rồi"
"À vâng..."
Cô lại gật gù, rồi sau đó cả hai cứ đứng như vậy trong đám đông, chẳng ai nói với ai câu gì cả
"Anh họ? Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Lúc này giọng nói vui vẻ của Từ Hiểu Nhi vang lên, cô từ từ đi đến cùng với Đông Kỷ Nam
"Công việc kết thúc sớm cho nên anh lập tức quay về"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn Từ Hiểu Nhi đáp rồi quay sang nhìn Đông Kỷ Nam đang cười híp mắt với Lăng Mạt Ân thì hơi nhíu mày lại
"Chào anh trai của Ân Ân"
Đông Kỷ Nam hướng đến anh nở nụ cười tao nhã
Trong câu nói lại cố ý nhấn mạnh hai từ anh trai, điều này không khó để Lăng Tĩnh Thiên nhận ra, ngay lập tức anh cũng mỉm cười, đầu hơi gật
Trời càng tối, buổi tiệc mừng thọ càng vui vẻ, đầy ấp các lời chúc mừng từ những đối tác làm ăn trên thương trường. Đông Tinh cũng đứng ra nói vài lời cảm ơn với khách khứa, sau đó giới thiệu với tất cả mọi người về con trai của ông là Đông Kỷ Nam đang đứng ở bên cạnh
Nói đi nói lại vài lời, Lăng Tĩnh Thiên lúc này cũng đang nói chuyện với Đông Tinh về việc làm ăn gì đó. Từ Hiểu Nhi thì lại biến đi đâu mất tiêu, cô không có gì làm liền đi dạo ra phía hoa viên, ngồi trên tảng đá mà hít thở không khí
"Ngồi một mình ở đây em không sợ bị bắt cóc à?"
Giọng điệu trêu chọc vang trên đỉnh đầu
"Ai mà có thời gian rảnh để đi bắt cóc tôi chứ?"
Lăng Mạt Ân không quay nhìn thì cũng biết là ai vừa nói, cô nhếch môi lên đáp
Tiếng cười khe khẽ lại vang lên, Trình Khải tự nhiên ngồi xuống ở kế bên cô
"Sao em lại ra đây ngồi?"
"Hít thở không khí một tí thôi"
Cô cười nói, nghiêng nghiêng đầu vừa định hỏi lại thì anh ta đã dành nói trước
"Ân Ân..."
Trình Khải nhìn nụ cười trên gương mặt cô rồi nhẹ giọng hỏi
"Em thích Lăng Tĩnh Thiên đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.