Chương 28
Mèo lười
04/01/2021
"Em thích Lăng Tĩnh Thiên đúng không?"
Nụ cười trên môi của cô liền cứng ngắt đi, cả thân người chấn động, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trình Khải
Đôi mắt trong veo khẽ đảo một cái, sau đó cố giả bộ cười nói
"Trình Khải anh nói chuyện buồn cười gì vậy? Lăng Tĩnh Thiên là anh trai tôi mà, làm sao tôi có thể đi thích anh trai của mình được?"
"Em có biết nụ cười hiện tại của em rất là gượng gạo lắm không?"
Trình Khải nhìn sâu vào nụ cười trên gương mặt cô nghiêm túc đánh giá, rồi cũng không cho cô cơ hội liền nói tiếp
"Đúng là anh trai em, nhưng chỉ là anh trai nuôi mà thôi. Tôi nói không sai chứ?"
Nge đến đây, cô liền không cười nữa, im lặng cúi đầu xuống. Trình Khải cũng không có nói gì, anh ta ngồi bên cạnh cô nghịch nghịch cái bật lửa trong tay mình, yên lặng chờ cô trả lời
Thời gian chậm chạp trôi qua, Lăng Mạt Ân mới ngẩng đầu nhìn Trình Khải
"Tôi không thích anh ấy, mà là tôi yêu anh ấy"
Không gian yên tĩnh, giọng nói trong trẻo cô cất lên. Cô thẳng thắn thừa nhận câu hỏi của Trình Khải, nếu đã bị bại lộ rồi, cô còn có thể chối cãi nữa hay sao?
"Anh biết không? Như anh nói, ban đầu vào năm 10 tuổi tôi rất thích anh ấy, dần dần tình cảm tôi dành cho anh ấy lại càng lớn hơn và nó đã hóa thành tình yêu. Từ năm 10 tuổi, 13 tuổi rồi 15 tuổi, thời gian và tình cảm ấy cứ trôi cho đến lúc tôi vào năm 18 tuổi..."
Lăng Mạt Ân không biết làm sao, cô chỉ biết bây giờ cô muốn bộc lô ra hết tất cả, tất cả những gì đã dồn nén trong mấy năm qua...
Một người chìm trong quá khứ, một người yên lặng cố gắng lắng nghe. Cho nên cũng không ai để ý đến có một bóng dáng cao lớn đang ở phía sau một thân cây to từ từ quay đầu bước đi.
Mà lời thừa nhận này của Lăng Mạt Ân cũng không làm Trình Khải ngạc nhiên cho lắm. Chỉ có điều khi nghe lời cô kể, trong nắt anh ta lại mang chút buồn khổ khiến người khác khó nhận ra được
"Đúng như tôi đoán mà"
Anh ta cười nói rồi lại cúi đầu nghịch cái bật lửa, nụ cười lại mang vẻ thê lương
Biểu cảm trên mặt Trình Khải ra sao cô đều không biết được. Vừa kể ra xong tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, cô nghiêng đầu nhìn anh ta với ánh mắt tò mò
"Tôi hỏi này, tại sao anh lại biết tôi không phải em gái ruột của Lăng Tĩnh Thiên?"
Tin tức về chuyện này lúc trước đã được Lăng Viễn phong tỏa tất cả, rất ít người biết được cô chỉ là con nuôi của Lăng gia
"Lăng Tĩnh Thiên nói cho tôi biết"
Trình Khải ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu trầm ổn cất lên
"Lăng Tĩnh Thiên? Là anh ấy nói sao...?"
Lăng Mạt Ân nhíu mày lại, dù thế nào đi nữa thì cô cũng thật sự không nghĩ đến chuyện này lại là chính anh nói ra...
Lại kéo dài thời gian thêm một chút, khi cả hai nói chuyện vài câu thì cũng liền quay trở lại buổi tiệc
Trình Khải chào hỏi vài đối tác làm ăn ở phía bên kia, còn cô thì kết quả khi đến gần Lăng Tĩnh Thiên mới biết trên người anh đã thoang thoảng mùi vị của rượu vang
"Anh trai, Hiểu Nhi đi đâu rồi?"
Cô bất giác nhăn mặt nhìn anh một cái, lại nhìn ngó xung quanh tìm Từ Hiểu Nhi
"Em ấy nói có việc nên đã ra về trước rồi"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh nhạt đáp lại, anh uống nốt ly rượu cuối cùng liền liếc nhìn cô
"Chúng ta cũng trở về nhà thôi"
"Vâng"
Cô gật gật đầu, cùng anh đến chào hỏi Đông Tinh một tiếng rồi cả hai mới quay trở về
Trời càng về khuya, cả nhà điều chìm trong biển yên tĩnh, ai nấy cũng đều đã ngủ say sưa
"Ân Ân"
Cô đi trước, anh đi phía sau, gần đến lúc khi cô sắp bước vào phòng thì giọng nói trầm ấm của anh vang lên
"Sao thế?"
Cô nghiêng đầu, nhìn anh đang từ từ tiến lại gần
Anh bước đến, đột ngột đưa tay áp vào má cô rồi nhẹ giọng hỏi
"Anh nghe người ta nói rằng, em không hề yêu Trình Khải?"
Nụ cười trên môi của cô liền cứng ngắt đi, cả thân người chấn động, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trình Khải
Đôi mắt trong veo khẽ đảo một cái, sau đó cố giả bộ cười nói
"Trình Khải anh nói chuyện buồn cười gì vậy? Lăng Tĩnh Thiên là anh trai tôi mà, làm sao tôi có thể đi thích anh trai của mình được?"
"Em có biết nụ cười hiện tại của em rất là gượng gạo lắm không?"
Trình Khải nhìn sâu vào nụ cười trên gương mặt cô nghiêm túc đánh giá, rồi cũng không cho cô cơ hội liền nói tiếp
"Đúng là anh trai em, nhưng chỉ là anh trai nuôi mà thôi. Tôi nói không sai chứ?"
Nge đến đây, cô liền không cười nữa, im lặng cúi đầu xuống. Trình Khải cũng không có nói gì, anh ta ngồi bên cạnh cô nghịch nghịch cái bật lửa trong tay mình, yên lặng chờ cô trả lời
Thời gian chậm chạp trôi qua, Lăng Mạt Ân mới ngẩng đầu nhìn Trình Khải
"Tôi không thích anh ấy, mà là tôi yêu anh ấy"
Không gian yên tĩnh, giọng nói trong trẻo cô cất lên. Cô thẳng thắn thừa nhận câu hỏi của Trình Khải, nếu đã bị bại lộ rồi, cô còn có thể chối cãi nữa hay sao?
"Anh biết không? Như anh nói, ban đầu vào năm 10 tuổi tôi rất thích anh ấy, dần dần tình cảm tôi dành cho anh ấy lại càng lớn hơn và nó đã hóa thành tình yêu. Từ năm 10 tuổi, 13 tuổi rồi 15 tuổi, thời gian và tình cảm ấy cứ trôi cho đến lúc tôi vào năm 18 tuổi..."
Lăng Mạt Ân không biết làm sao, cô chỉ biết bây giờ cô muốn bộc lô ra hết tất cả, tất cả những gì đã dồn nén trong mấy năm qua...
Một người chìm trong quá khứ, một người yên lặng cố gắng lắng nghe. Cho nên cũng không ai để ý đến có một bóng dáng cao lớn đang ở phía sau một thân cây to từ từ quay đầu bước đi.
Mà lời thừa nhận này của Lăng Mạt Ân cũng không làm Trình Khải ngạc nhiên cho lắm. Chỉ có điều khi nghe lời cô kể, trong nắt anh ta lại mang chút buồn khổ khiến người khác khó nhận ra được
"Đúng như tôi đoán mà"
Anh ta cười nói rồi lại cúi đầu nghịch cái bật lửa, nụ cười lại mang vẻ thê lương
Biểu cảm trên mặt Trình Khải ra sao cô đều không biết được. Vừa kể ra xong tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, cô nghiêng đầu nhìn anh ta với ánh mắt tò mò
"Tôi hỏi này, tại sao anh lại biết tôi không phải em gái ruột của Lăng Tĩnh Thiên?"
Tin tức về chuyện này lúc trước đã được Lăng Viễn phong tỏa tất cả, rất ít người biết được cô chỉ là con nuôi của Lăng gia
"Lăng Tĩnh Thiên nói cho tôi biết"
Trình Khải ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu trầm ổn cất lên
"Lăng Tĩnh Thiên? Là anh ấy nói sao...?"
Lăng Mạt Ân nhíu mày lại, dù thế nào đi nữa thì cô cũng thật sự không nghĩ đến chuyện này lại là chính anh nói ra...
Lại kéo dài thời gian thêm một chút, khi cả hai nói chuyện vài câu thì cũng liền quay trở lại buổi tiệc
Trình Khải chào hỏi vài đối tác làm ăn ở phía bên kia, còn cô thì kết quả khi đến gần Lăng Tĩnh Thiên mới biết trên người anh đã thoang thoảng mùi vị của rượu vang
"Anh trai, Hiểu Nhi đi đâu rồi?"
Cô bất giác nhăn mặt nhìn anh một cái, lại nhìn ngó xung quanh tìm Từ Hiểu Nhi
"Em ấy nói có việc nên đã ra về trước rồi"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh nhạt đáp lại, anh uống nốt ly rượu cuối cùng liền liếc nhìn cô
"Chúng ta cũng trở về nhà thôi"
"Vâng"
Cô gật gật đầu, cùng anh đến chào hỏi Đông Tinh một tiếng rồi cả hai mới quay trở về
Trời càng về khuya, cả nhà điều chìm trong biển yên tĩnh, ai nấy cũng đều đã ngủ say sưa
"Ân Ân"
Cô đi trước, anh đi phía sau, gần đến lúc khi cô sắp bước vào phòng thì giọng nói trầm ấm của anh vang lên
"Sao thế?"
Cô nghiêng đầu, nhìn anh đang từ từ tiến lại gần
Anh bước đến, đột ngột đưa tay áp vào má cô rồi nhẹ giọng hỏi
"Anh nghe người ta nói rằng, em không hề yêu Trình Khải?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.