Chương 64: Chương 75+76+77
Mèo lười
04/01/2021
"Cô có giữ nổi con đàn bà này không đấy?"
Tên đại ca hung hăng lớn tiếng nói với Mục Giai Châu.
"Cô ta hiện tại chỉ là con gà bệnh mà thôi, còn có thể chạy đi sao?"
Hắn ta nghe vậy rồi suy nghĩ thấy cũng hợp lí. Bây giờ giải quyết hai tên khốn kia trước đã, sau đó quay về xử con đàn bà thúi này cũng không muộn.
Nghĩ vậy, hắn ta liền đẩy Lăng Mạt Ân về tay của Mục Giai Châu, quay đầu tiến đến phía Lăng Tĩnh Thiên và Trình Khải.
"Mẹ kiếp! Hai đứa bây chết chắc rồi"
Hắn ta đưa cây súng lên liền nhắm đến Lăng Tĩnh Thiên mà bắn.
"Pằng"
Tiếng súng nổ vang vọng, phía bả vai bên phải của Lăng Tĩnh Thiên lập tức loang ra vết máu đỏ thẩm, ướt cả chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.
"Không..."
Lăng Mạt Ân hét lớn, cô muốn tiến đến nhưng lại bị Mục Giai Châu giữ chặt.
Lăng Tĩnh Thiên đưa tay đè chặt lại vết thương, tay còn lại đưa ra đỡ lấy đòn của một tên khác. Gương mặt anh lộ rõ sự đau đớn, nhưng vẫn mím môi chịu đựng.
Anh lia mắt nhìn sang Trình Khải, thân thủ anh ta cũng không đến nổi nào. Nhưng lại bị trúng một đạn vào bắp chân, cằm cự với hai tên còn lại cũng rất khó khăn.
Lăng Tĩnh Thiên đấm vào mặt của tên đó một cái, ánh mắt mơ hồ nhìn đến cô.
"Ân Ân..."
Anh chỉ tập trung vào cô, không ngờ đến chuyện sau lưng mình đang có một bóng người đi tới.
Tên đại ca giơ cao khúc gậy trong tay mà đập ngay vào sau ót và lưng của Lăng Tĩnh Thiên.
"Đồ khốn! Tao cho chết, tao cho mày chết"
Hắn ta càng không ngừng dùng khúc gậy đập anh, miệng thì cũng không ngừng nói đi nói lại.
"Anh..."
Lăng Mạt Ân nghẹn ngào hét ầm lên
"Đừng đánh, đừng đánh xin nữa... Van xin anh, đừng đánh anh ấy nữa..."
Thân hình cao lớn của Lăng Tĩnh Thiên té xuống đất. máu từ bả vai vì bị động nên ào ào chảy xuôi xuống. Hai mắt anh nhắm chặt, cắn răng im lặng chịu nhịn cơn đau đớn kịch liệt.
"Đừng đánh nữa, làm ơn..."
"Trình Khải... Trình Khải...."
Đến cả Trình Khải cũng đã không chịu đựng được, bị đánh đến nằm la liệt dưới nền đất.
Nước mắt làm mơ hồ đi tầm mắt của Lăng Mạt Ân, sau đó cô mở to mắt nhìn tên đại ca đang hướng cây súng đến Lăng Tĩnh Thiên.
"Không... đừng, làm ơn đừng bắn..."
"Mày câm miệng lại đi"
"Đại ca... không xong rồi"
Tên đàn em thấp bé từ cửa sổ chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng.
"Cảnh sát, cảnh sát đến đây rồi"
"Mẹ kiếp! Dám lừa tao sao"
Hắn ta buông tiếng chửi. Đôi mắt đầy tức giận nhìn Lăng Tĩnh Thiên đang cố gắng đứng dậy.
"Mau cầm lấy vali tiền, tao xử hai tên này rồi chúng ta chuồn..."
"Pằng"
Một tiếng súng vang vọng ra, sau đó là tiếng la hét thất thanh.
"A... Aaaa......"
Tên đại ca như không thể tin mà nhìn vào cánh tay bị trúng đạn của mình. Máu bắn tứ tung, hắn đau đớn hét lên, cả cây súng trong tay cũng bị rớt xuống.
"Đại ca!"
Bọn đàn em hoảng hốt gọi, nắm chặt cái tay bị thương, hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ. Đang định chạy lại lấy khẩu súng thì một tiếng súng khác lại vang lên.
"Nếu muốn còn cái mạng thì tốt nhất mày nên đứng im đi"
Tư Hàn Bách cùng Đông Kỷ Nam xuất hiện ở cửa, đi kèm theo là một vài tên mặc áo đen.
"Bọn mày..."
Tức khắc, cả bốn tên bắt cóc đều rơi vào thế bị động. Tiếng bước chân dồn dập ở phía xa, báo hiệu cảnh sát cũng gần đến.
"Mọi chuyện ở đây tôi giao lại cho mọi người"
Lăng Tĩnh Thiên thở hắt ra một hơi nói, sau đó quay đầu loạng choạng đuổi theo Mục Giai Châu.
Lúc nảy, ngay khi có biến động thì Lăng Mạt Ân đã bị Mục Giai Châu kéo đi trước. Lối đi trong đây chỉ có một, đó là tiến đến sân thượng của công trường bỏ hoang này.
Quả thật là cả hai đều đang ở trên sân thượng. Phía trên đỉnh đầu là bầu trời âm u, tuy mưa đã không còn lớn như trước nhưng cơn mưa vẫn không chịu ngừng.
"Mau thả tôi ra đi Mục Giai Châu"
Cô nằm dưới đất ngước nhìn cô ta nói, vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.
"Khóc cái gì, không chừng bây giờ Lăng Tĩnh Thiên đã chết rồi"
Mục Giai Châu nói, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười chế giễu.
"Một chút nữa thôi mày cũng sẽ chết trong tay tao thôi"
Trong đầu Lăng Mạt Ân đều là hình ảnh Lăng Tĩnh Thiên bị đánh, trái tim của cô vẫn đang trôi lơ lửng trong không trung, cô sợ sệt tiếp tục nghẹn ngào nói.
"Tại sao? Không phải cô yêu anh ấy lắm sao?"
"Yêu ư? Đúng đấy. Tao yêu anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không hề yêu tao"
Cô ta nở nụ cười trào phúng, trong phút chốc hóa thành sự căm tức, hai tay liên tục lắc mạnh ở hai vai cô.
"Anh ấy yêu mày, Lăng Tĩnh Thiên yêu mày. Tất cả chỉ tại mày, do mày mà ra"
"Mục Giai Châu! Mau thả cô ấy ra"
Lăng Tĩnh Thiên vừa lên đến đã thấy cảnh như thế này, khuôn mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Anh..."
Anh vẫn chưa chết...
Thấy được Lăng Tĩnh Thiên vẫn còn sống, sự nặng nề trong lòng cô cuối cùng cũng nhẹ đi nhiều rồi.
"Lăng Tĩnh Thiên anh tốt nhất là đừng đến gần đây"
Cô ta cầm dao để ngay cổ cô, từ từ di chuyển về phía sau. Đây là sân thượng công trường bỏ hoang, bốn bề không hề có gì để chắn lại. Chỉ cần ngiêng người một cái, thì sẽ lập tức rơi xuống.
"Nếu anh đã chưa chết thì hãy mở to mắt mà nhìn nó chết"
"Đừng..."
Lăng Tĩnh Thiên thở dốc lên tiếng ngăn cản.
"Tiền tôi cũng đã đem theo như yêu cầu của cô rồi còn gì?"
"Lăng Tĩnh Thiên! Anh nghĩ tôi thật sự sẽ cần số tiền đó?"
Mục Giai Châu nhếch miệng nở nụ cười, cô ta nhìn anh nói tiếp.
"Nếu tôi không dùng cách tống tiền thì lũ kia đâu chịu nghe theo tôi mà đi bắt cóc người?"
Nghe vậy, đuôi chân mày của anh càng nhíu chặt, đôi mắt khẽ nheo lại mang theo ánh nhìn đầy nguy hiểm.
"Tôi nghĩ anh đoán ra được rồi. Chính xác là tôi muốn lấy cái mạng của Lăng Mạt Ân. Hiện tại tội của tôi nhiều như thế, tổng kết lại cũng chỉ có án tử hình. Như thế tôi còn sợ cái gì nữa, haha... cũng tiện gì mà tôi lại không đi giết cơ chứ?"
"Tôi sẽ nói với phía cảnh sát giảm mức án của cô xuống nhẹ nhất có thể"
Trong lúc Lăng Tĩnh Thiên đang đảm bảo, Lăng Mạt Ân liền cúi đầu. Bất ngờ cắn tay của Mục Giai Châu, hàm răng sắc bén, trong khoảnh khắc đã cắn chặt vào chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô ta.
Cô ta cảm nhận được cơn đau, liền đẩy Lăng Mạt Ân ra, nghiến răng nói.
"Đồ chết tiệt"
Nhân cơ hộ, cô liền nhanh chân nhảy về phía anh.
"Ân Ân..."
Nhìn thấy vệt máu trên đầu của Lăng Mạt Ân thì anh liền khẩn trương hơn.
"Em có bị sao không? Có bị thương chỗ nào nữa không?"
"Không... em không sao"
Cô đáp qua loa, ngược lại cô còn lo cho anh hơn bản thân mình.
"Còn anh nữa, máu nhiều quá... anh đau lắm không?"
"Không... anh không..."
Lăng Tĩnh Thiên lắc đầu, nhưng giọng nói yếu đuối của hắn đã không lừa được cô. Cả phía sau lưng rồi đến vai, màu máu đỏ tươi thấm đẫm chiếc áo, nhìn qua thật kinh người.
"Chết tiệt! Mày dám cắn tao?"
Từ trong cơn đau nhức mà tỉnh táo lại. Mục Giai Châu nhặt lên con dao gọt trái cây mà khi nảy mình vừa đánh rơi trên mặt đất. Lập tức xông về phía cô và anh.
"Cẩn thận"
Trong lúc đang cởi trói cho cô thì đột ngột anh hét lớn.
Tia sáng bén lạnh thoáng qua đôi mắt, gây ra sự chói loá. Cô cảm thấy nơi thắt lưng truyền đến một lực mạnh, dường như là một cú xoay người rất nhanh. Cho đến khi cô phát hiện, con dao sắc bén kia đã đâm vào phía bụng của Lăng Tĩnh Thiên.
"Anh... Tĩnh Thiên..."
Lăng Mạt Ân lập tức ôm lấy anh đang sắp ngã xuống. Bàn tay nhỏ che đi vết thương của anh, thế nhưng mà máu vẫn không ngừng ào ào trào ra. Trong nháy mắt, đôi tay cô cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Anh có sao không... anh đừng làm em sợ"
Khuôn mặt của Lăng Tĩnh Thiên đã tái đi, đôi môi run rẩy thì thào nói.
"Anh... anh không sao..."
Mục Giai Châu trợn to mắt lên nhìn vào vết thương ngay bụng của Lăng Tĩnh Thiên. Sau đó quay về nhìn đến hai bàn tay của mình, vừa lui về sau vừa lắc đầu.
"Tại sao... tại sao...?"
Mục Giai Châu đưa ánh mắt thê lương nhìn Lăng Tĩnh Thiên và Lăng Mạt Ân.
"Tại sao anh lại hứng chịu chứ? Tại vì anh yêu cô ta ư??"
Cô ta thì thào tự nói, giọng nghe qua đến đau buồn tột độ.
"Tại sao anh lại không thể yêu tôi chứ?"
Tại sao vậy?
Tại sao Lăng Tĩnh Thiên lại yêu Lăng Mạt Ân mà không phải là cô ta?
Cô ta đã ở bên cạnh anh suốt 5 năm trời, cùng anh chia sẻ vui buồn với nhau.
Vì anh cô ta cũng có thể làm bất cứ việc gì.
Cô ta chỉ muốn có một ngày được anh chú ý đến, được anh nói lời yêu thương, được ở bên cạnh anh.
Nhưng bây giờ, chính tay cô ta đã làm anh bị thương đến như vậy...
Anh thay Lăng Mạt Ân hứng chịu một nhát dao...
"Lăng Tĩnh Thiên! Tôi từng muốn có được anh, nên mới làm ra nhiều chuyện như thế. Tôi thật sự rất hận hai người, nhưng mà tôi yêu anh là thật..."
Mục Giai Châu tự cười chế giễu bản thân mình.
Khoảnh khắc anh thay Lăng Mạt Ân hứng chịu một dao này, cô ta đã biết. Thật ra cô ta đã biết người thua cuộc là ai rồi.
"Tôi đã từng không cho là mình làm gì sai"
Ánh mắt lướt qua, cô ta nhìn về nơi xa xa.
Rốt cuộc trong suốt 5 năm qua, cô ta đã chạy theo một người không hề yêu mình...
"Thế nhưng lần này, vào ngay lúc này tôi lại nếm được mùi vị của kẻ thất bại"
Mục Giai Châu vừa nói, chân cũng đồng thời lui về phía sau.
Sắc mặt của Lăng Tĩnh Thiên và Lăng Mạt Ân lập tức cứng đờ.
Cũng chẳng biết từ lúc nào cô ta đã nhẹ giọng khóc nức nở, cúi thấp đầu. Mặc dù biết kết cục như vậy cô ta vẫn không thể ngừng nói ra câu này.
"Lăng Tĩnh Thiên, tôi yêu anh, tôi không lừa được chính mình, cũng chẳng hề lừa ai trên cả thế giới này! Tôi yêu anh..."
Mục Giai Châu buông tay xuống, xoay người thật mạnh, thân thể rất nhanh rơi xuống. Chiếc váy màu trắng dài thuần khiết theo gió vung lên, thật giống như là một con chim bồ câu trắng đang lao thẳng xuống vực thẩm.
Mục Giai Châu cô ta từ nhỏ muốn tài năng liền có tài năng.
Muốn có giỏi giang liền có giỏi giang.
Muốn có xinh đẹp liền có xinh đẹp.
Thế nhưng...
Muốn có được Lăng Tĩnh Thiên, người cô ta yêu thì lại không thể có được...
Cuộc đời này! Cô ta nên bỏ thôi!
Tên đại ca hung hăng lớn tiếng nói với Mục Giai Châu.
"Cô ta hiện tại chỉ là con gà bệnh mà thôi, còn có thể chạy đi sao?"
Hắn ta nghe vậy rồi suy nghĩ thấy cũng hợp lí. Bây giờ giải quyết hai tên khốn kia trước đã, sau đó quay về xử con đàn bà thúi này cũng không muộn.
Nghĩ vậy, hắn ta liền đẩy Lăng Mạt Ân về tay của Mục Giai Châu, quay đầu tiến đến phía Lăng Tĩnh Thiên và Trình Khải.
"Mẹ kiếp! Hai đứa bây chết chắc rồi"
Hắn ta đưa cây súng lên liền nhắm đến Lăng Tĩnh Thiên mà bắn.
"Pằng"
Tiếng súng nổ vang vọng, phía bả vai bên phải của Lăng Tĩnh Thiên lập tức loang ra vết máu đỏ thẩm, ướt cả chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.
"Không..."
Lăng Mạt Ân hét lớn, cô muốn tiến đến nhưng lại bị Mục Giai Châu giữ chặt.
Lăng Tĩnh Thiên đưa tay đè chặt lại vết thương, tay còn lại đưa ra đỡ lấy đòn của một tên khác. Gương mặt anh lộ rõ sự đau đớn, nhưng vẫn mím môi chịu đựng.
Anh lia mắt nhìn sang Trình Khải, thân thủ anh ta cũng không đến nổi nào. Nhưng lại bị trúng một đạn vào bắp chân, cằm cự với hai tên còn lại cũng rất khó khăn.
Lăng Tĩnh Thiên đấm vào mặt của tên đó một cái, ánh mắt mơ hồ nhìn đến cô.
"Ân Ân..."
Anh chỉ tập trung vào cô, không ngờ đến chuyện sau lưng mình đang có một bóng người đi tới.
Tên đại ca giơ cao khúc gậy trong tay mà đập ngay vào sau ót và lưng của Lăng Tĩnh Thiên.
"Đồ khốn! Tao cho chết, tao cho mày chết"
Hắn ta càng không ngừng dùng khúc gậy đập anh, miệng thì cũng không ngừng nói đi nói lại.
"Anh..."
Lăng Mạt Ân nghẹn ngào hét ầm lên
"Đừng đánh, đừng đánh xin nữa... Van xin anh, đừng đánh anh ấy nữa..."
Thân hình cao lớn của Lăng Tĩnh Thiên té xuống đất. máu từ bả vai vì bị động nên ào ào chảy xuôi xuống. Hai mắt anh nhắm chặt, cắn răng im lặng chịu nhịn cơn đau đớn kịch liệt.
"Đừng đánh nữa, làm ơn..."
"Trình Khải... Trình Khải...."
Đến cả Trình Khải cũng đã không chịu đựng được, bị đánh đến nằm la liệt dưới nền đất.
Nước mắt làm mơ hồ đi tầm mắt của Lăng Mạt Ân, sau đó cô mở to mắt nhìn tên đại ca đang hướng cây súng đến Lăng Tĩnh Thiên.
"Không... đừng, làm ơn đừng bắn..."
"Mày câm miệng lại đi"
"Đại ca... không xong rồi"
Tên đàn em thấp bé từ cửa sổ chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng.
"Cảnh sát, cảnh sát đến đây rồi"
"Mẹ kiếp! Dám lừa tao sao"
Hắn ta buông tiếng chửi. Đôi mắt đầy tức giận nhìn Lăng Tĩnh Thiên đang cố gắng đứng dậy.
"Mau cầm lấy vali tiền, tao xử hai tên này rồi chúng ta chuồn..."
"Pằng"
Một tiếng súng vang vọng ra, sau đó là tiếng la hét thất thanh.
"A... Aaaa......"
Tên đại ca như không thể tin mà nhìn vào cánh tay bị trúng đạn của mình. Máu bắn tứ tung, hắn đau đớn hét lên, cả cây súng trong tay cũng bị rớt xuống.
"Đại ca!"
Bọn đàn em hoảng hốt gọi, nắm chặt cái tay bị thương, hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ. Đang định chạy lại lấy khẩu súng thì một tiếng súng khác lại vang lên.
"Nếu muốn còn cái mạng thì tốt nhất mày nên đứng im đi"
Tư Hàn Bách cùng Đông Kỷ Nam xuất hiện ở cửa, đi kèm theo là một vài tên mặc áo đen.
"Bọn mày..."
Tức khắc, cả bốn tên bắt cóc đều rơi vào thế bị động. Tiếng bước chân dồn dập ở phía xa, báo hiệu cảnh sát cũng gần đến.
"Mọi chuyện ở đây tôi giao lại cho mọi người"
Lăng Tĩnh Thiên thở hắt ra một hơi nói, sau đó quay đầu loạng choạng đuổi theo Mục Giai Châu.
Lúc nảy, ngay khi có biến động thì Lăng Mạt Ân đã bị Mục Giai Châu kéo đi trước. Lối đi trong đây chỉ có một, đó là tiến đến sân thượng của công trường bỏ hoang này.
Quả thật là cả hai đều đang ở trên sân thượng. Phía trên đỉnh đầu là bầu trời âm u, tuy mưa đã không còn lớn như trước nhưng cơn mưa vẫn không chịu ngừng.
"Mau thả tôi ra đi Mục Giai Châu"
Cô nằm dưới đất ngước nhìn cô ta nói, vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.
"Khóc cái gì, không chừng bây giờ Lăng Tĩnh Thiên đã chết rồi"
Mục Giai Châu nói, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười chế giễu.
"Một chút nữa thôi mày cũng sẽ chết trong tay tao thôi"
Trong đầu Lăng Mạt Ân đều là hình ảnh Lăng Tĩnh Thiên bị đánh, trái tim của cô vẫn đang trôi lơ lửng trong không trung, cô sợ sệt tiếp tục nghẹn ngào nói.
"Tại sao? Không phải cô yêu anh ấy lắm sao?"
"Yêu ư? Đúng đấy. Tao yêu anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không hề yêu tao"
Cô ta nở nụ cười trào phúng, trong phút chốc hóa thành sự căm tức, hai tay liên tục lắc mạnh ở hai vai cô.
"Anh ấy yêu mày, Lăng Tĩnh Thiên yêu mày. Tất cả chỉ tại mày, do mày mà ra"
"Mục Giai Châu! Mau thả cô ấy ra"
Lăng Tĩnh Thiên vừa lên đến đã thấy cảnh như thế này, khuôn mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Anh..."
Anh vẫn chưa chết...
Thấy được Lăng Tĩnh Thiên vẫn còn sống, sự nặng nề trong lòng cô cuối cùng cũng nhẹ đi nhiều rồi.
"Lăng Tĩnh Thiên anh tốt nhất là đừng đến gần đây"
Cô ta cầm dao để ngay cổ cô, từ từ di chuyển về phía sau. Đây là sân thượng công trường bỏ hoang, bốn bề không hề có gì để chắn lại. Chỉ cần ngiêng người một cái, thì sẽ lập tức rơi xuống.
"Nếu anh đã chưa chết thì hãy mở to mắt mà nhìn nó chết"
"Đừng..."
Lăng Tĩnh Thiên thở dốc lên tiếng ngăn cản.
"Tiền tôi cũng đã đem theo như yêu cầu của cô rồi còn gì?"
"Lăng Tĩnh Thiên! Anh nghĩ tôi thật sự sẽ cần số tiền đó?"
Mục Giai Châu nhếch miệng nở nụ cười, cô ta nhìn anh nói tiếp.
"Nếu tôi không dùng cách tống tiền thì lũ kia đâu chịu nghe theo tôi mà đi bắt cóc người?"
Nghe vậy, đuôi chân mày của anh càng nhíu chặt, đôi mắt khẽ nheo lại mang theo ánh nhìn đầy nguy hiểm.
"Tôi nghĩ anh đoán ra được rồi. Chính xác là tôi muốn lấy cái mạng của Lăng Mạt Ân. Hiện tại tội của tôi nhiều như thế, tổng kết lại cũng chỉ có án tử hình. Như thế tôi còn sợ cái gì nữa, haha... cũng tiện gì mà tôi lại không đi giết cơ chứ?"
"Tôi sẽ nói với phía cảnh sát giảm mức án của cô xuống nhẹ nhất có thể"
Trong lúc Lăng Tĩnh Thiên đang đảm bảo, Lăng Mạt Ân liền cúi đầu. Bất ngờ cắn tay của Mục Giai Châu, hàm răng sắc bén, trong khoảnh khắc đã cắn chặt vào chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô ta.
Cô ta cảm nhận được cơn đau, liền đẩy Lăng Mạt Ân ra, nghiến răng nói.
"Đồ chết tiệt"
Nhân cơ hộ, cô liền nhanh chân nhảy về phía anh.
"Ân Ân..."
Nhìn thấy vệt máu trên đầu của Lăng Mạt Ân thì anh liền khẩn trương hơn.
"Em có bị sao không? Có bị thương chỗ nào nữa không?"
"Không... em không sao"
Cô đáp qua loa, ngược lại cô còn lo cho anh hơn bản thân mình.
"Còn anh nữa, máu nhiều quá... anh đau lắm không?"
"Không... anh không..."
Lăng Tĩnh Thiên lắc đầu, nhưng giọng nói yếu đuối của hắn đã không lừa được cô. Cả phía sau lưng rồi đến vai, màu máu đỏ tươi thấm đẫm chiếc áo, nhìn qua thật kinh người.
"Chết tiệt! Mày dám cắn tao?"
Từ trong cơn đau nhức mà tỉnh táo lại. Mục Giai Châu nhặt lên con dao gọt trái cây mà khi nảy mình vừa đánh rơi trên mặt đất. Lập tức xông về phía cô và anh.
"Cẩn thận"
Trong lúc đang cởi trói cho cô thì đột ngột anh hét lớn.
Tia sáng bén lạnh thoáng qua đôi mắt, gây ra sự chói loá. Cô cảm thấy nơi thắt lưng truyền đến một lực mạnh, dường như là một cú xoay người rất nhanh. Cho đến khi cô phát hiện, con dao sắc bén kia đã đâm vào phía bụng của Lăng Tĩnh Thiên.
"Anh... Tĩnh Thiên..."
Lăng Mạt Ân lập tức ôm lấy anh đang sắp ngã xuống. Bàn tay nhỏ che đi vết thương của anh, thế nhưng mà máu vẫn không ngừng ào ào trào ra. Trong nháy mắt, đôi tay cô cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Anh có sao không... anh đừng làm em sợ"
Khuôn mặt của Lăng Tĩnh Thiên đã tái đi, đôi môi run rẩy thì thào nói.
"Anh... anh không sao..."
Mục Giai Châu trợn to mắt lên nhìn vào vết thương ngay bụng của Lăng Tĩnh Thiên. Sau đó quay về nhìn đến hai bàn tay của mình, vừa lui về sau vừa lắc đầu.
"Tại sao... tại sao...?"
Mục Giai Châu đưa ánh mắt thê lương nhìn Lăng Tĩnh Thiên và Lăng Mạt Ân.
"Tại sao anh lại hứng chịu chứ? Tại vì anh yêu cô ta ư??"
Cô ta thì thào tự nói, giọng nghe qua đến đau buồn tột độ.
"Tại sao anh lại không thể yêu tôi chứ?"
Tại sao vậy?
Tại sao Lăng Tĩnh Thiên lại yêu Lăng Mạt Ân mà không phải là cô ta?
Cô ta đã ở bên cạnh anh suốt 5 năm trời, cùng anh chia sẻ vui buồn với nhau.
Vì anh cô ta cũng có thể làm bất cứ việc gì.
Cô ta chỉ muốn có một ngày được anh chú ý đến, được anh nói lời yêu thương, được ở bên cạnh anh.
Nhưng bây giờ, chính tay cô ta đã làm anh bị thương đến như vậy...
Anh thay Lăng Mạt Ân hứng chịu một nhát dao...
"Lăng Tĩnh Thiên! Tôi từng muốn có được anh, nên mới làm ra nhiều chuyện như thế. Tôi thật sự rất hận hai người, nhưng mà tôi yêu anh là thật..."
Mục Giai Châu tự cười chế giễu bản thân mình.
Khoảnh khắc anh thay Lăng Mạt Ân hứng chịu một dao này, cô ta đã biết. Thật ra cô ta đã biết người thua cuộc là ai rồi.
"Tôi đã từng không cho là mình làm gì sai"
Ánh mắt lướt qua, cô ta nhìn về nơi xa xa.
Rốt cuộc trong suốt 5 năm qua, cô ta đã chạy theo một người không hề yêu mình...
"Thế nhưng lần này, vào ngay lúc này tôi lại nếm được mùi vị của kẻ thất bại"
Mục Giai Châu vừa nói, chân cũng đồng thời lui về phía sau.
Sắc mặt của Lăng Tĩnh Thiên và Lăng Mạt Ân lập tức cứng đờ.
Cũng chẳng biết từ lúc nào cô ta đã nhẹ giọng khóc nức nở, cúi thấp đầu. Mặc dù biết kết cục như vậy cô ta vẫn không thể ngừng nói ra câu này.
"Lăng Tĩnh Thiên, tôi yêu anh, tôi không lừa được chính mình, cũng chẳng hề lừa ai trên cả thế giới này! Tôi yêu anh..."
Mục Giai Châu buông tay xuống, xoay người thật mạnh, thân thể rất nhanh rơi xuống. Chiếc váy màu trắng dài thuần khiết theo gió vung lên, thật giống như là một con chim bồ câu trắng đang lao thẳng xuống vực thẩm.
Mục Giai Châu cô ta từ nhỏ muốn tài năng liền có tài năng.
Muốn có giỏi giang liền có giỏi giang.
Muốn có xinh đẹp liền có xinh đẹp.
Thế nhưng...
Muốn có được Lăng Tĩnh Thiên, người cô ta yêu thì lại không thể có được...
Cuộc đời này! Cô ta nên bỏ thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.