Chương 65: Chương 78+79
Mèo lười
04/01/2021
"A... Aaa......."
Lăng Mạt Ân kinh hoàng hét lên. Cô sửng sốt, vẫn không thể tin được những gì mình vừa thấy...
Mục Giai Châu, cô ta, cô ta thế nhưng lại nhảy lầu tự tử.
Cô và Lăng Tĩnh Thiên vội vàng chạy đến gần, cả người cô căng thẳng mà ngó đầu nhìn xuống bên dưới.
Cũng cùng lúc này, bên ngoài công xưởng, đột nhiên mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa càng ngày càng dày đặc, tí tách. Âm thanh giống như những hạt lệ rơi, va chạm vào tận đáy lòng của cô.
Lăng Mạt Ân thấy được màu máu đỏ tươi, từ khắp người của Mục Giai Châu tràn ra.
Máu đã bị nước mưa pha loãng, dần dần chảy xuôi. Nhuộm đỏ váy áo trắng như tuyết của Mục Giai Châu.
Nó hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác kinh diễm...
"Đừng nhìn nữa..."
Lăng Tĩnh Thiên nhẹ giọng nói ở bên tai của cô, anh đem cô ép vào ngực mình. Không để cho một màn máu đỏ thẩm này lưu vào đáy mắt cô. Hai tay anh đặt sau lưng cô, muốn mang cô rời đi.
"Anh......"
Hạt mưa lạnh như băng tạt vào trên người của Lăng Mạt Ân. Mái tóc dài ướt đẫm dính vào trên lưng cô, không che được thân người đang run rẩy.
Ngay vào lúc này, khi cô đang định nói tiếp thì cả thân thể của Lăng Tĩnh Thiên liền ngã xuống nền đất.
"Tĩnh Thiên..."
Cô ôm chặt lấy khuôn mặt của anh, tay che vết thương ở bả vai, thế nhưng máu vẫn không ngừng ào ào trào ra.
Kèm theo từng giọt mưa cứ rơi xuống, trong nháy mắt, cả người của anh liền bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Anh, anh sẽ không sao, không sao đâu... Anh còn phải chăm sóc em cả đời mà, cho nên anh sẽ không sao đâu mà có đúng không...?"
Lăng Mạt Ân càng không ngừng thì thào nói với anh.
"Ân Ân..."
Lăng Tĩnh Thiên muốn vươn tay lau chùi hết những giọt nước mắt chán ghét trên mặt cô.
"Yên tâm, thân thể anh rất khỏe. Một chút máu này chẳng là gì đâu, em đừng lo..."
Trên gương mặt trắng bệch của anh hiện lên một nụ cươi. Đôi mắt đen không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Ân, sau đó, sau đó đôi mắt phượng ấy dần dần khép chặt lại...
"Tĩnh Thiên... Tĩnh Thiên! Anh... anh mau mở mắt nhìn em đi..."
Trong lúc cô đang kêu gào thì cảnh sát, Tư Hàn Bách và Đông Kỷ Nam cũng chạy lên kịp thời.
"Mau... mau đưa người đến bệnh viện..."
Vừa đến bệnh viện Đa Y.
Ở đó đã có hàng loạt thầy thuốc, bác sĩ và y tá chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng phẫu thuật.
Lăng Mạt Ân nhìn Lăng Tĩnh Thiên và Trình Khải được khẩn cấp đưa vào phòng giải phẩu.
Bàn tay cô đang giữ chặt lấy tay anh, cũng bị ép phải buông lỏng. Lúc này cả người cô đầy mệt mỏi mà khuỵu xuống.
"Không sao chứ?"
Hứa Diệu Triết quan tâm hỏi.
"Nhất định... nhất định phải cứu lấy anh ấy"
"Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu lấy cậu ấy"
Dám làm Lăng Tĩnh Thiên bạn của anh ta bị thương đến như thế này, không cần nói anh ta cũng sẽ cố gắng cứu sống.
Nhưng Lăng Mạt Ân đã sớm không nghe rõ Hứa Diệu Triết nói gì rồi. Cô cảm thấy mình đã chống đỡ đến cực hạn, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể như nhũn ra lập tức ngã xuống.
"Này... này......"
"Mau mau, mau đưa Ân Ân vào cấp cứu"
Đông Kỷ Nam vội vàng đỡ lấy cô rồi nói.
Hứa Diệu Triết nhìn Lăng Mạt Ân, bây giờ anh ta mới thấy được trên đầu cô ươn ướt chút máu, ánh mắt liền căng thẳng....
Một lát sau, người của Lăng gia cũng đã đến, vừa bước vào bệnh viện.
Chạy nhanh về phía phòng giải phẩu, phía trước liền thấy Đông Kỷ Nam đang ngồi ở đó.
"Kỷ Nam..."
"Mọi người đến rồi sao"
Đông Kỷ Nam đứng dậy nhìn Từ Hiểu Nhi.
"Bọn nó... bọn nó đã sao rồi?"
Lăng Viễn cất giọng run run lên hỏi.
"Bọn họ vẫn còn cấp cứu trong đó..."
Vẫn là bệnh viện, mọi người đều tập trung tinh thần. Không gian im lặng mà chờ đợi.
Lúc này, một trong ba phòng cấp cứu mở ra. Đó là phòng của Trình Khải.
Bác sĩ nói, Trình Khải bị trúng đạn ở bắp chân, thương tích khắp người. Nhưng may mắn chỉ là ngoài da, viên đạn cũng đã được lấy ra, hiện tại đã qua phần nguy hiểm rồi.
Lại chờ thêm 1 tiếng đồng hồ, vừa đúng lúc thấy Hứa Diệu Triết đang mặc bộ đồng phục giải phẫu màu xanh nhạt.
Đang đi tới phía này, sắc mặt anh ta đầy nặng nề, thở dài một cái nói với mọi người.
"Ở phía cổ của Lăng Mạt Ân vì bị dao cứa nên khiến cô ấy mất máu dẫn đến kiệt sức. Khắp người còn có những vết thương ngoài da. Phần đầu của cô ấy cũng bị tổn thương, bên tôi mới vừa chụp CT cho cô ấy, tuy chưa đến độ xuất huyết nhưng hiện tại cần phải theo dõi"
Từ Hiểu Nhi tức giận xoay người nói.
"Bọn đáng đáng chết này nhất định phải trả giá mới được"
Lăng Lâm lập tức tiến tới, tỉnh táo trấn định hỏi.
"Vậy còn Tĩnh Thiên thì ra sao rồi?"
Hứa Diệu Triết chậm rãi lắc đầu, anh ta nặng nề thốt ra bốn chữ.
"Không quá lạc quan"
Anh ta nhìn mọi người một cái, trấn định người rồi nói tiếp.
"Sau gáy Lăng Tĩnh Thiên có ngoại thương nặng, da ở phần lưng bị vảy ra thành một mảng lớn. Ở bả vai tuy đã lấy ra được viên đạn rồi nhưng vốn bị mất máu. Xương sườn thứ sáu thì bị gãy, ở phần bụng còn bị đâm một dao vào khiến máu tích tụ ở bên trong quá nhiều. Không những thế cậu ta lại còn mất máu ở bên ngoài, chưa tính những vết thương ngoài da..."
Hứa Diệt Triết kể một lượt các vết thương của Lăng Tĩnh Thiên ra thì Lăng Viễn cũng đã đứng không nổi nữa.
Tâm trạng mọi người ai ai cũng căng thẳng, đầy nặng nề theo từng hạt mưa to đang cố trút xuống...
Sáng hôm sau, cuối cùng cơn mưa cũng ngừng. Không khí giống như được tẩy rửa, nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo mùi hương dịu nhẹ của đất đai.
Ánh mặt trời êm ái nhàn nhạt rải vào phòng bệnh. Tia nắng dịu dàng chiếu vào một gương mặt tái nhợt, mặc dù mặt cô gần như không có lấy một giọt máu, nhưng khí chất tươi mát thanh nhã vẫn như trước.
Cánh môi trắng bệch của Lăng Mạt Ân hơi nhút nhích rồi hé mở, phát ra âm thanh thì thào đầy yếu ớt.
"Tĩnh Thiên... Thiên......"
Giọng cô càng ngày càng gấp rút, bỗng dưng cô đột nhiên mở mắt, giống như bị ai đó làm cho hoảng sợ.
"Ân Ân, con tỉnh rồi?"
Mọi người vui mừng chuyển hướng nhìn cô.
Mắt dần thích ứng được luồng sáng trắng xóa, tầm mắt Lăng Mạt Ân dần dần rõ ràng, vội vàng hỏi.
"Tĩnh Thiên anh ấy đâu? Anh ấy sao rồi?"
Ánh mắt mừng rỡ của Lăng Lâm dần dần trở nên ảm đạm,
"Hiện giờ, thằng bé vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại"
"Không được, con muốn gặp anh ấy..."
Tâm tình Lăng Mạt Ân rất kích động, cô giựt xuống ống truyền và kim tiêm.
Muốn bò dậy, nhưng vừa mới chống lên thân thể thì ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới đỉnh đầu. Toàn thân không có lực, cô lập tức lảo đảo ngã xuống.
"Ân Ân, con vừa mới tỉnh dậy, nên tịnh dưỡng thật tốt. Tĩnh Thiên thằng bé nhất định sẽ không sao đâu, con yên tâm đi."
Giọng Lăng Lâm lộ ra vài phần trách cứ.
"Đúng đó chị họ, chị bây giờ phải tịnh dưỡng. Như thế mới mau chống hồi phục và còn chăm sóc anh họ nữa chứ"
Từ Hiểu Nhi vừa đỡ cô lên giường cũng tham gia vào khuyên ngăn.
Sau đó, Lăng Mạt Ân cứ thế ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Từ Hiểu Nhi kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Bệnh tình của Trình Khải ra sao, rồi đến những tên bắt cóc kia đều bị cảnh sát bắt hết.
"Em cũng không nghĩ đến Mục Giai Châu cô ta lại nhảy lầu tự tử..."
"Thôi đi, mọi chuyện qua rồi"
Lăng Lâm tinh tế cắt dừng câu chuyện ở quá khứ.
Hai tháng sau...
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp căn phòng bệnh. Lăng Tĩnh Thiên yên lặng nằm trên giường, trên người anh không còn loại khí chất mạnh bạo khi xưa.
Gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc, giống như một pho tượng điêu khắc, lẳng lặng không nhúc nhích.
Sau cuộc phẫu thuật, dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Kết luận, người sống đời thực vật!
Hứa Diệu Triết nói, anh có thể tỉnh lại vào ngày mai, năm sau. Cũng có thể là mười năm sau nữa, hay hai mươi năm. Hoặc là có thể đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại...
Nhưng cô rất kiên cường, cô tin có một ngày anh sẽ tỉnh lại.
Lăng Mạt Ân xinh đẹp thanh lịch, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhìn người đàn ông đã đi lại bình thường trước mặt mình.
"Hôm nay anh đến tìm em có việc gì thế?"
Chân của Trình Khải đã hồi phục bình thường rồi.
"Anh quyết định ngày mai sẽ đi Mỹ"
Trình Khải mở miệng, vẻ mặt anh ta đầy mờ mịt nhưng giọng nói rất dịu dàng.
"Ngày mai? Sao nhanh thế..."
Trình Khải bật cười nhìn cô.
"Em đấy, em cũng biết anh là người đàn ông không tốt, cũng gây ra bao nhiêu chuyện cho em và anh ta. Thế mà bây giờ em còn ý muốn nếu kéo anh sao?"
"Quá khứ rồi thì em cũng cho nó qua thôi..."
Tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tự tử của Mục Giai Châu.
"Xùy!"
"Hôm đó, anh rốt cuộc cũng chứng kiến được tình yêu của Lăng Tĩnh Thiên dành cho em nhiều như thế nào. Nhưng anh biết, có lẽ phần tình yêu đó có lẽ là sẽ nhiều hơn những gì anh dành cho em..."
Dưới ánh nắng ấm áp, Lăng Mạt Ân ngước nhìn anh ta. Bây giờ cô cảm thấy anh ta rất chính chắn, không còn vẻ công tử lăng nhăng như trước kia nữa.
"Chắc có lẽ kiếp trước em gây nhiều tội quá nên kiếp này mới không thể yêu anh được..."
Trình Khải phì cười lắc đầu, anh ta giơ tay nhéo lấy mũi của Lăng Mạt Ân.
"Có Lăng Tĩnh Thiên thay anh yêu em là được rồi!"
Trình Khải ngồi đó nói với cô rất nhiều, rất nhiều chuyện...
Dưới nụ cười đó của Trình Khải, cô đột nhiên mở miệng nói.
"Trình Khải! Sau này anh nhất định sẽ gặp được người con gái toàn tâm toàn ý mà yêu anh"
"Cảm ơn lời chúc của em"
Anh ta nhìn quanh phòng một vòng, rồi đứng dậy nhìn cô.
"Cũng đã đến lúc anh phải đi rồi..."
Lăng Mạt Ân kinh hoàng hét lên. Cô sửng sốt, vẫn không thể tin được những gì mình vừa thấy...
Mục Giai Châu, cô ta, cô ta thế nhưng lại nhảy lầu tự tử.
Cô và Lăng Tĩnh Thiên vội vàng chạy đến gần, cả người cô căng thẳng mà ngó đầu nhìn xuống bên dưới.
Cũng cùng lúc này, bên ngoài công xưởng, đột nhiên mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa càng ngày càng dày đặc, tí tách. Âm thanh giống như những hạt lệ rơi, va chạm vào tận đáy lòng của cô.
Lăng Mạt Ân thấy được màu máu đỏ tươi, từ khắp người của Mục Giai Châu tràn ra.
Máu đã bị nước mưa pha loãng, dần dần chảy xuôi. Nhuộm đỏ váy áo trắng như tuyết của Mục Giai Châu.
Nó hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác kinh diễm...
"Đừng nhìn nữa..."
Lăng Tĩnh Thiên nhẹ giọng nói ở bên tai của cô, anh đem cô ép vào ngực mình. Không để cho một màn máu đỏ thẩm này lưu vào đáy mắt cô. Hai tay anh đặt sau lưng cô, muốn mang cô rời đi.
"Anh......"
Hạt mưa lạnh như băng tạt vào trên người của Lăng Mạt Ân. Mái tóc dài ướt đẫm dính vào trên lưng cô, không che được thân người đang run rẩy.
Ngay vào lúc này, khi cô đang định nói tiếp thì cả thân thể của Lăng Tĩnh Thiên liền ngã xuống nền đất.
"Tĩnh Thiên..."
Cô ôm chặt lấy khuôn mặt của anh, tay che vết thương ở bả vai, thế nhưng máu vẫn không ngừng ào ào trào ra.
Kèm theo từng giọt mưa cứ rơi xuống, trong nháy mắt, cả người của anh liền bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Anh, anh sẽ không sao, không sao đâu... Anh còn phải chăm sóc em cả đời mà, cho nên anh sẽ không sao đâu mà có đúng không...?"
Lăng Mạt Ân càng không ngừng thì thào nói với anh.
"Ân Ân..."
Lăng Tĩnh Thiên muốn vươn tay lau chùi hết những giọt nước mắt chán ghét trên mặt cô.
"Yên tâm, thân thể anh rất khỏe. Một chút máu này chẳng là gì đâu, em đừng lo..."
Trên gương mặt trắng bệch của anh hiện lên một nụ cươi. Đôi mắt đen không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Ân, sau đó, sau đó đôi mắt phượng ấy dần dần khép chặt lại...
"Tĩnh Thiên... Tĩnh Thiên! Anh... anh mau mở mắt nhìn em đi..."
Trong lúc cô đang kêu gào thì cảnh sát, Tư Hàn Bách và Đông Kỷ Nam cũng chạy lên kịp thời.
"Mau... mau đưa người đến bệnh viện..."
Vừa đến bệnh viện Đa Y.
Ở đó đã có hàng loạt thầy thuốc, bác sĩ và y tá chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng phẫu thuật.
Lăng Mạt Ân nhìn Lăng Tĩnh Thiên và Trình Khải được khẩn cấp đưa vào phòng giải phẩu.
Bàn tay cô đang giữ chặt lấy tay anh, cũng bị ép phải buông lỏng. Lúc này cả người cô đầy mệt mỏi mà khuỵu xuống.
"Không sao chứ?"
Hứa Diệu Triết quan tâm hỏi.
"Nhất định... nhất định phải cứu lấy anh ấy"
"Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu lấy cậu ấy"
Dám làm Lăng Tĩnh Thiên bạn của anh ta bị thương đến như thế này, không cần nói anh ta cũng sẽ cố gắng cứu sống.
Nhưng Lăng Mạt Ân đã sớm không nghe rõ Hứa Diệu Triết nói gì rồi. Cô cảm thấy mình đã chống đỡ đến cực hạn, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể như nhũn ra lập tức ngã xuống.
"Này... này......"
"Mau mau, mau đưa Ân Ân vào cấp cứu"
Đông Kỷ Nam vội vàng đỡ lấy cô rồi nói.
Hứa Diệu Triết nhìn Lăng Mạt Ân, bây giờ anh ta mới thấy được trên đầu cô ươn ướt chút máu, ánh mắt liền căng thẳng....
Một lát sau, người của Lăng gia cũng đã đến, vừa bước vào bệnh viện.
Chạy nhanh về phía phòng giải phẩu, phía trước liền thấy Đông Kỷ Nam đang ngồi ở đó.
"Kỷ Nam..."
"Mọi người đến rồi sao"
Đông Kỷ Nam đứng dậy nhìn Từ Hiểu Nhi.
"Bọn nó... bọn nó đã sao rồi?"
Lăng Viễn cất giọng run run lên hỏi.
"Bọn họ vẫn còn cấp cứu trong đó..."
Vẫn là bệnh viện, mọi người đều tập trung tinh thần. Không gian im lặng mà chờ đợi.
Lúc này, một trong ba phòng cấp cứu mở ra. Đó là phòng của Trình Khải.
Bác sĩ nói, Trình Khải bị trúng đạn ở bắp chân, thương tích khắp người. Nhưng may mắn chỉ là ngoài da, viên đạn cũng đã được lấy ra, hiện tại đã qua phần nguy hiểm rồi.
Lại chờ thêm 1 tiếng đồng hồ, vừa đúng lúc thấy Hứa Diệu Triết đang mặc bộ đồng phục giải phẫu màu xanh nhạt.
Đang đi tới phía này, sắc mặt anh ta đầy nặng nề, thở dài một cái nói với mọi người.
"Ở phía cổ của Lăng Mạt Ân vì bị dao cứa nên khiến cô ấy mất máu dẫn đến kiệt sức. Khắp người còn có những vết thương ngoài da. Phần đầu của cô ấy cũng bị tổn thương, bên tôi mới vừa chụp CT cho cô ấy, tuy chưa đến độ xuất huyết nhưng hiện tại cần phải theo dõi"
Từ Hiểu Nhi tức giận xoay người nói.
"Bọn đáng đáng chết này nhất định phải trả giá mới được"
Lăng Lâm lập tức tiến tới, tỉnh táo trấn định hỏi.
"Vậy còn Tĩnh Thiên thì ra sao rồi?"
Hứa Diệu Triết chậm rãi lắc đầu, anh ta nặng nề thốt ra bốn chữ.
"Không quá lạc quan"
Anh ta nhìn mọi người một cái, trấn định người rồi nói tiếp.
"Sau gáy Lăng Tĩnh Thiên có ngoại thương nặng, da ở phần lưng bị vảy ra thành một mảng lớn. Ở bả vai tuy đã lấy ra được viên đạn rồi nhưng vốn bị mất máu. Xương sườn thứ sáu thì bị gãy, ở phần bụng còn bị đâm một dao vào khiến máu tích tụ ở bên trong quá nhiều. Không những thế cậu ta lại còn mất máu ở bên ngoài, chưa tính những vết thương ngoài da..."
Hứa Diệt Triết kể một lượt các vết thương của Lăng Tĩnh Thiên ra thì Lăng Viễn cũng đã đứng không nổi nữa.
Tâm trạng mọi người ai ai cũng căng thẳng, đầy nặng nề theo từng hạt mưa to đang cố trút xuống...
Sáng hôm sau, cuối cùng cơn mưa cũng ngừng. Không khí giống như được tẩy rửa, nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo mùi hương dịu nhẹ của đất đai.
Ánh mặt trời êm ái nhàn nhạt rải vào phòng bệnh. Tia nắng dịu dàng chiếu vào một gương mặt tái nhợt, mặc dù mặt cô gần như không có lấy một giọt máu, nhưng khí chất tươi mát thanh nhã vẫn như trước.
Cánh môi trắng bệch của Lăng Mạt Ân hơi nhút nhích rồi hé mở, phát ra âm thanh thì thào đầy yếu ớt.
"Tĩnh Thiên... Thiên......"
Giọng cô càng ngày càng gấp rút, bỗng dưng cô đột nhiên mở mắt, giống như bị ai đó làm cho hoảng sợ.
"Ân Ân, con tỉnh rồi?"
Mọi người vui mừng chuyển hướng nhìn cô.
Mắt dần thích ứng được luồng sáng trắng xóa, tầm mắt Lăng Mạt Ân dần dần rõ ràng, vội vàng hỏi.
"Tĩnh Thiên anh ấy đâu? Anh ấy sao rồi?"
Ánh mắt mừng rỡ của Lăng Lâm dần dần trở nên ảm đạm,
"Hiện giờ, thằng bé vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại"
"Không được, con muốn gặp anh ấy..."
Tâm tình Lăng Mạt Ân rất kích động, cô giựt xuống ống truyền và kim tiêm.
Muốn bò dậy, nhưng vừa mới chống lên thân thể thì ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới đỉnh đầu. Toàn thân không có lực, cô lập tức lảo đảo ngã xuống.
"Ân Ân, con vừa mới tỉnh dậy, nên tịnh dưỡng thật tốt. Tĩnh Thiên thằng bé nhất định sẽ không sao đâu, con yên tâm đi."
Giọng Lăng Lâm lộ ra vài phần trách cứ.
"Đúng đó chị họ, chị bây giờ phải tịnh dưỡng. Như thế mới mau chống hồi phục và còn chăm sóc anh họ nữa chứ"
Từ Hiểu Nhi vừa đỡ cô lên giường cũng tham gia vào khuyên ngăn.
Sau đó, Lăng Mạt Ân cứ thế ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Từ Hiểu Nhi kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Bệnh tình của Trình Khải ra sao, rồi đến những tên bắt cóc kia đều bị cảnh sát bắt hết.
"Em cũng không nghĩ đến Mục Giai Châu cô ta lại nhảy lầu tự tử..."
"Thôi đi, mọi chuyện qua rồi"
Lăng Lâm tinh tế cắt dừng câu chuyện ở quá khứ.
Hai tháng sau...
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp căn phòng bệnh. Lăng Tĩnh Thiên yên lặng nằm trên giường, trên người anh không còn loại khí chất mạnh bạo khi xưa.
Gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc, giống như một pho tượng điêu khắc, lẳng lặng không nhúc nhích.
Sau cuộc phẫu thuật, dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Kết luận, người sống đời thực vật!
Hứa Diệu Triết nói, anh có thể tỉnh lại vào ngày mai, năm sau. Cũng có thể là mười năm sau nữa, hay hai mươi năm. Hoặc là có thể đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại...
Nhưng cô rất kiên cường, cô tin có một ngày anh sẽ tỉnh lại.
Lăng Mạt Ân xinh đẹp thanh lịch, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhìn người đàn ông đã đi lại bình thường trước mặt mình.
"Hôm nay anh đến tìm em có việc gì thế?"
Chân của Trình Khải đã hồi phục bình thường rồi.
"Anh quyết định ngày mai sẽ đi Mỹ"
Trình Khải mở miệng, vẻ mặt anh ta đầy mờ mịt nhưng giọng nói rất dịu dàng.
"Ngày mai? Sao nhanh thế..."
Trình Khải bật cười nhìn cô.
"Em đấy, em cũng biết anh là người đàn ông không tốt, cũng gây ra bao nhiêu chuyện cho em và anh ta. Thế mà bây giờ em còn ý muốn nếu kéo anh sao?"
"Quá khứ rồi thì em cũng cho nó qua thôi..."
Tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tự tử của Mục Giai Châu.
"Xùy!"
"Hôm đó, anh rốt cuộc cũng chứng kiến được tình yêu của Lăng Tĩnh Thiên dành cho em nhiều như thế nào. Nhưng anh biết, có lẽ phần tình yêu đó có lẽ là sẽ nhiều hơn những gì anh dành cho em..."
Dưới ánh nắng ấm áp, Lăng Mạt Ân ngước nhìn anh ta. Bây giờ cô cảm thấy anh ta rất chính chắn, không còn vẻ công tử lăng nhăng như trước kia nữa.
"Chắc có lẽ kiếp trước em gây nhiều tội quá nên kiếp này mới không thể yêu anh được..."
Trình Khải phì cười lắc đầu, anh ta giơ tay nhéo lấy mũi của Lăng Mạt Ân.
"Có Lăng Tĩnh Thiên thay anh yêu em là được rồi!"
Trình Khải ngồi đó nói với cô rất nhiều, rất nhiều chuyện...
Dưới nụ cười đó của Trình Khải, cô đột nhiên mở miệng nói.
"Trình Khải! Sau này anh nhất định sẽ gặp được người con gái toàn tâm toàn ý mà yêu anh"
"Cảm ơn lời chúc của em"
Anh ta nhìn quanh phòng một vòng, rồi đứng dậy nhìn cô.
"Cũng đã đến lúc anh phải đi rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.