Chương 2: Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi
Thư Sinh Vấn Lộ
05/10/2024
Trong phòng khách mở toang rèm cửa, vì ánh hoàng hôn, bức tường màu trắng sữa trở nên rực rỡ sắc màu, cô gái đang ngủ trên chiếc ghế sofa ba chỗ duy nhất trong phòng khách, toàn thân như được khoác lên một chiếc áo choàng màu cam đỏ, làn da trắng nõn trở nên đặc biệt tươi tắn.
Cô gái tên là Lương Kiều Đình, năm nay học lớp 8, là thành viên đội điền kinh của trường, thường vừa về đến nhà là cởi luôn đồng phục rồi nằm ngủ trên ghế sofa.
Cô thở đều, hàng mi dày rậm phủ một lớp bóng mờ dưới mí mắt, đôi môi đỏ thắm mềm mại còn kiều diễm hơn cả hoa anh đào, trên gò má thấp thoáng vài nốt tàn nhang nhỏ.
Mặc dù cô đã bật quạt điện nhưng nhiệt độ vào cuối thu ở Đài Loan vẫn oi bức đến mức chỉ cần cử động một chút là toàn thân đổ mồ hôi, cô buộc tóc đuôi ngựa, trên cần cổ trắng ngần có thể thấy những giọt mồ hôi đọng lại.
Ngụy Bá Vân quỳ một gối trước mặt cô, khẽ gọi: Kiều Đình, ăn cơm.
Cha của Kiều Đình qua đời vì tai nạn xe hơi, mẹ cô là nhân viên bán hàng tại quầy chăn ga gối đệm của một cửa hàng bách hóa, thời gian làm việc từ 11 giờ sáng đến 10 giờ tối, vì vậy vào năm Kiều Đình 8 tuổi, mẹ cô đã dùng tiền bảo hiểm của cha cô để mua căn hộ số b6 tầng 6 này, không lâu sau khi quen với nhà họ Ngụy ở đối diện, bữa tối của cô hầu như ngày nào cũng được giải quyết tại nhà họ Ngụy.
Bố mẹ Ngụy đối xử với cô như con đẻ, coi cô như con gái ruột của mình, Ngụy Bá Thiến cũng coi cô như chị gái nhỏ của mình, còn Bá Vân thì...
Thấy Kiều Đình không trả lời, hàng mi dài không chớp, có vẻ như ngủ rất say, anh cúi xuống, hít sâu mùi hương thiếu nữ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ hé mở.
Đôi môi đỏ không đáp lại, anh vô tư đưa lưỡi vẽ theo hình dạng đôi môi đỏ mọng, từ từ vòng một vòng, lần lượt ngậm lấy môi trên và môi dưới vào miệng mút.
Cơ thể nằm nghiêng, vì cánh tay ép chặt, ngực hơi tràn ra khỏi cổ áo, anh kéo cánh tay thon thả đặt lên eo, bàn tay to cách trứ đồng phục, nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực vẫn đang trong thời kỳ phát triển nhưng so với bạn bè thì có thể coi là đầy đặn.
Có thể nói, đôi gò bồng này là do anh xoa bóp mà lớn lên.
Lần đầu tiên anh chạm vào ngực Kiều Đình, nó còn dẹt và không có mỡ, nhờ anh kiên trì xoa bóp gần như mỗi ngày, dần dần có kết quả.
Cô gái tên là Lương Kiều Đình, năm nay học lớp 8, là thành viên đội điền kinh của trường, thường vừa về đến nhà là cởi luôn đồng phục rồi nằm ngủ trên ghế sofa.
Cô thở đều, hàng mi dày rậm phủ một lớp bóng mờ dưới mí mắt, đôi môi đỏ thắm mềm mại còn kiều diễm hơn cả hoa anh đào, trên gò má thấp thoáng vài nốt tàn nhang nhỏ.
Mặc dù cô đã bật quạt điện nhưng nhiệt độ vào cuối thu ở Đài Loan vẫn oi bức đến mức chỉ cần cử động một chút là toàn thân đổ mồ hôi, cô buộc tóc đuôi ngựa, trên cần cổ trắng ngần có thể thấy những giọt mồ hôi đọng lại.
Ngụy Bá Vân quỳ một gối trước mặt cô, khẽ gọi: Kiều Đình, ăn cơm.
Cha của Kiều Đình qua đời vì tai nạn xe hơi, mẹ cô là nhân viên bán hàng tại quầy chăn ga gối đệm của một cửa hàng bách hóa, thời gian làm việc từ 11 giờ sáng đến 10 giờ tối, vì vậy vào năm Kiều Đình 8 tuổi, mẹ cô đã dùng tiền bảo hiểm của cha cô để mua căn hộ số b6 tầng 6 này, không lâu sau khi quen với nhà họ Ngụy ở đối diện, bữa tối của cô hầu như ngày nào cũng được giải quyết tại nhà họ Ngụy.
Bố mẹ Ngụy đối xử với cô như con đẻ, coi cô như con gái ruột của mình, Ngụy Bá Thiến cũng coi cô như chị gái nhỏ của mình, còn Bá Vân thì...
Thấy Kiều Đình không trả lời, hàng mi dài không chớp, có vẻ như ngủ rất say, anh cúi xuống, hít sâu mùi hương thiếu nữ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ hé mở.
Đôi môi đỏ không đáp lại, anh vô tư đưa lưỡi vẽ theo hình dạng đôi môi đỏ mọng, từ từ vòng một vòng, lần lượt ngậm lấy môi trên và môi dưới vào miệng mút.
Cơ thể nằm nghiêng, vì cánh tay ép chặt, ngực hơi tràn ra khỏi cổ áo, anh kéo cánh tay thon thả đặt lên eo, bàn tay to cách trứ đồng phục, nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực vẫn đang trong thời kỳ phát triển nhưng so với bạn bè thì có thể coi là đầy đặn.
Có thể nói, đôi gò bồng này là do anh xoa bóp mà lớn lên.
Lần đầu tiên anh chạm vào ngực Kiều Đình, nó còn dẹt và không có mỡ, nhờ anh kiên trì xoa bóp gần như mỗi ngày, dần dần có kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.