Chương 13:
Đồ Dạng Tiên Sâm
20/06/2023
Lúc này mẹ của Chúc Thanh Oánh đi tới, bà ấy vừa buồn cười vừa bất lực nói: "Trước khi khai giảng, ngày nào Chúc Thanh Oánh cũng nói muốn được học cùng lớp với Tiểu Trúc, ăn cơm cũng nói, đi ngủ cũng nói, đến lúc đi tắm vẫn còn nói."
Tống Yên Bình nói: "Con tôi ở nhà cũng vậy."
Sau khi bình tĩnh lại, Chúc Thanh Oánh mới nhìn cậu bé đi cùng Tuyết Trúc.
"Anh ấy tên là Mạnh Dữ Ninh." Tuyết Trúc giới thiệu cho bạn thân: "Anh ấy là cháu của ông cụ Mạnh, anh ấy đã chuyển đến đối diện nhà tớ vào kỳ nghỉ hè."
Trong cặp sách của Tuyết Trúc lúc nào cũng có kẹo, mỗi lần đưa cho Chúc Thanh Oánh cô sẽ nói rằng đó là của ông cụ Mạnh cạnh nhà cho, vì vậy Chúc Thanh Oánh biết ông cụ Mạnh là ai.
Chúc Thanh Oánh nhớ tới những viên kẹo mà trước đây Tuyết Trúc đã cho mình thì hỏi nhỏ: "Vậy người anh này cũng mua kẹo cho cậu à?"
Tuyết Trúc thở dài, nhếch môi lên cho Chúc Thanh Oánh xem và nói với vẻ khổ sở: "Tớ bị gãy một cái răng, sẽ không được ăn kẹo cho đến khi chiếc răng mới mọc ra."
Chu Thanh Oánh bỏ qua chuyện quan trọng này, vui vẻ nói: "Nếu như cậu không ăn được thì có thể đưa hết cho tớ."
Tuyết trúc: "...?"
***
Trên đường về nhà sau khi nhập học xong, Tuyết Trúc liên tục mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
Ai cũng có thể thấy là cô đang không vui, bố mẹ không đếm xỉa đến cô, họ nghĩ rằng cô lại đang hờn dỗi vì một chuyện vặt vãnh nào đó.
Chỉ có Mạnh Dữ Ninh nắm lấy tay cô hỏi: "Em sao thế?"
Tuyết Trúc nhìn Mạnh Dữ Ninh, vừa định mở miệng kể lể nỗi tủi thân của mình thì lại bị bố mẹ dội một gáo nước lạnh vào đầu.
"Ninh Ninh, cháu không cần quan tâm đến nó, cứ ba ngày lại có hai lần như vậy, lát nữa sẽ hết thôi mà."
Một lời ác ý lạnh lùng, vì thế mà Tuyết Trúc lại càng trở nên tức giận và buồn bã.
Khi về đến nhà, Tuyết Trúc không nói gì mà chạy thẳng về phòng mình, đóng cửa thật mạnh để giải tỏa cơn tức giận, ước gì cả thế giới đều biết rằng mình đang giận.
Bố mẹ Tuyết Trúc giữ Mạnh Dữ Ninh ở lại ăn cơm nhân tiện bảo cậu gọi bố cậu dậy ăn cùng.
Ông Mạnh vẫn đang ngủ, khi con trai đến gọi mới giật mình thức giấc: "Đã trưa rồi à?"
Sửa soạn xong xuôi, hai bố con ngồi chờ nhà hàng xóm dọn cơm, ông Mạnh liếc nhìn phòng khách, thuận miệng hỏi: "Sao không thấy Tiểu Trúc đâu, nó ra ngoài chơi rồi à?"
Tống Yên Bình chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt: "Nó đang giận."
"Giận cái gì vậy?"
"Không biết nữa." Tống Yên Bình nói: "Trẻ con mà, khi nào muốn ra thì ra."
Ông Mạnh thấy áy náy khi dẫn con trai đến ăn cơm chực nên đã bảo Mạnh Dữ Ninh: "Con đi dỗ em đi."
Tống Yên Bình thấy không cần thiết nên xua tay nói: "Không cần làm phiền Mạnh Dữ Ninh đâu, đừng nuông chiều nó, khi nào đói nó sẽ tự ra ăn."
Bùi Liên Dịch đang bê đồ ăn từ phòng bếp ra nghe vậy thì đứng hình: "Không phải anh nói em đâu, nhưng em làm mẹ mà lạnh lùng quá rồi đấy."
Tống Yên Bình liếc mắt nhìn chồng nói: "Còn anh làm bố thì không lạnh lùng. Con gái muốn mua đồ chơi tốn cả trăm đồng anh cũng mua cho, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu, em xem đến lúc nó muốn mua những thứ đắt tiền hơn thì anh sẽ làm thế nào."
Bùi Liên Dịch bất lực: "Nếu anh không mua cho nó thì nó sẽ nằm lăn lộn trên sàn ăn vạ, người đi đường nhìn vào làm anh cảm thấy xấu hổ."
Tống Yên Bình nói: "Nó muốn lăn lộn trên đất thì cứ để cho nó lăn, anh cứ đi thẳng, nó mà thấy anh đi thì sẽ phải bò dậy."
"Vậy nếu như nó không dậy thì làm thế nào? Anh cứ để mặc nó ở đó sao?"
"Không đâu." Tống Yên Bình nói một cách chắc chắn: "Con gái của anh rất thông minh."
Hai vợ chồng bất đồng trong cách giáo dục con cái, một khi đã cãi nhau thì sẽ không dừng lại, một vị quan thanh liêm cũng khó quản việc nhà, ông Mạnh là một người thô lỗ nên cũng không biết can thiệp thế nào, chỉ đành nói với con trai: "Con đi dỗ em con ra ăn cơm đi."
Mạnh Dữ Ninh đứng dậy và rời khỏi thế giới rắc rối của người lớn.
Cậu gõ cửa phòng Tuyết Trúc, không thấy trả lời, Mạnh Dữ Ninh lại thử vặn nắm cửa và phát hiện hóa ra cửa không hề khóa.
Cánh cửa hơi mở ra, Mạnh Dữ Ninh không bước vào mà đứng ở cửa gọi cô: "Tiểu Trúc."
"Dạ." Người bên trong ậm ừ đáp lại.
"Anh vào nhé."
"Vâng."
Mạnh Dữ Ninh đẩy cửa bước vào, Tuyết Trúc đang nằm trên giường, hai tay ôm búp bê chơi đùa, thấy cậu đi vào cô cũng không có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục tự chơi.
Cậu dựa vào thành giường cúi người hỏi cô: "Sao em vẫn giận thế?"
Tuyết Trúc bĩu môi: "Em không giận anh."
"Vậy em giận ai?"
"Chúc Thanh Oánh." Cô thậm chí còn không gọi biệt danh của bạn thân nữa, chứng tỏ cô đã tức giận biết nhường nào, cô nói: "Cậu ấy không có lương tâm, em muốn cắt đứt quan hệ với cậu ấy."
Tống Yên Bình nói: "Con tôi ở nhà cũng vậy."
Sau khi bình tĩnh lại, Chúc Thanh Oánh mới nhìn cậu bé đi cùng Tuyết Trúc.
"Anh ấy tên là Mạnh Dữ Ninh." Tuyết Trúc giới thiệu cho bạn thân: "Anh ấy là cháu của ông cụ Mạnh, anh ấy đã chuyển đến đối diện nhà tớ vào kỳ nghỉ hè."
Trong cặp sách của Tuyết Trúc lúc nào cũng có kẹo, mỗi lần đưa cho Chúc Thanh Oánh cô sẽ nói rằng đó là của ông cụ Mạnh cạnh nhà cho, vì vậy Chúc Thanh Oánh biết ông cụ Mạnh là ai.
Chúc Thanh Oánh nhớ tới những viên kẹo mà trước đây Tuyết Trúc đã cho mình thì hỏi nhỏ: "Vậy người anh này cũng mua kẹo cho cậu à?"
Tuyết Trúc thở dài, nhếch môi lên cho Chúc Thanh Oánh xem và nói với vẻ khổ sở: "Tớ bị gãy một cái răng, sẽ không được ăn kẹo cho đến khi chiếc răng mới mọc ra."
Chu Thanh Oánh bỏ qua chuyện quan trọng này, vui vẻ nói: "Nếu như cậu không ăn được thì có thể đưa hết cho tớ."
Tuyết trúc: "...?"
***
Trên đường về nhà sau khi nhập học xong, Tuyết Trúc liên tục mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
Ai cũng có thể thấy là cô đang không vui, bố mẹ không đếm xỉa đến cô, họ nghĩ rằng cô lại đang hờn dỗi vì một chuyện vặt vãnh nào đó.
Chỉ có Mạnh Dữ Ninh nắm lấy tay cô hỏi: "Em sao thế?"
Tuyết Trúc nhìn Mạnh Dữ Ninh, vừa định mở miệng kể lể nỗi tủi thân của mình thì lại bị bố mẹ dội một gáo nước lạnh vào đầu.
"Ninh Ninh, cháu không cần quan tâm đến nó, cứ ba ngày lại có hai lần như vậy, lát nữa sẽ hết thôi mà."
Một lời ác ý lạnh lùng, vì thế mà Tuyết Trúc lại càng trở nên tức giận và buồn bã.
Khi về đến nhà, Tuyết Trúc không nói gì mà chạy thẳng về phòng mình, đóng cửa thật mạnh để giải tỏa cơn tức giận, ước gì cả thế giới đều biết rằng mình đang giận.
Bố mẹ Tuyết Trúc giữ Mạnh Dữ Ninh ở lại ăn cơm nhân tiện bảo cậu gọi bố cậu dậy ăn cùng.
Ông Mạnh vẫn đang ngủ, khi con trai đến gọi mới giật mình thức giấc: "Đã trưa rồi à?"
Sửa soạn xong xuôi, hai bố con ngồi chờ nhà hàng xóm dọn cơm, ông Mạnh liếc nhìn phòng khách, thuận miệng hỏi: "Sao không thấy Tiểu Trúc đâu, nó ra ngoài chơi rồi à?"
Tống Yên Bình chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt: "Nó đang giận."
"Giận cái gì vậy?"
"Không biết nữa." Tống Yên Bình nói: "Trẻ con mà, khi nào muốn ra thì ra."
Ông Mạnh thấy áy náy khi dẫn con trai đến ăn cơm chực nên đã bảo Mạnh Dữ Ninh: "Con đi dỗ em đi."
Tống Yên Bình thấy không cần thiết nên xua tay nói: "Không cần làm phiền Mạnh Dữ Ninh đâu, đừng nuông chiều nó, khi nào đói nó sẽ tự ra ăn."
Bùi Liên Dịch đang bê đồ ăn từ phòng bếp ra nghe vậy thì đứng hình: "Không phải anh nói em đâu, nhưng em làm mẹ mà lạnh lùng quá rồi đấy."
Tống Yên Bình liếc mắt nhìn chồng nói: "Còn anh làm bố thì không lạnh lùng. Con gái muốn mua đồ chơi tốn cả trăm đồng anh cũng mua cho, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu, em xem đến lúc nó muốn mua những thứ đắt tiền hơn thì anh sẽ làm thế nào."
Bùi Liên Dịch bất lực: "Nếu anh không mua cho nó thì nó sẽ nằm lăn lộn trên sàn ăn vạ, người đi đường nhìn vào làm anh cảm thấy xấu hổ."
Tống Yên Bình nói: "Nó muốn lăn lộn trên đất thì cứ để cho nó lăn, anh cứ đi thẳng, nó mà thấy anh đi thì sẽ phải bò dậy."
"Vậy nếu như nó không dậy thì làm thế nào? Anh cứ để mặc nó ở đó sao?"
"Không đâu." Tống Yên Bình nói một cách chắc chắn: "Con gái của anh rất thông minh."
Hai vợ chồng bất đồng trong cách giáo dục con cái, một khi đã cãi nhau thì sẽ không dừng lại, một vị quan thanh liêm cũng khó quản việc nhà, ông Mạnh là một người thô lỗ nên cũng không biết can thiệp thế nào, chỉ đành nói với con trai: "Con đi dỗ em con ra ăn cơm đi."
Mạnh Dữ Ninh đứng dậy và rời khỏi thế giới rắc rối của người lớn.
Cậu gõ cửa phòng Tuyết Trúc, không thấy trả lời, Mạnh Dữ Ninh lại thử vặn nắm cửa và phát hiện hóa ra cửa không hề khóa.
Cánh cửa hơi mở ra, Mạnh Dữ Ninh không bước vào mà đứng ở cửa gọi cô: "Tiểu Trúc."
"Dạ." Người bên trong ậm ừ đáp lại.
"Anh vào nhé."
"Vâng."
Mạnh Dữ Ninh đẩy cửa bước vào, Tuyết Trúc đang nằm trên giường, hai tay ôm búp bê chơi đùa, thấy cậu đi vào cô cũng không có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục tự chơi.
Cậu dựa vào thành giường cúi người hỏi cô: "Sao em vẫn giận thế?"
Tuyết Trúc bĩu môi: "Em không giận anh."
"Vậy em giận ai?"
"Chúc Thanh Oánh." Cô thậm chí còn không gọi biệt danh của bạn thân nữa, chứng tỏ cô đã tức giận biết nhường nào, cô nói: "Cậu ấy không có lương tâm, em muốn cắt đứt quan hệ với cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.