Chương 14:
Đồ Dạng Tiên Sâm
19/06/2023
Rõ ràng lúc nãy gặp nhau ở trường hai người còn rất thân thiết như người một nhà, sao lại muốn cắt đứt nhanh như vậy.
Mạnh Dữ Ninh cau mày, không hiểu lắm.
Nhưng cậu vẫn hỏi tiếp: "Sao em ấy lại không có lương tâm?"
Được hỏi đến điểm mấu chốt, Tuyết Trúc lập tức ngồi thẳng dậy và diễn tả lại cảnh tượng một cách sống động cho Mạnh Dữ Ninh, đồng thời chỉ vào chiếc răng bị gãy của mình và nói: "Cậu ấy không bị gãy răng thì hay lắm sao? Cậu ấy lại còn muốn em cho kẹo nữa, hừ, cho dù em không bị gãy răng thì em cũng nhất định không cho cậu ấy ăn nữa, ngày mai đến trường em sẽ cắt đứt quan hệ với cậu ấy."
Cơn giận của đứa trẻ đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi trút giận, Tuyết Trúc đã bình tĩnh lại và không còn tức giận nữa.
Cô suy nghĩ một chút và quyết định không cắt đứt quan hệ với Chúc Thanh Oánh nữa, bởi vì hiện giờ trong lớp cô chỉ biết mỗi Chúc Thanh Oánh. Nếu như cô cắt đứt quan hệ với Chúc Thanh Oánh thì sẽ không có ai chơi cùng.
Mạnh Dữ Ninh im lặng nghe em gái trút bầu tâm sự xong, sau đó dắt cô xuống giường và ra ngoài ăn cơm.
Bố mẹ Tuyết Trúc đã ngừng cãi nhau từ lâu, giục bọn họ nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Bùi Liên Dịch vô tình hỏi đến chuyện cơm nước của Mạnh Dữ Ninh khi đi học sau này.
Bố cậu phải làm luân phiên ca sáng ca tối, cậu có thể ăn bữa trưa ở trường nhưng ăn bữa tối ở đâu lại là một vấn đề.
Ông Mạnh cũng không coi trọng vấn đề này: "Cứ cho nó tiền ra ngoài ăn cơm hộp là được."
"Ăn cơm hộp sao được, đồ ăn bên ngoài toàn dầu mỡ, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe." Tống Yên Bình cau mày nói.
Bùi Liên Dịch nói: "Nếu không thì như thế này đi, sau này buổi tối Ninh Ninh ăn cơm ở nhà tôi."
Ông Mạnh lắc đầu từ chối: "Không được, hiện giờ nó cũng không còn trẻ con cần phải bón cho ăn nữa, đã học cấp hai rồi, đến bữa ăn cũng phải có người lo cho sao."
Nói qua nói lại mấy câu, cuối cùng ông Mạnh đề nghị hàng tháng sẽ gửi tiền ăn cho nhà Tuyết Trúc nhưng Bùi Liên Dịch nói không cần, ông Mạnh kiên quyết bảo không thể để cho Mạnh Ninh ăn cơm miễn phí ở nhà Bùi Liên Dịch được. Bùi Liên Dịch lại nói họ đều là hàng xóm với nhau nên không cần khách sáo.
"Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng." Ông Mạnh kiên quyết: "Nhất định phải trả tiền ăn."
Vợ chồng Bùi Liên Dịch nhìn nhau, biết rằng đây là giới hạn của ông Mạnh nên đành phải thỏa hiệp.
Sự chú ý của Tuyết Trúc hoàn toàn nằm ở cái ti vi, cô tự động bỏ ngoài tai những lời của người lớn. Người lớn nói rất nhiều nhưng kết quả chỉ đơn giản là sau này anh Ninh Ninh sẽ ăn tối ở nhà cô.
"Ăn đi, ăn đi." Tống Yên Bình gõ đũa vào bát của con gái: "Nếu con còn mải xem ti vi mà không chịu ăn cơm nữa thì mẹ sẽ tắt ti vi đi, con có tin không?"
Tuyết Trúc cúi đầu vội vàng ăn mấy miếng cơm.
Bùi Liên Dịch nhìn ti vi và cũng cảm thấy kỳ lạ: "Con đã xem Tây Du Ký cả mùa hè rồi mà vẫn chưa xem hết à?"
Tuyết Trúc nói: "Chín chín tám mốt kiếp nạn mà bố, sao con có thể xem nhanh như vậy được ạ?"
Bùi Liên Dịch nói: "Chỉ có hơn hai mươi tập, cộng thêm cả phần tiếp theo, cũng chỉ có hơn bốn mươi tập."
"Sao có thể như vậy chứ?" Tuyết Trúc phản bác: "Có tám mươi mốt kiếp nạn thì ít nhất phải có tám mươi mốt tập. Hơn nữa tập đầu Tôn Ngộ Không mới nứt từ trong đá ra còn chưa đi thỉnh kinh kìa.”
Bùi Liên Dịch câm nín, không biết phải giải thích như thế nào.
Tống Yên Bình và ông Mạnh đều không tham gia vào cuộc tranh luận nhàm chán này, so đo với bọn trẻ con làm gì, cô nói là tám mốt tập thì cứ cho là tám mốt tập đi.
Tuyết Trúc lại hỏi Mạnh Dữ Ninh, hi vọng có thể tìm được sự ủng hộ từ phía cậu: "Anh Ninh Ninh, anh nói xem Tây Du Ký có bao nhiêu tập?"
Mạnh Dữ Ninh nhăn mặt, cảm thấy nghi ngờ và nói một câu không hề liên quan: "Anh thấy hình như tập này Đường Tăng không giống mấy tập trước."
"Hả?"
Tuyết Trúc nhìn Đường Tăng đang niệm kim cô trên ti vi, tập này Tôn Ngộ Không thật đáng thương, hắn biết Bạch Cốt Tinh rõ ràng là kẻ xấu, nhưng Đường Tăng lại không tin tời Tôn Ngộ Không, còn đuổi hắn đi nữa.
Tập này là tập cô ghét xem nhất, quá ngược tâm. Trước đây, mỗi lần đài truyền hình chiếu đến tập này cô đều bỏ qua, nhưng hiện giờ kênh khác cũng không có phim gì hay nên cô đành miễng cưỡng xem tạm.
Nhìn Tôn Ngộ Không bị sư phụ đuổi đi, cô thấy như là chính mình bị đuổi đi vậy.
Cô thực sự rất ghét Đường Tăng ở tập này.
Cô không muốn xem nữa.
"Có khác gì đâu." Cô bĩu môi cười khẩy.
Không phải tập nào Đường Tăng cũng mặc áo cà sa đỏ, cưỡi Bạch Long Mã sao?
Mạnh Dữ Ninh cau mày, không hiểu lắm.
Nhưng cậu vẫn hỏi tiếp: "Sao em ấy lại không có lương tâm?"
Được hỏi đến điểm mấu chốt, Tuyết Trúc lập tức ngồi thẳng dậy và diễn tả lại cảnh tượng một cách sống động cho Mạnh Dữ Ninh, đồng thời chỉ vào chiếc răng bị gãy của mình và nói: "Cậu ấy không bị gãy răng thì hay lắm sao? Cậu ấy lại còn muốn em cho kẹo nữa, hừ, cho dù em không bị gãy răng thì em cũng nhất định không cho cậu ấy ăn nữa, ngày mai đến trường em sẽ cắt đứt quan hệ với cậu ấy."
Cơn giận của đứa trẻ đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi trút giận, Tuyết Trúc đã bình tĩnh lại và không còn tức giận nữa.
Cô suy nghĩ một chút và quyết định không cắt đứt quan hệ với Chúc Thanh Oánh nữa, bởi vì hiện giờ trong lớp cô chỉ biết mỗi Chúc Thanh Oánh. Nếu như cô cắt đứt quan hệ với Chúc Thanh Oánh thì sẽ không có ai chơi cùng.
Mạnh Dữ Ninh im lặng nghe em gái trút bầu tâm sự xong, sau đó dắt cô xuống giường và ra ngoài ăn cơm.
Bố mẹ Tuyết Trúc đã ngừng cãi nhau từ lâu, giục bọn họ nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Bùi Liên Dịch vô tình hỏi đến chuyện cơm nước của Mạnh Dữ Ninh khi đi học sau này.
Bố cậu phải làm luân phiên ca sáng ca tối, cậu có thể ăn bữa trưa ở trường nhưng ăn bữa tối ở đâu lại là một vấn đề.
Ông Mạnh cũng không coi trọng vấn đề này: "Cứ cho nó tiền ra ngoài ăn cơm hộp là được."
"Ăn cơm hộp sao được, đồ ăn bên ngoài toàn dầu mỡ, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe." Tống Yên Bình cau mày nói.
Bùi Liên Dịch nói: "Nếu không thì như thế này đi, sau này buổi tối Ninh Ninh ăn cơm ở nhà tôi."
Ông Mạnh lắc đầu từ chối: "Không được, hiện giờ nó cũng không còn trẻ con cần phải bón cho ăn nữa, đã học cấp hai rồi, đến bữa ăn cũng phải có người lo cho sao."
Nói qua nói lại mấy câu, cuối cùng ông Mạnh đề nghị hàng tháng sẽ gửi tiền ăn cho nhà Tuyết Trúc nhưng Bùi Liên Dịch nói không cần, ông Mạnh kiên quyết bảo không thể để cho Mạnh Ninh ăn cơm miễn phí ở nhà Bùi Liên Dịch được. Bùi Liên Dịch lại nói họ đều là hàng xóm với nhau nên không cần khách sáo.
"Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng." Ông Mạnh kiên quyết: "Nhất định phải trả tiền ăn."
Vợ chồng Bùi Liên Dịch nhìn nhau, biết rằng đây là giới hạn của ông Mạnh nên đành phải thỏa hiệp.
Sự chú ý của Tuyết Trúc hoàn toàn nằm ở cái ti vi, cô tự động bỏ ngoài tai những lời của người lớn. Người lớn nói rất nhiều nhưng kết quả chỉ đơn giản là sau này anh Ninh Ninh sẽ ăn tối ở nhà cô.
"Ăn đi, ăn đi." Tống Yên Bình gõ đũa vào bát của con gái: "Nếu con còn mải xem ti vi mà không chịu ăn cơm nữa thì mẹ sẽ tắt ti vi đi, con có tin không?"
Tuyết Trúc cúi đầu vội vàng ăn mấy miếng cơm.
Bùi Liên Dịch nhìn ti vi và cũng cảm thấy kỳ lạ: "Con đã xem Tây Du Ký cả mùa hè rồi mà vẫn chưa xem hết à?"
Tuyết Trúc nói: "Chín chín tám mốt kiếp nạn mà bố, sao con có thể xem nhanh như vậy được ạ?"
Bùi Liên Dịch nói: "Chỉ có hơn hai mươi tập, cộng thêm cả phần tiếp theo, cũng chỉ có hơn bốn mươi tập."
"Sao có thể như vậy chứ?" Tuyết Trúc phản bác: "Có tám mươi mốt kiếp nạn thì ít nhất phải có tám mươi mốt tập. Hơn nữa tập đầu Tôn Ngộ Không mới nứt từ trong đá ra còn chưa đi thỉnh kinh kìa.”
Bùi Liên Dịch câm nín, không biết phải giải thích như thế nào.
Tống Yên Bình và ông Mạnh đều không tham gia vào cuộc tranh luận nhàm chán này, so đo với bọn trẻ con làm gì, cô nói là tám mốt tập thì cứ cho là tám mốt tập đi.
Tuyết Trúc lại hỏi Mạnh Dữ Ninh, hi vọng có thể tìm được sự ủng hộ từ phía cậu: "Anh Ninh Ninh, anh nói xem Tây Du Ký có bao nhiêu tập?"
Mạnh Dữ Ninh nhăn mặt, cảm thấy nghi ngờ và nói một câu không hề liên quan: "Anh thấy hình như tập này Đường Tăng không giống mấy tập trước."
"Hả?"
Tuyết Trúc nhìn Đường Tăng đang niệm kim cô trên ti vi, tập này Tôn Ngộ Không thật đáng thương, hắn biết Bạch Cốt Tinh rõ ràng là kẻ xấu, nhưng Đường Tăng lại không tin tời Tôn Ngộ Không, còn đuổi hắn đi nữa.
Tập này là tập cô ghét xem nhất, quá ngược tâm. Trước đây, mỗi lần đài truyền hình chiếu đến tập này cô đều bỏ qua, nhưng hiện giờ kênh khác cũng không có phim gì hay nên cô đành miễng cưỡng xem tạm.
Nhìn Tôn Ngộ Không bị sư phụ đuổi đi, cô thấy như là chính mình bị đuổi đi vậy.
Cô thực sự rất ghét Đường Tăng ở tập này.
Cô không muốn xem nữa.
"Có khác gì đâu." Cô bĩu môi cười khẩy.
Không phải tập nào Đường Tăng cũng mặc áo cà sa đỏ, cưỡi Bạch Long Mã sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.