Chương 15:
Đồ Dạng Tiên Sâm
19/06/2023
TÁM TUỔI
Cuối cùng Tuyết Trúc cũng không thể cắt đứt quan hệ với Chúc Thanh Oánh.
Bởi vì qua mấy ngày sau, Chúc Thanh Oánh cũng bị gãy răng, hai đứa trẻ bị gãy răng chỉ có thể giàn dụa nước mắt, bây giờ thì không ai có thể ăn kẹo.
Chuyện bữa tối của Mạnh Dữ Ninh đã được giải quyết.
Khi hoàng hôn buông xuống, chủ cửa hàng buôn bán nhỏ bên đường dọn hàng và trở về nhà trong ánh hoàng hôn, hoàng hôn dịu nhẹ chiếu vào nhà qua những ô cửa nhôm kính xanh kiểu cũ, người ta vẫn đang sử dụng những chiếc quạt thông gió kiểu cũ nhất, đến giờ cơm, khói bếp bay ra qua cửa sổ, đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi cơm của các nhà.
Ngay cả khi cậu thỉnh thoảng bỏ lỡ bữa tối nhà hàng xóm vì quá nhiều bài tập về nhà, Tuyết Trúc cũng sẽ đúng giờ gõ cửa nhà cậu, nhắc nhở cậu: "Anh ơi, sang đây ăn cơm!"
Ngày qua ngày như vậy. Giọng nói ngọt ngào như sữa của cô đã trở thành chiếc đồng hồ báo thức trong tiềm thức của Mạnh Dữ Ninh.
Đến học kỳ sau lớp hai, lúc nghỉ hè Tuyết Trúc lại đến nhà ông nội ở quê chơi.
Công việc gọi Mạnh Dữ Ninh sang ăn cơm tối mỗi ngày mới tạm thời do Tống Yên Bình đảm nhận.
Lúc ăn cơm, không ai ầm ĩ đòi xem phim hoạt hình, nên Bùi Liên Dịch thảnh thơi xem tin tức địa phương.
Chiếc bàn bốn cạnh thiếu vắng một bóng người, không khí bữa cơm trở nên yên tĩnh, Tống Yên Bình gắp một miếng đùi gà cho Mạnh Dữ Ninh, cậu muốn gắp đùi gà sang cho em gái theo bản năng, nhưng lại nhận ra được em gái không có ở nhà.
“Nhân lúc Tiểu Trúc không ở nhà thì cháu ăn đùi gà đi.” Tống Yên Bình trêu ghẹo: "Lúc nó ở đây thì cháu không ăn được đâu."
Mạnh Dữ Ninh cắn một miếng đùi gà, thịt gà rất mềm, không hề có xương, có thể cảm nhận được vị nước canh.
"Đây là gà mái bà nội Tiểu Trúc tự tay nuôi, có giá trị dinh dưỡng rất cao." Bùi Liên Dịch nói: "Nếu cháu thích ăn thì chú sẽ bảo bà nội Tiểu Trúc mang một con tới."
Mạnh Dữ Ninh chớp chớp mắt, mím môi hỏi: "Vậy Tiểu Trúc có đi cùng bà nội không?"
Hai vợ chồng đều sững sờ.
Họ đang nói về gà mái mà, tại sao lại liên quan đến Tuyết Trúc.
Tống Yên Bình hỏi: "Có phải em gái không ở nhà nên cháu cảm thấy chán không?"
Cậu bé rụt rè nói: “Hơi hơi ạ."
"Nhóc con Bùi Tuyết Trúc này, bình thường ở nhà lúc nào cũng ồn ào, làm chú ù hết cả tai, bây giờ không ở nhà thì lại thấy không quen." Bùi Liên Dịch nhún vai nói: "Chơi ở nhà ông nội vui như vậy sao? Nghỉ hè năm nào nó cũng ầm ĩ muốn đi chơi."
"Ông nội rất quý nó." Tống Yên Bình không hề ngạc nhiên: "Tiểu Trúc muốn trăng trên trời, nếu không phải ông nội nó lớn tuổi, đi đứng không tiện thì cũng không có chuyện của Armstrong đâu."
Lời này đúng là khoa trương, nhưng không hiểu sao lại gợi lên cảm giác ghen tị trong lòng Bùi Liên Dịch: “Khi chú còn nhỏ, ông nội nó rất nghiêm khắc với chú, những đứa trẻ khác ngày nào cũng chơi bên ngoài, trong khi ngày nào ông cũng bắt chú viết chữ to ở nhà."
Tống Yên Bình cười ha hả, lại hỏi Mạnh Dữ Ninh: "Có phải ông nội Ninh Ninh rất nghiêm khắc với bố cháu không?"
Ông nội Mạnh và ông nội Tuyết Trúc là đồng nghiệp cũ, trước khi về hưu họ đều là giáo viên ngữ văn, có lẽ họ đối xử với con cái cũng rất nghiêm khắc.
Mạnh Dữ Ninh lắc đầu: "Cháu không biết."
Tống Yên Bình: "Hả?"
"Bố cháu chưa từng nói với cháu." Mạnh Dữ Ninh nói: "Chỉ đến dịp Tết bố cháu mới gọi điện thoại cho ông nội.”
Tống Yên Bình thấy đã hỏi đến một chuyện không hay nên vội vàng nói sang chuyện khác.
Ăn cơm tối xong, Mạnh Dữ Ninh trở về nhà mình, lại bất ngờ phát hiện bố mình đang ở nhà.
Ông Mạnh đang ngồi trên sofa xem ti vi, thấy cậu trở về thì ngước mắt nhìn con trai: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ." Mạnh Dữ Ninh hỏi: "Hôm nay bố không phải làm ca tối ạ?"
"Bố về lấy chút đồ, lát nữa sẽ đi."
Mạnh Dữ Ninh không hỏi nhiều nữa, im lặng trở về phòng.
Mười mấy phút sau cửa phòng được mở ra, ông Mạnh đứng ở cửa nói: "Bố đi đây."
Lúc đó Mạnh Dữ Ninh đang suy nghĩ về đề mở rộng toán học trong sách luyện tập hè, ông Mạnh thấy con trai không lên tiếng, nhíu mày đi tới hỏi: "Bố nói chuyện với con mà sao con không đáp?"
Lúc này Mạnh Dữ Ninh mới lấy lại tinh thần, chỉ vào bài tập bằng bút chỉ: "Con đang nghĩ."
Ông Mạnh tiện thể nhìn lại: "Đề gì?"
Ông ấy đọc không hiểu đề toán lớp bảy.
Người đàn ông hơi xấu hổ.
"Không biết làm thì sang nhà bên hỏi chú Bùi." Ông Mạnh nói: "Chú Bùi của con từng học đại học, chắc chắn sẽ giải được đề cấp hai."
Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Vâng."
"Bố đi đây, con làm xong bài tập thì đi ngủ sớm một chút."
Cánh cửa được mở ra và lại đóng lại, bố đã rời đi.
Cuối cùng Tuyết Trúc cũng không thể cắt đứt quan hệ với Chúc Thanh Oánh.
Bởi vì qua mấy ngày sau, Chúc Thanh Oánh cũng bị gãy răng, hai đứa trẻ bị gãy răng chỉ có thể giàn dụa nước mắt, bây giờ thì không ai có thể ăn kẹo.
Chuyện bữa tối của Mạnh Dữ Ninh đã được giải quyết.
Khi hoàng hôn buông xuống, chủ cửa hàng buôn bán nhỏ bên đường dọn hàng và trở về nhà trong ánh hoàng hôn, hoàng hôn dịu nhẹ chiếu vào nhà qua những ô cửa nhôm kính xanh kiểu cũ, người ta vẫn đang sử dụng những chiếc quạt thông gió kiểu cũ nhất, đến giờ cơm, khói bếp bay ra qua cửa sổ, đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi cơm của các nhà.
Ngay cả khi cậu thỉnh thoảng bỏ lỡ bữa tối nhà hàng xóm vì quá nhiều bài tập về nhà, Tuyết Trúc cũng sẽ đúng giờ gõ cửa nhà cậu, nhắc nhở cậu: "Anh ơi, sang đây ăn cơm!"
Ngày qua ngày như vậy. Giọng nói ngọt ngào như sữa của cô đã trở thành chiếc đồng hồ báo thức trong tiềm thức của Mạnh Dữ Ninh.
Đến học kỳ sau lớp hai, lúc nghỉ hè Tuyết Trúc lại đến nhà ông nội ở quê chơi.
Công việc gọi Mạnh Dữ Ninh sang ăn cơm tối mỗi ngày mới tạm thời do Tống Yên Bình đảm nhận.
Lúc ăn cơm, không ai ầm ĩ đòi xem phim hoạt hình, nên Bùi Liên Dịch thảnh thơi xem tin tức địa phương.
Chiếc bàn bốn cạnh thiếu vắng một bóng người, không khí bữa cơm trở nên yên tĩnh, Tống Yên Bình gắp một miếng đùi gà cho Mạnh Dữ Ninh, cậu muốn gắp đùi gà sang cho em gái theo bản năng, nhưng lại nhận ra được em gái không có ở nhà.
“Nhân lúc Tiểu Trúc không ở nhà thì cháu ăn đùi gà đi.” Tống Yên Bình trêu ghẹo: "Lúc nó ở đây thì cháu không ăn được đâu."
Mạnh Dữ Ninh cắn một miếng đùi gà, thịt gà rất mềm, không hề có xương, có thể cảm nhận được vị nước canh.
"Đây là gà mái bà nội Tiểu Trúc tự tay nuôi, có giá trị dinh dưỡng rất cao." Bùi Liên Dịch nói: "Nếu cháu thích ăn thì chú sẽ bảo bà nội Tiểu Trúc mang một con tới."
Mạnh Dữ Ninh chớp chớp mắt, mím môi hỏi: "Vậy Tiểu Trúc có đi cùng bà nội không?"
Hai vợ chồng đều sững sờ.
Họ đang nói về gà mái mà, tại sao lại liên quan đến Tuyết Trúc.
Tống Yên Bình hỏi: "Có phải em gái không ở nhà nên cháu cảm thấy chán không?"
Cậu bé rụt rè nói: “Hơi hơi ạ."
"Nhóc con Bùi Tuyết Trúc này, bình thường ở nhà lúc nào cũng ồn ào, làm chú ù hết cả tai, bây giờ không ở nhà thì lại thấy không quen." Bùi Liên Dịch nhún vai nói: "Chơi ở nhà ông nội vui như vậy sao? Nghỉ hè năm nào nó cũng ầm ĩ muốn đi chơi."
"Ông nội rất quý nó." Tống Yên Bình không hề ngạc nhiên: "Tiểu Trúc muốn trăng trên trời, nếu không phải ông nội nó lớn tuổi, đi đứng không tiện thì cũng không có chuyện của Armstrong đâu."
Lời này đúng là khoa trương, nhưng không hiểu sao lại gợi lên cảm giác ghen tị trong lòng Bùi Liên Dịch: “Khi chú còn nhỏ, ông nội nó rất nghiêm khắc với chú, những đứa trẻ khác ngày nào cũng chơi bên ngoài, trong khi ngày nào ông cũng bắt chú viết chữ to ở nhà."
Tống Yên Bình cười ha hả, lại hỏi Mạnh Dữ Ninh: "Có phải ông nội Ninh Ninh rất nghiêm khắc với bố cháu không?"
Ông nội Mạnh và ông nội Tuyết Trúc là đồng nghiệp cũ, trước khi về hưu họ đều là giáo viên ngữ văn, có lẽ họ đối xử với con cái cũng rất nghiêm khắc.
Mạnh Dữ Ninh lắc đầu: "Cháu không biết."
Tống Yên Bình: "Hả?"
"Bố cháu chưa từng nói với cháu." Mạnh Dữ Ninh nói: "Chỉ đến dịp Tết bố cháu mới gọi điện thoại cho ông nội.”
Tống Yên Bình thấy đã hỏi đến một chuyện không hay nên vội vàng nói sang chuyện khác.
Ăn cơm tối xong, Mạnh Dữ Ninh trở về nhà mình, lại bất ngờ phát hiện bố mình đang ở nhà.
Ông Mạnh đang ngồi trên sofa xem ti vi, thấy cậu trở về thì ngước mắt nhìn con trai: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ." Mạnh Dữ Ninh hỏi: "Hôm nay bố không phải làm ca tối ạ?"
"Bố về lấy chút đồ, lát nữa sẽ đi."
Mạnh Dữ Ninh không hỏi nhiều nữa, im lặng trở về phòng.
Mười mấy phút sau cửa phòng được mở ra, ông Mạnh đứng ở cửa nói: "Bố đi đây."
Lúc đó Mạnh Dữ Ninh đang suy nghĩ về đề mở rộng toán học trong sách luyện tập hè, ông Mạnh thấy con trai không lên tiếng, nhíu mày đi tới hỏi: "Bố nói chuyện với con mà sao con không đáp?"
Lúc này Mạnh Dữ Ninh mới lấy lại tinh thần, chỉ vào bài tập bằng bút chỉ: "Con đang nghĩ."
Ông Mạnh tiện thể nhìn lại: "Đề gì?"
Ông ấy đọc không hiểu đề toán lớp bảy.
Người đàn ông hơi xấu hổ.
"Không biết làm thì sang nhà bên hỏi chú Bùi." Ông Mạnh nói: "Chú Bùi của con từng học đại học, chắc chắn sẽ giải được đề cấp hai."
Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Vâng."
"Bố đi đây, con làm xong bài tập thì đi ngủ sớm một chút."
Cánh cửa được mở ra và lại đóng lại, bố đã rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.