Chương 124: Anh trai biết được sự thật động trời
Tiên Sắc Xám
24/04/2024
Quay trở về lâu đài, Khan không lập tức trở về thư phòng hoặc ở lại sảnh để ăn mừng thắng lợi trong cuộc dọn dẹp ma thú lần này. Nhưng Khan vẫn không quên cho phép binh đoàn được nghỉ ngơi và ăn mừng ba ngày ba đêm.
Còn về phần Tinh linh nhỏ bị thương, Khan không ngó ngàng đến lần nào. Dẫu sao Aloin cũng đã bảo là cô bé đó không gặp nguy hiểm về tính mạng. Thế nên Khan chỉ sai người điều y sĩ đến xem xét rồi chẳng để ý nữa.
Trước tiếng hoan hô vang dội của toán lính, Khan và những người thân cận của mình đi thẳng xuống tầng hầm trữ đá đông. Flossie là người có biểu cảm và lo lắng nhất bọn. Ngay cả cặp sinh đôi trong nhỏ con còn thích thú ra mặt. Tuy rằng Khan không có ý định cho cặp sinh đôi đi theo mình, nhưng có vẻ hai đứa nó không muốn rời khỏi Khan vào lúc này.
“Ngươi về rồi!!” Eihan đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Khan, đôi mắt cẩm thạch ánh lên màu xanh trong vắt.
“Đừng xuất hiện bất thình lình thế chứ.” Khan giật mình khựng lại một bước. May mắn là Kahan không thoắt ẩn thoắt hiện như thế.
“Eihan quý phái đã cứu sống nhóc Elijel rồi nhé!”
“Không phải Elijel mà là Elijah, nhưng người ngươi cứu là Carter cơ mà?” Ibrahim tò mò muốn vươn tay ra chạm vào Eihan, thế nhưng ngón tay ông chỉ có thể chọt xuyên thấu qua cơ thể nó. À không, nó không có cơ thể, nó chỉ là một linh hồn. Giống như ông chỉ là một Vong Linh, linh thể của một Vong Linh sao có thể so sánh với Linh Hồn Sơ Khai.
“Ngươi đúng là chẳng quý phái tí nào! Sao dám cả gan động vào Eihan quý phái nhất lục địa này chứ?” Eihan cao ngạo hất cằm trách cứ hành vi mà nó cho rằng bất lịch sự của Ibrahim.
Ibrahim nhún vai, chẳng muốn chấp nhặt với một con hươu dị hợm trông chẳng khác gì ma thú.
“Eihan tốt lắm!!!”
Kahan lúc đó cũng xuất hiện, thân rắn trồi ra khỏi cổ áo của Khan mà thụt lưỡi ra vào, xì xì khen ngợi Eihan. Vì ở đây toàn là người thân cận của Khan nên Kahan không cần phải ẩn thân nữa.
“Tất nhiên, Eihan mà!”
“Kahan công nhận Eihan quý phái phái nhất lục địa!”
“Tất nhiên rồi!!! Eihan quý phái phái phái nhất lục địa này mà!!!”
Cả hai Linh Hồn Sơ Khai rít rít làm Khan thấy nhức cả đầu.
“Elijah giờ đang ở cạnh Carter à?” Khan lên tiếng hỏi ngay để chấm dứt màn tung hứng của hai đứa trẻ “sơ sinh” này.
Eihan lắc đầu, lảnh lót nói. “Ừm hứm, Eli đang ở dưới tầng hầm chơi đùa với... ai ấy nhỉ?!” Eihan nghiêng đầu, đôi mắt cẩm thạch màu xanh bỗng nhạt sắc.
Chắc là đang nói đến Connor rồi.
Tuy rằng Carter đã được cứu, nhưng với tính cách của Elijah hẳn là cậu ta phải dính liền lấy anh trai mình như hình với bóng mới phải. Vậy mà Elijah bây giờ lại ở chỗ của Connor?
Khan có cảm giác xấu về chuyện này, không nói lời nào, hắn đi nhanh xuống tầng hầm trữ đá đông.
Eihan bay lượn lờ theo hắn, miệng ngân nga hát giai điệu vui vẻ nào đó. Hòa vào loạt tiếng bước chân đang di chuyển xuống tầng hầm. Đây là nơi không còn sử dụng từ lâu nên bên dưới bốc lên mùi ẩm mốc ngai ngái khó ngửi. Khan nhíu này khi nhận ra lẫn trong mùi ẩm mốc là mùi tanh nồng có phần quen thuộc.
Không mất quá nhiều thời gian để Khan nhận ra, đó là mùi gì.
Khan khựng lại bước chân khi họ đã đến nơi cần đến. Tầng hầm trữ đá đông có diện tích và sức chứa hơn mười người, đó không phải là diện tích rộng mỗi khi cần trữ đá, nhưng vì chẳng có khối đá đông nào ở đây thành ra tầng hầm thoạt nhìn rộng rãi.
Cũng vì không gian trống trãi như thế khiến sự hiện diện của Elijah trông vô cùng nổi bật, mái tóc trắng tuyết dính máu, sắc màu đỏ của áo thụng dường như cũng bắt mắt hơn bởi máu. Máu có ở khắp mọi nơi, sàn gạch và tường đá đều có máu. Và ở giữa trung tâm vũng máu đó...
Là Connor.
“Cái quái gì vậy...” Aloin ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt.
“Ồ...” Cặp sinh đôi có vẻ ngạc nhiên và thích thú, Khan muốn quay ra che mắt hai đứa nhỏ mà không kịp.
“Ý ý, cha không muốn mình nhìn cái này đâu!”
“Vậy em với anh che mắt lại nha!”
Sao với May đưa tay lên che mắt lại, nhưng kẽ tay vẫn để hở khoảng ti hí để lén nhìn.
Ở bên cạnh cặp sinh đôi, Flossie đã bày ra vẻ mặt kinh hãi khi thấy Connor nằm dưới chân Elijah. Một chân đứt rời, mười ngón tay cũng bị xẻ miếng. Connor thoi thóp thở, hắn dường như đang kêu cứu, nhưng thều thào chẳng ra chứ đừng nói là la hét thành tiếng. Nhưng Flossie nhìn kỹ, cô ta rùng mình phát hiện ra Connor không nói được không chỉ vì mất sức, mà là lưỡi đã bị cắt ra, cả hàm răng đã bị nhổ sạch, cả miệng của hắn ngập ngụa đầy máu.
Cảnh tượng này trông hết sức tàn ác, có thể nói đây là một khung cảnh tra tấn vô nhân đạo. Ngay cả Khan cũng không thể tin là Connor có thể còn sống được.
“Cậu chủ quay về rồi à.” Elijah nghiêng đầu, hiện ra khuôn mặt cũng vấy đầy máu tươi của tội ác, ấy vậy mà lại không có vẻ ghê tởm, mà càng khiến khuôn mặt xinh đẹp mong manh của Elijah thêm ấn tượng.
Elijah hướng mắt về phía Khan, trông thấy ngài đang nhìn mình chằm chằm, cậu nghĩ Khan đang ngạc nhiên với tình huống này. Cậu à lên một tiếng thản nhiên.
“Không phải máu của tôi đâu ạ. Là của thứ này.”
Elijah nói ra một điều ai cũng biết, cậu ta thờ ơ chỉ ngón tay vào Connor đang thê thảm dưới chân mình.
Cậu ta gọi Connor là thứ này.
“Thứ này chưa chết đâu. Tôi biết ngài còn cần đến hắn mà.”
“Ta cũng bất ngờ đấy... Vậy mà hắn còn sống nổi.” Khan không bày ra vẻ ngạc nhiên quá đỗi, nhưng không thể nói là hắn không thấy bất ngờ.
Elijah bỗng dưng nở nụ cười ngại ngùng, trong khi trên khuôn mặt trắng nhợt của cậu ta vẫn nhuốm đầy máu, vậy mà cậu ta lại có thể phô ra vẻ bẽn lẽn không hợp phong cảnh như thế.
“Cậu chủ quá khen ạ.”
Mình khen câu nào vậy? Elijah không ổn chút nào.
Khan lập tức quay ra nhìn Eihan. Hắn thều thào hỏi:
“Eihan, ngươi có nhầm lẫn gì không vậy?”
“Eihan không có nhầm! Đừng có đổ thừa Eihan!” Eihan nhảy dựng lên ngay tức thì, nó không thích mình bị nghi ngờ về phong cách làm việc đầy quý phái của bản thân.
Thế sao Elijah lại trở nên như thế này? Không những thế, cậu ta còn hết cà lăm luôn! Cách nói chuyện vẫn nhẹ nhàng ngoan ngoãn như trước, nhưng thái độ và lời nói lại khiến Khan nổi gai ốc.
Elijah bây giờ làm hắn nhớ đến Elijah trong cốt truyện chính. Tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng ra dáng được bảy tám phần phong thái rồi.
“Tôi chui vào đầu cậu ta xem thử nhé?” Ibrahim lại gần, kề vào tai hắn một đề xuất. Trong giọng nói khẽ của Chúa Quỷ ngập tràn hứng thú và tò mò chỉ muốn thực thi ngay lập tức.
Khan lắc đầu.
Ibrahim chặc lưỡi tiếc nuối.
“Để giữ thứ này sống. Cũng có chút khó khăn.”
Elijah ngồi xổm xuống, tay đeo găng của cậu túm lấy Connor, lật người hắn ta lại. Connor rên ư ử như chó sắp chết. Và đó cũng là lúc mọi người thấy trên lưng của Connor có vẽ một trận đồ ma pháp, từng đường mực sáng lên ánh tím. Có vẻ như ma pháp trận vẫn đang hoạt động.
Khan không biết ma pháp trận đó là gì, nhưng chắc là chẳng phải điều tốt lành gì đâu.
“Tôi đảm bảo hắn không thoải mái nhưng đến mức này thì tôi cũng bất ngờ đấy.” Ibrahim hắt ra một hơi làm như bản thân mang nhiều ưu phiền lắm. Song khi ông vô tình lia mắt tới chỗ Connor và có vẻ như đã nhận ra trận đồ được vẽ trên lưng Connor là gì. “Hửm, đây là...?”
“Elijah lợi hại quá chừng...” Lai được trải nghiệm từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bỗng dưng cậu thấy việc mình có được đôi cánh cũng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt.
Elijah mà Lai nghĩ và biết chỉ là một pháp sư nhỏ bé yếu ớt, sợ hãi ánh mặt trời và luôn mặc cảm về khuyết điểm đó của bản thân. Sự tự ti làm lưỡi cậu ta cứng lại mỗi khi giao tiếp, dù là với bất kỳ ai. Một pháp sư yếu đuối dễ khóc nhè. Chỉ được việc mỗi khi chủ nhân cần thôi, còn lại chẳng khác gì đống phiền phức biết đi.
Vậy mà hiện tại, Elijah đã thay đổi rồi.
Giữa cái tối tăm của tầng hầm, Elijah tựa mặt trời soi sáng hết thảy, thiêu cháy tất cả.
Cậu ta không tiếp tục cúi đầu, thu mình vào trong vỏ ốc, mà cậu ta đứng thẳng và mặc nhiên đón nhận những cái nhìn quan sát của mọi người xung quanh.
“A, cậu chủ sẽ bị bẩn mắt thì sao đây...” Elijah sực tỉnh, trông cậu ta như ngộ ra điều gì đó.
Elijah lại nở nụ cười có phần bẽn lẽn đó mà nói lời xin lỗi, và tay cầm quyền trượng mà bấy giờ Khan mới phát hiện. Hạch tâm của cây trượng đã có viên pha lê màu đỏ, khá to. Sắc đỏ tựa ruby chẳng khác gì màu mắt của Elijah.
Cậu pháp sư cầm quyền trượng giơ lên cao cùng tiếng lầm rầm của thần chú. Hình vẽ trên lưng Connor cũng sáng lên cùng lúc. Ánh tím đậm sắc phản chiếu trên trần hầm là hình vẽ ma pháp trận tương tự, nhưng với kích cỡ lớn hơn.
Máu chảy xung quanh bất ngờ rút đi trở về lại phần khớp chân bị cắt đứt của Connor, cũng như kéo phần chân bị đứt lìa đó về đúng vị trí. Vết cắt liền lại. Và cả mười ngón tay cũng trở về trạng thái lành lặn, những cái răng vẫn còn trong miệng Connor và cái lưỡi cuối cùng cũng bật ra được tiếng gào thét đầy thống khổ.
“Ư ư... A a a a a a a!!!”
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Giết chết tôi đi!!! A a a a!!!”
Vẫn nằm ở dưới sàn gạch lạnh lẽo, Connor gào lên như ma ám, vẫy vùng một cách yếu ớt cứ như cơ thể lành lặn không một vết thương của hắn ta chỉ là ảo giác.
Bịch! Flossie đột ngột khụy xuống, cô ta quỳ sụp với đôi mắt trợn trừng nhìn về phía Connor. Miệng của cô ta ngoác rộng thành nụ cười vặn vẹo.
“Ha ha... ha ha ha ha ha!!!”
Nước mắt tuôn rơi trên hai hàng má cùng tiếng cười điên loạn thoát ra khỏi cuống họng. Cô ta đang cảm thấy hạnh phúc.
Chẳng mấy quan tâm đến tình cảnh bất thường này, Ibrahim chau mày, gần như là tự nói với chính mình.
“Ma thuật thời gian.” Ibrahim trầm giọng nói. “Không thể tin được... Đây là loại ma thuật thượng cấp... À không, thứ mà Elijah đang dùng không phải là ma thuật thời gian thượng cấp, nó chỉ là... đang bắt chước. Đúng là tôi từng dạy sơ lược về ma thuật thời gian. Nhưng mà...” Ibrahim lại hít một hơi sâu, có vẻ ông ta cũng đang rất hoang mang và cần thời gian để bình tĩnh lại, mà tiếp thu mọi việc. “Thằng nhóc này... đúng là thiên tài ngàn năm có một, nói không ngoa đâu.”
Khan biết rõ quá ấy chứ. Elijah không phải chỉ thông minh thôi đâu. Đâu phải tự dưng mà hắn muốn lôi kéo cho bằng được Elijah về phe mình.
Nhưng khi nghe đến ma thuật thời gian. Khan không tránh nổi cơn rùng mình. Vì đó là ma thuật mà Elijah phản diện trong cốt truyện chính thường sử dụng nhất cũng như được nghiên cứu sâu nhất, với mục đích để tạo ra ma thuật hồi sinh.
Hồi sinh một kẻ đã chết, chỉ còn lại những nắm xương tàn.
Carter không phải đã được cứu rồi sao?
Tại sao Elijah lại thành ra như thế này?
Gương mặt máu của Elijah không còn nữa, vẫn là vẻ mặt ngây ngô đó. Elijah lùi lại, có chút bối rối trong lời nói của cậu:
“Tiếc là ma pháp này chưa chỉn chu lắm. Chỉ có thể dùng một lần... Tôi làm sai rồi sao?”
Khan không biết mình nên nói gì. Những lúc này, hắn sợ mình nói sai một từ thôi cũng có thể khiến Elijah hoàn toàn tha hóa thành phản diện trong cốt truyện.
“Ta muốn nói chuyện riêng với Connor. Mọi người ra ngoài hết đi.”
“Tôi không đi.” Saul nói ngay.
“...Saul ở lại.”
Từ nãy đến giờ bước xuống đây, chứng kiến hết mọi chuyện, vẻ mặt Saul cũng không thèm đổi. Vậy mà nghe hắn xua đuổi một chút lại gấp gáp lên tiếng như thể hắn đang làm chuyện gì sai trái ấy.
Cặp sinh đôi thấy Saul được ở lại thì hớn hở ra mặt, đương muốn nài nỉ cha mình điều y hệt thì Khan đã nhanh chóng lên tiếng phân phó ngài Chúa Quỷ:
“Ibrahim, ông đưa hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi.”
Trong giọng nói không cho phép khước từ.
Cặp sinh đôi lập tức tiu nghỉu.
“Em không đi.” Flossie nghiến răng nói, mắt nhìn chằm chằm Connor vẫn đang nằm trên sàn. “Anh có thể giết em. Nhưng em có chết cũng không muốn bỏ qua cơ hội này!”
Hắn không có ý định hành hạ Connor giống như điều Elijah đã làm. Flossie hình như có chút hiểu lầm rồi. Song trạng thái của cô ấy bây giờ có vẻ không ổn thật. Khan đành mặc kệ.
Và rồi bọn họ rời đi hết theo lời của Khan. Mặc dù Lai có vẻ bịn rịn không muốn, và Elijah cũng rề rà cước bộ, tiếc nuối quay lưng. Nhưng cuối cùng dưới tầng hầm cũng chỉ còn Khan, Saul, Flossie và Connor đã dần lấy lại được tỉnh táo.
Hình vẽ ma pháp trên lưng hắn ta nhòa đi theo lớp mồ hôi chạy dọc sống lưng. Đây là ý của Elijah nói khi ma pháp trận này chỉ dùng được một lần.
“C-cháu trai à...”
Connor ngẩng đầu lên, thều thào gọi Khan khi hắn ung dung bước đến trước mặt người chú bác họ hàng của mình. Khan ngồi xổm xuống và nhìn hắn ta bằng ánh mắt trầm ngâm.
“Ta, ta vô tội... Ta k-không biết gì cả...” Connor run rẩy nói, đôi môi khô quắc, giọng khàn đục như thể có ai đang đốt dây thanh quản của hắn ta.
“Tên hắc Tinh linh đó chết rồi.” Khan mặc kệ Connor muốn biện minh cái gì, hắn chỉ đơn giản đưa ra một thông báo lạnh lùng.
Đồng tử của Connor co rụt lại, hắn ta bị sốc bất ngờ trước tin tức này. Có vẻ như hắn không nghĩ hắc Tinh linh sẽ thất bại vậy. Mà cho dù có thất bại, cũng không đi đến kết quả là chết.
“Ta chỉ muốn biết sự thật.” Khan cúi đầu, gần hơn nữa. Hắn có thể nhìn thấy chính mình trong ánh mắt run rẩy của Connor. Không biểu cảm.
Connor cứng đơ người, nhìn vào đôi mắt trắng đen của Khan, mang đến cảm giác uy hiếp như rắn cuộn mình ôm siết lấy cổ hắn ta, thít chặt. Connor há miệng ra như muốn gào thét thế mà không có âm thanh nào thốt lên.
Trong một thoáng, bên con mắt trắng của Khan như thể ánh lên tia sáng chớp nhoáng đánh vào tâm trí cơ hồ cuồng loạn của Connor.
“Ngươi... không thuộc Evangeline.”
Mắt hắn trợn trừng, như nhìn Khan, như không thể tin mình vừa cất tiếng.
“Đồ quái vật!!!”
Và rồi Connor bắt đầu tuôn ra sự thật mà hắn muốn biết.
Sau đó, Connor kể lể không dừng được về chuyện của thuở khi Khan được ra đời. Hay nên nói chính xác là...
Khi hắn được đưa đến gia tộc Evangeline.
Thời gian đó, William tức là cố Bá tước, cha của Khan vẫn còn sống và đã cưới Bá tước phu nhân được ba năm. Ba năm là khoảng thời gian khá dài vậy mà bụng của Bá tước phu nhân vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bắt đầu có lời ra tiếng vào và cho rằng Bá tước phu nhân bị vô sinh, William lúc đó cũng dần ra ngoài tìm nhân tình và ăn nằm với không biết bao nhiêu phụ nữ. Bá tước phu nhân biết rõ nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, lấy nước mắt rửa mặt hằng đêm.
Connor khi đó vẫn còn là thanh niên trẻ đầy tham vọng, hắn đã biết đóng kịch cũng như đeo mặt nạ giả dối để cố gắng dấn thân vào giới thượng lưu, lờ đi những ánh mắt mỉa mai và lời chế giễu vì xuất thân của mình. Hắn thường xuyên đi theo Tobin dù người anh trai đó có ghét mình cỡ nào, cũng chỉ để được gặp William và nịnh hót ngài Bá tước.
William khá thích những lời nịnh hót và sự tinh tế biết điều của Connor, nên ông ta dù khinh thường song cũng không xua đuổi William. Thế nên William dần được phép ra vào lâu đài nguy nga của gia tộc Evangeline một cách đường hoàng như thể mình là khách quý.
Cũng nhờ thế nên ngày hôm đó, hắn mới biết được sự thật cũng như nguồn cơn của mọi chuyện.
“Hôm đó, ta muốn trộm vài món đồ quý giá không đáng chú ý ở thư phòng của William, ta chỉ muốn tích cóp cho bản thân một chút tiền. Không ngờ Willam quay về nhanh hơn dự kiến nên ta dùng phép ẩn thân học được mà trốn trong góc phòng. Chỉ cần ta không cử động và lên tiếng là có thể ẩn thân hoàn toàn.” Connor vẫn nhìn Khan chằm chằm, miệng cử động không ngừng, mặc dù ánh mắt của hắn ta đang thể hiện điều ngược lại. Sợ hãi, bàng hoàng, không dám tin. “William đã tiếp đãi một vị khách mặc áo choàng màu trắng kín người và đội mũ trùm đầu không thấy rõ mặt, nhưng từ vóc dáng có thể đoán được người đó là nam. Tên đó cầm theo một cái giỏ mây lớn có đồ đậy, nên ta không thể nhìn thấy rõ cái giỏ đó có gì.”
Vì đang ẩn thân nên Connor không thể cử động, nên hắn chỉ có thể nhìn được một góc phòng. Song, tai của hắn thì nghe rất rõ cuộc nói chuyện của hai người.
“Ngài đã quay lại như đã hứa. Tôi còn nhớ lúc nhỏ đã theo chân cha mình và nhìn thấy ngài đang nói chuyện với ông ấy, cũng ngay tại căn phòng này. Trông ngài vẫn không thay đổi gì. Hẳn ngài là một pháp sư rất quyền năng.”
Đó là lần đầu tiên hắn thấy William cao ngạo có thể hạ mình đến thế, trông William có vẻ kính nể vị khách giấu mặt. Song, vị khách đó vẫn chưa lên tiếng. William vậy mà cũng không bất mãn hay khó chịu, ông ta còn vui vẻ lên tiếng để bầu khí không bị bao vây bởi sự ngượng ngùng ngột ngạt.
“Bên phía đền thờ đã đưa ra rất nhiều lợi ích nhưng tôi không màng, từ chối hết bọn chúng. Tôi đã giữ lời hứa thay cha mình, tuyệt đối không cho phép phía đền thờ được truyền giáo ở đây. Cũng vì thế mà vấn nạn ma thú có xảy ra thì đền thờ cũng không can thiệp, hoàng gia cũng không hỗ trợ. Tôi đã tốn rất nhiều chi phí để phía lính đánh thuê có thể giải quyết được chuyện này. Ngài biết đấy...”
“Kho báu của Evangeline sẽ không cạn.”
Connor đã rất ngạc nhiên khi biết Evangeline có kho báu. Nếu không phải hắn đang dùng phép ẩn thân không thể cử động nếu không muốn bị lộ diện. Hẳn là hắn đã đứng bật dậy ngay tức thì để biểu thị sự kinh ngạc của mình.
“Nhưng mà...”
“Chỉ cần đứa bé này không chết. Kho báu của Evangeline sẽ không cạn.”
Vị khách đeo mặt nạ vừa dứt lời, nắp đậy của giỏ mây mở ra như có bàn tay vô hình chạm vào. Bên trong lộ ra bóng dáng đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ đó ngoan ngoãn. Không khóc, cũng chẳng cựa quậy gì nhiều. Hai con mắt đen tuyền không thấy ánh sáng như mắt người chết, nhưng con ngươi lại động đậy cho thấy nó hoàn toàn có sự sống.
William dường như có một thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lại hồ hởi nói đồng ý.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ này như con ruột của mình. Ngài yên tâm ạ.”
“Không.” Vị khách đó lạnh nhạt nói. “Ngươi chưa hiểu ý ta đâu. Không phải nuôi dưỡng nó như con ruột, mà từ bây giờ nó sẽ là con ruột của ngươi.” Dừng một lúc, vị khách đó lại như đang cười mà nói tiếp. “Dù sao, ngươi cũng đang cần một đứa con mà phải không? Tốt nhất ngươi đừng tìm phụ nữ làm gì nữa. Có ăn nằm với tất cả phụ nữ trên thế gian này, ngươi cũng chẳng gieo giống được đứa nào đâu.”
“Cái... cái gì...”
Không chỉ William, mà ngay cả Connor cũng bất ngờ với thông tin đó. Nói như vậy, chẳng lẽ William là kẻ vô sinh? Vô sinh là căn bệnh vô cùng nhục nhã. Căn bệnh được xem là lời nguyền rủa tàn ác còn hơn những kẻ mắc phải giang mai. Bệnh vô sinh không thể chữa, ngay cả pháp sư chữa lành cũng phải thúc thủ. Vậy mà William...?
Connor chỉ muốn cười hả hê, há mồm to mà cười. Nhưng hắn chỉ có thể kiềm lại một cách thống khổ.
“Ta không yêu cầu ngươi phải yêu thương đứa trẻ này.” Vị khách đó vừa cho William hay về sự thật bản thân mình là kẻ vô sinh lại chẳng hề quan tâm cảm xúc của hắn ta như thế nào. “Ta chỉ cần ngươi để nó sống khỏe mạnh là được. Như ta đã nói, chỉ cần nó còn sống thì kho báu của Evangeline sẽ không bao giờ cạn.”
William chưa trả lời. Hẳn là còn đang sốc.
“Ngài là cha... của nó sao?”
“Không.”
“Thế tại sao...?”
“Ta cần phải thưa thốt với ngươi chuyện ta muốn làm sao?”
“Đ-được... Tôi sẽ đưa nó... vào gia phả Evangeline.”
“Tốt. Ta sẽ còn quay lại.”
“Tên... tên của nó thì sao, thưa ngài?”
Tim của Connor đập thình thịch, như đánh trống sát bên tai. Song, hắn vẫn nghe rõ vị khách đeo mặt nạ đó gọi tên của nó.
“Khan. Cứ gọi là Khan.”
Một cái tên đơn giản, như thể tùy tiện mà đặt.
Sau khi vị khách rời đi, Connor còn đang suy tính nên giải thích sự tồn tại của đứa trẻ thế nào thì quản gia Jonathan đã thông báo, Bá tước phu nhân đã có thai.
Lúc đó, Connor vẫn còn đang ẩn thân. Nhưng William đã đứng ở nơi mà Connor có thể quan sát một cách rõ ràng.
Và hắn nhìn thấy, trên môi William nở một nụ cười.
Sau đó, Connor cuối cùng cũng rời khỏi lâu đài thành công mà không bị phát hiện, nhưng trên đường về. Hắn không ngờ mình gặp phải vị khách đeo mặt nạ đó. Khi đối mặt trực diện thế này, hắn mới nhìn thấy chiếc mặt nạ màu trắng che cả hai mắt và khuôn cằm nên không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào về ngoại hình của đối phương.
“Nếu bắt gặp chuột nhắt lấm lét rời khỏi hang. Nướng ngon hơn hay hầm ngon hơn?” Vị khách đó bình tĩnh hỏi Connor một câu khiến hắn rợn tóc gáy.
Hắn biết, một kẻ có thể khiến William cúi đầu cung kính không phải là kẻ mình có thể đối phó.
“Tôi... tôi xin thề... Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì đã nghe thấy vào hôm nay!!!” Connor quỳ sụp xuống ngay tức khắc, mặt mày tái mét thề thốt.
“Nướng ngon hơn.” Vị khách đó như không nghe thấy lời hứa hẹn của Connor mà chốt hạ một câu làm Connor suýt tè ra quần.
“Tiếc là ta không thể ra tay...” Vị khách đó thở dài đầy tiếc nuối. “Ai bảo ngươi là người phàm.”
Sau đó, chỉ bằng một cái chớp mắt. Vị khách đeo mặt nạ trắng đã đứng ngay trước mặt hắn. Chiếc mặt nạ lạnh lẽo như thể gương mặt thật của y, nhìn hắn chằm chằm. Connor cứng đờ cả người, muốn lùi ra phía sau nhưng không tài nào cử động nổi. Rồi hắn cứ thể để mặc ngón tay của y ấn lên trán mình.
Connor không cảm thấy gì cả. Đau đớn hay nhức nhối? Một chút xíu cảm giác khó chịu hay khác lạ cũng không. Như thể vị khách đó chỉ dọa hắn thế thôi rồi biến mất.
Song, phải sau này khi hắn mới biết. Vị khách đeo mặt nạ đó không hề dọa dẫm. Hắn không chết, nhưng hắn không tài nào nói ra được những chuyện ngày hôm đó. Dù chỉ là ám chỉ hay đưa ra manh mối ẩn ý. Chỉ cần hắn có suy nghĩ tiết lộ, bên trong hắn như có xiềng xích vô hình phát động, khóa lại mọi khả năng tiết lộ ra bí mật.
Thế nên, 7 tháng sau đó, Bá tước phu nhân sinh non rồi chết. Hắn biết sự thật nhưng không thể nói ai nghe, cũng không thể đem sự thật ra làm lý do uy hiếp được William.
Thế nên, 7 tháng sau đó, Khan Evangeline “ra đời”, toàn bộ gia nhân trong lâu đài được thay máu chỉ chừa lại mỗi Jonathan. Hắn cũng chỉ biết trân trân mà nhìn. Không thể nói. Không thể uy hiếp.
Thế nên, 7 tháng sau đó, hắn chỉ đành tự mình nỗ lực bằng mọi cách tìm ra manh mối của kho báu Evangeline đang giấu giếm.
Sau đó, hắn còn liên kết với cả một tên hắc Tinh linh, hợp tác với hắn làm ăn đủ chuyện bẩn thỉu. Chỉ để hắn có thể giúp mình tìm ra kho báu của Evangeline đang cất giữ ở đâu đó trong lãnh địa này.
Và cuối cùng hắc Tinh linh cũng đã tìm ra thật. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhưng lại không thể mở cánh cửa kho báu đó ra.
Connor không thể nói ra bí mật của ngày hôm đó. Nhưng hắn lại có thể nói:
“Khan Evangeline sẽ mở được.”
Và đúng như những gì hắn nói.
Khan mở được cánh cửa rồi.
Còn tên hắc Tinh linh thì đã chết.
Kho báu của hắn đã vuột khỏi tay.
Sự thật của ngày hôm đó giờ trôi tuột ra khỏi miệng như vỡ đê.
Connor trợn trừng mắt nhìn Khan, run rẩy thốt lên khi kết thúc chuyện xưa.
“Ngươi chắc chắn... là quái vật!”
Cho dù đã nghe hết bí mật động trời, vậy mà Khan vẫn chẳng thèm nhấc mày một cái. Trong khi đó Saul đã hoàn toàn kinh ngạc, cũng như Flossie bị sốc toàn tập trước sự thật được tiết lộ.
Khan chỉ nghiêng đầu nhìn Connor bằng ánh mắt đăm chiêu, rồi vỏn vẹn nói một câu:
“Còn ngươi là đồ ngu đấy. Thứ mà tên hắc Tinh linh kia tìm ra không phải kho báu.”
Từ đầu tới cuối, Khan chỉ quan tâm tới kho báu của Evangeline mà Connor đã nhắc tới. Hoàn toàn chẳng để tâm đến sự thật rằng.
Kiếp này, hắn cũng chỉ là trẻ mồ côi.
- --
Ấy, hình như tui quên dặn đội mũ trước khi đọc rồi. =))))
Còn về phần Tinh linh nhỏ bị thương, Khan không ngó ngàng đến lần nào. Dẫu sao Aloin cũng đã bảo là cô bé đó không gặp nguy hiểm về tính mạng. Thế nên Khan chỉ sai người điều y sĩ đến xem xét rồi chẳng để ý nữa.
Trước tiếng hoan hô vang dội của toán lính, Khan và những người thân cận của mình đi thẳng xuống tầng hầm trữ đá đông. Flossie là người có biểu cảm và lo lắng nhất bọn. Ngay cả cặp sinh đôi trong nhỏ con còn thích thú ra mặt. Tuy rằng Khan không có ý định cho cặp sinh đôi đi theo mình, nhưng có vẻ hai đứa nó không muốn rời khỏi Khan vào lúc này.
“Ngươi về rồi!!” Eihan đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Khan, đôi mắt cẩm thạch ánh lên màu xanh trong vắt.
“Đừng xuất hiện bất thình lình thế chứ.” Khan giật mình khựng lại một bước. May mắn là Kahan không thoắt ẩn thoắt hiện như thế.
“Eihan quý phái đã cứu sống nhóc Elijel rồi nhé!”
“Không phải Elijel mà là Elijah, nhưng người ngươi cứu là Carter cơ mà?” Ibrahim tò mò muốn vươn tay ra chạm vào Eihan, thế nhưng ngón tay ông chỉ có thể chọt xuyên thấu qua cơ thể nó. À không, nó không có cơ thể, nó chỉ là một linh hồn. Giống như ông chỉ là một Vong Linh, linh thể của một Vong Linh sao có thể so sánh với Linh Hồn Sơ Khai.
“Ngươi đúng là chẳng quý phái tí nào! Sao dám cả gan động vào Eihan quý phái nhất lục địa này chứ?” Eihan cao ngạo hất cằm trách cứ hành vi mà nó cho rằng bất lịch sự của Ibrahim.
Ibrahim nhún vai, chẳng muốn chấp nhặt với một con hươu dị hợm trông chẳng khác gì ma thú.
“Eihan tốt lắm!!!”
Kahan lúc đó cũng xuất hiện, thân rắn trồi ra khỏi cổ áo của Khan mà thụt lưỡi ra vào, xì xì khen ngợi Eihan. Vì ở đây toàn là người thân cận của Khan nên Kahan không cần phải ẩn thân nữa.
“Tất nhiên, Eihan mà!”
“Kahan công nhận Eihan quý phái phái nhất lục địa!”
“Tất nhiên rồi!!! Eihan quý phái phái phái nhất lục địa này mà!!!”
Cả hai Linh Hồn Sơ Khai rít rít làm Khan thấy nhức cả đầu.
“Elijah giờ đang ở cạnh Carter à?” Khan lên tiếng hỏi ngay để chấm dứt màn tung hứng của hai đứa trẻ “sơ sinh” này.
Eihan lắc đầu, lảnh lót nói. “Ừm hứm, Eli đang ở dưới tầng hầm chơi đùa với... ai ấy nhỉ?!” Eihan nghiêng đầu, đôi mắt cẩm thạch màu xanh bỗng nhạt sắc.
Chắc là đang nói đến Connor rồi.
Tuy rằng Carter đã được cứu, nhưng với tính cách của Elijah hẳn là cậu ta phải dính liền lấy anh trai mình như hình với bóng mới phải. Vậy mà Elijah bây giờ lại ở chỗ của Connor?
Khan có cảm giác xấu về chuyện này, không nói lời nào, hắn đi nhanh xuống tầng hầm trữ đá đông.
Eihan bay lượn lờ theo hắn, miệng ngân nga hát giai điệu vui vẻ nào đó. Hòa vào loạt tiếng bước chân đang di chuyển xuống tầng hầm. Đây là nơi không còn sử dụng từ lâu nên bên dưới bốc lên mùi ẩm mốc ngai ngái khó ngửi. Khan nhíu này khi nhận ra lẫn trong mùi ẩm mốc là mùi tanh nồng có phần quen thuộc.
Không mất quá nhiều thời gian để Khan nhận ra, đó là mùi gì.
Khan khựng lại bước chân khi họ đã đến nơi cần đến. Tầng hầm trữ đá đông có diện tích và sức chứa hơn mười người, đó không phải là diện tích rộng mỗi khi cần trữ đá, nhưng vì chẳng có khối đá đông nào ở đây thành ra tầng hầm thoạt nhìn rộng rãi.
Cũng vì không gian trống trãi như thế khiến sự hiện diện của Elijah trông vô cùng nổi bật, mái tóc trắng tuyết dính máu, sắc màu đỏ của áo thụng dường như cũng bắt mắt hơn bởi máu. Máu có ở khắp mọi nơi, sàn gạch và tường đá đều có máu. Và ở giữa trung tâm vũng máu đó...
Là Connor.
“Cái quái gì vậy...” Aloin ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt.
“Ồ...” Cặp sinh đôi có vẻ ngạc nhiên và thích thú, Khan muốn quay ra che mắt hai đứa nhỏ mà không kịp.
“Ý ý, cha không muốn mình nhìn cái này đâu!”
“Vậy em với anh che mắt lại nha!”
Sao với May đưa tay lên che mắt lại, nhưng kẽ tay vẫn để hở khoảng ti hí để lén nhìn.
Ở bên cạnh cặp sinh đôi, Flossie đã bày ra vẻ mặt kinh hãi khi thấy Connor nằm dưới chân Elijah. Một chân đứt rời, mười ngón tay cũng bị xẻ miếng. Connor thoi thóp thở, hắn dường như đang kêu cứu, nhưng thều thào chẳng ra chứ đừng nói là la hét thành tiếng. Nhưng Flossie nhìn kỹ, cô ta rùng mình phát hiện ra Connor không nói được không chỉ vì mất sức, mà là lưỡi đã bị cắt ra, cả hàm răng đã bị nhổ sạch, cả miệng của hắn ngập ngụa đầy máu.
Cảnh tượng này trông hết sức tàn ác, có thể nói đây là một khung cảnh tra tấn vô nhân đạo. Ngay cả Khan cũng không thể tin là Connor có thể còn sống được.
“Cậu chủ quay về rồi à.” Elijah nghiêng đầu, hiện ra khuôn mặt cũng vấy đầy máu tươi của tội ác, ấy vậy mà lại không có vẻ ghê tởm, mà càng khiến khuôn mặt xinh đẹp mong manh của Elijah thêm ấn tượng.
Elijah hướng mắt về phía Khan, trông thấy ngài đang nhìn mình chằm chằm, cậu nghĩ Khan đang ngạc nhiên với tình huống này. Cậu à lên một tiếng thản nhiên.
“Không phải máu của tôi đâu ạ. Là của thứ này.”
Elijah nói ra một điều ai cũng biết, cậu ta thờ ơ chỉ ngón tay vào Connor đang thê thảm dưới chân mình.
Cậu ta gọi Connor là thứ này.
“Thứ này chưa chết đâu. Tôi biết ngài còn cần đến hắn mà.”
“Ta cũng bất ngờ đấy... Vậy mà hắn còn sống nổi.” Khan không bày ra vẻ ngạc nhiên quá đỗi, nhưng không thể nói là hắn không thấy bất ngờ.
Elijah bỗng dưng nở nụ cười ngại ngùng, trong khi trên khuôn mặt trắng nhợt của cậu ta vẫn nhuốm đầy máu, vậy mà cậu ta lại có thể phô ra vẻ bẽn lẽn không hợp phong cảnh như thế.
“Cậu chủ quá khen ạ.”
Mình khen câu nào vậy? Elijah không ổn chút nào.
Khan lập tức quay ra nhìn Eihan. Hắn thều thào hỏi:
“Eihan, ngươi có nhầm lẫn gì không vậy?”
“Eihan không có nhầm! Đừng có đổ thừa Eihan!” Eihan nhảy dựng lên ngay tức thì, nó không thích mình bị nghi ngờ về phong cách làm việc đầy quý phái của bản thân.
Thế sao Elijah lại trở nên như thế này? Không những thế, cậu ta còn hết cà lăm luôn! Cách nói chuyện vẫn nhẹ nhàng ngoan ngoãn như trước, nhưng thái độ và lời nói lại khiến Khan nổi gai ốc.
Elijah bây giờ làm hắn nhớ đến Elijah trong cốt truyện chính. Tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng ra dáng được bảy tám phần phong thái rồi.
“Tôi chui vào đầu cậu ta xem thử nhé?” Ibrahim lại gần, kề vào tai hắn một đề xuất. Trong giọng nói khẽ của Chúa Quỷ ngập tràn hứng thú và tò mò chỉ muốn thực thi ngay lập tức.
Khan lắc đầu.
Ibrahim chặc lưỡi tiếc nuối.
“Để giữ thứ này sống. Cũng có chút khó khăn.”
Elijah ngồi xổm xuống, tay đeo găng của cậu túm lấy Connor, lật người hắn ta lại. Connor rên ư ử như chó sắp chết. Và đó cũng là lúc mọi người thấy trên lưng của Connor có vẽ một trận đồ ma pháp, từng đường mực sáng lên ánh tím. Có vẻ như ma pháp trận vẫn đang hoạt động.
Khan không biết ma pháp trận đó là gì, nhưng chắc là chẳng phải điều tốt lành gì đâu.
“Tôi đảm bảo hắn không thoải mái nhưng đến mức này thì tôi cũng bất ngờ đấy.” Ibrahim hắt ra một hơi làm như bản thân mang nhiều ưu phiền lắm. Song khi ông vô tình lia mắt tới chỗ Connor và có vẻ như đã nhận ra trận đồ được vẽ trên lưng Connor là gì. “Hửm, đây là...?”
“Elijah lợi hại quá chừng...” Lai được trải nghiệm từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bỗng dưng cậu thấy việc mình có được đôi cánh cũng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt.
Elijah mà Lai nghĩ và biết chỉ là một pháp sư nhỏ bé yếu ớt, sợ hãi ánh mặt trời và luôn mặc cảm về khuyết điểm đó của bản thân. Sự tự ti làm lưỡi cậu ta cứng lại mỗi khi giao tiếp, dù là với bất kỳ ai. Một pháp sư yếu đuối dễ khóc nhè. Chỉ được việc mỗi khi chủ nhân cần thôi, còn lại chẳng khác gì đống phiền phức biết đi.
Vậy mà hiện tại, Elijah đã thay đổi rồi.
Giữa cái tối tăm của tầng hầm, Elijah tựa mặt trời soi sáng hết thảy, thiêu cháy tất cả.
Cậu ta không tiếp tục cúi đầu, thu mình vào trong vỏ ốc, mà cậu ta đứng thẳng và mặc nhiên đón nhận những cái nhìn quan sát của mọi người xung quanh.
“A, cậu chủ sẽ bị bẩn mắt thì sao đây...” Elijah sực tỉnh, trông cậu ta như ngộ ra điều gì đó.
Elijah lại nở nụ cười có phần bẽn lẽn đó mà nói lời xin lỗi, và tay cầm quyền trượng mà bấy giờ Khan mới phát hiện. Hạch tâm của cây trượng đã có viên pha lê màu đỏ, khá to. Sắc đỏ tựa ruby chẳng khác gì màu mắt của Elijah.
Cậu pháp sư cầm quyền trượng giơ lên cao cùng tiếng lầm rầm của thần chú. Hình vẽ trên lưng Connor cũng sáng lên cùng lúc. Ánh tím đậm sắc phản chiếu trên trần hầm là hình vẽ ma pháp trận tương tự, nhưng với kích cỡ lớn hơn.
Máu chảy xung quanh bất ngờ rút đi trở về lại phần khớp chân bị cắt đứt của Connor, cũng như kéo phần chân bị đứt lìa đó về đúng vị trí. Vết cắt liền lại. Và cả mười ngón tay cũng trở về trạng thái lành lặn, những cái răng vẫn còn trong miệng Connor và cái lưỡi cuối cùng cũng bật ra được tiếng gào thét đầy thống khổ.
“Ư ư... A a a a a a a!!!”
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Giết chết tôi đi!!! A a a a!!!”
Vẫn nằm ở dưới sàn gạch lạnh lẽo, Connor gào lên như ma ám, vẫy vùng một cách yếu ớt cứ như cơ thể lành lặn không một vết thương của hắn ta chỉ là ảo giác.
Bịch! Flossie đột ngột khụy xuống, cô ta quỳ sụp với đôi mắt trợn trừng nhìn về phía Connor. Miệng của cô ta ngoác rộng thành nụ cười vặn vẹo.
“Ha ha... ha ha ha ha ha!!!”
Nước mắt tuôn rơi trên hai hàng má cùng tiếng cười điên loạn thoát ra khỏi cuống họng. Cô ta đang cảm thấy hạnh phúc.
Chẳng mấy quan tâm đến tình cảnh bất thường này, Ibrahim chau mày, gần như là tự nói với chính mình.
“Ma thuật thời gian.” Ibrahim trầm giọng nói. “Không thể tin được... Đây là loại ma thuật thượng cấp... À không, thứ mà Elijah đang dùng không phải là ma thuật thời gian thượng cấp, nó chỉ là... đang bắt chước. Đúng là tôi từng dạy sơ lược về ma thuật thời gian. Nhưng mà...” Ibrahim lại hít một hơi sâu, có vẻ ông ta cũng đang rất hoang mang và cần thời gian để bình tĩnh lại, mà tiếp thu mọi việc. “Thằng nhóc này... đúng là thiên tài ngàn năm có một, nói không ngoa đâu.”
Khan biết rõ quá ấy chứ. Elijah không phải chỉ thông minh thôi đâu. Đâu phải tự dưng mà hắn muốn lôi kéo cho bằng được Elijah về phe mình.
Nhưng khi nghe đến ma thuật thời gian. Khan không tránh nổi cơn rùng mình. Vì đó là ma thuật mà Elijah phản diện trong cốt truyện chính thường sử dụng nhất cũng như được nghiên cứu sâu nhất, với mục đích để tạo ra ma thuật hồi sinh.
Hồi sinh một kẻ đã chết, chỉ còn lại những nắm xương tàn.
Carter không phải đã được cứu rồi sao?
Tại sao Elijah lại thành ra như thế này?
Gương mặt máu của Elijah không còn nữa, vẫn là vẻ mặt ngây ngô đó. Elijah lùi lại, có chút bối rối trong lời nói của cậu:
“Tiếc là ma pháp này chưa chỉn chu lắm. Chỉ có thể dùng một lần... Tôi làm sai rồi sao?”
Khan không biết mình nên nói gì. Những lúc này, hắn sợ mình nói sai một từ thôi cũng có thể khiến Elijah hoàn toàn tha hóa thành phản diện trong cốt truyện.
“Ta muốn nói chuyện riêng với Connor. Mọi người ra ngoài hết đi.”
“Tôi không đi.” Saul nói ngay.
“...Saul ở lại.”
Từ nãy đến giờ bước xuống đây, chứng kiến hết mọi chuyện, vẻ mặt Saul cũng không thèm đổi. Vậy mà nghe hắn xua đuổi một chút lại gấp gáp lên tiếng như thể hắn đang làm chuyện gì sai trái ấy.
Cặp sinh đôi thấy Saul được ở lại thì hớn hở ra mặt, đương muốn nài nỉ cha mình điều y hệt thì Khan đã nhanh chóng lên tiếng phân phó ngài Chúa Quỷ:
“Ibrahim, ông đưa hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi.”
Trong giọng nói không cho phép khước từ.
Cặp sinh đôi lập tức tiu nghỉu.
“Em không đi.” Flossie nghiến răng nói, mắt nhìn chằm chằm Connor vẫn đang nằm trên sàn. “Anh có thể giết em. Nhưng em có chết cũng không muốn bỏ qua cơ hội này!”
Hắn không có ý định hành hạ Connor giống như điều Elijah đã làm. Flossie hình như có chút hiểu lầm rồi. Song trạng thái của cô ấy bây giờ có vẻ không ổn thật. Khan đành mặc kệ.
Và rồi bọn họ rời đi hết theo lời của Khan. Mặc dù Lai có vẻ bịn rịn không muốn, và Elijah cũng rề rà cước bộ, tiếc nuối quay lưng. Nhưng cuối cùng dưới tầng hầm cũng chỉ còn Khan, Saul, Flossie và Connor đã dần lấy lại được tỉnh táo.
Hình vẽ ma pháp trên lưng hắn ta nhòa đi theo lớp mồ hôi chạy dọc sống lưng. Đây là ý của Elijah nói khi ma pháp trận này chỉ dùng được một lần.
“C-cháu trai à...”
Connor ngẩng đầu lên, thều thào gọi Khan khi hắn ung dung bước đến trước mặt người chú bác họ hàng của mình. Khan ngồi xổm xuống và nhìn hắn ta bằng ánh mắt trầm ngâm.
“Ta, ta vô tội... Ta k-không biết gì cả...” Connor run rẩy nói, đôi môi khô quắc, giọng khàn đục như thể có ai đang đốt dây thanh quản của hắn ta.
“Tên hắc Tinh linh đó chết rồi.” Khan mặc kệ Connor muốn biện minh cái gì, hắn chỉ đơn giản đưa ra một thông báo lạnh lùng.
Đồng tử của Connor co rụt lại, hắn ta bị sốc bất ngờ trước tin tức này. Có vẻ như hắn không nghĩ hắc Tinh linh sẽ thất bại vậy. Mà cho dù có thất bại, cũng không đi đến kết quả là chết.
“Ta chỉ muốn biết sự thật.” Khan cúi đầu, gần hơn nữa. Hắn có thể nhìn thấy chính mình trong ánh mắt run rẩy của Connor. Không biểu cảm.
Connor cứng đơ người, nhìn vào đôi mắt trắng đen của Khan, mang đến cảm giác uy hiếp như rắn cuộn mình ôm siết lấy cổ hắn ta, thít chặt. Connor há miệng ra như muốn gào thét thế mà không có âm thanh nào thốt lên.
Trong một thoáng, bên con mắt trắng của Khan như thể ánh lên tia sáng chớp nhoáng đánh vào tâm trí cơ hồ cuồng loạn của Connor.
“Ngươi... không thuộc Evangeline.”
Mắt hắn trợn trừng, như nhìn Khan, như không thể tin mình vừa cất tiếng.
“Đồ quái vật!!!”
Và rồi Connor bắt đầu tuôn ra sự thật mà hắn muốn biết.
Sau đó, Connor kể lể không dừng được về chuyện của thuở khi Khan được ra đời. Hay nên nói chính xác là...
Khi hắn được đưa đến gia tộc Evangeline.
Thời gian đó, William tức là cố Bá tước, cha của Khan vẫn còn sống và đã cưới Bá tước phu nhân được ba năm. Ba năm là khoảng thời gian khá dài vậy mà bụng của Bá tước phu nhân vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bắt đầu có lời ra tiếng vào và cho rằng Bá tước phu nhân bị vô sinh, William lúc đó cũng dần ra ngoài tìm nhân tình và ăn nằm với không biết bao nhiêu phụ nữ. Bá tước phu nhân biết rõ nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, lấy nước mắt rửa mặt hằng đêm.
Connor khi đó vẫn còn là thanh niên trẻ đầy tham vọng, hắn đã biết đóng kịch cũng như đeo mặt nạ giả dối để cố gắng dấn thân vào giới thượng lưu, lờ đi những ánh mắt mỉa mai và lời chế giễu vì xuất thân của mình. Hắn thường xuyên đi theo Tobin dù người anh trai đó có ghét mình cỡ nào, cũng chỉ để được gặp William và nịnh hót ngài Bá tước.
William khá thích những lời nịnh hót và sự tinh tế biết điều của Connor, nên ông ta dù khinh thường song cũng không xua đuổi William. Thế nên William dần được phép ra vào lâu đài nguy nga của gia tộc Evangeline một cách đường hoàng như thể mình là khách quý.
Cũng nhờ thế nên ngày hôm đó, hắn mới biết được sự thật cũng như nguồn cơn của mọi chuyện.
“Hôm đó, ta muốn trộm vài món đồ quý giá không đáng chú ý ở thư phòng của William, ta chỉ muốn tích cóp cho bản thân một chút tiền. Không ngờ Willam quay về nhanh hơn dự kiến nên ta dùng phép ẩn thân học được mà trốn trong góc phòng. Chỉ cần ta không cử động và lên tiếng là có thể ẩn thân hoàn toàn.” Connor vẫn nhìn Khan chằm chằm, miệng cử động không ngừng, mặc dù ánh mắt của hắn ta đang thể hiện điều ngược lại. Sợ hãi, bàng hoàng, không dám tin. “William đã tiếp đãi một vị khách mặc áo choàng màu trắng kín người và đội mũ trùm đầu không thấy rõ mặt, nhưng từ vóc dáng có thể đoán được người đó là nam. Tên đó cầm theo một cái giỏ mây lớn có đồ đậy, nên ta không thể nhìn thấy rõ cái giỏ đó có gì.”
Vì đang ẩn thân nên Connor không thể cử động, nên hắn chỉ có thể nhìn được một góc phòng. Song, tai của hắn thì nghe rất rõ cuộc nói chuyện của hai người.
“Ngài đã quay lại như đã hứa. Tôi còn nhớ lúc nhỏ đã theo chân cha mình và nhìn thấy ngài đang nói chuyện với ông ấy, cũng ngay tại căn phòng này. Trông ngài vẫn không thay đổi gì. Hẳn ngài là một pháp sư rất quyền năng.”
Đó là lần đầu tiên hắn thấy William cao ngạo có thể hạ mình đến thế, trông William có vẻ kính nể vị khách giấu mặt. Song, vị khách đó vẫn chưa lên tiếng. William vậy mà cũng không bất mãn hay khó chịu, ông ta còn vui vẻ lên tiếng để bầu khí không bị bao vây bởi sự ngượng ngùng ngột ngạt.
“Bên phía đền thờ đã đưa ra rất nhiều lợi ích nhưng tôi không màng, từ chối hết bọn chúng. Tôi đã giữ lời hứa thay cha mình, tuyệt đối không cho phép phía đền thờ được truyền giáo ở đây. Cũng vì thế mà vấn nạn ma thú có xảy ra thì đền thờ cũng không can thiệp, hoàng gia cũng không hỗ trợ. Tôi đã tốn rất nhiều chi phí để phía lính đánh thuê có thể giải quyết được chuyện này. Ngài biết đấy...”
“Kho báu của Evangeline sẽ không cạn.”
Connor đã rất ngạc nhiên khi biết Evangeline có kho báu. Nếu không phải hắn đang dùng phép ẩn thân không thể cử động nếu không muốn bị lộ diện. Hẳn là hắn đã đứng bật dậy ngay tức thì để biểu thị sự kinh ngạc của mình.
“Nhưng mà...”
“Chỉ cần đứa bé này không chết. Kho báu của Evangeline sẽ không cạn.”
Vị khách đeo mặt nạ vừa dứt lời, nắp đậy của giỏ mây mở ra như có bàn tay vô hình chạm vào. Bên trong lộ ra bóng dáng đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ đó ngoan ngoãn. Không khóc, cũng chẳng cựa quậy gì nhiều. Hai con mắt đen tuyền không thấy ánh sáng như mắt người chết, nhưng con ngươi lại động đậy cho thấy nó hoàn toàn có sự sống.
William dường như có một thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lại hồ hởi nói đồng ý.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ này như con ruột của mình. Ngài yên tâm ạ.”
“Không.” Vị khách đó lạnh nhạt nói. “Ngươi chưa hiểu ý ta đâu. Không phải nuôi dưỡng nó như con ruột, mà từ bây giờ nó sẽ là con ruột của ngươi.” Dừng một lúc, vị khách đó lại như đang cười mà nói tiếp. “Dù sao, ngươi cũng đang cần một đứa con mà phải không? Tốt nhất ngươi đừng tìm phụ nữ làm gì nữa. Có ăn nằm với tất cả phụ nữ trên thế gian này, ngươi cũng chẳng gieo giống được đứa nào đâu.”
“Cái... cái gì...”
Không chỉ William, mà ngay cả Connor cũng bất ngờ với thông tin đó. Nói như vậy, chẳng lẽ William là kẻ vô sinh? Vô sinh là căn bệnh vô cùng nhục nhã. Căn bệnh được xem là lời nguyền rủa tàn ác còn hơn những kẻ mắc phải giang mai. Bệnh vô sinh không thể chữa, ngay cả pháp sư chữa lành cũng phải thúc thủ. Vậy mà William...?
Connor chỉ muốn cười hả hê, há mồm to mà cười. Nhưng hắn chỉ có thể kiềm lại một cách thống khổ.
“Ta không yêu cầu ngươi phải yêu thương đứa trẻ này.” Vị khách đó vừa cho William hay về sự thật bản thân mình là kẻ vô sinh lại chẳng hề quan tâm cảm xúc của hắn ta như thế nào. “Ta chỉ cần ngươi để nó sống khỏe mạnh là được. Như ta đã nói, chỉ cần nó còn sống thì kho báu của Evangeline sẽ không bao giờ cạn.”
William chưa trả lời. Hẳn là còn đang sốc.
“Ngài là cha... của nó sao?”
“Không.”
“Thế tại sao...?”
“Ta cần phải thưa thốt với ngươi chuyện ta muốn làm sao?”
“Đ-được... Tôi sẽ đưa nó... vào gia phả Evangeline.”
“Tốt. Ta sẽ còn quay lại.”
“Tên... tên của nó thì sao, thưa ngài?”
Tim của Connor đập thình thịch, như đánh trống sát bên tai. Song, hắn vẫn nghe rõ vị khách đeo mặt nạ đó gọi tên của nó.
“Khan. Cứ gọi là Khan.”
Một cái tên đơn giản, như thể tùy tiện mà đặt.
Sau khi vị khách rời đi, Connor còn đang suy tính nên giải thích sự tồn tại của đứa trẻ thế nào thì quản gia Jonathan đã thông báo, Bá tước phu nhân đã có thai.
Lúc đó, Connor vẫn còn đang ẩn thân. Nhưng William đã đứng ở nơi mà Connor có thể quan sát một cách rõ ràng.
Và hắn nhìn thấy, trên môi William nở một nụ cười.
Sau đó, Connor cuối cùng cũng rời khỏi lâu đài thành công mà không bị phát hiện, nhưng trên đường về. Hắn không ngờ mình gặp phải vị khách đeo mặt nạ đó. Khi đối mặt trực diện thế này, hắn mới nhìn thấy chiếc mặt nạ màu trắng che cả hai mắt và khuôn cằm nên không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào về ngoại hình của đối phương.
“Nếu bắt gặp chuột nhắt lấm lét rời khỏi hang. Nướng ngon hơn hay hầm ngon hơn?” Vị khách đó bình tĩnh hỏi Connor một câu khiến hắn rợn tóc gáy.
Hắn biết, một kẻ có thể khiến William cúi đầu cung kính không phải là kẻ mình có thể đối phó.
“Tôi... tôi xin thề... Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì đã nghe thấy vào hôm nay!!!” Connor quỳ sụp xuống ngay tức khắc, mặt mày tái mét thề thốt.
“Nướng ngon hơn.” Vị khách đó như không nghe thấy lời hứa hẹn của Connor mà chốt hạ một câu làm Connor suýt tè ra quần.
“Tiếc là ta không thể ra tay...” Vị khách đó thở dài đầy tiếc nuối. “Ai bảo ngươi là người phàm.”
Sau đó, chỉ bằng một cái chớp mắt. Vị khách đeo mặt nạ trắng đã đứng ngay trước mặt hắn. Chiếc mặt nạ lạnh lẽo như thể gương mặt thật của y, nhìn hắn chằm chằm. Connor cứng đờ cả người, muốn lùi ra phía sau nhưng không tài nào cử động nổi. Rồi hắn cứ thể để mặc ngón tay của y ấn lên trán mình.
Connor không cảm thấy gì cả. Đau đớn hay nhức nhối? Một chút xíu cảm giác khó chịu hay khác lạ cũng không. Như thể vị khách đó chỉ dọa hắn thế thôi rồi biến mất.
Song, phải sau này khi hắn mới biết. Vị khách đeo mặt nạ đó không hề dọa dẫm. Hắn không chết, nhưng hắn không tài nào nói ra được những chuyện ngày hôm đó. Dù chỉ là ám chỉ hay đưa ra manh mối ẩn ý. Chỉ cần hắn có suy nghĩ tiết lộ, bên trong hắn như có xiềng xích vô hình phát động, khóa lại mọi khả năng tiết lộ ra bí mật.
Thế nên, 7 tháng sau đó, Bá tước phu nhân sinh non rồi chết. Hắn biết sự thật nhưng không thể nói ai nghe, cũng không thể đem sự thật ra làm lý do uy hiếp được William.
Thế nên, 7 tháng sau đó, Khan Evangeline “ra đời”, toàn bộ gia nhân trong lâu đài được thay máu chỉ chừa lại mỗi Jonathan. Hắn cũng chỉ biết trân trân mà nhìn. Không thể nói. Không thể uy hiếp.
Thế nên, 7 tháng sau đó, hắn chỉ đành tự mình nỗ lực bằng mọi cách tìm ra manh mối của kho báu Evangeline đang giấu giếm.
Sau đó, hắn còn liên kết với cả một tên hắc Tinh linh, hợp tác với hắn làm ăn đủ chuyện bẩn thỉu. Chỉ để hắn có thể giúp mình tìm ra kho báu của Evangeline đang cất giữ ở đâu đó trong lãnh địa này.
Và cuối cùng hắc Tinh linh cũng đã tìm ra thật. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhưng lại không thể mở cánh cửa kho báu đó ra.
Connor không thể nói ra bí mật của ngày hôm đó. Nhưng hắn lại có thể nói:
“Khan Evangeline sẽ mở được.”
Và đúng như những gì hắn nói.
Khan mở được cánh cửa rồi.
Còn tên hắc Tinh linh thì đã chết.
Kho báu của hắn đã vuột khỏi tay.
Sự thật của ngày hôm đó giờ trôi tuột ra khỏi miệng như vỡ đê.
Connor trợn trừng mắt nhìn Khan, run rẩy thốt lên khi kết thúc chuyện xưa.
“Ngươi chắc chắn... là quái vật!”
Cho dù đã nghe hết bí mật động trời, vậy mà Khan vẫn chẳng thèm nhấc mày một cái. Trong khi đó Saul đã hoàn toàn kinh ngạc, cũng như Flossie bị sốc toàn tập trước sự thật được tiết lộ.
Khan chỉ nghiêng đầu nhìn Connor bằng ánh mắt đăm chiêu, rồi vỏn vẹn nói một câu:
“Còn ngươi là đồ ngu đấy. Thứ mà tên hắc Tinh linh kia tìm ra không phải kho báu.”
Từ đầu tới cuối, Khan chỉ quan tâm tới kho báu của Evangeline mà Connor đã nhắc tới. Hoàn toàn chẳng để tâm đến sự thật rằng.
Kiếp này, hắn cũng chỉ là trẻ mồ côi.
- --
Ấy, hình như tui quên dặn đội mũ trước khi đọc rồi. =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.