Chương 123: Anh trai điên đầu
Tiên Sắc Xám
15/04/2024
Bên tai vẳng lại mớ âm thanh lộn xộn chưa thể cắt nghĩa rõ ràng, Khan lắc đầu cố gắng xua đi cơn choáng váng bủa vây mình. Hắn muốn bản thân phải tỉnh táo.
Rồi, qua hai đến ba nhịp thở. Khan miễn cưỡng lấy lại được đôi chút tinh thần. Khi mở mắt ra hòng để xem xét tình hình xung quanh, hắn lại mất thêm vài giây nữa cho tầm nhìn mờ đục của mình dần quay lại trạng thái bình thường. Suýt chút nữa, Khan tưởng mắt mình có vấn đề. Có thể là tên Tà thần Ulkos quái gở đó vì cay cú mà khiến hắn phải mù lòa thì sao?
Một con mắt mất đi là quá đủ. Cho dù có thế vào con mắt đen còn lại của hắn một con mắt thần linh khác đi nữa, hắn cũng không cần!
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc lo lắng thái quá của Khan. Mắt của hắn vẫn sáng và thấy rõ. Thấy rõ trên từng thước đất đang rải rác hằng hà cơ số xác ma thú, và số xác cứ nhiều dần theo một hướng.
Khan nâng mắt lên, nhìn đống xác ma thú không toàn vẹn hoặc vẫn vẹn toàn và cũng đầy ám ảnh đang chất đầy thành một ngọn núi nhỏ.
Và ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ nồng mùi máu và tử khí hung tợn là Ibrahim, trong bộ vest đuôi tôm gọn gàng sạch sẽ không có lấy một nếp nhăn nào với tư thế ngồi vắt chéo hai chân. Một tay cầm đĩa sứ lót tách, một tay trang nhã nâng tách trà kề lên miệng nhâm nhi thưởng thức. Cùng một bức tranh, nhưng chính sự hiện diện của ông ta khiến quang cảnh trước mắt trở này kỳ lạ, quái gở.
Ibrahim đặt ly trà nóng lên đĩa sứ kê tách, thở dài một hơi não nề. “Lão già này đã chờ ngài rất lâu đấy.”
Không trả lời Ibrahim vội, Khan đưa mắt nhìn xung quanh mình, Saul đang nằm trên người con sói có cánh, là Lai. Cùng với Aloin đang gục ngã ở dưới nền đất bẩn đầy máu khô, trên lưng anh ta là vuốt sói của Lai đè lên.
Thôi, an toàn lành lặn là được.
“Tốt. Chẳng bù cho ta khi ở trong không gian quái quỷ đó đâu.” Khan mệt mỏi giơ tay xoa thái dương. Nếu được, hắn chỉ muốn lập tức trở về lâu đài để mình có thể ngả lưng xuống giường êm đánh một giấc.
Và rồi, dòng suy tưởng tuyệt vời đó lập tức bị chấm dứt.
“Chủ nhân ngốc lại bỏ rơi Kahan!!!”
“Cha ơi!!!”
“Anh à!!!”
Kahan đột ngột xuất hiện trước mặt Khan, nó há miệng đầy giận dữ, cả đôi mắt lấp lánh tựa kim cương nhìn thoáng qua cũng cảm thấy hung dữ hơn bình thường. Kahan nổi giận đùng đùng, liên tục mắng Khan là chủ nhân ngốc.
Tưởng chừng Kahan còn chưa đủ phiền. Cặp sinh đôi và Flossie cũng lập tức vọt tới từ phía trước, chạy vượt qua ngọn núi chất đầy xác ma thú một cách bình thản. Cả hai đứa lao vào ôm chặt lấy Khan trước tiên.
Ngay cả khi Flossie cũng định dang tay ra, vẻ như muốn làm hành động tương tự thì một bóng người khác tiến lên chắn ngang bất ngờ. Thành ra Flossie lao hẳn vào lòng đối phương chứ không phải hắn.
Khan ôm lấy cặp sinh đôi, mắt nhìn tấm lưng vững chãi ở trước mặt mình.
Là Saul.
Cậu ta tỉnh nhanh vậy?
“Quỷ tha ma bắt!” Flossie rõ ràng là rất bất mãn, cô ta nhảy lùi lại ra xa, hai tay tự chà xát chính mình như thể cô ta vừa lao vào một ổ dịch.
Ngay cả Saul cũng nhăn nhó mặt mày đưa tay phủi quần áo của chính mình, tiếng phủi bộp bộp vang lên rõ to như thể sợ ai đó không nghe thấy.
“Cha có sao không?”
“Cha có mất con mắt nào nữa không?”
“Cha có mất cái gì trên người không?”
“Cần phải chữa trị không cha ơi???”
Cả hai đứa Sao và May chưa gì đã vội vàng lao nhao hỏi cung cha mình, tụi nó nhanh chóng buông Khan ra rồi chạy vòng quanh kiểm tra hắn từ trên xuống với bộ dạng hết sức khẩn trương.
Cuối cùng thì hắn ở trong mắt hai đứa này là người dễ dàng mất cái gì đó trên người à?
“Chủ nhân ngốc! Chủ nhân ngốc bỏ Kahan hoàiii!!!”
Đến Kahan vẫn còn ý định bắt đền Khan. Không còn cách nào khác, Khan phải tạm dỗ nó bằng một lời hứa sẽ chơi cờ caro với nó cả tuần. Chủ cần nó ngoan ngoãn là được.
“Chủ nhân ngốc hứa rồi đó!” Kahan phải trườn thêm vài vòng quanh cả người hắn rồi mới chịu ẩn mình.
Vừa xử lý xong tính tình khó ở của Kahan, Khan quay về với cặp sinh đôi còn đang loay hoay tìm chỗ thiếu hụt nào đó trên cơ thể lành lặn của hắn.
“Ta không sao. Ta mới là người nên kiểm tra hai đứa có vấn đề gì hay không đấy.”
Khan giữ lại một đứa đứng yên, đứa còn lại lập tức ngoan ngoãn theo. Không tiếp tục chạy vòng quanh Khan nữa. Suy cho cùng, nhìn cặp sinh đôi xông xáo thế này thì có vẻ chẳng có vấn đề gì lớn.
Sau đó, Khan tiến lên vỗ vai nhân vật chính đang xù lông với Flossie, trông chẳng khác gì một con mèo to xác. Trải qua nhiều chuyện, Khan cũng dần quên béng hình tượng Saul chó điên ban đầu mà mình biết từ cốt truyện Huyền Thoại Tái Sinh. Thậm chí, hắn còn thấy cậu em trai là nhân vật chính của mình cũng có phần đáng y... À thôi vậy.
“Cậu trừng mắt với ta làm gì?”
“Tốt. Anh còn chưa bị mù.”
Khan nghiêng đầu, hắn tự hỏi mình tại sao vừa rồi lại dám nghĩ nhân vật chính có phần đáng yêu nhỉ?
“Bị mù? Con mắt còn lại của ngài bị ai móc mất nữa hả?” Ibrahim khoan thai bước tới, bỏ trống ngọn núi nhỏ tựa như ngai vàng. Lúc hắn không có ở đây, ông ta có vẻ như đã tiêu diệt rất nhiều ma thú.
Ông ta nheo mắt, quan sát Khan từ trên xuống. “Hừm, chẳng có thay đổi gì hết. Ngài vẫn khó coi như thường lệ.”
Khan chẳng buồn đáp trả lại lời châm biếm của Ibrahim. Hắn ngó nghiêng tìm gã Chỉ huy đoàn trưởng, hẳn là người duy nhất có thể giải thích tình hình hiện tại cho hắn biết nhưng mà... Sao hắn không thấy ai hết vậy?
“Không còn ai đâu. Ta đã bảo họ ra ngoài bìa rừng dựng trại đợi ngài quay về rồi.” Ibrahim thở hắt ra một hơi dài thượt. “Ma thú cứ kéo đến liên tục mà bọn oắt con đó ở lại múa kiếm múa phép làm phiền lão già này quá.”
Vì thấy phiền nên ông đã làm đến mức này hả? Mùi máu của ma thú vẫn không vơi đi chút nào trong không khí khiến Khan chỉ muốn nôn mửa, chẳng thể hiểu được làm thế quái nào mà Ibrahim có thể thưởng trà nhàn nhã như ở nhà như vậy nữa.
“Họ không dễ dàng rời đi như vậy.” Khan gần như chắc chắn.
“Phải, tôi dùng một chút mánh khóe thôi. Ngài đừng lo quá làm gì, bọn chúng không khóc lóc gọi mẹ đâu mà.”
Có thể hiểu là bọn họ sẽ được an toàn.
“Có vẻ như ông cũng có kinh nghiệm khóc lóc gọi mẹ rồi nên mới rành rẽ như thế này. Thật thất lễ quá, tôi không ngờ mẹ của ông sống thọ đến vậy. Hẳn là bà ấy đang lo cho ông lắm nhỉ?” Flossie khoan thai bước tới, ánh mắt sắc lẹm không nhân nhượng hướng thẳng đến chỗ Ibrahim.
Nụ cười thong thả trên môi Ibrahim tắt ngấm. Lão Chúa Quỷ lạnh lùng nhìn Flossie, có thể thấy sát khí như ẩn hiện.
Xem ra Ibrahim có khắc tinh của mình rồi.
“Cha không bị thương thật ạ?” Sao với May lo lắng hỏi lại.
“Ừ, ta không sao.” Khan đáp lại khi xoa đầu cả hai, vỗ về cho cặp sinh đôi an tâm.
“Thế... tên hắc Tinh linh kia đâu?” Ibrahim đã chú ý ngay đến kẻ cần có mặt lại chẳng thấy tăm hơi.
Flossie vừa nghe nhắc đến hắc Tinh linh, vẻ cứng rắn khi đối diện với Ibrahim lập tức vỡ tan. Lưng cô gù xuống, cả hai bờ vai co lại và run rẩy. Nỗi sợ hãi từ bản năng đang bào mòn lấy cô nàng.
Ibrahim chẳng để tâm, ngược lại còn chú ý tới Lai vẫn đang ở trong dạng sói. Đang loay hoay làm quen với đôi cánh mới, diện mạo mới của bản thân.
Sự thay đổi của Lai trông vô cùng bắt mắt, không dễ xem nhẹ. Nhưng vì sự tồn tại của Khan lại được ưu tiên hơn cả nên chẳng mấy ai để ý đến Lai.
Ngoại trừ Aloin.
“Cánh của ngươi không trắng sáng xinh đẹp bằng cánh của ta đâu, thứ chó nửa mùa!”
“Nhưng to hơn con chim nửa mùa như ngươi!”
“Thế quái nào mà ngươi vẫn mở cái mồm thối hoắc đó nói chuyện được khi ở trong hình dạng khỉ gió này vậy?” Aloin không tài nào hiểu được. Anh thốt lên với tông giọng cao vút. “Thú nhân khi biến về hình dạng nguyên sơ đều dùng tiếng thú cơ mà!”
“Vì ta xịn hơn rồi đó!” Lai hất cao đầu sói. Đôi cánh bên cơ vai lực lưỡng sải rộng đầy oai vệ như khoe khoang. “Đâu dở hơi giống ngươi, đồ chim nửa mùa!”
Aloin không nói gì nữa, trực tiếp lao vào với quyết tâm nhổ lông Lai. Mặc kệ hình thể cả hai hoàn toàn cách biệt. Aloin vẫn tấn công, nhổ được bao nhiêu lông cánh của con sói chết nằm đó thì cứ nhổ. Nhổ trụi được càng tốt!
Ibrahim nhướng mày hỏi han. “Phần thưởng của ngài đạt được khi thoát ra khỏi Thánh tích thật là... kỳ lạ.”
“Con sói đó không phải là phần thưởng.” Saul lên tiếng bác bỏ ngay tắp lự. Cho dù Lai có vẻ oai phong hơn, nhưng trong mắt Saul mà nói thì Lai vẫn là một con chó ồn ào to xác.
Không thể tiếp tục vấn đề này nữa. Khan nhanh chuyển chủ đề. “Sao ông lại ở đây?”
“Chà, mọi chuyện sẽ đúng kế hoạch nếu như hai bầu trời nhỏ của ngài chịu ngoan ngoãn một chút.”
Ibrahim ra vẻ sầu não, nhìn vào là biết ông ta chỉ giả vờ. Diễn như đang diễn. Ông ta vẫn là một tên Chúa Quỷ thích trêu đùa và nhìn họ phải bối rối. Song, ông ta không thể tung hứng được Khan trong lòng bàn tay như mong muốn.
“Tụi con ngoan mà!” Sao dẩu môi lên phản bác lại.
“Tại ông Ibrahim thất bại ấy chứ!” May cũng khẳng khái tố giác Chúa Quỷ cho bằng được.
“Sao vậy?” Khan ồ lên một tiếng, nhoẻn miệng cười. “Ông không moi được tin tức gì ở Connor sao?”
“Tôi đã rất cố gắng. Cố gắng để gã không phải chết.” Ibrahim thở dài não nề. Ông lắc đầu, giọng chán chường nghe thấy rõ. “Từ trước đến nay, việc xâm nhập vào đầu óc của kẻ khác chưa bao giờ khó khăn như vậy. Tôi cảm thấy hổ thẹn với ngài. Nhưng tôi cũng không tìm ra được nguyên do của sự việc.”
“Ông ta bây giờ đang ở đâu?”
“Dưới tầng hầm trữ đá đông.”
Đó là nơi tích trữ đá đông để dùng khi mùa hè nóng bức kéo đến. Chỉ những nhà quý tộc thượng lưu mới có. Tầng hầm trữ đá đông khá là tốn kém nên Evangeline không dùng đến nó từ lâu. Không ngờ Ibrahim tận dụng đến cả chỗ đó.
“...Sao ông lại bảo mình đã cố gắng không để Connor phải chết?”
“Hừm, tôi không đảm bảo hắn sẽ thoải mái. Bản chất của tôi ấy mà, không nhìn thấy người khác đau khổ là không chịu được.”
Vậy ra đó là bản chất của Chúa Quỷ à? Nghe cũng hợp lý cùng với danh xưng của ông ta. Nhất là khi ông ta liên tục gây khó dễ cho người khác, kể cả chủ nhân tạm thời của ông ta cũng chẳng thoát khỏi.
“Về thôi.”
Chẳng còn việc gì ở đây nữa. Ibrahim gần như quét sạch cả đám ma thú. Trông ông ta nhàn nhã đến vậy chứng tỏ việc này chẳng có gì khó. Khan cũng biết thừa cả rừng ma thú chưa là gì phải khiến một Chúa Quỷ e ngại. Đó cũng là lý do Khan không có dự định cậy vào Ibrahim dọn dẹp ma thú.
“Cho binh lính thu thập nguyên liệu ở đ...” Khan im bặt bất ngờ. Hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Flossie, mày rậm hơi xô lại, đôi mắt đen trắng khác biệt nheo lại trong chốc lát.
Khan sải chân đi đến trước mặt cô, sự tiếp cận đột ngột và trầm lặng của Khan khiến Flossie giật mình lo lắng. Hai mắt cô đảo qua đảo lại không dám đối diện với Khan, tấm lưng của cô còng xuống một khoảng khiến khí chất tiểu thư hoàn toàn mất sạch. Nhất là khi trên người cô ta trông cũng nhếch nhác không thua gì.
“Đứng im.” Khan nghiêm giọng nói khi thấy Flossie có vẻ muốn lùi lại.
Flossie cứng người, chân đóng đinh xuống đất không dám cử động. Cô ta biết thừa mình sẽ không được tha thứ. Hình phạt mà cô ta phải chịu sẽ sớm đến. Nhưng cô vẫn ảo tưởng, mong rằng khoảnh khắc đó sẽ tới trễ hơn một chút.
“Em... em xin lỗi... Em biết mình...”
Khan dường như không quan tâm Flossie nói gì, tay của anh giơ lên và hướng đến mặt Flossie.
Máu như rút kiệt khỏi cơ thể Flossie, trước mắt cô là anh Khan mà mình luôn ngưỡng mộ và đặt ra một vị thế đặc biệt ở trong lòng, nhưng cô lại nhìn thấy một hình bóng khác chồng lên Khan, cũng vươn tay về phía cô thế này. Có thể đó sẽ là một cái vuốt ve dịu dàng, hoặc một cú tát bạo ngược vô nhân tính. Sau đó cô chỉ có cầu xin và khóc lóc.
Flossie đứng đơ ra như tượng, trống rỗng nhìn Khan đưa tay lùa vào mái tóc xoăn của mình, gần như vượt qua vành tay của cô.
Không sao. Nếu là anh Khan, thì không sao cả. Flossie tự nhủ như thế và nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn ập tới.
“Đây là...”
“Ồ, ngài phát hiện ra nó bằng cách nào vậy? Thứ này ẩn thân rất tốt. May mà cô ta chưa bị ăn mất não đấy.”
“Nó là bướm hả cha?”
“Bướm này xấu quá.”
“Con sói chết tiệt nhả tóc ta ra ngay!!! Kelcey bị hói là sẽ xấu trai hơn nữa cho coi!”
“Xấu trai sẵn rồi còn bày đặt! Phì!!”
Loạt âm thanh nhốn nháo vang lên bên tai, Flossie đợi vẫn không thấy cơn đau nào ập đến trong dự kiến. Cô nghi ngại hét mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn con sói có cánh đột ngột biến lại thành người với cái miệng cứ thè lưỡi ra như muốn nôn, và tên cung thủ nhưng lại có thể biến thành thiên thần thì đang ôm đầu rên rỉ.
Gã sói bước đi nhanh đến bên cạnh Khan. Lúc đó hắn đang cặp sinh đôi vây quanh, cùng Saul đứng bên cạnh như hiệp sĩ thân cận bảo vệ. Ibrahim hơi nghiêng người âu để nhìn thứ bên trong tay Khan.
Nó giống con ngài nhưng không phải ngài, có đôi cánh may ra giống ngài, còn thân nó thì thuôn dài, to từ đầu và hẹp dần về phía đuôi. Nó chỉ dài bằng một ngón tay, đôi cánh mỏng và to hơn kích cỡ nhỏ bé ấy nhiều.
Khan đang nắm lấy phần thân của nó, kẹp lấy cánh của nó rồi hơi vặn sức ở tay. Cánh nó nhăn nhúm, rách bươm ra dưới tay Khan, nhưng nó không hề hấn gì ở phần thân và vẫn cố giãy giụa để thoát khỏi tay Khan.
“Đây là Trùng Ăn Não, con này có kích thước rất nhỏ. Càng nhỏ tụi nó càng mạnh và ẩn thân càng khó phát hiện. Vừa nhỏ nhắn, vừa nhẹ như lông, tự thân chúng có thể giảm sự tồn tại ở mức thấp nhất nên chúng thường đậu vào lông da con mồi rồi từ từ tiến vào lỗ tai chúng, xâm nhập vào trong đầu con mồi để ăn não.” Ibrahim uyên bác ôn tồn giải thích, cung cấp kiến thức cho những kẻ mù tịt về ma thú. “Ngoài ăn não ra chúng còn ăn cả đồng loại của mình khi quá đói. Giống loài này không nhiều. Khi phát hiện ra sự tồn tại của nó thì rất dễ xử lý. Nhưng mà...” Ibrahim liếc nhìn Khan bằng ánh mắt không hề có ý tốt. “Để phát hiện ra sự tồn tại của nó lại không dễ chút nào.”
Khan chẳng đoái hoài đến Ibrahim, hắn trầm ngâm nhìn con Trùng Ăn Não trên tay mình. Còn Flossie thì đang ngẩn ngơ, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn trước tình huống hiện tại.
“Không còn con ma thú nào nữa sao?” Khan ngẩng đầu hỏi Ibrahim. Hắn lạnh lùng ném con Trùng Ăn Não đi.
Con Trùng Ăn Não hấp hối rơi xuống đất rồi bị Lai giày xéo dưới gót giày không thương tiếc. Gã còn khịt mũi tự hào như thể mình vừa làm được chuyện gì đó lớn lao hữu ích lắm.
“Chà, tôi nghĩ mình đã dọn sạch ma thú rồi không chừng. Trước khi tôi đến đây, cũng đã có nhiều con ngã xuống rồi.”
Khan nhíu mày, có vẻ không vừa ý với câu trả lời này.
“Có chuyện gì sao?” Saul hỏi, nhận ra cảm xúc của Khan không đúng.
“Ta không chắc.” Khan lắc đầu đáp.
“Chủ nhân ngốc bị gì?” Kahan lại thò đầu ra, quan tâm đến Khan. Lần này vì có Flossie nên nó không hiện thân hoàn toàn, chỉ có mỗi Khan là thấy nó.
“Không có gì, chắc là ta nhầm. Về thôi.” Khan nói bằng giọng điều đình để mọi người không hạch hỏi thêm gì khác. Khan đã nhận thức được sự quan tâm của người xung quanh nên hắn sẽ giảm thiểu mọi sự phiền phức hết mức có thể.
Saul lặng im không nói, chỉ là đôi mắt chăm chú quan sát Khan có thêm phần tập trung.
Thử thách của Thánh tích kết thúc. Thánh tích đóng cửa hoàn toàn. Trước khi trở về, Khan đi tìm chiếc bia đá có vẽ lại cúp Astar của An, nhưng không thấy. Ngược lại, hắn càng thấy xác ma thú nhiều hơn. Và thứ khiến hắn là mùi máu nồng đượm không khí. Trong khi những hình ảnh kích thích thị giác như óc văng, nội tạng vỡ nát hay tứ chi lìa thân lại không làm hắn thấy sợ hãi.
Khan lờ đi cảm giác bình thản đáng sợ của mình trước viễn cảnh thảm sát máu me. Quay lưng rời khỏi khu rừng.
Nhiều cái cây ngã đổ, nhiều cành cây gãy bị giẫm đạp, xác ma thú vẫn xuất hiện, chỉ là không nhiều bằng cái ngai tạm bợ của Ibrahim. Khan nhíu mày, nói lên nghi vấn của mình.
“Không ai định xử lý sao?”
“Không đủ nhân lực mà. Hẳn là Chỉ huy Đoàn trưởng nghĩ rằng cuộc săn này là một cuộc chiến cảm tử nên hắn đã chọn lọc ra nhất nhiều tinh hoa chỉ biết chặt thịt chứ không biết lấy thịt.” Ibrahim nhún vai, ông bảo. “Xe kéo chẳng còn đủ chỗ. Cho dù trước đó họ đã tách nguyên liệu đáng giá ra khỏi xác ma thú, chất lên hết cả. Nếu còn muốn lọc thêm nữa thì phải trở về sai bảo thêm người.”
“Để lại một nhóm canh chừng đi. Dù sao chúng ta sẽ trở về thật ồn ào.” Khan nói. Đây là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng.
Ibrahim nhướng mày, không mất quá nhiều thời gian để ông hiểu được ý đồ của Khan. “Chà, tôi rất trông chờ vào điều đó.”
“Lai, biến về dạng sói đi.”
Từ cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ hứng khởi, Lai nhảy một vòng đầy phấn khích rồi cơ thể của gã giãn ra, biến về dạng sói. Thân sói to lớn của gã áp đảo hoàn toàn những người ở đây về mặt hình thể, vô hình trung mang đến chút áp lực thoáng qua. Ibrahim đã chứng kiến hình dạng này của Lai từ trước đó, nhưng chính ông bây giờ vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên.
Một con sói có cánh.
Thú nhân sói hay là con sói hoang tầm thường mà ông biết, không có con nào là có cánh cả.
Ibrahim vô cùng tự tin về kiến thức của mình, nhưng bây giờ chính ông cũng không biết được Lai... là gì.
* * *
Trên đường trở về đầy huy hoàng, người dân trong thành lập tức bị thu hút bởi con sói đang sải rộng cánh bay lượn trên bầu trời. Đôi cánh của nó có thể che phủ cả một mái nhà, và thân hình lực lưỡng của con sói khiến thường dân đồng loạt sợ hãi.
“Cái gì vậy?? Ma thú?”
“Ấy mà... sao nhìn giống sói thế?”
“Sao sói lại có cánh được???”
Ban đầu họ còn tưởng con sói này là ma thú, song nó chẳng hề tấn công ai cả. Mà chỉ bay trên không trung.
Trên bầu trời, Lai sải cánh bay một vòng như thị uy, miệng sói tru lên một tiếng dài. Tiếng sói kéo đến hàng dài bóng dáng của binh lính dần hiện, dẫn đầu đoàn lính là Khan ngài Bá tước của họ, và Saul - đứa con hoang từng bị ghẻ lạnh. Nhưng giờ đây chẳng ai dám nghĩ Saul là đứa con hang bị coi thường và khinh khi nữa.
“Họ trở về rồi...”
“Nhanh vậy sao?”
“Còn chưa được một tuần nữa mà...”
Binh lính nghiêm chỉnh đứng ngay hàng thẳng lối khi Khan kéo dây cương điều khiển ngựa dừng lại. Hắn dừng lại trước mặt dân chúng đang dần tụ tập lại.
Khan im lặng, không lên tiếng ngay. Hắn quét mắt nhìn người dân trong lãnh thổ của mình. Đợi đến khi sự im lặng dần trở nên căng thẳng, cũng là lúc tiếng nói đầu tiên sau khi trở về của hắn có trọng lượng nhất, Khan mới nói:
“Ta xin lỗi.”
Dân chúng đồng loạt ồ à xôn xao, không nghĩ câu đầu tiên thốt ra của Khan sau khi quay về là lời xin lỗi.
“Ta thừa nhận bản thân đã tắc trách trong việc cai trị, và quá ngu ngốc khi đã lãng quên trách nhiệm của mình. Nhưng ta xin thề, kể từ ngày hôm nay, chỉ cần là con dân dưới quyền cai trị của nhà Evangeline. Sẽ không còn một ai phải chịu đau thương mất mát nữa!”
Dân chúng bị chất giọng đầy quyền uy của Khan làm cho khựng lại. Vẻ mặt từ ngỡ ngàng rồi chuyển sang hưng phấn.
“Kể từ bây giờ, Nanh Xám đang sải cánh trên bầu trời của Berkley sẽ là linh thú bảo vệ bờ cõi phương Nam!” Khan nhìn dân làng bằng vẻ mặt nghiêm nghị rồi tiếp tục lớn giọng hô to. “Con dân của Berkley không cần phải sợ hãi cho tính mạng của mình mỗi khi ngả đầu vào giấc ngủ, không cần phải lo lắng cho người thân bạn bè mình mỗi sớm mai thức dậy. Bởi vì tất cả ma thú đều quy phục trước uy nghi Nanh Xám Vùng Berkley!!!”
Sau đó Lai lại tru lên một tiếng dài, âm thanh oai hùng chạm nóc trời xanh.
Vang vọng cùng tiếng sói tru là khối âm thanh hoan hô vỡ ra, có cười có khóc. Dân chúng trong lãnh địa vui mừng hoan hô vì ngày mai, vì tương lai không còn sợ hãi lũ ma thú sẽ tàn phá nhà ở của họ, hủy hoại gia đình yêu quý của họ.
Nếu có kẻ không vui mừng, cũng chỉ là những tên lính đánh thuê đang ngóng chờ sự thất bại của nhà Evangeline.
Khan không muốn quan tâm đến bọn chúng, nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn thầm thì dặn dò Chỉ huy Đoàn trưởng cẩn thận để ý đến chúng.
Khan và binh lính quay về lâu đài một cách huy hoàng trong sự tung hô của dân chúng, con sói sải cánh trên trời cao vẫn bay vòng theo binh đoàn của Khan trở về. Cho đến khi cổng cao đóng lại một cách nặng nề, Lai mới bay sà xuống đất, rồi biến thành người ngay tức thì chạy lại gần chỗ chủ nhân mình.
“Tốt lắm.” Khan khen ngợi trước ánh mắt trông chờ của Lai.
Lai nhảy cẫng lên phấn khích, đuôi sói vẫy mạnh hơn cả chó nhìn thấy chủ về nhà. Gã còn lại gần Saul, hất cằm nghênh ngang kiêu ngạo.
Saul nhìn thấy chướng cả mắt, chỉ muốn cho gã sói này một kiếm.
“Về thôi. Ta còn nhiều chuyện phải xử lý lắm.” Khan như nhìn ra được một cuộc chiến sắp sửa bùng nổ nếu không ngăn chặn kịp thời. Hắn nhanh chóng lên tiếng chặn trước.
Nhưng hắn không nói điều đó cho có.
Hắn thật sự có nhiều chuyện phải xử lý.
Ví như lời thú tội của Connor.
Hoặc là...
Lý do nào đó mà hắn hiểu được tiếng của ma thú.
Rắc rối. Phiền phức. Hắn không cần thêm kỹ năng quái gở nào nữa hết.
Điên đầu thật chứ...
Rồi, qua hai đến ba nhịp thở. Khan miễn cưỡng lấy lại được đôi chút tinh thần. Khi mở mắt ra hòng để xem xét tình hình xung quanh, hắn lại mất thêm vài giây nữa cho tầm nhìn mờ đục của mình dần quay lại trạng thái bình thường. Suýt chút nữa, Khan tưởng mắt mình có vấn đề. Có thể là tên Tà thần Ulkos quái gở đó vì cay cú mà khiến hắn phải mù lòa thì sao?
Một con mắt mất đi là quá đủ. Cho dù có thế vào con mắt đen còn lại của hắn một con mắt thần linh khác đi nữa, hắn cũng không cần!
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc lo lắng thái quá của Khan. Mắt của hắn vẫn sáng và thấy rõ. Thấy rõ trên từng thước đất đang rải rác hằng hà cơ số xác ma thú, và số xác cứ nhiều dần theo một hướng.
Khan nâng mắt lên, nhìn đống xác ma thú không toàn vẹn hoặc vẫn vẹn toàn và cũng đầy ám ảnh đang chất đầy thành một ngọn núi nhỏ.
Và ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ nồng mùi máu và tử khí hung tợn là Ibrahim, trong bộ vest đuôi tôm gọn gàng sạch sẽ không có lấy một nếp nhăn nào với tư thế ngồi vắt chéo hai chân. Một tay cầm đĩa sứ lót tách, một tay trang nhã nâng tách trà kề lên miệng nhâm nhi thưởng thức. Cùng một bức tranh, nhưng chính sự hiện diện của ông ta khiến quang cảnh trước mắt trở này kỳ lạ, quái gở.
Ibrahim đặt ly trà nóng lên đĩa sứ kê tách, thở dài một hơi não nề. “Lão già này đã chờ ngài rất lâu đấy.”
Không trả lời Ibrahim vội, Khan đưa mắt nhìn xung quanh mình, Saul đang nằm trên người con sói có cánh, là Lai. Cùng với Aloin đang gục ngã ở dưới nền đất bẩn đầy máu khô, trên lưng anh ta là vuốt sói của Lai đè lên.
Thôi, an toàn lành lặn là được.
“Tốt. Chẳng bù cho ta khi ở trong không gian quái quỷ đó đâu.” Khan mệt mỏi giơ tay xoa thái dương. Nếu được, hắn chỉ muốn lập tức trở về lâu đài để mình có thể ngả lưng xuống giường êm đánh một giấc.
Và rồi, dòng suy tưởng tuyệt vời đó lập tức bị chấm dứt.
“Chủ nhân ngốc lại bỏ rơi Kahan!!!”
“Cha ơi!!!”
“Anh à!!!”
Kahan đột ngột xuất hiện trước mặt Khan, nó há miệng đầy giận dữ, cả đôi mắt lấp lánh tựa kim cương nhìn thoáng qua cũng cảm thấy hung dữ hơn bình thường. Kahan nổi giận đùng đùng, liên tục mắng Khan là chủ nhân ngốc.
Tưởng chừng Kahan còn chưa đủ phiền. Cặp sinh đôi và Flossie cũng lập tức vọt tới từ phía trước, chạy vượt qua ngọn núi chất đầy xác ma thú một cách bình thản. Cả hai đứa lao vào ôm chặt lấy Khan trước tiên.
Ngay cả khi Flossie cũng định dang tay ra, vẻ như muốn làm hành động tương tự thì một bóng người khác tiến lên chắn ngang bất ngờ. Thành ra Flossie lao hẳn vào lòng đối phương chứ không phải hắn.
Khan ôm lấy cặp sinh đôi, mắt nhìn tấm lưng vững chãi ở trước mặt mình.
Là Saul.
Cậu ta tỉnh nhanh vậy?
“Quỷ tha ma bắt!” Flossie rõ ràng là rất bất mãn, cô ta nhảy lùi lại ra xa, hai tay tự chà xát chính mình như thể cô ta vừa lao vào một ổ dịch.
Ngay cả Saul cũng nhăn nhó mặt mày đưa tay phủi quần áo của chính mình, tiếng phủi bộp bộp vang lên rõ to như thể sợ ai đó không nghe thấy.
“Cha có sao không?”
“Cha có mất con mắt nào nữa không?”
“Cha có mất cái gì trên người không?”
“Cần phải chữa trị không cha ơi???”
Cả hai đứa Sao và May chưa gì đã vội vàng lao nhao hỏi cung cha mình, tụi nó nhanh chóng buông Khan ra rồi chạy vòng quanh kiểm tra hắn từ trên xuống với bộ dạng hết sức khẩn trương.
Cuối cùng thì hắn ở trong mắt hai đứa này là người dễ dàng mất cái gì đó trên người à?
“Chủ nhân ngốc! Chủ nhân ngốc bỏ Kahan hoàiii!!!”
Đến Kahan vẫn còn ý định bắt đền Khan. Không còn cách nào khác, Khan phải tạm dỗ nó bằng một lời hứa sẽ chơi cờ caro với nó cả tuần. Chủ cần nó ngoan ngoãn là được.
“Chủ nhân ngốc hứa rồi đó!” Kahan phải trườn thêm vài vòng quanh cả người hắn rồi mới chịu ẩn mình.
Vừa xử lý xong tính tình khó ở của Kahan, Khan quay về với cặp sinh đôi còn đang loay hoay tìm chỗ thiếu hụt nào đó trên cơ thể lành lặn của hắn.
“Ta không sao. Ta mới là người nên kiểm tra hai đứa có vấn đề gì hay không đấy.”
Khan giữ lại một đứa đứng yên, đứa còn lại lập tức ngoan ngoãn theo. Không tiếp tục chạy vòng quanh Khan nữa. Suy cho cùng, nhìn cặp sinh đôi xông xáo thế này thì có vẻ chẳng có vấn đề gì lớn.
Sau đó, Khan tiến lên vỗ vai nhân vật chính đang xù lông với Flossie, trông chẳng khác gì một con mèo to xác. Trải qua nhiều chuyện, Khan cũng dần quên béng hình tượng Saul chó điên ban đầu mà mình biết từ cốt truyện Huyền Thoại Tái Sinh. Thậm chí, hắn còn thấy cậu em trai là nhân vật chính của mình cũng có phần đáng y... À thôi vậy.
“Cậu trừng mắt với ta làm gì?”
“Tốt. Anh còn chưa bị mù.”
Khan nghiêng đầu, hắn tự hỏi mình tại sao vừa rồi lại dám nghĩ nhân vật chính có phần đáng yêu nhỉ?
“Bị mù? Con mắt còn lại của ngài bị ai móc mất nữa hả?” Ibrahim khoan thai bước tới, bỏ trống ngọn núi nhỏ tựa như ngai vàng. Lúc hắn không có ở đây, ông ta có vẻ như đã tiêu diệt rất nhiều ma thú.
Ông ta nheo mắt, quan sát Khan từ trên xuống. “Hừm, chẳng có thay đổi gì hết. Ngài vẫn khó coi như thường lệ.”
Khan chẳng buồn đáp trả lại lời châm biếm của Ibrahim. Hắn ngó nghiêng tìm gã Chỉ huy đoàn trưởng, hẳn là người duy nhất có thể giải thích tình hình hiện tại cho hắn biết nhưng mà... Sao hắn không thấy ai hết vậy?
“Không còn ai đâu. Ta đã bảo họ ra ngoài bìa rừng dựng trại đợi ngài quay về rồi.” Ibrahim thở hắt ra một hơi dài thượt. “Ma thú cứ kéo đến liên tục mà bọn oắt con đó ở lại múa kiếm múa phép làm phiền lão già này quá.”
Vì thấy phiền nên ông đã làm đến mức này hả? Mùi máu của ma thú vẫn không vơi đi chút nào trong không khí khiến Khan chỉ muốn nôn mửa, chẳng thể hiểu được làm thế quái nào mà Ibrahim có thể thưởng trà nhàn nhã như ở nhà như vậy nữa.
“Họ không dễ dàng rời đi như vậy.” Khan gần như chắc chắn.
“Phải, tôi dùng một chút mánh khóe thôi. Ngài đừng lo quá làm gì, bọn chúng không khóc lóc gọi mẹ đâu mà.”
Có thể hiểu là bọn họ sẽ được an toàn.
“Có vẻ như ông cũng có kinh nghiệm khóc lóc gọi mẹ rồi nên mới rành rẽ như thế này. Thật thất lễ quá, tôi không ngờ mẹ của ông sống thọ đến vậy. Hẳn là bà ấy đang lo cho ông lắm nhỉ?” Flossie khoan thai bước tới, ánh mắt sắc lẹm không nhân nhượng hướng thẳng đến chỗ Ibrahim.
Nụ cười thong thả trên môi Ibrahim tắt ngấm. Lão Chúa Quỷ lạnh lùng nhìn Flossie, có thể thấy sát khí như ẩn hiện.
Xem ra Ibrahim có khắc tinh của mình rồi.
“Cha không bị thương thật ạ?” Sao với May lo lắng hỏi lại.
“Ừ, ta không sao.” Khan đáp lại khi xoa đầu cả hai, vỗ về cho cặp sinh đôi an tâm.
“Thế... tên hắc Tinh linh kia đâu?” Ibrahim đã chú ý ngay đến kẻ cần có mặt lại chẳng thấy tăm hơi.
Flossie vừa nghe nhắc đến hắc Tinh linh, vẻ cứng rắn khi đối diện với Ibrahim lập tức vỡ tan. Lưng cô gù xuống, cả hai bờ vai co lại và run rẩy. Nỗi sợ hãi từ bản năng đang bào mòn lấy cô nàng.
Ibrahim chẳng để tâm, ngược lại còn chú ý tới Lai vẫn đang ở trong dạng sói. Đang loay hoay làm quen với đôi cánh mới, diện mạo mới của bản thân.
Sự thay đổi của Lai trông vô cùng bắt mắt, không dễ xem nhẹ. Nhưng vì sự tồn tại của Khan lại được ưu tiên hơn cả nên chẳng mấy ai để ý đến Lai.
Ngoại trừ Aloin.
“Cánh của ngươi không trắng sáng xinh đẹp bằng cánh của ta đâu, thứ chó nửa mùa!”
“Nhưng to hơn con chim nửa mùa như ngươi!”
“Thế quái nào mà ngươi vẫn mở cái mồm thối hoắc đó nói chuyện được khi ở trong hình dạng khỉ gió này vậy?” Aloin không tài nào hiểu được. Anh thốt lên với tông giọng cao vút. “Thú nhân khi biến về hình dạng nguyên sơ đều dùng tiếng thú cơ mà!”
“Vì ta xịn hơn rồi đó!” Lai hất cao đầu sói. Đôi cánh bên cơ vai lực lưỡng sải rộng đầy oai vệ như khoe khoang. “Đâu dở hơi giống ngươi, đồ chim nửa mùa!”
Aloin không nói gì nữa, trực tiếp lao vào với quyết tâm nhổ lông Lai. Mặc kệ hình thể cả hai hoàn toàn cách biệt. Aloin vẫn tấn công, nhổ được bao nhiêu lông cánh của con sói chết nằm đó thì cứ nhổ. Nhổ trụi được càng tốt!
Ibrahim nhướng mày hỏi han. “Phần thưởng của ngài đạt được khi thoát ra khỏi Thánh tích thật là... kỳ lạ.”
“Con sói đó không phải là phần thưởng.” Saul lên tiếng bác bỏ ngay tắp lự. Cho dù Lai có vẻ oai phong hơn, nhưng trong mắt Saul mà nói thì Lai vẫn là một con chó ồn ào to xác.
Không thể tiếp tục vấn đề này nữa. Khan nhanh chuyển chủ đề. “Sao ông lại ở đây?”
“Chà, mọi chuyện sẽ đúng kế hoạch nếu như hai bầu trời nhỏ của ngài chịu ngoan ngoãn một chút.”
Ibrahim ra vẻ sầu não, nhìn vào là biết ông ta chỉ giả vờ. Diễn như đang diễn. Ông ta vẫn là một tên Chúa Quỷ thích trêu đùa và nhìn họ phải bối rối. Song, ông ta không thể tung hứng được Khan trong lòng bàn tay như mong muốn.
“Tụi con ngoan mà!” Sao dẩu môi lên phản bác lại.
“Tại ông Ibrahim thất bại ấy chứ!” May cũng khẳng khái tố giác Chúa Quỷ cho bằng được.
“Sao vậy?” Khan ồ lên một tiếng, nhoẻn miệng cười. “Ông không moi được tin tức gì ở Connor sao?”
“Tôi đã rất cố gắng. Cố gắng để gã không phải chết.” Ibrahim thở dài não nề. Ông lắc đầu, giọng chán chường nghe thấy rõ. “Từ trước đến nay, việc xâm nhập vào đầu óc của kẻ khác chưa bao giờ khó khăn như vậy. Tôi cảm thấy hổ thẹn với ngài. Nhưng tôi cũng không tìm ra được nguyên do của sự việc.”
“Ông ta bây giờ đang ở đâu?”
“Dưới tầng hầm trữ đá đông.”
Đó là nơi tích trữ đá đông để dùng khi mùa hè nóng bức kéo đến. Chỉ những nhà quý tộc thượng lưu mới có. Tầng hầm trữ đá đông khá là tốn kém nên Evangeline không dùng đến nó từ lâu. Không ngờ Ibrahim tận dụng đến cả chỗ đó.
“...Sao ông lại bảo mình đã cố gắng không để Connor phải chết?”
“Hừm, tôi không đảm bảo hắn sẽ thoải mái. Bản chất của tôi ấy mà, không nhìn thấy người khác đau khổ là không chịu được.”
Vậy ra đó là bản chất của Chúa Quỷ à? Nghe cũng hợp lý cùng với danh xưng của ông ta. Nhất là khi ông ta liên tục gây khó dễ cho người khác, kể cả chủ nhân tạm thời của ông ta cũng chẳng thoát khỏi.
“Về thôi.”
Chẳng còn việc gì ở đây nữa. Ibrahim gần như quét sạch cả đám ma thú. Trông ông ta nhàn nhã đến vậy chứng tỏ việc này chẳng có gì khó. Khan cũng biết thừa cả rừng ma thú chưa là gì phải khiến một Chúa Quỷ e ngại. Đó cũng là lý do Khan không có dự định cậy vào Ibrahim dọn dẹp ma thú.
“Cho binh lính thu thập nguyên liệu ở đ...” Khan im bặt bất ngờ. Hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Flossie, mày rậm hơi xô lại, đôi mắt đen trắng khác biệt nheo lại trong chốc lát.
Khan sải chân đi đến trước mặt cô, sự tiếp cận đột ngột và trầm lặng của Khan khiến Flossie giật mình lo lắng. Hai mắt cô đảo qua đảo lại không dám đối diện với Khan, tấm lưng của cô còng xuống một khoảng khiến khí chất tiểu thư hoàn toàn mất sạch. Nhất là khi trên người cô ta trông cũng nhếch nhác không thua gì.
“Đứng im.” Khan nghiêm giọng nói khi thấy Flossie có vẻ muốn lùi lại.
Flossie cứng người, chân đóng đinh xuống đất không dám cử động. Cô ta biết thừa mình sẽ không được tha thứ. Hình phạt mà cô ta phải chịu sẽ sớm đến. Nhưng cô vẫn ảo tưởng, mong rằng khoảnh khắc đó sẽ tới trễ hơn một chút.
“Em... em xin lỗi... Em biết mình...”
Khan dường như không quan tâm Flossie nói gì, tay của anh giơ lên và hướng đến mặt Flossie.
Máu như rút kiệt khỏi cơ thể Flossie, trước mắt cô là anh Khan mà mình luôn ngưỡng mộ và đặt ra một vị thế đặc biệt ở trong lòng, nhưng cô lại nhìn thấy một hình bóng khác chồng lên Khan, cũng vươn tay về phía cô thế này. Có thể đó sẽ là một cái vuốt ve dịu dàng, hoặc một cú tát bạo ngược vô nhân tính. Sau đó cô chỉ có cầu xin và khóc lóc.
Flossie đứng đơ ra như tượng, trống rỗng nhìn Khan đưa tay lùa vào mái tóc xoăn của mình, gần như vượt qua vành tay của cô.
Không sao. Nếu là anh Khan, thì không sao cả. Flossie tự nhủ như thế và nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn ập tới.
“Đây là...”
“Ồ, ngài phát hiện ra nó bằng cách nào vậy? Thứ này ẩn thân rất tốt. May mà cô ta chưa bị ăn mất não đấy.”
“Nó là bướm hả cha?”
“Bướm này xấu quá.”
“Con sói chết tiệt nhả tóc ta ra ngay!!! Kelcey bị hói là sẽ xấu trai hơn nữa cho coi!”
“Xấu trai sẵn rồi còn bày đặt! Phì!!”
Loạt âm thanh nhốn nháo vang lên bên tai, Flossie đợi vẫn không thấy cơn đau nào ập đến trong dự kiến. Cô nghi ngại hét mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn con sói có cánh đột ngột biến lại thành người với cái miệng cứ thè lưỡi ra như muốn nôn, và tên cung thủ nhưng lại có thể biến thành thiên thần thì đang ôm đầu rên rỉ.
Gã sói bước đi nhanh đến bên cạnh Khan. Lúc đó hắn đang cặp sinh đôi vây quanh, cùng Saul đứng bên cạnh như hiệp sĩ thân cận bảo vệ. Ibrahim hơi nghiêng người âu để nhìn thứ bên trong tay Khan.
Nó giống con ngài nhưng không phải ngài, có đôi cánh may ra giống ngài, còn thân nó thì thuôn dài, to từ đầu và hẹp dần về phía đuôi. Nó chỉ dài bằng một ngón tay, đôi cánh mỏng và to hơn kích cỡ nhỏ bé ấy nhiều.
Khan đang nắm lấy phần thân của nó, kẹp lấy cánh của nó rồi hơi vặn sức ở tay. Cánh nó nhăn nhúm, rách bươm ra dưới tay Khan, nhưng nó không hề hấn gì ở phần thân và vẫn cố giãy giụa để thoát khỏi tay Khan.
“Đây là Trùng Ăn Não, con này có kích thước rất nhỏ. Càng nhỏ tụi nó càng mạnh và ẩn thân càng khó phát hiện. Vừa nhỏ nhắn, vừa nhẹ như lông, tự thân chúng có thể giảm sự tồn tại ở mức thấp nhất nên chúng thường đậu vào lông da con mồi rồi từ từ tiến vào lỗ tai chúng, xâm nhập vào trong đầu con mồi để ăn não.” Ibrahim uyên bác ôn tồn giải thích, cung cấp kiến thức cho những kẻ mù tịt về ma thú. “Ngoài ăn não ra chúng còn ăn cả đồng loại của mình khi quá đói. Giống loài này không nhiều. Khi phát hiện ra sự tồn tại của nó thì rất dễ xử lý. Nhưng mà...” Ibrahim liếc nhìn Khan bằng ánh mắt không hề có ý tốt. “Để phát hiện ra sự tồn tại của nó lại không dễ chút nào.”
Khan chẳng đoái hoài đến Ibrahim, hắn trầm ngâm nhìn con Trùng Ăn Não trên tay mình. Còn Flossie thì đang ngẩn ngơ, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn trước tình huống hiện tại.
“Không còn con ma thú nào nữa sao?” Khan ngẩng đầu hỏi Ibrahim. Hắn lạnh lùng ném con Trùng Ăn Não đi.
Con Trùng Ăn Não hấp hối rơi xuống đất rồi bị Lai giày xéo dưới gót giày không thương tiếc. Gã còn khịt mũi tự hào như thể mình vừa làm được chuyện gì đó lớn lao hữu ích lắm.
“Chà, tôi nghĩ mình đã dọn sạch ma thú rồi không chừng. Trước khi tôi đến đây, cũng đã có nhiều con ngã xuống rồi.”
Khan nhíu mày, có vẻ không vừa ý với câu trả lời này.
“Có chuyện gì sao?” Saul hỏi, nhận ra cảm xúc của Khan không đúng.
“Ta không chắc.” Khan lắc đầu đáp.
“Chủ nhân ngốc bị gì?” Kahan lại thò đầu ra, quan tâm đến Khan. Lần này vì có Flossie nên nó không hiện thân hoàn toàn, chỉ có mỗi Khan là thấy nó.
“Không có gì, chắc là ta nhầm. Về thôi.” Khan nói bằng giọng điều đình để mọi người không hạch hỏi thêm gì khác. Khan đã nhận thức được sự quan tâm của người xung quanh nên hắn sẽ giảm thiểu mọi sự phiền phức hết mức có thể.
Saul lặng im không nói, chỉ là đôi mắt chăm chú quan sát Khan có thêm phần tập trung.
Thử thách của Thánh tích kết thúc. Thánh tích đóng cửa hoàn toàn. Trước khi trở về, Khan đi tìm chiếc bia đá có vẽ lại cúp Astar của An, nhưng không thấy. Ngược lại, hắn càng thấy xác ma thú nhiều hơn. Và thứ khiến hắn là mùi máu nồng đượm không khí. Trong khi những hình ảnh kích thích thị giác như óc văng, nội tạng vỡ nát hay tứ chi lìa thân lại không làm hắn thấy sợ hãi.
Khan lờ đi cảm giác bình thản đáng sợ của mình trước viễn cảnh thảm sát máu me. Quay lưng rời khỏi khu rừng.
Nhiều cái cây ngã đổ, nhiều cành cây gãy bị giẫm đạp, xác ma thú vẫn xuất hiện, chỉ là không nhiều bằng cái ngai tạm bợ của Ibrahim. Khan nhíu mày, nói lên nghi vấn của mình.
“Không ai định xử lý sao?”
“Không đủ nhân lực mà. Hẳn là Chỉ huy Đoàn trưởng nghĩ rằng cuộc săn này là một cuộc chiến cảm tử nên hắn đã chọn lọc ra nhất nhiều tinh hoa chỉ biết chặt thịt chứ không biết lấy thịt.” Ibrahim nhún vai, ông bảo. “Xe kéo chẳng còn đủ chỗ. Cho dù trước đó họ đã tách nguyên liệu đáng giá ra khỏi xác ma thú, chất lên hết cả. Nếu còn muốn lọc thêm nữa thì phải trở về sai bảo thêm người.”
“Để lại một nhóm canh chừng đi. Dù sao chúng ta sẽ trở về thật ồn ào.” Khan nói. Đây là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng.
Ibrahim nhướng mày, không mất quá nhiều thời gian để ông hiểu được ý đồ của Khan. “Chà, tôi rất trông chờ vào điều đó.”
“Lai, biến về dạng sói đi.”
Từ cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ hứng khởi, Lai nhảy một vòng đầy phấn khích rồi cơ thể của gã giãn ra, biến về dạng sói. Thân sói to lớn của gã áp đảo hoàn toàn những người ở đây về mặt hình thể, vô hình trung mang đến chút áp lực thoáng qua. Ibrahim đã chứng kiến hình dạng này của Lai từ trước đó, nhưng chính ông bây giờ vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên.
Một con sói có cánh.
Thú nhân sói hay là con sói hoang tầm thường mà ông biết, không có con nào là có cánh cả.
Ibrahim vô cùng tự tin về kiến thức của mình, nhưng bây giờ chính ông cũng không biết được Lai... là gì.
* * *
Trên đường trở về đầy huy hoàng, người dân trong thành lập tức bị thu hút bởi con sói đang sải rộng cánh bay lượn trên bầu trời. Đôi cánh của nó có thể che phủ cả một mái nhà, và thân hình lực lưỡng của con sói khiến thường dân đồng loạt sợ hãi.
“Cái gì vậy?? Ma thú?”
“Ấy mà... sao nhìn giống sói thế?”
“Sao sói lại có cánh được???”
Ban đầu họ còn tưởng con sói này là ma thú, song nó chẳng hề tấn công ai cả. Mà chỉ bay trên không trung.
Trên bầu trời, Lai sải cánh bay một vòng như thị uy, miệng sói tru lên một tiếng dài. Tiếng sói kéo đến hàng dài bóng dáng của binh lính dần hiện, dẫn đầu đoàn lính là Khan ngài Bá tước của họ, và Saul - đứa con hoang từng bị ghẻ lạnh. Nhưng giờ đây chẳng ai dám nghĩ Saul là đứa con hang bị coi thường và khinh khi nữa.
“Họ trở về rồi...”
“Nhanh vậy sao?”
“Còn chưa được một tuần nữa mà...”
Binh lính nghiêm chỉnh đứng ngay hàng thẳng lối khi Khan kéo dây cương điều khiển ngựa dừng lại. Hắn dừng lại trước mặt dân chúng đang dần tụ tập lại.
Khan im lặng, không lên tiếng ngay. Hắn quét mắt nhìn người dân trong lãnh thổ của mình. Đợi đến khi sự im lặng dần trở nên căng thẳng, cũng là lúc tiếng nói đầu tiên sau khi trở về của hắn có trọng lượng nhất, Khan mới nói:
“Ta xin lỗi.”
Dân chúng đồng loạt ồ à xôn xao, không nghĩ câu đầu tiên thốt ra của Khan sau khi quay về là lời xin lỗi.
“Ta thừa nhận bản thân đã tắc trách trong việc cai trị, và quá ngu ngốc khi đã lãng quên trách nhiệm của mình. Nhưng ta xin thề, kể từ ngày hôm nay, chỉ cần là con dân dưới quyền cai trị của nhà Evangeline. Sẽ không còn một ai phải chịu đau thương mất mát nữa!”
Dân chúng bị chất giọng đầy quyền uy của Khan làm cho khựng lại. Vẻ mặt từ ngỡ ngàng rồi chuyển sang hưng phấn.
“Kể từ bây giờ, Nanh Xám đang sải cánh trên bầu trời của Berkley sẽ là linh thú bảo vệ bờ cõi phương Nam!” Khan nhìn dân làng bằng vẻ mặt nghiêm nghị rồi tiếp tục lớn giọng hô to. “Con dân của Berkley không cần phải sợ hãi cho tính mạng của mình mỗi khi ngả đầu vào giấc ngủ, không cần phải lo lắng cho người thân bạn bè mình mỗi sớm mai thức dậy. Bởi vì tất cả ma thú đều quy phục trước uy nghi Nanh Xám Vùng Berkley!!!”
Sau đó Lai lại tru lên một tiếng dài, âm thanh oai hùng chạm nóc trời xanh.
Vang vọng cùng tiếng sói tru là khối âm thanh hoan hô vỡ ra, có cười có khóc. Dân chúng trong lãnh địa vui mừng hoan hô vì ngày mai, vì tương lai không còn sợ hãi lũ ma thú sẽ tàn phá nhà ở của họ, hủy hoại gia đình yêu quý của họ.
Nếu có kẻ không vui mừng, cũng chỉ là những tên lính đánh thuê đang ngóng chờ sự thất bại của nhà Evangeline.
Khan không muốn quan tâm đến bọn chúng, nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn thầm thì dặn dò Chỉ huy Đoàn trưởng cẩn thận để ý đến chúng.
Khan và binh lính quay về lâu đài một cách huy hoàng trong sự tung hô của dân chúng, con sói sải cánh trên trời cao vẫn bay vòng theo binh đoàn của Khan trở về. Cho đến khi cổng cao đóng lại một cách nặng nề, Lai mới bay sà xuống đất, rồi biến thành người ngay tức thì chạy lại gần chỗ chủ nhân mình.
“Tốt lắm.” Khan khen ngợi trước ánh mắt trông chờ của Lai.
Lai nhảy cẫng lên phấn khích, đuôi sói vẫy mạnh hơn cả chó nhìn thấy chủ về nhà. Gã còn lại gần Saul, hất cằm nghênh ngang kiêu ngạo.
Saul nhìn thấy chướng cả mắt, chỉ muốn cho gã sói này một kiếm.
“Về thôi. Ta còn nhiều chuyện phải xử lý lắm.” Khan như nhìn ra được một cuộc chiến sắp sửa bùng nổ nếu không ngăn chặn kịp thời. Hắn nhanh chóng lên tiếng chặn trước.
Nhưng hắn không nói điều đó cho có.
Hắn thật sự có nhiều chuyện phải xử lý.
Ví như lời thú tội của Connor.
Hoặc là...
Lý do nào đó mà hắn hiểu được tiếng của ma thú.
Rắc rối. Phiền phức. Hắn không cần thêm kỹ năng quái gở nào nữa hết.
Điên đầu thật chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.