Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu
Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
Td180694
13/05/2024
Duật Tôn lần đầu làm ba nên hắn rất sợ. Chỉ còn cách gọi cho Sanh Tiêu. Sanh Tiêu nhào đến nắm chặt vai hắn:
“Rốt cuộc, anh làm gì Bảo Bảo. Bác sĩ nói sao? Anh nhanh trả lời đi!”
Sanh Tiêu vừa khóc vừa hỏi. Hắn cố tỏ ra thờ ơ:
“Viêm ruột thừa. Đang tiến hành mổ!”
Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay ôm mặt. Đôi vai gầy run rẩy. Vừa rồi chẳng phải còn kiên cường cho hắn xem sao? Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Nhìn người đàn ông bên cạnh xoa vai an ủi Sanh Tiêu. Hắn lại nhìn tay mình. Hình như trước giờ hắn không biết an ủi người khác. Lúc này, bác sĩ ra hỏi:
“Người nhà của Duật Bảo.”
Sanh Tiêu gấp gáp chạy đến: “Tôi là mẹ”
“Tôi là ba.”
Không ngờ cả hắn và Trương Minh đều đồng thanh.
“Bệnh nhi cần truyền máu…”
Còn chưa nói hết hai người lại tiếp tục đồng thanh:
“Tôi là ba, nhóm máu phù hợp.”
Không thể nào! Chỉ có cha con ruột thịt mới có thể nhưng hắn không ngờ rằng trùng hợp là Trương Minh có cùng nhóm máu với Duật Bảo.
“Trước đây đều là do tôi truyền!”, Trương Minh nói với y tá.
“Nhưng…”
Trương Minh đi theo y tá. Còn Sanh Tiêu chặn Duật Tôn lại. Cô đẩy hắn ra:
“Duật Tôn, không cần anh! Đừng nghĩ chỉ có một mình anh là phù hợp. Anh mau cút ra đi!”
“Sanh Tiêu, đó là con tôi!”, hắn kiên quyết.
Giờ phút sinh tử hắn còn cố chấp. Sanh Tiêu cười khẩy dùng ngón tay trỏ chỉ vào lòng ngực của hắn:
“Con anh? Đó là đứa con bị anh vứt bỏ thì đúng hơn. Lúc tôi gọi cho anh, xin anh cứu con, là cô ta đã bắt máy. Là hai người cùng nhau vào khách sạn, lúc đó anh quan tâm mình có con sao? Bây giờ anh ép buộc Duật Bảo. Xem anh hại thằng bé ra nông nỗi này. Còn nữa, Duật Tôn. Anh đừng nghĩ vì những vết thương trên người của anh mà tôi sẽ tha thứ cho anh. Dù anh có chết, tôi cũng không cho Duật Bảo nhận ba đâu. Cút đi!”
Duật Tôn lùi về sau. Đúng vậy, lúc đó cô có gọi, là Triệu Vỹ Hạ nghe máy, cũng chính hắn nói là không quan trọng. Nhưng bây giờ hắn biết là quan trọng rồi.
“Tóm lại đó là con tôi. Tôi phải nhận!”
“Cút đi!”
Trong lúc hai người cãi nhau thì bác sĩ bảo Duật Bảo không sao. Sanh Tiêu bước đến tát vào mặt Duật Tôn cảnh cáo hắn lần nữa:
“Cảnh cáo anh, tránh xa con tôi ra!”
Duật Tôn ôm má, hắn lùi lại vài bước. Thân ảnh cao lớn tựa vách tường ngồi xuống.
Những năm qua, không có hắn, Sanh Tiêu cũng từng một mình thế này sao?
Làm sao có thể vượt qua được?
Cô nuôi con của hắn tốt như vậy. Những năm qua hắn lại không hề hay biết. Còn chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha. Bây giờ hắn còn giành lại con? Có phải hắn quá tàn nhẫn không?
“Sanh Tiêu…”
Thật ra, hắn muốn nói xin lỗi cô. Nhưng lời xin lỗi không thể nào thốt nên lời.
…
Những ngày sau, không thấy Duật Tôn xuất hiện. Vẫn tưởng hắn bỏ cuộc rồi.
Hôm nay, Duật Bảo được xuất viện, Duật Tôn bỏ hết việc có mặt. Thấy Sanh Tiêu cõng Duật Bảo hắn định đến giúp nhưng bị Sanh Tiêu khước từ.
“Anh còn ở đây làm gì?”
“Sanh Tiêu, theo anh về Duật gia!”
“Không muốn!”
Cô cõng Duật Bảo đi rất nhanh. Còn Duật Tôn đi phía sau đã bị Trương Minh chặn lại.
Không tình nguyện thì đành ép buộc, Duật Tôn gọi thuộc hạ:
“Người đau mau giúp Duật phu nhân và Duật thiếu gia một tay. Còn người đàn ông không liên quan, mang ném hắn đi!”
“Dạ thưa Duật thiếu!”
“Tránh ra!”, Sanh Tiêu la lên.
Một màng giằng co ở hành lang bệnh viện, không ai dám lên tiếng giúp đỡ. Ai dám đụng vào Duật thiếu gia là trực tiếp ghi tên vào cuốn sổ tử thần.
“Sanh Tiêu tôi cảnh cáo cô. Nếu không nghe lời, tôi cho người đánh gãy tay hắn ta.”
Thuộc hạ của Duật Tôn đem Trương Minh ghì xuống. Cánh ta đã bị dính chặt ở trên sàn chỉ cần một lời. Lập tức gãy ngang.
“Sanh Tiêu, đừng lo cho anh!”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Về với tôi!”
Cô vẫn đứng im. Hắn mất kiên nhẫn:
“Người đâu!”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Duật Bảo, cộng thêm không muốn làm tổn thương Trương Minh.
“Được! Tôi đi theo anh!”
“Rốt cuộc, anh làm gì Bảo Bảo. Bác sĩ nói sao? Anh nhanh trả lời đi!”
Sanh Tiêu vừa khóc vừa hỏi. Hắn cố tỏ ra thờ ơ:
“Viêm ruột thừa. Đang tiến hành mổ!”
Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay ôm mặt. Đôi vai gầy run rẩy. Vừa rồi chẳng phải còn kiên cường cho hắn xem sao? Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Nhìn người đàn ông bên cạnh xoa vai an ủi Sanh Tiêu. Hắn lại nhìn tay mình. Hình như trước giờ hắn không biết an ủi người khác. Lúc này, bác sĩ ra hỏi:
“Người nhà của Duật Bảo.”
Sanh Tiêu gấp gáp chạy đến: “Tôi là mẹ”
“Tôi là ba.”
Không ngờ cả hắn và Trương Minh đều đồng thanh.
“Bệnh nhi cần truyền máu…”
Còn chưa nói hết hai người lại tiếp tục đồng thanh:
“Tôi là ba, nhóm máu phù hợp.”
Không thể nào! Chỉ có cha con ruột thịt mới có thể nhưng hắn không ngờ rằng trùng hợp là Trương Minh có cùng nhóm máu với Duật Bảo.
“Trước đây đều là do tôi truyền!”, Trương Minh nói với y tá.
“Nhưng…”
Trương Minh đi theo y tá. Còn Sanh Tiêu chặn Duật Tôn lại. Cô đẩy hắn ra:
“Duật Tôn, không cần anh! Đừng nghĩ chỉ có một mình anh là phù hợp. Anh mau cút ra đi!”
“Sanh Tiêu, đó là con tôi!”, hắn kiên quyết.
Giờ phút sinh tử hắn còn cố chấp. Sanh Tiêu cười khẩy dùng ngón tay trỏ chỉ vào lòng ngực của hắn:
“Con anh? Đó là đứa con bị anh vứt bỏ thì đúng hơn. Lúc tôi gọi cho anh, xin anh cứu con, là cô ta đã bắt máy. Là hai người cùng nhau vào khách sạn, lúc đó anh quan tâm mình có con sao? Bây giờ anh ép buộc Duật Bảo. Xem anh hại thằng bé ra nông nỗi này. Còn nữa, Duật Tôn. Anh đừng nghĩ vì những vết thương trên người của anh mà tôi sẽ tha thứ cho anh. Dù anh có chết, tôi cũng không cho Duật Bảo nhận ba đâu. Cút đi!”
Duật Tôn lùi về sau. Đúng vậy, lúc đó cô có gọi, là Triệu Vỹ Hạ nghe máy, cũng chính hắn nói là không quan trọng. Nhưng bây giờ hắn biết là quan trọng rồi.
“Tóm lại đó là con tôi. Tôi phải nhận!”
“Cút đi!”
Trong lúc hai người cãi nhau thì bác sĩ bảo Duật Bảo không sao. Sanh Tiêu bước đến tát vào mặt Duật Tôn cảnh cáo hắn lần nữa:
“Cảnh cáo anh, tránh xa con tôi ra!”
Duật Tôn ôm má, hắn lùi lại vài bước. Thân ảnh cao lớn tựa vách tường ngồi xuống.
Những năm qua, không có hắn, Sanh Tiêu cũng từng một mình thế này sao?
Làm sao có thể vượt qua được?
Cô nuôi con của hắn tốt như vậy. Những năm qua hắn lại không hề hay biết. Còn chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha. Bây giờ hắn còn giành lại con? Có phải hắn quá tàn nhẫn không?
“Sanh Tiêu…”
Thật ra, hắn muốn nói xin lỗi cô. Nhưng lời xin lỗi không thể nào thốt nên lời.
…
Những ngày sau, không thấy Duật Tôn xuất hiện. Vẫn tưởng hắn bỏ cuộc rồi.
Hôm nay, Duật Bảo được xuất viện, Duật Tôn bỏ hết việc có mặt. Thấy Sanh Tiêu cõng Duật Bảo hắn định đến giúp nhưng bị Sanh Tiêu khước từ.
“Anh còn ở đây làm gì?”
“Sanh Tiêu, theo anh về Duật gia!”
“Không muốn!”
Cô cõng Duật Bảo đi rất nhanh. Còn Duật Tôn đi phía sau đã bị Trương Minh chặn lại.
Không tình nguyện thì đành ép buộc, Duật Tôn gọi thuộc hạ:
“Người đau mau giúp Duật phu nhân và Duật thiếu gia một tay. Còn người đàn ông không liên quan, mang ném hắn đi!”
“Dạ thưa Duật thiếu!”
“Tránh ra!”, Sanh Tiêu la lên.
Một màng giằng co ở hành lang bệnh viện, không ai dám lên tiếng giúp đỡ. Ai dám đụng vào Duật thiếu gia là trực tiếp ghi tên vào cuốn sổ tử thần.
“Sanh Tiêu tôi cảnh cáo cô. Nếu không nghe lời, tôi cho người đánh gãy tay hắn ta.”
Thuộc hạ của Duật Tôn đem Trương Minh ghì xuống. Cánh ta đã bị dính chặt ở trên sàn chỉ cần một lời. Lập tức gãy ngang.
“Sanh Tiêu, đừng lo cho anh!”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Về với tôi!”
Cô vẫn đứng im. Hắn mất kiên nhẫn:
“Người đâu!”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Duật Bảo, cộng thêm không muốn làm tổn thương Trương Minh.
“Được! Tôi đi theo anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.