Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu
Chương 47: Vui mừng của hắn
Td180694
13/05/2024
Tính cách của Duật Tôn rất khác Sanh Tiêu bởi vì hoàn cảnh sống từ nhỏ. Chuyện gì người khác cũng phải nghe theo hắn. Làm không được, hắn ép buộc cho đến khi được mới thôi.
Vậy cho nên ép buộc là cách mà hắn có thể dùng.
Ngồi trong xe, khoảng cách giữ hai người bọn họ chính là Duật Bảo. Duật Bảo vì còn đau nên cậu bé nhắm mắt ngủ. Vô tình ngã vào lòng của Duật Tôn. Lúc Sanh Tiêu định kéo ra, hắn lại nhíu mày lại:
“Đừng đánh thức Bảo Bảo!”
Sanh Tiêu vẫn kéo khiến Bảo Bảo cựa quậy.
“Cô ghét tôi thì tôi. Đừng để Bảo Bảo chịu thiệt!”
Sanh Tiêu buông tay, chỉ còn cách nhìn hai cha con bọn họ ôm nhau. Dù có căm ghét đến thế nào, thân phận của hai người bọn họ mãi mãi trối chặt vào nhau.
Cha con mãi mãi cùng chảy chung một dòng máu.
Sanh Tiêu chăm sóc Duật Bảo cả tuần. Chẳng khi nào được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Đầu cô đau nhức mà vẫn phải cố chịu. Tranh thủ lúc Duật Bảo ngủ, cô cũng chợp mắt một chút.
Nhưng vừa nhắm mắt lại nghĩ đến căn nhà đã từng khiến cô mang nhiều tổn thương. Không cách nào chợp mắt, Sanh Tiêu mang theo buồn bực ném chặt vào lòng bàn tay đang quyện lại. Móng tay cắm chặt vào da thịt đến bật máu.
Nỗi đau hiện tại sẽ nhắc cô nhớ đến nỗi đau ở quá khứ. Vĩnh viễn đừng mềm lòng!
Vậy mà trái ngược với suy nghĩ của cô. Hắn đưa hai mẹ con đến căn biệt thự hoàn toàn mới.
Căn biệt thự nằm phía sau siêu thị lớn. Bên cạnh là trường mầm non. Cách đó vài trăm mét là bệnh viện, và gần đó trường học theo từng cấp, công viên vui chơi.
Hắn muốn sau này con của hắn sẽ thuận tiện đi học, vui chơi, mua sắm. Tiện nghi nhất có thể. Nên hắn đã cho xây dựng khu phức hợp này trong thời gian tìm kiếm Sanh Tiêu.
Sau 6 năm gần như tuyệt vọng, mai mà báo đăng tin vụ kiện cô thắng.
Nhưng Sanh Tiêu làm gì để ý chứ. Cứ vậy bắt buộc theo hắn vào bên trong biệt thự, hắn cẩn thận bế Duật Bảo lên phòng.
Nhìn thấy sắc mặt Sanh Tiêu không tốt, hắn mới lên tiếng:
“Phòng cô ở kế bên. Duật Bảo có tôi chăm sóc rồi!”
Sanh Tiêu không trả lời chỉ đi theo sau như gà giữ trứng vậy. Hắn thở dài:
“Tôi là ba của Duật Bảo. Cô còn sợ tôi ăn thịt nó sao?”
Quả thật là Sanh Tiêu không có sức cải hắn. Muốn gì phải đợi cô khoẻ cái đã. Cô theo lời hắn nói vào trong phòng. Không thèm nhìn cả nội thất chỉ nhắm thẳng giường mà nằm xuống.
Bảo Bảo thức giấc, cậu bé tìm Sanh Tiêu. Nhưng bị Duật Tôn ngăn lại. Hắn cùng Bảo Bảo chơi cờ, chơi bóng rồi còn cả chơi đua xe. Dù sao hai người là cha con mà, có thù không lâu được đâu. Hắn cũng không hiểu lấy đâu ra nhiều sức để chiều lòng nhóc con trước mặt.
Chơi mệt rồi, Duật Bảo đòi hắn kể chuyện mới chịu ngủ.
Bé con ngủ rồi, hắn đi như kẻ trộm. Nhẹ nhàng không có một tiếng động nhỏ. Hắn sợ đánh thức con của hắn.
Ngay từ đầu Duật Tôn đã khẳng định, chỉ cần là ck. hắn. Hắn nhất định sẽ giữ. Vậy mà mẹ hắn hết lần này đến lần khác thay hắn quyết định.
Bây giờ hắn tìm được con. Ai dám thay hắn quyết định hắn liều mạng với kẻ đi. Ai dám mang con hắn đi, bằng mọi cách, bằng mọi thủ đoạn cũng phải kéo bé con về lại với hắn.
Duật Tôn ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của Duật Bảo lại. Hắn đi ngang qua phòng của Sanh Tiêu, định đi luôn nhưng suy nghĩ lại gõ cửa:
“Sanh Tiêu… Sanh Tiêu…”
Sanh Tiêu đang sốt cao mê man. Cô cảm thấy cả người đau nhức không cách nào dậy nổi.
Lâu quá không có người mở cửa, hắn thuận tay đẩy vào.
Trong phòng tối ôm, cả đèn cũng không thèm bật. Hắn mở đèn lên gọi cô:
“Sanh Tiêu, chơi trò gì vậy?”
“Này…”
Cô vẫn nằm trên giường, giày còn không thèm tháo ra.
Hắn bước đến thử gọi cô dậy nhưng lúc hắn chạm vào lại phát hiện người cô rất nóng.
“Sốt sao?”
Bằng việc hắn là Duật thiếu gia, chỉ cần hắn gọi nửa đêm bác sĩ gia đình cũng phải có mặt.
Sanh Tiêu được cho tiêm thuốc và truyền nước. Sốt cao phải có người canh chừng. Mà chuyện này không phải là chuyện của hắn.
Hắn căn dặn người hầu xong định quay về phòng. Nhưng mà hắn lại thay đổi quyết định, bảo người hầu cút hết để chăm sóc cho cô.
Vì những năm qua cô đã chăm cho Duật Bảo rất tốt. Việc này, xem như ban phát ơn huệ vậy.
Lần đầu tiên, Duật Tôn biết vắt khăn lau hạ nhiệt cho người khác.
Tuy là có làm đổ vài chậu nước nhỏ. Hắn vắt nước không khô làm ướt áo Sanh Tiêu.
Nhưng với hắn, đó là bước tiến bộ vượt bậc.
Sanh Tiêu lúc nóng, lúc lạnh. Lúc tung chăn, lúc đòi đắp chăn. Cô hành hắn cả đêm. Đến gần sáng mới hạ sốt. Duật Tôn mệt mỏi leo lên giường nằm xuống bên cạnh Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu bị đánh thức bởi vật gì đó cứ liên tục chạm vào mông cô. Gõ gõ một lần rồi chạm thêm vài lần nữa. Lần đầu thì không nói, hai lần sau cảm giác vừa ấm lại vừa nóng. Ngay cả lòng ngực cũng khó khăn hít thở. Sanh Tiêu mở mắt. Phát hiện cánh tay lạ đang vắt ngang người cô.
Trên người cô không mặc quần áo. Phía sau lại là Duật Tôn.
“Á…”
Tiếng hét lớn cộng thêm một cú đạp mạnh khiến Duật Tôn ngã lăn xuống giường.
Còn chưa kịp hoàn hồn bởi kiểu đánh thức kỳ lạ của Sanh Tiêu đã bị cô gái nhỏ đang quấn chiếc chăn đạp mạnh vào cậu nhỏ.
“Khốn kiếp! Duật Tôn, anh dám lợi dụng tôi? Tôi xem anh sau này còn dám mang cái vật đáng ghét dơ bẩn đó đi đâu được nữa!”
Hắn đau đớn ôm cậu nhỏ. Còn chưa kịp tiếp nhận, Sanh Tiêu mang theo bực tức lấy chân giẫm vào anh bạn nhỏ của hắn. Cũng may, hắn phản ứng nhanh mà né kịp.
Duật Tôn né được thở phào nhẹ nhõm:
“Tổ tiên phù hộ!”
Cô còn định đánh tiếp nhưng hắn đã bật đậy kéo chân cô làm Sanh Tiêu ngã ra sau. Hắn nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, dùng cơ thể ép chặt vào người Sanh Tiêu.
“Sanh Tiêu, mới sáng cô định khiến triệt sản tôi ư? Phí công tôi hôm qua chăm sóc cô cả đêm!”
Sanh Tiêu dùng hết sức vùng vẫy nhưng không thể làm gì tên khốn trước mặt:
“Duật Tôn thả tôi ra!”
“Không thả!”
“Duật Tôn, anh chăm sóc tôi hay lợi dụng tôi? Có ai chăm sóc người bệnh lại cởi hết quần áo ra không?”
Cô dùng răng cắn chặt vào cổ hắn. Tưởng hắn đau nên buông ra nhưng mà hắn càng siết chặt hơn:
“Á… Đồ vong ân. Tôi lau người cho cô mà lỡ làm ướt áo. Sợ cô bệnh nặng hơn nên đem chúng lột ra hết!”
Duật Tôn hắn là ai chứ? Chuyện này có thể dùng lý do như vậy để ngụy biện sao?
Sanh Tiêu nghiến răng chặt hơn. Cảm giác nằm mặn len vào trong khoang miệng. Vậy mà hắn lại không buông, trái lại hơi thở gấp gáp hơn:
“Cô có biết tôi vì ân hận đã cấm dục bao lâu rồi không? Tôi còn nghĩ mình sắp trở thành hòa thượng vào chùa quy y rồi chứ. May quá… Còn hoạt động tốt!”
Cô còn định mắng thì ngoài cửa có tiếng của Duật Bảo:
“Tiêu Tiêu, mau mở cửa!”
Sanh Tiêu không thể để bộ dạng thế này cho Bảo Bảo trông thấy. Đành nói:
“Duật Tôn, anh giúp tôi chặn Bảo Bảo. Kéo Bảo Bảo ra khỏi đây!”
Hắn cười khẩy:
“Không thích! Trừ khi…”
“Tiêu Tiêu, mau mở cửa đi…”, Duật Bảo liên tục gõ cửa.
“Cô thiếu nợ tôi một việc.”
“Sanh Tiêu mau mở cửa cho Bảo Bảo đi…”
“Được!”
Duật Tôn buông tay Sanh Tiêu đứng dậy.
Đợi cô đi vào phòng tắm rồi mới mở cửa:
“Duật Bảo, mau theo ba ra đây!”
“Tiêu Tiêu đâu?”
“Còn đang ngủ.”
“Nhưng mà…”
Duật Tôn vác ngược Duật Bảo ra bên ngoài. Duật Bảo lại dùng răng cắn vào cánh tay hắn.
“Trời ạ! Sanh Tiêu, cô dám mang con trai của tôi huấn luyện thành “cẩu“. Xem tôi từ từ dạy dỗ hai mẹ con cô lại!”
“Duật Bảo, không được cắn!”
Vậy cho nên ép buộc là cách mà hắn có thể dùng.
Ngồi trong xe, khoảng cách giữ hai người bọn họ chính là Duật Bảo. Duật Bảo vì còn đau nên cậu bé nhắm mắt ngủ. Vô tình ngã vào lòng của Duật Tôn. Lúc Sanh Tiêu định kéo ra, hắn lại nhíu mày lại:
“Đừng đánh thức Bảo Bảo!”
Sanh Tiêu vẫn kéo khiến Bảo Bảo cựa quậy.
“Cô ghét tôi thì tôi. Đừng để Bảo Bảo chịu thiệt!”
Sanh Tiêu buông tay, chỉ còn cách nhìn hai cha con bọn họ ôm nhau. Dù có căm ghét đến thế nào, thân phận của hai người bọn họ mãi mãi trối chặt vào nhau.
Cha con mãi mãi cùng chảy chung một dòng máu.
Sanh Tiêu chăm sóc Duật Bảo cả tuần. Chẳng khi nào được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Đầu cô đau nhức mà vẫn phải cố chịu. Tranh thủ lúc Duật Bảo ngủ, cô cũng chợp mắt một chút.
Nhưng vừa nhắm mắt lại nghĩ đến căn nhà đã từng khiến cô mang nhiều tổn thương. Không cách nào chợp mắt, Sanh Tiêu mang theo buồn bực ném chặt vào lòng bàn tay đang quyện lại. Móng tay cắm chặt vào da thịt đến bật máu.
Nỗi đau hiện tại sẽ nhắc cô nhớ đến nỗi đau ở quá khứ. Vĩnh viễn đừng mềm lòng!
Vậy mà trái ngược với suy nghĩ của cô. Hắn đưa hai mẹ con đến căn biệt thự hoàn toàn mới.
Căn biệt thự nằm phía sau siêu thị lớn. Bên cạnh là trường mầm non. Cách đó vài trăm mét là bệnh viện, và gần đó trường học theo từng cấp, công viên vui chơi.
Hắn muốn sau này con của hắn sẽ thuận tiện đi học, vui chơi, mua sắm. Tiện nghi nhất có thể. Nên hắn đã cho xây dựng khu phức hợp này trong thời gian tìm kiếm Sanh Tiêu.
Sau 6 năm gần như tuyệt vọng, mai mà báo đăng tin vụ kiện cô thắng.
Nhưng Sanh Tiêu làm gì để ý chứ. Cứ vậy bắt buộc theo hắn vào bên trong biệt thự, hắn cẩn thận bế Duật Bảo lên phòng.
Nhìn thấy sắc mặt Sanh Tiêu không tốt, hắn mới lên tiếng:
“Phòng cô ở kế bên. Duật Bảo có tôi chăm sóc rồi!”
Sanh Tiêu không trả lời chỉ đi theo sau như gà giữ trứng vậy. Hắn thở dài:
“Tôi là ba của Duật Bảo. Cô còn sợ tôi ăn thịt nó sao?”
Quả thật là Sanh Tiêu không có sức cải hắn. Muốn gì phải đợi cô khoẻ cái đã. Cô theo lời hắn nói vào trong phòng. Không thèm nhìn cả nội thất chỉ nhắm thẳng giường mà nằm xuống.
Bảo Bảo thức giấc, cậu bé tìm Sanh Tiêu. Nhưng bị Duật Tôn ngăn lại. Hắn cùng Bảo Bảo chơi cờ, chơi bóng rồi còn cả chơi đua xe. Dù sao hai người là cha con mà, có thù không lâu được đâu. Hắn cũng không hiểu lấy đâu ra nhiều sức để chiều lòng nhóc con trước mặt.
Chơi mệt rồi, Duật Bảo đòi hắn kể chuyện mới chịu ngủ.
Bé con ngủ rồi, hắn đi như kẻ trộm. Nhẹ nhàng không có một tiếng động nhỏ. Hắn sợ đánh thức con của hắn.
Ngay từ đầu Duật Tôn đã khẳng định, chỉ cần là ck. hắn. Hắn nhất định sẽ giữ. Vậy mà mẹ hắn hết lần này đến lần khác thay hắn quyết định.
Bây giờ hắn tìm được con. Ai dám thay hắn quyết định hắn liều mạng với kẻ đi. Ai dám mang con hắn đi, bằng mọi cách, bằng mọi thủ đoạn cũng phải kéo bé con về lại với hắn.
Duật Tôn ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của Duật Bảo lại. Hắn đi ngang qua phòng của Sanh Tiêu, định đi luôn nhưng suy nghĩ lại gõ cửa:
“Sanh Tiêu… Sanh Tiêu…”
Sanh Tiêu đang sốt cao mê man. Cô cảm thấy cả người đau nhức không cách nào dậy nổi.
Lâu quá không có người mở cửa, hắn thuận tay đẩy vào.
Trong phòng tối ôm, cả đèn cũng không thèm bật. Hắn mở đèn lên gọi cô:
“Sanh Tiêu, chơi trò gì vậy?”
“Này…”
Cô vẫn nằm trên giường, giày còn không thèm tháo ra.
Hắn bước đến thử gọi cô dậy nhưng lúc hắn chạm vào lại phát hiện người cô rất nóng.
“Sốt sao?”
Bằng việc hắn là Duật thiếu gia, chỉ cần hắn gọi nửa đêm bác sĩ gia đình cũng phải có mặt.
Sanh Tiêu được cho tiêm thuốc và truyền nước. Sốt cao phải có người canh chừng. Mà chuyện này không phải là chuyện của hắn.
Hắn căn dặn người hầu xong định quay về phòng. Nhưng mà hắn lại thay đổi quyết định, bảo người hầu cút hết để chăm sóc cho cô.
Vì những năm qua cô đã chăm cho Duật Bảo rất tốt. Việc này, xem như ban phát ơn huệ vậy.
Lần đầu tiên, Duật Tôn biết vắt khăn lau hạ nhiệt cho người khác.
Tuy là có làm đổ vài chậu nước nhỏ. Hắn vắt nước không khô làm ướt áo Sanh Tiêu.
Nhưng với hắn, đó là bước tiến bộ vượt bậc.
Sanh Tiêu lúc nóng, lúc lạnh. Lúc tung chăn, lúc đòi đắp chăn. Cô hành hắn cả đêm. Đến gần sáng mới hạ sốt. Duật Tôn mệt mỏi leo lên giường nằm xuống bên cạnh Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu bị đánh thức bởi vật gì đó cứ liên tục chạm vào mông cô. Gõ gõ một lần rồi chạm thêm vài lần nữa. Lần đầu thì không nói, hai lần sau cảm giác vừa ấm lại vừa nóng. Ngay cả lòng ngực cũng khó khăn hít thở. Sanh Tiêu mở mắt. Phát hiện cánh tay lạ đang vắt ngang người cô.
Trên người cô không mặc quần áo. Phía sau lại là Duật Tôn.
“Á…”
Tiếng hét lớn cộng thêm một cú đạp mạnh khiến Duật Tôn ngã lăn xuống giường.
Còn chưa kịp hoàn hồn bởi kiểu đánh thức kỳ lạ của Sanh Tiêu đã bị cô gái nhỏ đang quấn chiếc chăn đạp mạnh vào cậu nhỏ.
“Khốn kiếp! Duật Tôn, anh dám lợi dụng tôi? Tôi xem anh sau này còn dám mang cái vật đáng ghét dơ bẩn đó đi đâu được nữa!”
Hắn đau đớn ôm cậu nhỏ. Còn chưa kịp tiếp nhận, Sanh Tiêu mang theo bực tức lấy chân giẫm vào anh bạn nhỏ của hắn. Cũng may, hắn phản ứng nhanh mà né kịp.
Duật Tôn né được thở phào nhẹ nhõm:
“Tổ tiên phù hộ!”
Cô còn định đánh tiếp nhưng hắn đã bật đậy kéo chân cô làm Sanh Tiêu ngã ra sau. Hắn nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, dùng cơ thể ép chặt vào người Sanh Tiêu.
“Sanh Tiêu, mới sáng cô định khiến triệt sản tôi ư? Phí công tôi hôm qua chăm sóc cô cả đêm!”
Sanh Tiêu dùng hết sức vùng vẫy nhưng không thể làm gì tên khốn trước mặt:
“Duật Tôn thả tôi ra!”
“Không thả!”
“Duật Tôn, anh chăm sóc tôi hay lợi dụng tôi? Có ai chăm sóc người bệnh lại cởi hết quần áo ra không?”
Cô dùng răng cắn chặt vào cổ hắn. Tưởng hắn đau nên buông ra nhưng mà hắn càng siết chặt hơn:
“Á… Đồ vong ân. Tôi lau người cho cô mà lỡ làm ướt áo. Sợ cô bệnh nặng hơn nên đem chúng lột ra hết!”
Duật Tôn hắn là ai chứ? Chuyện này có thể dùng lý do như vậy để ngụy biện sao?
Sanh Tiêu nghiến răng chặt hơn. Cảm giác nằm mặn len vào trong khoang miệng. Vậy mà hắn lại không buông, trái lại hơi thở gấp gáp hơn:
“Cô có biết tôi vì ân hận đã cấm dục bao lâu rồi không? Tôi còn nghĩ mình sắp trở thành hòa thượng vào chùa quy y rồi chứ. May quá… Còn hoạt động tốt!”
Cô còn định mắng thì ngoài cửa có tiếng của Duật Bảo:
“Tiêu Tiêu, mau mở cửa!”
Sanh Tiêu không thể để bộ dạng thế này cho Bảo Bảo trông thấy. Đành nói:
“Duật Tôn, anh giúp tôi chặn Bảo Bảo. Kéo Bảo Bảo ra khỏi đây!”
Hắn cười khẩy:
“Không thích! Trừ khi…”
“Tiêu Tiêu, mau mở cửa đi…”, Duật Bảo liên tục gõ cửa.
“Cô thiếu nợ tôi một việc.”
“Sanh Tiêu mau mở cửa cho Bảo Bảo đi…”
“Được!”
Duật Tôn buông tay Sanh Tiêu đứng dậy.
Đợi cô đi vào phòng tắm rồi mới mở cửa:
“Duật Bảo, mau theo ba ra đây!”
“Tiêu Tiêu đâu?”
“Còn đang ngủ.”
“Nhưng mà…”
Duật Tôn vác ngược Duật Bảo ra bên ngoài. Duật Bảo lại dùng răng cắn vào cánh tay hắn.
“Trời ạ! Sanh Tiêu, cô dám mang con trai của tôi huấn luyện thành “cẩu“. Xem tôi từ từ dạy dỗ hai mẹ con cô lại!”
“Duật Bảo, không được cắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.