Chương 60: Không Ai Nghe Máy
Lâu Lâu lại về
16/06/2016
Bữa ăntối cuối cùng diễn ra trong không khí
âm u và im lặng đến nặng nề, ngoại trừ tiếng dao nĩa còn nói chuyện thì
không một tiếng. Bà Kim lúc đầu làm mặt nặng mặt nhẹ sau một hồi bị dọa
liền khó chịu ra mặt ngồi xuống dùng bữa chỉ có điều miệng không còn nói những lời khó nghe như lúc trước. Bọn người hầu đã lui nhanh xuống dưới nhà bếp từ lúc nào nên bây giờ trên bàn ăn chỉ còn có năm người ở lại.
Ông Tôn dùng bữa xong liền đứng dậy dời đi, trước khi ra khỏi bàn ông còn ném cái trừng mắt đầy uy mãnh trên gương mặt màu xám tro của người đàn bà chua ngoa kia.
‘Gian sơn dễ đổi bản tính khó dời’, chỉ là chủ nhà đi chưa được bao lâu thì cái miệng quạ đen kia lại bắt đầu hoạt động. Cả An Thành cùng Linh Nguyệt bắt đầu lo lắng nhìn cô, họ sốt ruột muốn kêu bà Kim dừng lại nhưng người đàn bà này không chịu hợp tác, bà phải nói cho bằng được mới bỏ tức. Không có được chồng như ý, bà buộc phải nhắm mắt cưới một người đàn ông khác, tướng mạo, tài năng đều không bằng ai, vậy mà còn có cái tính lăng nhăng.
Hắn ngồi ngay bên cạnh nhị tiểu thư nên thấy rõ nhất, gương mặt xinh đẹp vẫn một mực bình tĩnh, thản nhiên cúi đầu ăn bữa tối của mình. Trong ánh mắt kia hiện lên sự chán ghét, cô nhướng mày khiêu khích bà Kim. Nhìn như vậy cứ tưởng nhị tiểu thư không có hơi để quan tâm nhưng khi An Thành liếc xuống bàn tay nay đã siết chặt đến nổi trắng bệch cả ngón tay của cô, trong lòng không khỏi trầm ngâm.
Thiên Tuệ sẽ làm gì? Hắn phức tạp nhìn cô, cho đến thời điểm này, những lời nói kia càng chua chát như đấm thẳng vào tai. Linh Nguyệt ngoài mặt ngăn cản nhưng kỳ thật trong lòng cô cũng đang rất hả hê. “Rắc” tiếng động không nhỏ không lớn phát ra từ tay cô, khiến cho lời nói khi nãy liền dừng lại. Nhị tiểu thư thất thần nhìn bàn tay mình, đôi đũa gỗ được đẽo gọt tinh xảo do dùng sức quá nhiều liền gãy đôi.
Một hình bóng thoáng hiện ra trong đầu cô, người con trai với gương mặt trắng sứ tuyệt đẹp, đôi mắt phượng dài khép hờ quyến rũ bị che lấp bởi cặp kính vừa dày vừa to, trong ngờ nghệch hết sức. Mái tóc đen đậm chất rõ ràng rất là mượt ấy vậy mà vị chủ nhân của nó một mực vò đầu cho rối tung rối mù lên chẳng khác nào ổ quạ mà người ta thường nói. Cặp kính quá khổ cũng giấu đi chiếc mũi dài thẳng tắp của người ấy chỉ còn đôi môi mỏng nhưng lúc nào cũng mím chặt.
Nhị tiểu thư miên man nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu trong nhà chính, lúc đó đại thiếu gia đang mặc một bộ đồ không thể nào quên được, trên ba màu chính chủ đạo lòe loẹt, dưới bảy sắc cầu vòng chói lòa. Với hình ảnh của Thiên Phiết trước đây có thể nói độc nhất vô nhị, ngu ngơ, khờ khạo, đần đần độn độn, lúc nào cũng giữ khư khư cái quyển sách dày theo bên mình. Trên cả bàn ăn cũng khéo miệng mắng mỏ người khác làm cho cô gái nào đó tức đến xịt khói, hai ngày liên tiếp đều bẻ gãy cả đống đũa ở nhà.
Thiên Tuệ lập tức đứng dậy rồi khỏi bàn ăn, bà Kim cũng im lặng không nói gì nữa nhìn đôi đũa gãy vụn trên bàn lòng khẽ run. Tâm trí của nhỉ tiểu thư bây giờ chỉ còn có người kia, bước vào phòng vội lấy điện thoại ấn một hàng số quen thuộc, chợt giọng nói tức giận cuối cùng của đại thiếu gia vang lên, nó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô. À phải rồi, cô đã lỡ chọc tức cậu rồi, điện thoại không biết có hư hay không.
Chần chừ mãi rốt cuộc Thiên Tuệ chuyển sang số điện thoại của Tiểu Hoa Đà nhưng gọi mãi chẳng có ma nào chịu bắt máy. Có khi nào đại thiếu gia để bụng liền cấm anh nghe máy khi cô gọi đến? Trong lòng lo lắng, ruột gan cứ râm ran mãi. Cắn chặt môi gọi vào điện thoại bàn nhà anh...
“Alô.” Giọng nói trầm bổng quen thuộc vang lên, cô hít một hơi thật sâu, hét to.
“Tiểu Hoa, tớ gọi cho cậu ba lần bảy lượt, sao cậu lại không chịu nghe hả? Mới đi chưa đầy một ngày cậu liền trở mặt làm ngơ sao? Có gì cứ nói thẳng mắc gì không...”
“Khoan...khoan...Thiên Tuệ, cậu nghe mình nói đã.” Đầu bên kia khó khăn đáp.
“Cậu ở đấy mà bảo tớ nghe vậy lúc tớ cần tại sao cậu không chịu nhấc máy chứ?”
“Điện thoại của tớ...” Mấp máy môi.
“Điện thoại của cậu thì sao?” Cô hỏi dồn dập.
“Nó bị nát rồi.” Một tiếng kêu cao đến quãng tám bay thẳng vào tai nhị tiểu thư, bây giờ trong điện thoại ngoại trừ những lời than thở não nề của anh ra thì không còn gì khác.
“Tại sao nó lại như vậy?” Khó hiểu hỏi, chưa phát giác ra được sự việc.
“Thiên Phiết gọi điện hỏi thăm cậu, sau một hồi nghe bên kia người bắt máy không phải cậu liền trầm mặt dữ dội, kết thúc cuộc nói chuyện trong vài phút, cậu ấy lại gọi vào số khác đã vậy có người còn không biết điều trêu tức đại thiếu gia khó tính kia nữa. Một màng long trời lở đất, Thiên Phiết đập điện thoại của bản thân còn liếc mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay tớ, một phát, nó cũng cưỡi hạc chầu trời rồi.”
“Chuyện này...là thật à?” Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô.
“Gạt cậu thì điện thoại của tớ có trở về được không? Trong đó còn có số Đế Ly, khó khăn lắm mới có được bây giờ chẳng lẽ mặt dày xin lại?” Đau khổ kêu gào.
“Đừng lo...tớ đâu phải chỗ xa lạ mà không biết chỉ cần cậu khiêm tốn nhận mình đứng nhì về danh hiệu mặt dày mười tấc thì chẳng có ai dám nhận đứng nhất cả.”
“Cậu...hên là tính khí tớ dễ chịu hơn Thiên Phiết nhiều nếu không mai này cậu có gọi về cũng không còn ai có thể bắt máy được nữa đâu.” Thở dài trả lời, cô mỉm cười chế nhạo.
“Để tớ chống mắt lên xem cậu có cái gan đó không, đập điện thoại bàn xong cậu còn dám nhìn mặt bác Xuân nữa chăng? Mẫu thân đại nhân của cậu được mệnh danh là ‘thần giữ của’ đấy, vả lại còn có tiếng nhất nhì về giận dai ấy nhá, coi bộ tiền tháng của cậu...ha ha ha...”
“Lưu Thiên Tuệ, cậu quá đáng lắm rồi...” Nhất Trung thở hổn hển đáp.
“Rồi, tớ sai được chưa? À, cậu nói khéo giùm tớ trước mặt anh hai nha, còn nữa bảo mọi người tớ sẽ cố gắng nên bọn họ đừng quá lo lắng cho tớ là được, ở bên đây coi bộ cũng tốt.”
“Cái bà cô của cậu thì sao?”
“Không can hệ.”
Lạnh lẽo ngẫm nghĩ rồi phun ra vài chữ, giọng nói vẫn ấm nồng nàn. Ánh sáng đỏ đặc ẩn hiện nơi khóe mắt, nụ cười bán nguyện nở rộ. Anh cùng cô nói vài chuyện phím sau đó mới chịu ngưng. Nhị tiểu thư mệt mỏi ngã người trên giường, ngón tay vô thức ấn mạnh xuống gương mặt của đại thiếu gia trong điện thoại. Thở dài đứng dậy bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, nhị tiểu thư đứng rất lâu dưới vòi sen. Hơi lạnh bao quanh người càng làm cho tinh thần của Thiên Tuệ thêm tỉnh táo nhưng một chút cử động cũng chưa hề thấy.
“Cô Nghiên...cô ơi...” Một tiếng nói nhỏ nhẹ ngoài cửa phòng vang lên kéo lại tâm trí của nhị tiểu thư.
“Có chuyện gì?”
Tắt vòi nước, lấy khăn quấn sơ quanh người vung tay mở toang cửa phòng tắm bước ra ngoài, mỗi bước chân vừa chạm xuống sàn gỗ đều lưu lại vệt nước. Mái tóc bạch kim óng ánh, sáng bừng ướt sũng tí tách nhễu giọt dính sát vào làn da trắng nõn mịn màng không tì vết. Đường cong mê người hiện ra sau lớp khăn bông có mà như không. Thiên Tuệ lười nhác vặn tay nắm cửa kéo ra, chị giúp việc đứng bên ngoài vừa nhìn vào liền đỏ mặt cúi đầu nói.
“Ông chủ cho gọi cô ở phòng chính ạ.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị, tôi sẽ xuống liền.”
Mặt nhanh quần áo rồi tiến thẳng đến phòng làm việc của ông Tôn. Người đàn ông cô độc khom người trước bàn làm việc, phòng tối đen chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ hình nụ hoa cong xuống đặt bên cạnh xấp giấy dày cộm chiếm gần hết diện tích của cả cái bàn lớn. Gương mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đeo cặp kính lão nheo nheo nhìn tờ giấy trên tay mình, ông Tôn bây giờ tựa như một ông lão lớn tuổi cặm cụi ngồi đọc báo bên bậc thềm cửa vào mỗi buổi sáng.
“Ông ngoại...”
“À, con đến rồi hả? Mau lại đây ngồi.”
Ông Tôn vừa nghe tiếng kêu, giọng nói già nua từ từ phát ra. Bàn tay lấy xuống chiếc kính trước mặt, cười cười nhìn cô. Thiên Tuệ im im làm theo đối mặt với người đàn ông này, trong lòng cô không biết hiện giờ có cảm giác gì? Với tay bật công tắc, đèn phòng liền vụt sáng, nhị tiểu thư trợn tròn đưa đôi mắt nhìn xung quanh, khi nãy do phòng tối không nhìn kỹ bây giờ mới giật mình để ý.
Trong phòng ngoài những giá để sách ra còn có vài cuốn tư liệu cực dày nằm chồng chéo lên nhau được để lộn xộn trên đất thì không còn gì cả. Không ti vi, không vi tính, không đồ vật trang trí xa hoa, chỉ vỏn vẹn vài cái đèn, một bộ bàn ghế làm việc cùng hai chiếc ghế tựa mini đặt đối diện với bàn.
“Công việc nhiều như vậy sao ông?” Thiên Tuệ nhìn chằm chằm vào chồng giấy trắng.
“Không nhiều lắm, chỉ coi sơ lại thôi. Mà hồi nảy Minh Kim gây khó dễ cho con, con đừng để bụng. Nó là vậy đấy độc mồm độc miệng, ăn nói chanh chua nhưng dù gì cũng tội cho nó, hồi trước tính nó tốt lắm chỉ vì một chuyện không đáng nên mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.”
“Con biết rồi ạ.”
Nhẹ giọng đáp, trong lòng không ngừng cười lạnh: “Hồi xưa tính tốt lắm à? Tốt đến nỗi thay tính xong liền có thể giết người?”. Nhớ lại khung cảnh máu đỏ che lấp tầm nhìn, rồi tiếng khóc nức nở nát lòng của trẻ con, thân thể đau nhức đến tột cùng khiến người cô không khỏi run lên. Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, nhị tiểu thư đi thẳng vào vấn đề chính.
“Ông ngoại, con qua đây là có chuyện muốn thưa với ông.”
“Là gì?”
“Cho công ty gia đình con một số vốn để làm lại từ đầu được không?”
...............................................................
Em được tự do sau một tuần bị cấm túc ngồi vi tính. Vô cùng xin lỗi cho sự chậm trễ này *cúi đầu*...
‘Gian sơn dễ đổi bản tính khó dời’, chỉ là chủ nhà đi chưa được bao lâu thì cái miệng quạ đen kia lại bắt đầu hoạt động. Cả An Thành cùng Linh Nguyệt bắt đầu lo lắng nhìn cô, họ sốt ruột muốn kêu bà Kim dừng lại nhưng người đàn bà này không chịu hợp tác, bà phải nói cho bằng được mới bỏ tức. Không có được chồng như ý, bà buộc phải nhắm mắt cưới một người đàn ông khác, tướng mạo, tài năng đều không bằng ai, vậy mà còn có cái tính lăng nhăng.
Hắn ngồi ngay bên cạnh nhị tiểu thư nên thấy rõ nhất, gương mặt xinh đẹp vẫn một mực bình tĩnh, thản nhiên cúi đầu ăn bữa tối của mình. Trong ánh mắt kia hiện lên sự chán ghét, cô nhướng mày khiêu khích bà Kim. Nhìn như vậy cứ tưởng nhị tiểu thư không có hơi để quan tâm nhưng khi An Thành liếc xuống bàn tay nay đã siết chặt đến nổi trắng bệch cả ngón tay của cô, trong lòng không khỏi trầm ngâm.
Thiên Tuệ sẽ làm gì? Hắn phức tạp nhìn cô, cho đến thời điểm này, những lời nói kia càng chua chát như đấm thẳng vào tai. Linh Nguyệt ngoài mặt ngăn cản nhưng kỳ thật trong lòng cô cũng đang rất hả hê. “Rắc” tiếng động không nhỏ không lớn phát ra từ tay cô, khiến cho lời nói khi nãy liền dừng lại. Nhị tiểu thư thất thần nhìn bàn tay mình, đôi đũa gỗ được đẽo gọt tinh xảo do dùng sức quá nhiều liền gãy đôi.
Một hình bóng thoáng hiện ra trong đầu cô, người con trai với gương mặt trắng sứ tuyệt đẹp, đôi mắt phượng dài khép hờ quyến rũ bị che lấp bởi cặp kính vừa dày vừa to, trong ngờ nghệch hết sức. Mái tóc đen đậm chất rõ ràng rất là mượt ấy vậy mà vị chủ nhân của nó một mực vò đầu cho rối tung rối mù lên chẳng khác nào ổ quạ mà người ta thường nói. Cặp kính quá khổ cũng giấu đi chiếc mũi dài thẳng tắp của người ấy chỉ còn đôi môi mỏng nhưng lúc nào cũng mím chặt.
Nhị tiểu thư miên man nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu trong nhà chính, lúc đó đại thiếu gia đang mặc một bộ đồ không thể nào quên được, trên ba màu chính chủ đạo lòe loẹt, dưới bảy sắc cầu vòng chói lòa. Với hình ảnh của Thiên Phiết trước đây có thể nói độc nhất vô nhị, ngu ngơ, khờ khạo, đần đần độn độn, lúc nào cũng giữ khư khư cái quyển sách dày theo bên mình. Trên cả bàn ăn cũng khéo miệng mắng mỏ người khác làm cho cô gái nào đó tức đến xịt khói, hai ngày liên tiếp đều bẻ gãy cả đống đũa ở nhà.
Thiên Tuệ lập tức đứng dậy rồi khỏi bàn ăn, bà Kim cũng im lặng không nói gì nữa nhìn đôi đũa gãy vụn trên bàn lòng khẽ run. Tâm trí của nhỉ tiểu thư bây giờ chỉ còn có người kia, bước vào phòng vội lấy điện thoại ấn một hàng số quen thuộc, chợt giọng nói tức giận cuối cùng của đại thiếu gia vang lên, nó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô. À phải rồi, cô đã lỡ chọc tức cậu rồi, điện thoại không biết có hư hay không.
Chần chừ mãi rốt cuộc Thiên Tuệ chuyển sang số điện thoại của Tiểu Hoa Đà nhưng gọi mãi chẳng có ma nào chịu bắt máy. Có khi nào đại thiếu gia để bụng liền cấm anh nghe máy khi cô gọi đến? Trong lòng lo lắng, ruột gan cứ râm ran mãi. Cắn chặt môi gọi vào điện thoại bàn nhà anh...
“Alô.” Giọng nói trầm bổng quen thuộc vang lên, cô hít một hơi thật sâu, hét to.
“Tiểu Hoa, tớ gọi cho cậu ba lần bảy lượt, sao cậu lại không chịu nghe hả? Mới đi chưa đầy một ngày cậu liền trở mặt làm ngơ sao? Có gì cứ nói thẳng mắc gì không...”
“Khoan...khoan...Thiên Tuệ, cậu nghe mình nói đã.” Đầu bên kia khó khăn đáp.
“Cậu ở đấy mà bảo tớ nghe vậy lúc tớ cần tại sao cậu không chịu nhấc máy chứ?”
“Điện thoại của tớ...” Mấp máy môi.
“Điện thoại của cậu thì sao?” Cô hỏi dồn dập.
“Nó bị nát rồi.” Một tiếng kêu cao đến quãng tám bay thẳng vào tai nhị tiểu thư, bây giờ trong điện thoại ngoại trừ những lời than thở não nề của anh ra thì không còn gì khác.
“Tại sao nó lại như vậy?” Khó hiểu hỏi, chưa phát giác ra được sự việc.
“Thiên Phiết gọi điện hỏi thăm cậu, sau một hồi nghe bên kia người bắt máy không phải cậu liền trầm mặt dữ dội, kết thúc cuộc nói chuyện trong vài phút, cậu ấy lại gọi vào số khác đã vậy có người còn không biết điều trêu tức đại thiếu gia khó tính kia nữa. Một màng long trời lở đất, Thiên Phiết đập điện thoại của bản thân còn liếc mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay tớ, một phát, nó cũng cưỡi hạc chầu trời rồi.”
“Chuyện này...là thật à?” Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô.
“Gạt cậu thì điện thoại của tớ có trở về được không? Trong đó còn có số Đế Ly, khó khăn lắm mới có được bây giờ chẳng lẽ mặt dày xin lại?” Đau khổ kêu gào.
“Đừng lo...tớ đâu phải chỗ xa lạ mà không biết chỉ cần cậu khiêm tốn nhận mình đứng nhì về danh hiệu mặt dày mười tấc thì chẳng có ai dám nhận đứng nhất cả.”
“Cậu...hên là tính khí tớ dễ chịu hơn Thiên Phiết nhiều nếu không mai này cậu có gọi về cũng không còn ai có thể bắt máy được nữa đâu.” Thở dài trả lời, cô mỉm cười chế nhạo.
“Để tớ chống mắt lên xem cậu có cái gan đó không, đập điện thoại bàn xong cậu còn dám nhìn mặt bác Xuân nữa chăng? Mẫu thân đại nhân của cậu được mệnh danh là ‘thần giữ của’ đấy, vả lại còn có tiếng nhất nhì về giận dai ấy nhá, coi bộ tiền tháng của cậu...ha ha ha...”
“Lưu Thiên Tuệ, cậu quá đáng lắm rồi...” Nhất Trung thở hổn hển đáp.
“Rồi, tớ sai được chưa? À, cậu nói khéo giùm tớ trước mặt anh hai nha, còn nữa bảo mọi người tớ sẽ cố gắng nên bọn họ đừng quá lo lắng cho tớ là được, ở bên đây coi bộ cũng tốt.”
“Cái bà cô của cậu thì sao?”
“Không can hệ.”
Lạnh lẽo ngẫm nghĩ rồi phun ra vài chữ, giọng nói vẫn ấm nồng nàn. Ánh sáng đỏ đặc ẩn hiện nơi khóe mắt, nụ cười bán nguyện nở rộ. Anh cùng cô nói vài chuyện phím sau đó mới chịu ngưng. Nhị tiểu thư mệt mỏi ngã người trên giường, ngón tay vô thức ấn mạnh xuống gương mặt của đại thiếu gia trong điện thoại. Thở dài đứng dậy bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, nhị tiểu thư đứng rất lâu dưới vòi sen. Hơi lạnh bao quanh người càng làm cho tinh thần của Thiên Tuệ thêm tỉnh táo nhưng một chút cử động cũng chưa hề thấy.
“Cô Nghiên...cô ơi...” Một tiếng nói nhỏ nhẹ ngoài cửa phòng vang lên kéo lại tâm trí của nhị tiểu thư.
“Có chuyện gì?”
Tắt vòi nước, lấy khăn quấn sơ quanh người vung tay mở toang cửa phòng tắm bước ra ngoài, mỗi bước chân vừa chạm xuống sàn gỗ đều lưu lại vệt nước. Mái tóc bạch kim óng ánh, sáng bừng ướt sũng tí tách nhễu giọt dính sát vào làn da trắng nõn mịn màng không tì vết. Đường cong mê người hiện ra sau lớp khăn bông có mà như không. Thiên Tuệ lười nhác vặn tay nắm cửa kéo ra, chị giúp việc đứng bên ngoài vừa nhìn vào liền đỏ mặt cúi đầu nói.
“Ông chủ cho gọi cô ở phòng chính ạ.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị, tôi sẽ xuống liền.”
Mặt nhanh quần áo rồi tiến thẳng đến phòng làm việc của ông Tôn. Người đàn ông cô độc khom người trước bàn làm việc, phòng tối đen chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ hình nụ hoa cong xuống đặt bên cạnh xấp giấy dày cộm chiếm gần hết diện tích của cả cái bàn lớn. Gương mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đeo cặp kính lão nheo nheo nhìn tờ giấy trên tay mình, ông Tôn bây giờ tựa như một ông lão lớn tuổi cặm cụi ngồi đọc báo bên bậc thềm cửa vào mỗi buổi sáng.
“Ông ngoại...”
“À, con đến rồi hả? Mau lại đây ngồi.”
Ông Tôn vừa nghe tiếng kêu, giọng nói già nua từ từ phát ra. Bàn tay lấy xuống chiếc kính trước mặt, cười cười nhìn cô. Thiên Tuệ im im làm theo đối mặt với người đàn ông này, trong lòng cô không biết hiện giờ có cảm giác gì? Với tay bật công tắc, đèn phòng liền vụt sáng, nhị tiểu thư trợn tròn đưa đôi mắt nhìn xung quanh, khi nãy do phòng tối không nhìn kỹ bây giờ mới giật mình để ý.
Trong phòng ngoài những giá để sách ra còn có vài cuốn tư liệu cực dày nằm chồng chéo lên nhau được để lộn xộn trên đất thì không còn gì cả. Không ti vi, không vi tính, không đồ vật trang trí xa hoa, chỉ vỏn vẹn vài cái đèn, một bộ bàn ghế làm việc cùng hai chiếc ghế tựa mini đặt đối diện với bàn.
“Công việc nhiều như vậy sao ông?” Thiên Tuệ nhìn chằm chằm vào chồng giấy trắng.
“Không nhiều lắm, chỉ coi sơ lại thôi. Mà hồi nảy Minh Kim gây khó dễ cho con, con đừng để bụng. Nó là vậy đấy độc mồm độc miệng, ăn nói chanh chua nhưng dù gì cũng tội cho nó, hồi trước tính nó tốt lắm chỉ vì một chuyện không đáng nên mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.”
“Con biết rồi ạ.”
Nhẹ giọng đáp, trong lòng không ngừng cười lạnh: “Hồi xưa tính tốt lắm à? Tốt đến nỗi thay tính xong liền có thể giết người?”. Nhớ lại khung cảnh máu đỏ che lấp tầm nhìn, rồi tiếng khóc nức nở nát lòng của trẻ con, thân thể đau nhức đến tột cùng khiến người cô không khỏi run lên. Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, nhị tiểu thư đi thẳng vào vấn đề chính.
“Ông ngoại, con qua đây là có chuyện muốn thưa với ông.”
“Là gì?”
“Cho công ty gia đình con một số vốn để làm lại từ đầu được không?”
...............................................................
Em được tự do sau một tuần bị cấm túc ngồi vi tính. Vô cùng xin lỗi cho sự chậm trễ này *cúi đầu*...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.