Chương 61: Một vốn cả đời
Lâu Lâu lại về
31/05/2018
“Có thể cho công ty gia đình con một số vốn để làm lại từ đầu?” Ông Tôn trầm ngâm, tựa người trên chiếc ghế dựa. Con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt nhị tiểu thư, không một tia sợ hãi chỉ có vẻ kiên định cùng sự mong chờ. Người đàn ông lớn tuổi thở dài trả lời.
“Có thể...”
“Thế thì hay quá, bây giờ con lập tức gọi về nhà để báo cho ba mẹ con biết.” Cô hồ hởi định xoay người liền bị ông Tôn nói một câu khiến cho cả người cứng đờ.”
“Linh Nghiên, tiền vốn ông có thể hỗ trợ họ nhưng có một điều kiện ông muốn con đáp ứng đó là từ nay trở đi cắt đứt mọi liên hệ với bọn họ. Con có đồng ý không?”
“Ông ngoại.”
Thiên Tuệ sắc mặt trắng bệch hét lớn một tiếng, toàn thân chấn động. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự định của cô, lúc đầu chỉ muốn sang đây xin sự trợ giúp của ông Tôn dù biết có thể cô sẽ bị giữ lại nhưng chắc cũng tầm một, hai năm là cùng. Nhưng lời nói lúc này của ông ngoại nhị tiểu thư lại chẳng khác nào muốn cô ở lại đây mãi mãi.
Như vậy mọi chuyện sẽ ra sao nếu cô từ chối Thiên Tuệ có thể quay về bên gia đình mình nhưng còn món nợ ngân hàng thì ai sẽ giải quyết, dù nhà của Nhất Trung có giàu đến đâu cũng đâu thể mặt dày nhờ vả trả giúp số tiền lên đến hàng trăm tỉ được, thuyền càng lớn thì sóng càng dữ. Còn đồng ý chấp nhận thì đồng nghĩa với việc nhị tiểu thư từ nay sẽ không còn được gặp ...
Tới đây Thiên Tuệ bỗng rùng mình, không dám nghĩ tới. Phải chi lúc đó cô nghe lời của đại thiếu gia, phải chi lúc đó cô suy nghĩ thấu đáo hơn, phải chi lúc đó cô ôm cậu chặt một chút thì có lẽ nhị tiểu thư đã không buông tay dễ dàng như vậy. Đúng, mọi chuyện là do cô. Người con gái với mái tóc bạc tuyệt đẹp khẽ hít thật sâu, hai tay siết chặt vào nhau, đôi môi đỏ tươi bị hàm răng cắn suýt nữa bật máu, gằn giọng nói run rẩy.
“Dạ được, ông ngoại. Con đồng ý với ông từ nay trở đi sẽ cắt đứt mọi liên hệ với gia đình nhà họ Lưu.” Lời vừa thốt ra, lòng cô chợt lạnh đi. Mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, quá khứ sẽ là quá khứ.
“Nhưng con cũng có một điều kiện cũng mong ông đáp ứng.”
“Được, được...Linh Nghiên, con muốn gì ông cũng chiều con.” Ông Tôn phấn khởi nhanh chóng gật đầu.
“Chuyện kết hôn với An Thành, con không muốn. Ông có đồng ý không?”
Tôn Thạch thoáng sững sờ không ngờ cháu gái mình lại đưa ra điều kiện này nhưng có vẻ chuyện nhị tiểu thư đáp ứng nguyện vọng của mình cũng làm tâm trạng người đàn ông này vui lên mấy phần. Đắn đo suy nghĩ, tuy An Thành là một thanh niên sáng sủa lại có tiền đồ nhưng có vẻ cậu ta không được lòng cháu gái mình cho lắm thì...
“Được ông đồng ý.” Bất chợt cửa phòng bỗng mở ra, người con trai với đôi mắt nâu nhạt tiến vào, gương mặt góc cạnh không giấu nổi nét bàng hoàng. Hắn hết nhìn ông Tôn lại nhìn nhị tiểu thư.
“Chủ tịch Tôn, chuyện này mong ngài suy xét lại. Thiên Tuệ, tuy rằng bây giờ em chưa thể thích anh nhưng anh tin sẽ có một ngày em sẽ chấp nhận, dù bao lâu anh vẫn có thể đợi.” Hắn rảo bước tới chỗ cô, thành khẩn nhìn vào con ngươi trong suốt không nhiễm tạp chất của người con gái phía dưới. Chỉ thấy cô cười khẩy một tiếng rồi lạnh mặt ngoảng đầu đi nơi khác.
“Cậu Thành, không biết từ bao giờ cậu tập được thói quen nghe lén cùng tự động mở của mà không xin phép?” Ông Tôn phút chốc không hài lòng nhíu mày.
“Nhưng...”
“Ông ngoại, con mệt rồi, xin phép lên phòng trước.”
“À, được rồi. Mau nghỉ ngơi sớm. Còn nữa, sáng mai sẽ có người đến lấy điện thoại của con đừng lo ông sẽ mua cho cháu gái ông một cái tốt hơn. Với lại nhà chúng ta không có đặt dịch vụ gọi quốc tế nên chỉ muốn con chú ý hơn thôi.”
Đóng lại cửa, Thiên Tuệ chạy như bay về phía phòng của mình. Bàn tay run lẩy bẩy ấn hàng số không quá dài, sau mỗi tiếng ngân dài, đầu bên kia không có ai nghe. Nước mắt kìm nén chợt lăn dài trên gương mặt trắng mịn của cô. Tiếng nấc nghẹn không rõ, nhị tiểu thư quẹt nước mắt.
Không phải mới lúc nãy cô còn nói chuyện được với Tiểu Hoa Đà sao? Như thế nào bây giờ lại không chịu nhấc máy. Ngón tay vẫn ấn số liên tục hết gọi cho ông Lưu lại gọi cho Đế Ly, Đế Trình. Vẫn không có giọng nói vọng lại, Thiên Tuệ hít một hơi thật dài bấm gọi cho Bối Vân, Hoàng Ân. Ngoại trừ những tiếng tít tít nối tiếp nhau thì không có gì khác ngoài sự im lặng.
Thiên Tuệ tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng. Trong đầu cô lúc này rỗng tuếch, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn gỗ trơn lạnh khiến lòng cô cũng rét theo. Nước mắt cứ tuôn, rồi lại ngừng, rồi lại rơi, rồi lại khô. Cứ như thế Thiên Tuệ ngồi thẫn thờ hàng giờ đồng hồ cho tới khi đôi mắt đỏ hoe rịu rã nhắm nghiền.
......................................................................................
“Ôi trời, Thiên Tuệ, mau dậy đi học đi, còn ở đấy mà ngủ đấy à?” Giọng nói của bà má già Nhất Trung cứ nham nhảm bên tai. Cô lười biếng phẩy phẩy bàn tay.
“Năm phút nữa đi ... năm phút nữa ...”
“Đã năm phút rồi, mau dậy đi, còn không tớ đem khẩu súng ngắm của cậu ném ra ngoài của sổ đấy.”
“Cậu dám à?”
Nhị tiểu thư thét lớn, bật người dậy. Trong căn phòng lớn không một bóng người, ánh nắng lấp ló sau tấm màn che cửa sổ. Hai chân truyền lên một trận tê buốt làm cho cô thêm tỉnh táo, đưa đôi mắt sưng húp nhìn xung quanh chỉ thấy chiếc điện thoại nằm bất động trên sàn nhà.
À phải rồi, cô bây giờ đã không còn là nhị tiểu thư của nhà họ Lưu, cái tên Lưu Thiên Tuệ giờ chỉ còn là quá khứ lại càng không nói đến chuyện đã từng là bang chủ của Tiểu Thanh Lân. Đại thiếu gia Lưu Thiên Phiết đối với cô, khắc trước vẫn còn là người cô xem trọng hơn cả tính mạng, khắc sau đã là một người xa lạ mà cô buộc phải chấp nhận từ bỏ.
Bây giờ cô là Tôn Linh Nghiên, cháu gái của chủ tịch Tôn Thạch. Là đại tiểu thư của tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì Hàn Quốc.
......................................................................................
“A...” Người con trai ngồi trước bàn vi tính bỗng khẽ kêu một tiếng.
“Phiết, chuyện gì thế?” Nhất Trung lim dim nằm trên giường, đưa mắt nhìn về phía có ánh sáng, ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
“Bị giật điện.” Rút tay về xoa xoa nói.
“Cái máy tính đó lâu rồi tớ không xài, chắc là chạm mạch rồi, này dùng laptop của tớ đi.”
“Thôi được rồi, chỉ là đang tìm một số thông tin, không gấp.”
Đại thiếu gia lắc đầu đứng dậy, tới bên cửa sổ. Mạnh tay kéo rèm ra, phía chân trời vài tia sáng đã lấp ló, cậu cứ đứng nhìn mãi, trên mặt dù không có biểu hiện gì nhưng trong lòng bỗng cảm thấy bất ổn. Một cảm giác khó diễn tả. Ông Lưu chợt xông vào trên tay cầm điện thoại sắc mặt không mấy tốt cho lắm.
“Phiết, mau lại đây nhìn, bên ngân hàng họ nói trong tài khoản của ba hiện đang có số tiền rất lớn đủ để trả nợ. Cái này không phải con bé Thiên Tuệ nó làm sao?” Cậu cùng anh chụm đầu vào nhìn.
“Ba, mau gọi cho em ấy hỏi thử coi.”
“Ờ...được...” Cả ba người im lặng ngồi chờ nhưng cũng như nhị tiểu thư hết lần này đến lần khác thử lại, vẫn không có tiếng trả lời.
“Có thể...”
“Thế thì hay quá, bây giờ con lập tức gọi về nhà để báo cho ba mẹ con biết.” Cô hồ hởi định xoay người liền bị ông Tôn nói một câu khiến cho cả người cứng đờ.”
“Linh Nghiên, tiền vốn ông có thể hỗ trợ họ nhưng có một điều kiện ông muốn con đáp ứng đó là từ nay trở đi cắt đứt mọi liên hệ với bọn họ. Con có đồng ý không?”
“Ông ngoại.”
Thiên Tuệ sắc mặt trắng bệch hét lớn một tiếng, toàn thân chấn động. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự định của cô, lúc đầu chỉ muốn sang đây xin sự trợ giúp của ông Tôn dù biết có thể cô sẽ bị giữ lại nhưng chắc cũng tầm một, hai năm là cùng. Nhưng lời nói lúc này của ông ngoại nhị tiểu thư lại chẳng khác nào muốn cô ở lại đây mãi mãi.
Như vậy mọi chuyện sẽ ra sao nếu cô từ chối Thiên Tuệ có thể quay về bên gia đình mình nhưng còn món nợ ngân hàng thì ai sẽ giải quyết, dù nhà của Nhất Trung có giàu đến đâu cũng đâu thể mặt dày nhờ vả trả giúp số tiền lên đến hàng trăm tỉ được, thuyền càng lớn thì sóng càng dữ. Còn đồng ý chấp nhận thì đồng nghĩa với việc nhị tiểu thư từ nay sẽ không còn được gặp ...
Tới đây Thiên Tuệ bỗng rùng mình, không dám nghĩ tới. Phải chi lúc đó cô nghe lời của đại thiếu gia, phải chi lúc đó cô suy nghĩ thấu đáo hơn, phải chi lúc đó cô ôm cậu chặt một chút thì có lẽ nhị tiểu thư đã không buông tay dễ dàng như vậy. Đúng, mọi chuyện là do cô. Người con gái với mái tóc bạc tuyệt đẹp khẽ hít thật sâu, hai tay siết chặt vào nhau, đôi môi đỏ tươi bị hàm răng cắn suýt nữa bật máu, gằn giọng nói run rẩy.
“Dạ được, ông ngoại. Con đồng ý với ông từ nay trở đi sẽ cắt đứt mọi liên hệ với gia đình nhà họ Lưu.” Lời vừa thốt ra, lòng cô chợt lạnh đi. Mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, quá khứ sẽ là quá khứ.
“Nhưng con cũng có một điều kiện cũng mong ông đáp ứng.”
“Được, được...Linh Nghiên, con muốn gì ông cũng chiều con.” Ông Tôn phấn khởi nhanh chóng gật đầu.
“Chuyện kết hôn với An Thành, con không muốn. Ông có đồng ý không?”
Tôn Thạch thoáng sững sờ không ngờ cháu gái mình lại đưa ra điều kiện này nhưng có vẻ chuyện nhị tiểu thư đáp ứng nguyện vọng của mình cũng làm tâm trạng người đàn ông này vui lên mấy phần. Đắn đo suy nghĩ, tuy An Thành là một thanh niên sáng sủa lại có tiền đồ nhưng có vẻ cậu ta không được lòng cháu gái mình cho lắm thì...
“Được ông đồng ý.” Bất chợt cửa phòng bỗng mở ra, người con trai với đôi mắt nâu nhạt tiến vào, gương mặt góc cạnh không giấu nổi nét bàng hoàng. Hắn hết nhìn ông Tôn lại nhìn nhị tiểu thư.
“Chủ tịch Tôn, chuyện này mong ngài suy xét lại. Thiên Tuệ, tuy rằng bây giờ em chưa thể thích anh nhưng anh tin sẽ có một ngày em sẽ chấp nhận, dù bao lâu anh vẫn có thể đợi.” Hắn rảo bước tới chỗ cô, thành khẩn nhìn vào con ngươi trong suốt không nhiễm tạp chất của người con gái phía dưới. Chỉ thấy cô cười khẩy một tiếng rồi lạnh mặt ngoảng đầu đi nơi khác.
“Cậu Thành, không biết từ bao giờ cậu tập được thói quen nghe lén cùng tự động mở của mà không xin phép?” Ông Tôn phút chốc không hài lòng nhíu mày.
“Nhưng...”
“Ông ngoại, con mệt rồi, xin phép lên phòng trước.”
“À, được rồi. Mau nghỉ ngơi sớm. Còn nữa, sáng mai sẽ có người đến lấy điện thoại của con đừng lo ông sẽ mua cho cháu gái ông một cái tốt hơn. Với lại nhà chúng ta không có đặt dịch vụ gọi quốc tế nên chỉ muốn con chú ý hơn thôi.”
Đóng lại cửa, Thiên Tuệ chạy như bay về phía phòng của mình. Bàn tay run lẩy bẩy ấn hàng số không quá dài, sau mỗi tiếng ngân dài, đầu bên kia không có ai nghe. Nước mắt kìm nén chợt lăn dài trên gương mặt trắng mịn của cô. Tiếng nấc nghẹn không rõ, nhị tiểu thư quẹt nước mắt.
Không phải mới lúc nãy cô còn nói chuyện được với Tiểu Hoa Đà sao? Như thế nào bây giờ lại không chịu nhấc máy. Ngón tay vẫn ấn số liên tục hết gọi cho ông Lưu lại gọi cho Đế Ly, Đế Trình. Vẫn không có giọng nói vọng lại, Thiên Tuệ hít một hơi thật dài bấm gọi cho Bối Vân, Hoàng Ân. Ngoại trừ những tiếng tít tít nối tiếp nhau thì không có gì khác ngoài sự im lặng.
Thiên Tuệ tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng. Trong đầu cô lúc này rỗng tuếch, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn gỗ trơn lạnh khiến lòng cô cũng rét theo. Nước mắt cứ tuôn, rồi lại ngừng, rồi lại rơi, rồi lại khô. Cứ như thế Thiên Tuệ ngồi thẫn thờ hàng giờ đồng hồ cho tới khi đôi mắt đỏ hoe rịu rã nhắm nghiền.
......................................................................................
“Ôi trời, Thiên Tuệ, mau dậy đi học đi, còn ở đấy mà ngủ đấy à?” Giọng nói của bà má già Nhất Trung cứ nham nhảm bên tai. Cô lười biếng phẩy phẩy bàn tay.
“Năm phút nữa đi ... năm phút nữa ...”
“Đã năm phút rồi, mau dậy đi, còn không tớ đem khẩu súng ngắm của cậu ném ra ngoài của sổ đấy.”
“Cậu dám à?”
Nhị tiểu thư thét lớn, bật người dậy. Trong căn phòng lớn không một bóng người, ánh nắng lấp ló sau tấm màn che cửa sổ. Hai chân truyền lên một trận tê buốt làm cho cô thêm tỉnh táo, đưa đôi mắt sưng húp nhìn xung quanh chỉ thấy chiếc điện thoại nằm bất động trên sàn nhà.
À phải rồi, cô bây giờ đã không còn là nhị tiểu thư của nhà họ Lưu, cái tên Lưu Thiên Tuệ giờ chỉ còn là quá khứ lại càng không nói đến chuyện đã từng là bang chủ của Tiểu Thanh Lân. Đại thiếu gia Lưu Thiên Phiết đối với cô, khắc trước vẫn còn là người cô xem trọng hơn cả tính mạng, khắc sau đã là một người xa lạ mà cô buộc phải chấp nhận từ bỏ.
Bây giờ cô là Tôn Linh Nghiên, cháu gái của chủ tịch Tôn Thạch. Là đại tiểu thư của tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì Hàn Quốc.
......................................................................................
“A...” Người con trai ngồi trước bàn vi tính bỗng khẽ kêu một tiếng.
“Phiết, chuyện gì thế?” Nhất Trung lim dim nằm trên giường, đưa mắt nhìn về phía có ánh sáng, ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
“Bị giật điện.” Rút tay về xoa xoa nói.
“Cái máy tính đó lâu rồi tớ không xài, chắc là chạm mạch rồi, này dùng laptop của tớ đi.”
“Thôi được rồi, chỉ là đang tìm một số thông tin, không gấp.”
Đại thiếu gia lắc đầu đứng dậy, tới bên cửa sổ. Mạnh tay kéo rèm ra, phía chân trời vài tia sáng đã lấp ló, cậu cứ đứng nhìn mãi, trên mặt dù không có biểu hiện gì nhưng trong lòng bỗng cảm thấy bất ổn. Một cảm giác khó diễn tả. Ông Lưu chợt xông vào trên tay cầm điện thoại sắc mặt không mấy tốt cho lắm.
“Phiết, mau lại đây nhìn, bên ngân hàng họ nói trong tài khoản của ba hiện đang có số tiền rất lớn đủ để trả nợ. Cái này không phải con bé Thiên Tuệ nó làm sao?” Cậu cùng anh chụm đầu vào nhìn.
“Ba, mau gọi cho em ấy hỏi thử coi.”
“Ờ...được...” Cả ba người im lặng ngồi chờ nhưng cũng như nhị tiểu thư hết lần này đến lần khác thử lại, vẫn không có tiếng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.