Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 271: Tự đi, hay là để anh vác đi? (1)

Mẫn Linh

24/03/2024

Đêm hôm đó, Liên Mặc ở nhà họ Hàn, vợ chồng nhà họ Hàn ấm áp hiếu khách, ba Hàn mừng rỡ lấy đào rượu mận đỏ mà ông đã cất giấu suốt mười năm ra. Rượu này là do chính tay ông ủ, vừa xé giấy niêm phong, mùi thơm của rượu tỏa ra đầy lôi cuốn.

Ngay cả những người không giỏi uống rượu như Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ hân cũng bị mê hoặc bởi hương thơm của rượu này, Hàm Mỹ Hân bất mãn hét lên: “Ba, ba bất công quá nhé, con với Hân Nghiên đã về nhà hai ngày rồi mà ba chẳng lấy rượu cho bọn con uống.”

Điều tiếc nuối nhất của vợ chồng họ Hàn trong cuộc đời này là không có con trai, Liên Mặc ôn tồn lễ độ, khéo ăn khéo nói nên họ rất thích. Ba Hàn trừng mắt với cô ấy: “Năm nay con đã hai mươi lăm tuổi, hiếm khi mới dẫn đàn ông về nhà, ba còn không cố gắng giúp đỡ, lẽ nào con muốn trở thành gái lỡ thì à?”

Hàn Mỹ Hân vô cùng xấu hổ, ba Hàn rõ ràng đã hiểu lầm rằng cô và Liên Mặc là một cặp, cô nói: “Ba ơi, con với anh Liên Mặc không phải thế, ba nói vật làm người ta xấu hổ muốn chết, Hân Nghiên, này?”

'Tống Hân Nghiên đang cầm ly rượu, nếm mùi thơm của rượu mận. Có vị mận thoang thoảng, cô nhấp một ngụm, mùi rượu êm dịu, trôi vào cổ họng nhưng lại có cảm giác nóng như lửa đốt. Khi Hàn Mỹ Hân va vào cánh tay của cô, yêu cầu cô nói giúp cô ấy vài câu, dáng vẻ lười biếng của cô hệt như một con mèo Ba Tư: “Chú Hàn thật tinh mắt, con cũng nghĩ Liên Mặc và Mỹ Hân rất hợp nhau.”

“Ghét cậu quá.” Hàn Mỹ Hân tức giận chọc vào trán cô, cô gái này chắc là say mới nghe theo lời ba cô ấy mà nói nhảm.

Liên Mặc nhìn thấy Tống Hân Nghiên đã hơi say, anh ta cười lắc đầu, nụ cười đầy âu yếm. Anh ta cầm cốc lên, nói: “Chú ơi, con kính chú một ly, con đến thăm đột ngột, gây phiền phức cho chú và dì quá.”

“Không phiền, không phiền, trong nhà cũng chẳng có gì, chỉ sợ các con là người thành phố sẽ không quen.” Ba Hàn hớn hở nói, càng nhìn “con rể” trước mặt càng đắc ý.

Ba Hàn mừng lắm, kêu vợ mình nấu thêm vài món nữa, muốn uống vài ly với Liên Mặc. Hàn Mỹ Hân nhìn họ uống rượu say sưa với nhau, thấy ba mình đã lâu lắm rồi không được vui vẻ như vậy thì không giải thích nữa, mặc kệ ông ấy.

Sau ba tuần rượu, ba Hàn ngày càng nói nhiều hơn. Ông ấy kể lại chuyện lúc nhỏ của Hàn Mỹ Hân, Liên Mặc im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại một hai câu, đồng thời còn tiện tay chăm sóc Tống Hân Nghiên. Anh ta nhớ lại đêm hôm đó cô say rượu muốn ngủ trong tủ quần áo, biết lúc cô say sẽ không ngoan ngoãn như bình thường nên dặn dò: “Hân Nghiên, uống ít thôi”

'Tống Hân Nghiên nhấp một ngụm rượu, nói: “Rượu mận uống rất ngon, vô cùng ngọt ngào.”

“Con gái, con biết hàng đấy, loại rượu này pha đường phèn, thích hợp cho con gái uống, lại có tác dụng làm đẹp. Rượu mận mười năm tuổi, đây là hũ duy nhất còn sót lại. Ban đầu chú định phải đợi con gái lớn lấy chồng thì mới lấy ra, nhưng mà hôm nay quá vui nên phải lôi ra đấy” Ba Hàn cũng có chút say, cười tủm tỉm nói.

Làn da của người đàn ông trung niên rám nắng, thô ráp lạ thường nhưng trong mắt lại chan chứa tình yêu dành cho Hàn Mỹ Hân. Tống Hân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, mặc: dù nhà họ Hàn không giàu sang nhưng cô cảm nhận được tình yêu thực sự ở đây. Mà dù từ nhỏ cô đã không cần phải lo lắng vấn đề cơm ăn áo mặc nhưng cô chưa bao giờ được ai yêu thương thật lòng như vậy.

Cô đặt ly rượu xuống: “Chú, mọi người uống từ từ, con ra ngoài một lát.”



Vừa đi ra khỏi phòng khách, nước mắt cô đột nhiên lăn xuống. Cô chạy ra sân, nhìn bầu trời nhuốm màu mực xa xăm, đau đến không thở nổi.

Bốn người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, mẹ Hàn ngạc nhiên nhìn Hàn Mỹ Hân: “Con bé bị sao vậy? Con ra ngoài xem thử đi”

“Vâng, mọi người ăn cơm đi.” Hàn Mỹ Hân đứng lên, xoay người ra khỏi phòng khách. Cô ấy tiến lại gần Tống Hân Nghiên, lấy khăn giấy từ trong túi quần đưa cho cô: “Hân Nghiên, cậu bị sao vậy?”

Tống Hân Nghiên nhận lấy khăn lau nước mắt, nói: “Tớ không sao, tớ chỉ cảm động thôi, Mỹ Hân, tớ ghen tị với cậu lảm, lớn lên trong một gia đình ấm áp được ba mẹ yêu thương thật sự rất tuyệt!”

“Từ nay ba mẹ tớ cũng là ba mẹ của cậu” Hàn Mỹ Hân vươn tay đặt lên vai cô, cười hì hì nói.

“Được”

Liên Mặc ngồi trên băng ghế, anh ta nghiêng đầu nhìn hai người trong sân, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Sau khi ăn tối xong, mẹ Hàn vào phòng dọn giường. Ởnhà đất nông thôn, một phòng ngủ đều chỉ kê hai chiếc giường. Đêm qua Liên Mặc không đến nên hai cô gái ngủ trong căn phòng trước đây của Hàn Mỹ Hân, bây giờ có thêm anh ta, bà ấy phải kê thêm một chiếc giường nữa mới đủ.

Mẹ Hàn lấy chăn bông ra, sợ bông gòn mới có mùi, bà ấy lo lắng hỏi Mỹ Hân: “Con gái à, người thành phố sẽ không thấy mùi này khó chịu chứ?”

Hàn Mỹ Hân đang gặm lê, chỉ nói: “Không có gì đâu, Hân Nghiên cũng là người thành phố mà, mẹ đừng lo.”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Trong lòng của mẹ Hàn và ba Hàn vốn đã xem Liên Mặc như con rể tương lai của mình, tự nhiên sẽ thấy e ngại, lo lắng làm con rể khó chịu, ảnh hưởng đến tình cảm của con gái.

“Khác chỗ nào ạ?” Hàn Mỹ Hân đảo mắt: “Mẹ, mẹ không nhìn ra con có thích anh ấy hay không à? Mẹ đừng như ba, ghép loạn uyên ương thế chứ”

“,” Mẹ Hàn.



'Tống Hân Nghiên uống rượu nên rửa mặt chải đầu trở về phòng nghỉ ngơi sớm, Liên Mặc và ba Hàn vẫn đang trò chuyện trong phòng khách. Một lát sau, Hàn Mỹ Hân ra phòng khách dọn dẹp xong xuôi mới quay về căn phòng nhỏ của cô ấy.

Liên Mặc có hơi lo lắng cho Tống Hân Nghiên nhưng đang ở nhà người khác nên không tiện bộc lộ ra ngoài. Ba Hàn nhìn dáng vẻ mất tập trung của anh ta, tưởng anh uống rượu xong muốn đi ngủ liền bảo nghỉ ngơi thôi.

Chín giờ đêm ở thành phố, đèn sáng khắp mọi ngóc ngách, cuộc sống về đêm của mọi người mới bắt đầu. Nhưng chín giờ ở nông thôn, ngoại trừ trăng sáng và các vì sao trên trời thì không có một ngọn đèn nào nữa. Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng không rõ vang lên khiến lòng người từ nóng nảy chuyển sang yên bình.

Tống Hân Nghiên bừng tỉnh sau giấc mộng, cô mở mắt, đầu hơi choáng váng một chút. Trước mắt chìm trong bóng tối, duỗi tay ra không nhìn rõ năm ngón tay, mang lại cảm giác ngột ngạt khó thở. Tống Hân Nghiên ngồi dậy, đánh thức Hàn Mỹ Hân đang ngủ bên cạnh: “Hân Nghiên, cậu đi đâu vậy?”

“Tớ đi vệ sinh.” Tống Hân Nghiên sờ soạng bước xuống giường xỏ giày vào.

Hàn Mỹ Hân dụi mắt ngồi dậy nói: “Tớ đi với cậu.”

“Không cần đâu, cậu ngủ tiếp đi” Tống Hân Nghiên mang giày, cầm đèn pin đi vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở phía sau nhà bếp, đi qua bên ngoài nhà chính. Đầu óc Tống Hân Nghiên vẫn còn hơi choáng váng, cô thấy đèn trong nhà chính vẫn sáng, bền trong vang lên tiếng nói chuyện thì thầm.

Hình như bọn họ đang xem album ảnh, ba Hàn đang giải thích về thời điểm bức ảnh được chụp. Tống Hân Nghiên không đứng lại nghe, mở cửa đi vào nhà vệ sinh. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ngơ ngác quay về phòng, vừa đi qua. phòng chính thì bị bóng người đứng ở cửa làm giật mình.

Cô rọi đèn pin, nhìn thấy là Liên Mặc thì thở phào nhẹ nhõm: “Liên Mặc, anh làm tôi sợ muốn chết, sao giờ này rồi mà anh còn chưa đi ngủ?”

Liên Mặc nhìn cô chằm chăm một lúc, lúc này trong đôi mắt đen láy dâng trào rất nhiều cảm xúc, nhưng chỉ trong chốc. lát đã bị anh ta đè nén xuống: “Hân Nghiên, cô ổn chứ?”

“Ừm, tôi không sao, anh không cần phải lo lắng cho tôi đâu, đi ngủ đi.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nói, sau đó lướt qua anh ta rồi bước vào phòng. Khi đi ngang qua anh ta, cổ tay cô đột nhiên bị anh ta giữ chặt, cô quay lại nhìn chăm chăm vẻ mặt muốn nói chuyện của anh ta: “Còn gì nữa à?”

Sau một hồi im lặng, Liên Mặc läc đầu: “Không có gì đâu, đi ngủ đi.”

'Tống Hân Nghiên rút tay lại rồi bước vào phòng.

Liên Mặc nhìn cánh cửa gỗ đóng lại trước mặt, cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay vẫn còn xúc cảm da thịt của cô, vừa rồi anh ta gần như muốn hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Từng Là Duy Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook