Chương 27: Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau
Tĩnh Dạ Lương Hương
01/11/2023
Tôi ngồi soạn nhạc trên tầng thượng, điện thoại bỗng vang lên một tiếng
"ting". Như thường lệ, tôi xem điện thoại, đó là một tín nhắn nạp danh,
không rõ người gửi hẹn tôi đến địa chỉ nọ vào buổi chiều.
Tôi thì cũng chẳng ngần ngại gì, dù sao đó cũng chẳng phải nơi nào vắng vẻ mà sợ, ở trong cái nội thành này, chỗ nào chẳng đông người.
Huỳnh Mai Anh đã được tôi nhờ Phạm Đình Cường đưa ra ngoài tìm cảm hứng rồi. Thằng em tôi dạo này xin nghỉ ở công ty như cơm bữa vậy đấy, không hiểu sao sếp vẫn chưa sa thải nó nữa.
Ba giờ chiều tôi đến địa chỉ như đã hẹn, quán cà phê này vắng khách, có sân vườn, nói chung là chill chill bay bổng, từ xa đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Tôi biết chị ta là ai rồi.
Tôi bước đến sau, rồi lên tiếng:
"Là chị hẹn tôi đến đây?"
Người đó quay lại, nhìn tôi, nhếch môi có chút khinh bỉ:
"Bao nhiêu năm rồi, cô khác thật. Vốn dĩ tôi còn tự hỏi tại sao Đức không quay lại với tôi, giờ thì cũng biết. Cô ngồi xuống đi."
"Chị muốn nói gì nói đi. Tôi rất bận, không có nhiều thời gian."
Lê Khánh Hà đến thế mà cũng phải gửi tin nhắn nạp danh, nhiều khi chắc không phải phát điên rồi đâu nhỉ.
Nghe tôi nói vậy, Lê Khánh Hà ngồi xuống, vắt chéo chân, cười:
"Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn mặt dày bám lấy Đức như vậy, chẳng khác gì năm đó."
Tôi nhếch mép khinh bỉ, ngồi xuống đối diện Lê Khánh Hà:
"Cũng chưa biết ai bám lấy ai đâu, đúng là chị bám lấy tôi rồi đấy, bao nhiêu năm rồi, não chị vẫn ngắn như vậy nhỉ?"
Chị ta nghe tôi nói vậy thì giận dữ quát:
"Con kia, mày nói ai não ngắn?"
Tôi cũng đâu có vừa, tôi đâu phải con bé bốn năm trước để chị tới tận nơi làm việc đánh ghen rồi chỉ biết ấm ức bỏ đi:
"Tôi nói chị đấy, thời buổi này phụ nữ làm gì có ai đi đánh ghen nữa. Phải công nhận một điều là Nguyễn Tiến Đức rộng lượng thật đấy, mới ba lần bảy lượt để chị xen vào cuộc sống, tiếc cho chị, lần này chị thua rồi. Mong là chị hãy tự trọng một chút, đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa, có chuyện gì thì tìm Nguyễn Tiến Đức mà giải quyết."
Tôi nói xong quay đầu ra về. Nhưng Lê Khánh Hà nào có chịu bỏ qua, tôi chưa kịp định thần đã bị hất nguyên cốc nước lạnh vào mặt. Theo đó là nguyên cái tát vào bên má trái, Lê Khánh Hà quát lên:
"Đây chính là kết cục của kẻ dám tranh dành đàn ông với Lê Khánh Hà."
Tôi cũng không để chị ta định thần mà cho chị ta hai cái tát vào hai bên má cho cân, quát lên trong sự uất ức, má tính ra là tôi không bám lấy Nguyễn Tiến Đức một miếng nào luôn á, mà cho là có đi thì Lê Khánh Hà lấy cái quyền gì mà lên mặt với ghen tuông. Chị ta và Nguyễn Tiến Đức là gì? Là người yêu cũ chứ không phải người yêu.
"Chị nghĩ tôi vẫn là con bé năm đấy để chị đánh rồi ấm ức đấy à? Nói cho chị biết là Nguyễn Tiến Đức bám lấy tôi, mà cho dù là tôi có bám lấy anh thật đi trong nữa thì chị lấy tư cách gì đến đây để dạy đời tôi? Chị với Đức chẳng có cái mối quan hệ gì cả? Chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi cảnh cáo chị, còn làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa thì chị đừng có trách, không biết sợ gì đâu."
Lê Khánh Hà ôm mặt nhìn tôi giận dữ, hiển nhiên chị ta chẳng nói được gì cả, tôi chỉ là vẫn ấm ức vì phải để mình bị chị ta tát lần thứ hai. Tôi bỏ về luôn, nhân viên quán thì không dám ho he gì, vì quán vắng nên tôi cũng không lo những hình ảnh ngày hôm nay sẽ bị tràn lan trên mạng xã hội.
Đó là tôi không lo thôi, chứ biết thế nào được, cuộc đời vô thường mà.
Tôi cũng không nghĩ nhân viên quán sẽ đứng về phía chị ta, tôi là người bị hại mà, có phải tự tìm đến để đánh chị ta đâu. Lê Khánh Hà chắc cay lắm.
Tôi vẫn tự lái xe về đến nhà, ôm mặt tức muốn chết, thiếu tí nữa là hộc máu mồm mà qua đời. Tất cả cũng chỉ vì Nguyễn Tiến Đức, chuyện tình cảm không rõ ràng làm tôi lúc nào cũng bị vạ lây, từ những năm mười tám tuổi đến bây giờ.
Tôi ngồi tức muốn chết thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi phát rồ mất thôi, đang lúc nước xôi lửa bỏng thế này lại gọi.
Tôi mở điện thoại nghe máy:
"Alo, gọi gì giờ này.."
"Anh đây, ra ngoài cửa, anh có bất ngờ cho em."
Ơ có gì đó sai sai, cái giọng nói này. Tôi mới nhanh trí nhìn vào điện thoại, chết thật, anh Mạnh gọi. Tôi ngại ngùng, hạ giọng xuống nữ công gia chánh, đương nhiên là vui mừng vì anh đến, tôi tưởng anh đang ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Tôi bỏ điện thoại chạy nhanh ra ngoài cửa, anh Mạnh vẫy tay chào tôi, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ. Tôi chẳng ngờ anh lên mà không báo với tôi.
Tôi chạy qua ôm anh:
"Anh lên khi nào, sao không nói em biết, em bất ngờ quá."
"Anh muốn cho em bất ngờ mà, sắp đến sinh nhật em rồi. Anh phải đón sinh nhật với em chứ. Hoa của em này."
Anh đưa bó hoa hồng trong tay cho tôi, tôi vốn rất thích hoa hồng rồi, anh thì dịp nào cũng quà và hoa, nói chung là chưa bao giờ để tôi cảm thấy một mình trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi ôm lấy bó hoa và hôn lên má anh một cái, cũng đủ biết tôi vui như thế nào:
"Em cảm ơn anh nhá. Vào nhà với em."
Anh ấy đi taxi tới, còn kéo theo vali, chắc vừa xuống máy bay thì đã chạy thẳng về chỗ tôi rồi.
Tôi rót nước cho anh, trong lòng vẫn không khỏi ấm ức chuyện vừa bị tát, má tôi cũng đỏ hết cả lên rồi còn gì.
"Má em bị làm sao đấy?"
"Cũng không có gì, chỉ là gặp phải người điên giữa thành phố thôi. Lát em chườm đá là được ạ."
Anh nhìn tôi, tay vuốt nhẹ vết thương mà trong lòng không khỏi đau xót. Lần này về Sài Gòn lên nhìn anh yêu hơn hẳn.
"Anh thu xếp và lên kế hoạch công việc thế nào rồi?"
"Anh cũng gần xong rồi, tuần sau là có thể bắt tay vào việc luôn. Khảo sát địa chỉ thì anh cũng đã nhờ được người tìm vài chỗ thích hợp, đông dân cư."
"Dạ, mong tất cả đều thuận lợi."
Anh ôm tôi vào lòng, tôi lại ngửi được cái mùi thơm quen thuộc nhẹ nhàng bấy lâu, mùi nước hoa Dior sauvage.
"Anh tách hai cửa hàng ở Hà Nội ra đứng tên em rồi." Nguyễn Đức Mạnh nói.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, tự dưng sao anh lại cho tôi tận hai cửa hàng? Tôi và anh yêu nhau là thật, nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ lấy gì của anh cả.
"Tại sao lại là em đứng tên?"
Anh cười, ngửi lấy mùi hương trên mái tóc tôi, không nhanh không chậm lên tiếng:
"Thì cứ coi như là của hồi môn của anh cho em đi. Cho dù sau này em có lấy anh hay là lấy ai thì cũng xem như anh tặng em làm của hồi môn."
Hai cửa hàng này mà được mở về lâu về dài cũng phải một khối tiền, Nguyễn Đức Mạnh là đang ném tiền qua cửa sổ đấy. Chắc tại anh chưa nghe câu đưa tiền cho gái là không đòi được đâu. Tôi thật sự không muốn nhận, vì đó là một món quà quá lớn. Tôi nắm tay anh, anh làm thế tôi thật sự rất khó xử:
"Em biết là anh muốn tốt cho em, cho em tất cả những gì tốt nhất, nhưng mà món quà này quá lớn rồi, em không nhận được, em chỉ cần anh ở bên em là được rồi. Hay là để sau này cho em sau được không?"
"Anh muốn dành cho em tất cả những gì tốt nhất Bụi à, sau này em có ở bên anh hay không anh không biết, nhưng khi bên anh, anh muốn dành cho em tất cả những gì anh có. Anh yêu em."
Anh vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng trầm xuống, nghe có chút buồn. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nghe anh nói nghiêm túc như thế thì cũng không từ chối nữa, chẳng biết sau này tôi và anh có đi được với nhau hay không, thì anh đúng là chưa bao giờ tệ. Tôi xà vào lòng anh như một đứa trẻ, vốn dĩ là ở bên anh, tôi chẳng bao giờ là người lớn cả:
"Em cảm ơn anh yêu nhé."
Anh xoa đầu tôi, dịu dàng, ân cần. Anh nhẹ nhàng như cái cách bố đã nhẹ nhàng, anh bảo vệ tôi như cách mẹ tôi bảo vệ tôi. Chẳng biết kiếp trước tôi đã tu được cái quả gì mà kiếp này lại gặp được anh, phải chăng mà anh là người bên cạnh tôi năm mười bảy tuổi, có lẽ tôi đã toàn tâm toàn ý với anh rồi.
Ngồi một lúc tôi nấu cơm trưa, chờ đợi Huỳnh Mai Anh và Phạm Đình Cường về thì chúng tôi ăn cơm.
Sắp đến sinh nhật tôi, tôi định sau khi đón sinh nhật tuổi mới sẽ trở về Sài Gòn làm việc nghiêm túc. Tôi chẳng biết vì sao nữa, chắc tôi khác các Kim Ngưu tháng năm, tại tôi không biết ghen, thậm chí là ít khi tức giận, tôi bị lập dị với thế giới.
Anh Mạnh giúp tôi nấu cơm, anh cũng nấu rất ngon. Hồi ở Sài Gòn tôi không biết nấu ăn đâu, là anh hướng dẫn tôi trở nên đảm đang như bây giờ.
Tự dưng cảm thấy hai mươi ba năm qua, tôi sống và toàn gặp được người tử tế. Ngoại trừ những người không tử tế ra thành những người khác đều tử tế.
Tôi say mê nhìn anh rửa bát, trong lòng thoáng tia hạnh phúc, có khi nào tình cảm của tôi dành cho anh nhiều hơn trước rồi không nhỉ?
"Anh sẽ ở Trần Hưng Đạo à?"
Nghe tôi hỏi, anh hơi khựng lại, nhưng sau đó lại như chưa có gì nói:
"Anh không có ý định ở đó, nhưng cả bố mẹ và chú thím đều mong anh ở đó để hai anh em có thể chăm sóc nhau anh đành chiều theo họ vậy."
Tôi bình thản như không có gì. Tôi muốn tránh mặt Nguyễn Tiến Đức một thời gian, mắc công lại bị gửi thư nạp danh và đe dọa nữa.
"Ting ting ting ting ting ting ting ting."
Tiếng chuông điện thoại của tôi lại lần nữa vang lên, thật sự một ngày mà cứ bị gọi liên tục, tôi cũng không có hứng nghe. Là cuộc gọi của Nguyễn Tiến Đức, chẳng biết lại có chuyện gì nữa.
Tôi chán nản không bắt máy, nhưng một cuộc rồi lại vài ba cuộc gọi tới kêu inh ỏi đau hết cả đầu. Tôi đành bắt máy:
"Alo. Anh có chuyện gì?"
"Tại sao em lại tìm gặp Hà và đánh cô ấy? Em quá đáng nó vừa thôi."
Biết ngay mà, dính tới hai con người này thì chuyện bé cũng phải trở nên lớn. Tôi chẳng buồn nói chuyện nữa, tắt điện thoại và cho luôn vào danh sách đen. Tốt nhất là đừng gặp lại và liên quan nhau đi, tôi quá mệt mỏi với hai người này, tôi còn đang nghĩ kiếp trước chắc tôi phải nợ bọn họ nhiều lắm.
Anh Mạnh thấy tôi tắt nhanh như vậy thì liền hỏi:
"Ai đấy? Em có vẻ không vui với cuộc gọi vừa rồi?"
"Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Có khi ngày mai em lại lên hot search cũng nên."
"Kể anh nghe thử xem?"
"Chuyện nhỏ thôi. Em giải quyết được mà. Anh đừng lo nha."
Anh cũng gật đầu. Chẳng biết là ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hôm nay tôi có anh, có cả những người thân ở bên cạnh nữa là tuyệt vời.
Chờ nguyên trưa vẫn chưa thấy Phạm Đình Cường và Huỳnh Mai Anh về. Sau rất nhiều ngày thì hôm qua tôi vừa nói chuyện với Nguyễn Thu Ngọc, nó thừa nhận đã bị làm khó đủ điều ở chỗ làm, để có chỗ dựa đã phải dựa vào cấp trên và làm sugar baby cho người đàn ông đáng tuổi bố nó, cũng thừa nhận yêu Phạm Đình Cường rất nhiều, đến khi bị Cường phát hiện và chất vấn nó đã khóc rất nhiều, nó còn nhiều tình cảm với Cường lắm, cơ mà tôi cũng lực bất tòng tâm.
Tôi hiểu cho Nguyễn Thu Ngọc, cô ấy cũng là do bị chèn ép, nhưng không có cách nào đổ lỗi tại hoàn cảnh mà cô ấy biến chất. Tôi đồng ý là sẽ luôn coi cô ấy là bạn nhưng không có cách nào để cô ấy thân thiết với gia đình Phạm Đình Cường như xưa, tôi cũng xin lỗi nó vì không có cách nào ủng hộ chuyện tình của nó và Phạm Đình Cường nữa.
Nguyễn Thu Ngọc khóc nhiều, cô ấy gầy hẳn đi sau khi Cường không nói chuyện. Tâm trạng đi làm cũng không có, miệng liên tục nói biết sai và cầu xin tôi cho gặp Phạm Đình Cường một lần.
"Hương ơi, tao xin mày, mày bảo Cường gặp tao một lần được không? Một lần thôi rồi tao sẽ đồng ý chia tay, tao chỉ cần gặp anh ấy một lần thôi. Anh ấy là cả thanh xuân của tao, Hương mày biết mà."
Tôi tâm bất lực, có đồng cảm với cô ấy, nhưng cũng chẳng dám hứa Phạm Đình Cường sẽ đồng ý.
"Tao không hứa sẽ dắt Đường đến gặp mày, nhưng tao sẽ cố gắng thuyết phục nó. Thế nào thì mày cũng sai rồi, tình yêu nếu cứ tiếp tục cũng sẽ chẳng đi được tới đâu cả. Ngọc à, tao thương cho mối tình bốn năm này, nhưng tao xin lỗi, tao lực bất tòng tâm."
"Chỉ cần mày giúp tao thôi, Hương mày giúp tao nhé."
Tôi nhìn Nguyễn Thu Ngọc khóc, thật sự cũng rất buồn cho cô ấy, chỉ là khi cô ấy đồng ý việc đó thì đồng nghĩa với việc cô ấy đã không còn xem Phạm Đình Cường là gì nữa rồi. Hầy.
Không liên quan lắm nhưng mà hôm qua tôi vừa đọc một cuốn sách rất hay có tên là Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau của tác giả Brian L. Weiss, mới đọc thôi, chưa hết nên chẳng biết thế nào, nhưng quả thật rất đi vào lòng người, linh hồn, tình yêu và cuộc sống. Lâu rồi không đọc sách, cũng rất khó để tìm được một cuốn sách phù hợp với mình, đọc xong lại tự hỏi có phải người mình gặp ở kiếp này là người đã từng theo ta ở nhiều kiếp sống trước, cũng giống như tôi, Đức, Lê Khánh Hà hay Phạm Đình Cường và Nguyễn Thu Ngọc. Có phải kiếp nào, chúng ta cũng tìm thấy nhau.
Dạo này tôi khá tin tâm linh và mê tín đến lạ, chỉ có khi ở bên anh Mạnh mới là không phải nghĩ nhiều. Biết đâu anh ấy và tôi cũng đã từng quen nhau ở nhiều kiếp trước thì sao? Và kiếp này chúng tôi vẫn tìm thấy nhau, kiếp nào cũng tìm thấy nhau.
Tôi thì cũng chẳng ngần ngại gì, dù sao đó cũng chẳng phải nơi nào vắng vẻ mà sợ, ở trong cái nội thành này, chỗ nào chẳng đông người.
Huỳnh Mai Anh đã được tôi nhờ Phạm Đình Cường đưa ra ngoài tìm cảm hứng rồi. Thằng em tôi dạo này xin nghỉ ở công ty như cơm bữa vậy đấy, không hiểu sao sếp vẫn chưa sa thải nó nữa.
Ba giờ chiều tôi đến địa chỉ như đã hẹn, quán cà phê này vắng khách, có sân vườn, nói chung là chill chill bay bổng, từ xa đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Tôi biết chị ta là ai rồi.
Tôi bước đến sau, rồi lên tiếng:
"Là chị hẹn tôi đến đây?"
Người đó quay lại, nhìn tôi, nhếch môi có chút khinh bỉ:
"Bao nhiêu năm rồi, cô khác thật. Vốn dĩ tôi còn tự hỏi tại sao Đức không quay lại với tôi, giờ thì cũng biết. Cô ngồi xuống đi."
"Chị muốn nói gì nói đi. Tôi rất bận, không có nhiều thời gian."
Lê Khánh Hà đến thế mà cũng phải gửi tin nhắn nạp danh, nhiều khi chắc không phải phát điên rồi đâu nhỉ.
Nghe tôi nói vậy, Lê Khánh Hà ngồi xuống, vắt chéo chân, cười:
"Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn mặt dày bám lấy Đức như vậy, chẳng khác gì năm đó."
Tôi nhếch mép khinh bỉ, ngồi xuống đối diện Lê Khánh Hà:
"Cũng chưa biết ai bám lấy ai đâu, đúng là chị bám lấy tôi rồi đấy, bao nhiêu năm rồi, não chị vẫn ngắn như vậy nhỉ?"
Chị ta nghe tôi nói vậy thì giận dữ quát:
"Con kia, mày nói ai não ngắn?"
Tôi cũng đâu có vừa, tôi đâu phải con bé bốn năm trước để chị tới tận nơi làm việc đánh ghen rồi chỉ biết ấm ức bỏ đi:
"Tôi nói chị đấy, thời buổi này phụ nữ làm gì có ai đi đánh ghen nữa. Phải công nhận một điều là Nguyễn Tiến Đức rộng lượng thật đấy, mới ba lần bảy lượt để chị xen vào cuộc sống, tiếc cho chị, lần này chị thua rồi. Mong là chị hãy tự trọng một chút, đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa, có chuyện gì thì tìm Nguyễn Tiến Đức mà giải quyết."
Tôi nói xong quay đầu ra về. Nhưng Lê Khánh Hà nào có chịu bỏ qua, tôi chưa kịp định thần đã bị hất nguyên cốc nước lạnh vào mặt. Theo đó là nguyên cái tát vào bên má trái, Lê Khánh Hà quát lên:
"Đây chính là kết cục của kẻ dám tranh dành đàn ông với Lê Khánh Hà."
Tôi cũng không để chị ta định thần mà cho chị ta hai cái tát vào hai bên má cho cân, quát lên trong sự uất ức, má tính ra là tôi không bám lấy Nguyễn Tiến Đức một miếng nào luôn á, mà cho là có đi thì Lê Khánh Hà lấy cái quyền gì mà lên mặt với ghen tuông. Chị ta và Nguyễn Tiến Đức là gì? Là người yêu cũ chứ không phải người yêu.
"Chị nghĩ tôi vẫn là con bé năm đấy để chị đánh rồi ấm ức đấy à? Nói cho chị biết là Nguyễn Tiến Đức bám lấy tôi, mà cho dù là tôi có bám lấy anh thật đi trong nữa thì chị lấy tư cách gì đến đây để dạy đời tôi? Chị với Đức chẳng có cái mối quan hệ gì cả? Chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi cảnh cáo chị, còn làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa thì chị đừng có trách, không biết sợ gì đâu."
Lê Khánh Hà ôm mặt nhìn tôi giận dữ, hiển nhiên chị ta chẳng nói được gì cả, tôi chỉ là vẫn ấm ức vì phải để mình bị chị ta tát lần thứ hai. Tôi bỏ về luôn, nhân viên quán thì không dám ho he gì, vì quán vắng nên tôi cũng không lo những hình ảnh ngày hôm nay sẽ bị tràn lan trên mạng xã hội.
Đó là tôi không lo thôi, chứ biết thế nào được, cuộc đời vô thường mà.
Tôi cũng không nghĩ nhân viên quán sẽ đứng về phía chị ta, tôi là người bị hại mà, có phải tự tìm đến để đánh chị ta đâu. Lê Khánh Hà chắc cay lắm.
Tôi vẫn tự lái xe về đến nhà, ôm mặt tức muốn chết, thiếu tí nữa là hộc máu mồm mà qua đời. Tất cả cũng chỉ vì Nguyễn Tiến Đức, chuyện tình cảm không rõ ràng làm tôi lúc nào cũng bị vạ lây, từ những năm mười tám tuổi đến bây giờ.
Tôi ngồi tức muốn chết thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi phát rồ mất thôi, đang lúc nước xôi lửa bỏng thế này lại gọi.
Tôi mở điện thoại nghe máy:
"Alo, gọi gì giờ này.."
"Anh đây, ra ngoài cửa, anh có bất ngờ cho em."
Ơ có gì đó sai sai, cái giọng nói này. Tôi mới nhanh trí nhìn vào điện thoại, chết thật, anh Mạnh gọi. Tôi ngại ngùng, hạ giọng xuống nữ công gia chánh, đương nhiên là vui mừng vì anh đến, tôi tưởng anh đang ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Tôi bỏ điện thoại chạy nhanh ra ngoài cửa, anh Mạnh vẫy tay chào tôi, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ. Tôi chẳng ngờ anh lên mà không báo với tôi.
Tôi chạy qua ôm anh:
"Anh lên khi nào, sao không nói em biết, em bất ngờ quá."
"Anh muốn cho em bất ngờ mà, sắp đến sinh nhật em rồi. Anh phải đón sinh nhật với em chứ. Hoa của em này."
Anh đưa bó hoa hồng trong tay cho tôi, tôi vốn rất thích hoa hồng rồi, anh thì dịp nào cũng quà và hoa, nói chung là chưa bao giờ để tôi cảm thấy một mình trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi ôm lấy bó hoa và hôn lên má anh một cái, cũng đủ biết tôi vui như thế nào:
"Em cảm ơn anh nhá. Vào nhà với em."
Anh ấy đi taxi tới, còn kéo theo vali, chắc vừa xuống máy bay thì đã chạy thẳng về chỗ tôi rồi.
Tôi rót nước cho anh, trong lòng vẫn không khỏi ấm ức chuyện vừa bị tát, má tôi cũng đỏ hết cả lên rồi còn gì.
"Má em bị làm sao đấy?"
"Cũng không có gì, chỉ là gặp phải người điên giữa thành phố thôi. Lát em chườm đá là được ạ."
Anh nhìn tôi, tay vuốt nhẹ vết thương mà trong lòng không khỏi đau xót. Lần này về Sài Gòn lên nhìn anh yêu hơn hẳn.
"Anh thu xếp và lên kế hoạch công việc thế nào rồi?"
"Anh cũng gần xong rồi, tuần sau là có thể bắt tay vào việc luôn. Khảo sát địa chỉ thì anh cũng đã nhờ được người tìm vài chỗ thích hợp, đông dân cư."
"Dạ, mong tất cả đều thuận lợi."
Anh ôm tôi vào lòng, tôi lại ngửi được cái mùi thơm quen thuộc nhẹ nhàng bấy lâu, mùi nước hoa Dior sauvage.
"Anh tách hai cửa hàng ở Hà Nội ra đứng tên em rồi." Nguyễn Đức Mạnh nói.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, tự dưng sao anh lại cho tôi tận hai cửa hàng? Tôi và anh yêu nhau là thật, nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ lấy gì của anh cả.
"Tại sao lại là em đứng tên?"
Anh cười, ngửi lấy mùi hương trên mái tóc tôi, không nhanh không chậm lên tiếng:
"Thì cứ coi như là của hồi môn của anh cho em đi. Cho dù sau này em có lấy anh hay là lấy ai thì cũng xem như anh tặng em làm của hồi môn."
Hai cửa hàng này mà được mở về lâu về dài cũng phải một khối tiền, Nguyễn Đức Mạnh là đang ném tiền qua cửa sổ đấy. Chắc tại anh chưa nghe câu đưa tiền cho gái là không đòi được đâu. Tôi thật sự không muốn nhận, vì đó là một món quà quá lớn. Tôi nắm tay anh, anh làm thế tôi thật sự rất khó xử:
"Em biết là anh muốn tốt cho em, cho em tất cả những gì tốt nhất, nhưng mà món quà này quá lớn rồi, em không nhận được, em chỉ cần anh ở bên em là được rồi. Hay là để sau này cho em sau được không?"
"Anh muốn dành cho em tất cả những gì tốt nhất Bụi à, sau này em có ở bên anh hay không anh không biết, nhưng khi bên anh, anh muốn dành cho em tất cả những gì anh có. Anh yêu em."
Anh vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng trầm xuống, nghe có chút buồn. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nghe anh nói nghiêm túc như thế thì cũng không từ chối nữa, chẳng biết sau này tôi và anh có đi được với nhau hay không, thì anh đúng là chưa bao giờ tệ. Tôi xà vào lòng anh như một đứa trẻ, vốn dĩ là ở bên anh, tôi chẳng bao giờ là người lớn cả:
"Em cảm ơn anh yêu nhé."
Anh xoa đầu tôi, dịu dàng, ân cần. Anh nhẹ nhàng như cái cách bố đã nhẹ nhàng, anh bảo vệ tôi như cách mẹ tôi bảo vệ tôi. Chẳng biết kiếp trước tôi đã tu được cái quả gì mà kiếp này lại gặp được anh, phải chăng mà anh là người bên cạnh tôi năm mười bảy tuổi, có lẽ tôi đã toàn tâm toàn ý với anh rồi.
Ngồi một lúc tôi nấu cơm trưa, chờ đợi Huỳnh Mai Anh và Phạm Đình Cường về thì chúng tôi ăn cơm.
Sắp đến sinh nhật tôi, tôi định sau khi đón sinh nhật tuổi mới sẽ trở về Sài Gòn làm việc nghiêm túc. Tôi chẳng biết vì sao nữa, chắc tôi khác các Kim Ngưu tháng năm, tại tôi không biết ghen, thậm chí là ít khi tức giận, tôi bị lập dị với thế giới.
Anh Mạnh giúp tôi nấu cơm, anh cũng nấu rất ngon. Hồi ở Sài Gòn tôi không biết nấu ăn đâu, là anh hướng dẫn tôi trở nên đảm đang như bây giờ.
Tự dưng cảm thấy hai mươi ba năm qua, tôi sống và toàn gặp được người tử tế. Ngoại trừ những người không tử tế ra thành những người khác đều tử tế.
Tôi say mê nhìn anh rửa bát, trong lòng thoáng tia hạnh phúc, có khi nào tình cảm của tôi dành cho anh nhiều hơn trước rồi không nhỉ?
"Anh sẽ ở Trần Hưng Đạo à?"
Nghe tôi hỏi, anh hơi khựng lại, nhưng sau đó lại như chưa có gì nói:
"Anh không có ý định ở đó, nhưng cả bố mẹ và chú thím đều mong anh ở đó để hai anh em có thể chăm sóc nhau anh đành chiều theo họ vậy."
Tôi bình thản như không có gì. Tôi muốn tránh mặt Nguyễn Tiến Đức một thời gian, mắc công lại bị gửi thư nạp danh và đe dọa nữa.
"Ting ting ting ting ting ting ting ting."
Tiếng chuông điện thoại của tôi lại lần nữa vang lên, thật sự một ngày mà cứ bị gọi liên tục, tôi cũng không có hứng nghe. Là cuộc gọi của Nguyễn Tiến Đức, chẳng biết lại có chuyện gì nữa.
Tôi chán nản không bắt máy, nhưng một cuộc rồi lại vài ba cuộc gọi tới kêu inh ỏi đau hết cả đầu. Tôi đành bắt máy:
"Alo. Anh có chuyện gì?"
"Tại sao em lại tìm gặp Hà và đánh cô ấy? Em quá đáng nó vừa thôi."
Biết ngay mà, dính tới hai con người này thì chuyện bé cũng phải trở nên lớn. Tôi chẳng buồn nói chuyện nữa, tắt điện thoại và cho luôn vào danh sách đen. Tốt nhất là đừng gặp lại và liên quan nhau đi, tôi quá mệt mỏi với hai người này, tôi còn đang nghĩ kiếp trước chắc tôi phải nợ bọn họ nhiều lắm.
Anh Mạnh thấy tôi tắt nhanh như vậy thì liền hỏi:
"Ai đấy? Em có vẻ không vui với cuộc gọi vừa rồi?"
"Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Có khi ngày mai em lại lên hot search cũng nên."
"Kể anh nghe thử xem?"
"Chuyện nhỏ thôi. Em giải quyết được mà. Anh đừng lo nha."
Anh cũng gật đầu. Chẳng biết là ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hôm nay tôi có anh, có cả những người thân ở bên cạnh nữa là tuyệt vời.
Chờ nguyên trưa vẫn chưa thấy Phạm Đình Cường và Huỳnh Mai Anh về. Sau rất nhiều ngày thì hôm qua tôi vừa nói chuyện với Nguyễn Thu Ngọc, nó thừa nhận đã bị làm khó đủ điều ở chỗ làm, để có chỗ dựa đã phải dựa vào cấp trên và làm sugar baby cho người đàn ông đáng tuổi bố nó, cũng thừa nhận yêu Phạm Đình Cường rất nhiều, đến khi bị Cường phát hiện và chất vấn nó đã khóc rất nhiều, nó còn nhiều tình cảm với Cường lắm, cơ mà tôi cũng lực bất tòng tâm.
Tôi hiểu cho Nguyễn Thu Ngọc, cô ấy cũng là do bị chèn ép, nhưng không có cách nào đổ lỗi tại hoàn cảnh mà cô ấy biến chất. Tôi đồng ý là sẽ luôn coi cô ấy là bạn nhưng không có cách nào để cô ấy thân thiết với gia đình Phạm Đình Cường như xưa, tôi cũng xin lỗi nó vì không có cách nào ủng hộ chuyện tình của nó và Phạm Đình Cường nữa.
Nguyễn Thu Ngọc khóc nhiều, cô ấy gầy hẳn đi sau khi Cường không nói chuyện. Tâm trạng đi làm cũng không có, miệng liên tục nói biết sai và cầu xin tôi cho gặp Phạm Đình Cường một lần.
"Hương ơi, tao xin mày, mày bảo Cường gặp tao một lần được không? Một lần thôi rồi tao sẽ đồng ý chia tay, tao chỉ cần gặp anh ấy một lần thôi. Anh ấy là cả thanh xuân của tao, Hương mày biết mà."
Tôi tâm bất lực, có đồng cảm với cô ấy, nhưng cũng chẳng dám hứa Phạm Đình Cường sẽ đồng ý.
"Tao không hứa sẽ dắt Đường đến gặp mày, nhưng tao sẽ cố gắng thuyết phục nó. Thế nào thì mày cũng sai rồi, tình yêu nếu cứ tiếp tục cũng sẽ chẳng đi được tới đâu cả. Ngọc à, tao thương cho mối tình bốn năm này, nhưng tao xin lỗi, tao lực bất tòng tâm."
"Chỉ cần mày giúp tao thôi, Hương mày giúp tao nhé."
Tôi nhìn Nguyễn Thu Ngọc khóc, thật sự cũng rất buồn cho cô ấy, chỉ là khi cô ấy đồng ý việc đó thì đồng nghĩa với việc cô ấy đã không còn xem Phạm Đình Cường là gì nữa rồi. Hầy.
Không liên quan lắm nhưng mà hôm qua tôi vừa đọc một cuốn sách rất hay có tên là Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau của tác giả Brian L. Weiss, mới đọc thôi, chưa hết nên chẳng biết thế nào, nhưng quả thật rất đi vào lòng người, linh hồn, tình yêu và cuộc sống. Lâu rồi không đọc sách, cũng rất khó để tìm được một cuốn sách phù hợp với mình, đọc xong lại tự hỏi có phải người mình gặp ở kiếp này là người đã từng theo ta ở nhiều kiếp sống trước, cũng giống như tôi, Đức, Lê Khánh Hà hay Phạm Đình Cường và Nguyễn Thu Ngọc. Có phải kiếp nào, chúng ta cũng tìm thấy nhau.
Dạo này tôi khá tin tâm linh và mê tín đến lạ, chỉ có khi ở bên anh Mạnh mới là không phải nghĩ nhiều. Biết đâu anh ấy và tôi cũng đã từng quen nhau ở nhiều kiếp trước thì sao? Và kiếp này chúng tôi vẫn tìm thấy nhau, kiếp nào cũng tìm thấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.