Chương 26: Phạm Đình Cường Thất Tình
Tĩnh Dạ Lương Hương
29/10/2023
Tôi hơi bận không thể ra sân bay đón Huỳnh Mai Anh được, những người
khác cũng chẳng biết mặt nó, hả phải chăng có biết thì cũng chỉ có Phạm
Đình Cường là biết rõ nhất. Thế nhưng nó đang đi giải quyết công chuyện
với Nguyễn Thu Ngọc, tôi đành cho Huỳnh Mai Anh tự bắt taxi về thẳng
nhà.
Ngồi nhà đợi Huỳnh Mai Anh tới, tôi ngứa tay mở máy tính ra để xem lại đống tác phẩm chưa đăng, nhiều tác phẩm lắm từ vài nghìn chữ đến chục nghìn chữ, viết được một đoạn thì bí từ, không nghĩ ra nữa, hoặc bị tụt cảm xúc.
"Ting, ting, ting.."
Tiếng chương điện thoại bên cạnh vang lên, tôi như mọi lần, chẳng cần nhìn vào màn hình điện thoại mà bắt máy:
"Alo."
"Chị Bụi à? Em kể cho chị nghe cái này."
Nghe giọng con bé này thì chỉ có là em gái tôi cô Phạm Hương Anh thôi. Nghe giọng con bé hào hứng kể chuyện gì vui lắm.
"Dạ, cô nói đi cô nương."
"Anh Cường với Nguyễn Thu Ngọc chia tay rồi đấy. Anh ấy từ hôm qua đến giờ phải khóc hết mười lít nước mắt. Nhìn hài lắm chị."
Vừa nói con bé vừa cười. Ơ thế mà chia tay thật à? Rõ là khổ thân thằng em tôi, bốn năm yêu em thật lòng, cuối cùng vẫn là chia tay.
Mà quái lạ, nó chẳng tìm đến tôi để khóc lóc hay tâm sự như mọi ngày, cả Nguyễn Thu Ngọc cũng như bước ra khỏi thế giới này rồi vậy. Không thấy, không nhìn ra, tôi điềm tĩnh hỏi lại Phạm Hương Anh:
"Chia tay rồi à? Cô có vẻ vui khi anh cô chia tay thế?"
"Em có thích Nguyễn Thu Ngọc đâu hả chị, từ cái lần về ra mắt là em đã thấy chị ta không tốt như anh trai em nghĩ rồi. Chắc vì thế nên nghe Cường chia tay em vui lắm chị ơi."
Tôi thở dài, thôi kệ đi.
"Ừ, không thấy chúng nó nói gì với chị. Mai chị nói chuyện với Cường sau, cưng dạo học hành thế nào?"
"Bình thường ạ. Nhưng học thêm nhiều thật đấy, em tý thì chết nghẹt vì lịch quá kín Bụi ơi."
"Thôi, mai chủ nhật qua đây với chị, chị dẫn đi đổi gió. Hẹn cho một anh rất đẹp trai."
"Bụi ơi, em mới có mười lăm tuổi thôi. Chị đưa em vào đời sớm thế."
Phạm Hương Anh phải ít hơn tôi và Phạm Đình Cường suýt soát mười tuổi, mới mười lăm tuổi mà khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang, cao, có cây kiếm Nhật tiền tỷ, tôi còn bảo nó đủ tuổi thì hãy đi thi hoa hậu.
"Em bị bán lâu rồi Hương Anh ạ. Vào đời đã là gì hả em? Thế nhé, chị có chút việc. Mai nhớ qua Hai Bà Trưng với chị nhé."
"Dạ vâng. Em chào Bụi nhé."
Vừa tắt điện thoại, tôi nhận được tin nhắn từ Huỳnh Mai Anh và Nguyễn Thu Ngọc. Huỳnh Mai Anh nói nó đã ở trước cổng Bách Khoa và cần tôi ra ngoài cửa nhà đón với nó.
Nguyễn Thu Ngọc thì thảm rồi, nhắn tin dài như sớ dâng vua. Cuộc đời này chưa đủ mệt mà, giờ còn phải lo hậu chia tay cho các cặp đôi trong khi không ai lo cho tôi, chuyện của mình tôi cũng chẳng lo xuể. Tôi lắc đầu, không xem tin nhắn, tắt luôn trạng thái hoạt động trên Facebook và messenger.
Xe taxi dừng lại trước cửa nhà tôi, Huỳnh Mai Anh bước xuống như một vị thần, đầu tóc rối bù, mới xuống đã than thở:
"Nhà bà ở xa sân bay thế. Đi mệt muốn xỉu à."
Tôi xách vali cho nó:
"Chịu khó đi bà nội. Tui ở nội thành bà ơi."
"Ê, nãy tui đi qua cái trường kia, trường gì zậy? Nhiều nam sinh quá?"
"Đại học Bách Khoa đó. Bố mẹ tui không có nhà, mấy hôm nay cứ thoải mái, xả láng đi."
Huỳnh Mai Anh là gái Sài Gòn chính hiệu nha, dù không ở mấy quận trung tâm nhưng cũng là ven rìa. Lại còn là một nhà văn bị nhà nước bỏ rơi. Tôi đã quen nói giọng miền Nam với nó rồi, gặp nó là cứ phải tui, bà mới chịu được.
"Nhà bà ở gần Đại học Bách Khoa vậy, tui cũng phải kiếm một anh mới được. Biết đâu tới Hà Nội, lại hết ế thì sao?"
"Có mệt không? Nghỉ đã đi má, yêu đương tính sau."
Tôi kéo nó lên phòng nằm, vừa vào đến nó đã tròn mắt ngạc nhiên với cách trang trí phòng ngủ, cây đàn piano và mấy cây guitar, và mấy quyển truyện tôi sưu tầm được của các tác giả Vãn Tình, Diệp Lạc Vô Tâm.
Được một lúc nằm xuống giường:
"Ê, tui ngủ xíu nha. Xíu nữa đưa tui đi dạo một vòng phố cổ nha."
"Ok. Cứ ngủ đi."
Nhân lúc nó nghỉ, tôi gọi cho Phạm Đình Cường đàm đạo và hỏi thăm tình hình một chút. Tuy nhiên, tôi hứa không rủ nó đi nhậu, tôi sợ cái thân hình một mét tám kia quá rồi.
Tiếng chuông kết nối vang lên một hồi rồi lại một hồi, không có phản hồi từ bên kia. Thằng em tôi chắc sẽ không vì chia tay mối tình bốn năm mà nghĩ quẩn đâu, đúng không?
Tôi gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng cũng chẳng có phản hồi. Tôi lúc này cũng hơi hoảng, tôi lo nó thật sự nghĩ không thông thật, dù là một người đàn ông hai mươi ba tuổi thì cũng chỉ là con người thôi, có trạng thái yêu, ghét, đau, khổ rõ ràng. Hay là đi làm rồi nhỉ?
Tôi chìm đắm trong những suy tư, lo lắng thì tiếng chuông cửa nhà vang lên. Tôi hoàn hồn ngó nghiêng ra xem ai đến giờ này.
Thằng em tôi nó đánh chiếc Audi đến đứng như trời trồng trước cửa nhà, Phạm Đình Cường ơi là Phạm Đình Cường, chia tay xong khổ lắm hay gì? Tôi chạy nhanh ra mở cửa.
Đôi mắt ngờ nghệch, vẻ mặt thẫn thờ, lờ đờ, đờ đẫn là những từ tôi có thể dùng để miêu tả thằng em tôi bây giờ. Tôi chưa bao giờ thấy Phạm Đình Cường rơi vào cái trạng thái này bao giờ.
Tôi bước đến trước mặt nó, lay lay ống tay áo:
"Còn ổn không em? Không sao đâu đúng không? Lái xe vào nhà đi em. Có gì từ từ nói."
Phạm Đình Cường cũng lẳng lặng không nói gì, đi lái xe vào sân nhà tôi và đi lên nhà, tự động rót nước uống luôn.
Tôi chạy theo nó đến phòng khác, ngồi đối diện:
"Phạm Đình Cường, có ổn không? Bụi hỏi thật?"
"Bọn em chia tay rồi."
"Ừ, thật sự là Ngọc cắm sừng em?"
"Vâng."
Tôi nhìn biểu cảm bất lực của Phạm Đình Cường, tôi cũng bất lực theo luôn. Hai mươi ba tuổi mới biết cảm giác thất tình, lại là một mối tình bốn năm ròng rã, phí hết tâm sức, dù là người mạnh mẽ tới đâu thì chia tay cũng không thể tránh khỏi cảm giác suy sụp. Tự dưng tôi lại thấy đồng cảm với Phạm Đình Cường đến lạ, tôi bước đến bên cạnh an ủi nó:
"Cứ buồn một thời gian đi. Nếu muốn cứ khóc đi, ở bên chị không cần phải mạnh mẽ, dù là hoàng tử thì cũng có lúc phải khóc mà, huống hồ Cường chỉ là một chàng trai bình thường thôi."
Dỗ dành như con nít ấy, đương nhiên Phạm Đình Cường sẽ không khóc trước mặt tôi, nó nói khóc trước mặt công chúa sẽ rất xấu hổ.
"Chị có gì ăn không ạ?"
"Chị chưa nấu. Lên phòng nghỉ một chút nhé, chị nấu một chút là xong. Bạn chị cũng vừa bay từ Sài Gòn ra, đang ở trên phòng, chị nấu cho cả ba ăn luôn."
"Để em giúp chị."
"Thôi. Lên nghỉ di."
Nhìn cái tinh thần của Phạm Đình Cường thế này, đến bố tôi cũng không dám để nó nấu, dù bình thường nó nấu ăn rất ngon, thì hôm nay tôi cũng không có cách nào cho nó vào bếp.
"Hay em gọi Đức qua đây ăn cơm cùng nhé. Em cũng cần một người để tâm sự, đàn ông sẽ hiểu nhau hơn." Phạm Đình Cường nói.
Mắc cái gì không phải người khác mà lại là Nguyễn Tiến Đức? Coi như tôi chiều Phạm Đình Cường đi, dù sao tâm trạng nó cũng rất tệ, biết đâu Đức giúp nó vui lên thật thì sao?
"Chị cũng không cần quá để ý quá khứ đâu. Đức và chị không yêu nữa thì làm bạn cũng được mà." Phạm Đình Cường nói tiếp.
Không phải là tôi không nghĩ đến điều đó, chỉ là chuyên gia đã nghiên cứu và chỉ ra rằng làm bạn với người yêu cũ là dấu hiệu của bệnh tâm thần. Nên tôi cũng không muốn bị xem là bệnh nhân tâm thần đâu.
"Ừ. Thế thì gọi nó sang đi, qua nấu cơm hộ chị, đúng lúc chị đang rất không biết nên ăn gì."
"Cảm ơn chị."
Sau một lúc gọi, Nguyễn Tiến Đức lại chẳng sang nấu ăn cho tôi được, anh đang bận đi làm phải một tiếng nữa mới xong, nhưng vẫn nhận lời qua ăn nha. Thế là tôi đành ngậm ngùi chiều Phạm Đình Cường một lần.
Một lúc sau Huỳnh Mai Anh tỉnh dậy, nó cũng sắm tay vào giúp tôi. Chúng tôi nấu xong cũng là lúc Nguyễn Tiến Đức bấm chuông cửa.
Nấu ăn tốn thời gian thật, có vài ba món đơn giản mà mất gần tiếng rưỡi đồng hồ, cũng may mẹ tôi mua đầy đủ rau củ quả và thức ăn để tủ lạnh, không thì tôi cũng chịu thôi.
Tôi ra mở cửa cho Đức, còn Huỳnh Mai Anh giúp tôi lấy bát đũa ra bàn ăn.
"Anh đến rồi à? Vào đi, Phạm Đình Cường nó đang ở trên tầng, để em gọi nói."
"Em xuống rồi đây."
Huỳnh Mai Anh từ trong bếp ra, ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa, suýt thì đánh rơi mấy cái bát của mẹ tôi. Hình như cái nết mê trai cũng di truyền được từ người này sang người khác, làm bạn tôi lâu quá, Huỳnh Mai Anh cũng trở thành phiên bản mê trai hoàn hảo của tôi rồi.
"Đây.. đây.. là."
"À ừ, đây giờ thiệu với Đức và Cường đây là Huỳnh Mai Anh, bạn thân mình. Giới thiệu với bà đây là Nguyễn Tiến Đức bạn tui, còn đây là em trai tui Phạm Đình Cường. Ngồi xuống đi rồi nói gì thì nói."
Tôi đứng ra giới thiệu, chúng nó cũng chỉ chào nhau cho có lệ. Vừa ngồi xuống, Mai Anh đã lên tiếng:
"Nghe nói giọng trai Bắc rất ấm áp, hai cậu lại đẹp trai như thế, chắc giọng sẽ ấm áp gấp đôi."
Rớt liêm sỉ kìa bà nội.
Hai người kia im im không nói gì, cái nết nói nhiều của Huỳnh Mai Anh lại được lên một tầng cao mới rồi. Nếu có gì để flex về nó thì chính là cái nết nói nhiều, không thể nào có ai sánh bằng.
"Ăn đi đã. Nhân lúc Huỳnh Mai Anh ở đây, hôm nào mình tổ chức đi chơi nhé, đi bar hay pub đều ok." Tôi nói.
"Ủa, anh Mạnh không ở đây hả?" Huỳnh Mai Anh hỏi.
"Không. Anh về Sài Gòn thu xếp công việc, chuẩn bị mở vài cơ sở ở Hà Nội. Tui cũng buồn vì không thể đồng hành với anh ấy lúc này."
"Ừm. Vậy chốt chuẩn bị đi nha."
"Ok."
Tôi cùng Huỳnh Mai Anh tào lao hết nửa buổi, còn hai người kia thì cắm cúi ăn. Coi bộ có Đức, Phạm Đình Cường cũng không buồn lắm đâu
Ngồi nhà đợi Huỳnh Mai Anh tới, tôi ngứa tay mở máy tính ra để xem lại đống tác phẩm chưa đăng, nhiều tác phẩm lắm từ vài nghìn chữ đến chục nghìn chữ, viết được một đoạn thì bí từ, không nghĩ ra nữa, hoặc bị tụt cảm xúc.
"Ting, ting, ting.."
Tiếng chương điện thoại bên cạnh vang lên, tôi như mọi lần, chẳng cần nhìn vào màn hình điện thoại mà bắt máy:
"Alo."
"Chị Bụi à? Em kể cho chị nghe cái này."
Nghe giọng con bé này thì chỉ có là em gái tôi cô Phạm Hương Anh thôi. Nghe giọng con bé hào hứng kể chuyện gì vui lắm.
"Dạ, cô nói đi cô nương."
"Anh Cường với Nguyễn Thu Ngọc chia tay rồi đấy. Anh ấy từ hôm qua đến giờ phải khóc hết mười lít nước mắt. Nhìn hài lắm chị."
Vừa nói con bé vừa cười. Ơ thế mà chia tay thật à? Rõ là khổ thân thằng em tôi, bốn năm yêu em thật lòng, cuối cùng vẫn là chia tay.
Mà quái lạ, nó chẳng tìm đến tôi để khóc lóc hay tâm sự như mọi ngày, cả Nguyễn Thu Ngọc cũng như bước ra khỏi thế giới này rồi vậy. Không thấy, không nhìn ra, tôi điềm tĩnh hỏi lại Phạm Hương Anh:
"Chia tay rồi à? Cô có vẻ vui khi anh cô chia tay thế?"
"Em có thích Nguyễn Thu Ngọc đâu hả chị, từ cái lần về ra mắt là em đã thấy chị ta không tốt như anh trai em nghĩ rồi. Chắc vì thế nên nghe Cường chia tay em vui lắm chị ơi."
Tôi thở dài, thôi kệ đi.
"Ừ, không thấy chúng nó nói gì với chị. Mai chị nói chuyện với Cường sau, cưng dạo học hành thế nào?"
"Bình thường ạ. Nhưng học thêm nhiều thật đấy, em tý thì chết nghẹt vì lịch quá kín Bụi ơi."
"Thôi, mai chủ nhật qua đây với chị, chị dẫn đi đổi gió. Hẹn cho một anh rất đẹp trai."
"Bụi ơi, em mới có mười lăm tuổi thôi. Chị đưa em vào đời sớm thế."
Phạm Hương Anh phải ít hơn tôi và Phạm Đình Cường suýt soát mười tuổi, mới mười lăm tuổi mà khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang, cao, có cây kiếm Nhật tiền tỷ, tôi còn bảo nó đủ tuổi thì hãy đi thi hoa hậu.
"Em bị bán lâu rồi Hương Anh ạ. Vào đời đã là gì hả em? Thế nhé, chị có chút việc. Mai nhớ qua Hai Bà Trưng với chị nhé."
"Dạ vâng. Em chào Bụi nhé."
Vừa tắt điện thoại, tôi nhận được tin nhắn từ Huỳnh Mai Anh và Nguyễn Thu Ngọc. Huỳnh Mai Anh nói nó đã ở trước cổng Bách Khoa và cần tôi ra ngoài cửa nhà đón với nó.
Nguyễn Thu Ngọc thì thảm rồi, nhắn tin dài như sớ dâng vua. Cuộc đời này chưa đủ mệt mà, giờ còn phải lo hậu chia tay cho các cặp đôi trong khi không ai lo cho tôi, chuyện của mình tôi cũng chẳng lo xuể. Tôi lắc đầu, không xem tin nhắn, tắt luôn trạng thái hoạt động trên Facebook và messenger.
Xe taxi dừng lại trước cửa nhà tôi, Huỳnh Mai Anh bước xuống như một vị thần, đầu tóc rối bù, mới xuống đã than thở:
"Nhà bà ở xa sân bay thế. Đi mệt muốn xỉu à."
Tôi xách vali cho nó:
"Chịu khó đi bà nội. Tui ở nội thành bà ơi."
"Ê, nãy tui đi qua cái trường kia, trường gì zậy? Nhiều nam sinh quá?"
"Đại học Bách Khoa đó. Bố mẹ tui không có nhà, mấy hôm nay cứ thoải mái, xả láng đi."
Huỳnh Mai Anh là gái Sài Gòn chính hiệu nha, dù không ở mấy quận trung tâm nhưng cũng là ven rìa. Lại còn là một nhà văn bị nhà nước bỏ rơi. Tôi đã quen nói giọng miền Nam với nó rồi, gặp nó là cứ phải tui, bà mới chịu được.
"Nhà bà ở gần Đại học Bách Khoa vậy, tui cũng phải kiếm một anh mới được. Biết đâu tới Hà Nội, lại hết ế thì sao?"
"Có mệt không? Nghỉ đã đi má, yêu đương tính sau."
Tôi kéo nó lên phòng nằm, vừa vào đến nó đã tròn mắt ngạc nhiên với cách trang trí phòng ngủ, cây đàn piano và mấy cây guitar, và mấy quyển truyện tôi sưu tầm được của các tác giả Vãn Tình, Diệp Lạc Vô Tâm.
Được một lúc nằm xuống giường:
"Ê, tui ngủ xíu nha. Xíu nữa đưa tui đi dạo một vòng phố cổ nha."
"Ok. Cứ ngủ đi."
Nhân lúc nó nghỉ, tôi gọi cho Phạm Đình Cường đàm đạo và hỏi thăm tình hình một chút. Tuy nhiên, tôi hứa không rủ nó đi nhậu, tôi sợ cái thân hình một mét tám kia quá rồi.
Tiếng chuông kết nối vang lên một hồi rồi lại một hồi, không có phản hồi từ bên kia. Thằng em tôi chắc sẽ không vì chia tay mối tình bốn năm mà nghĩ quẩn đâu, đúng không?
Tôi gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng cũng chẳng có phản hồi. Tôi lúc này cũng hơi hoảng, tôi lo nó thật sự nghĩ không thông thật, dù là một người đàn ông hai mươi ba tuổi thì cũng chỉ là con người thôi, có trạng thái yêu, ghét, đau, khổ rõ ràng. Hay là đi làm rồi nhỉ?
Tôi chìm đắm trong những suy tư, lo lắng thì tiếng chuông cửa nhà vang lên. Tôi hoàn hồn ngó nghiêng ra xem ai đến giờ này.
Thằng em tôi nó đánh chiếc Audi đến đứng như trời trồng trước cửa nhà, Phạm Đình Cường ơi là Phạm Đình Cường, chia tay xong khổ lắm hay gì? Tôi chạy nhanh ra mở cửa.
Đôi mắt ngờ nghệch, vẻ mặt thẫn thờ, lờ đờ, đờ đẫn là những từ tôi có thể dùng để miêu tả thằng em tôi bây giờ. Tôi chưa bao giờ thấy Phạm Đình Cường rơi vào cái trạng thái này bao giờ.
Tôi bước đến trước mặt nó, lay lay ống tay áo:
"Còn ổn không em? Không sao đâu đúng không? Lái xe vào nhà đi em. Có gì từ từ nói."
Phạm Đình Cường cũng lẳng lặng không nói gì, đi lái xe vào sân nhà tôi và đi lên nhà, tự động rót nước uống luôn.
Tôi chạy theo nó đến phòng khác, ngồi đối diện:
"Phạm Đình Cường, có ổn không? Bụi hỏi thật?"
"Bọn em chia tay rồi."
"Ừ, thật sự là Ngọc cắm sừng em?"
"Vâng."
Tôi nhìn biểu cảm bất lực của Phạm Đình Cường, tôi cũng bất lực theo luôn. Hai mươi ba tuổi mới biết cảm giác thất tình, lại là một mối tình bốn năm ròng rã, phí hết tâm sức, dù là người mạnh mẽ tới đâu thì chia tay cũng không thể tránh khỏi cảm giác suy sụp. Tự dưng tôi lại thấy đồng cảm với Phạm Đình Cường đến lạ, tôi bước đến bên cạnh an ủi nó:
"Cứ buồn một thời gian đi. Nếu muốn cứ khóc đi, ở bên chị không cần phải mạnh mẽ, dù là hoàng tử thì cũng có lúc phải khóc mà, huống hồ Cường chỉ là một chàng trai bình thường thôi."
Dỗ dành như con nít ấy, đương nhiên Phạm Đình Cường sẽ không khóc trước mặt tôi, nó nói khóc trước mặt công chúa sẽ rất xấu hổ.
"Chị có gì ăn không ạ?"
"Chị chưa nấu. Lên phòng nghỉ một chút nhé, chị nấu một chút là xong. Bạn chị cũng vừa bay từ Sài Gòn ra, đang ở trên phòng, chị nấu cho cả ba ăn luôn."
"Để em giúp chị."
"Thôi. Lên nghỉ di."
Nhìn cái tinh thần của Phạm Đình Cường thế này, đến bố tôi cũng không dám để nó nấu, dù bình thường nó nấu ăn rất ngon, thì hôm nay tôi cũng không có cách nào cho nó vào bếp.
"Hay em gọi Đức qua đây ăn cơm cùng nhé. Em cũng cần một người để tâm sự, đàn ông sẽ hiểu nhau hơn." Phạm Đình Cường nói.
Mắc cái gì không phải người khác mà lại là Nguyễn Tiến Đức? Coi như tôi chiều Phạm Đình Cường đi, dù sao tâm trạng nó cũng rất tệ, biết đâu Đức giúp nó vui lên thật thì sao?
"Chị cũng không cần quá để ý quá khứ đâu. Đức và chị không yêu nữa thì làm bạn cũng được mà." Phạm Đình Cường nói tiếp.
Không phải là tôi không nghĩ đến điều đó, chỉ là chuyên gia đã nghiên cứu và chỉ ra rằng làm bạn với người yêu cũ là dấu hiệu của bệnh tâm thần. Nên tôi cũng không muốn bị xem là bệnh nhân tâm thần đâu.
"Ừ. Thế thì gọi nó sang đi, qua nấu cơm hộ chị, đúng lúc chị đang rất không biết nên ăn gì."
"Cảm ơn chị."
Sau một lúc gọi, Nguyễn Tiến Đức lại chẳng sang nấu ăn cho tôi được, anh đang bận đi làm phải một tiếng nữa mới xong, nhưng vẫn nhận lời qua ăn nha. Thế là tôi đành ngậm ngùi chiều Phạm Đình Cường một lần.
Một lúc sau Huỳnh Mai Anh tỉnh dậy, nó cũng sắm tay vào giúp tôi. Chúng tôi nấu xong cũng là lúc Nguyễn Tiến Đức bấm chuông cửa.
Nấu ăn tốn thời gian thật, có vài ba món đơn giản mà mất gần tiếng rưỡi đồng hồ, cũng may mẹ tôi mua đầy đủ rau củ quả và thức ăn để tủ lạnh, không thì tôi cũng chịu thôi.
Tôi ra mở cửa cho Đức, còn Huỳnh Mai Anh giúp tôi lấy bát đũa ra bàn ăn.
"Anh đến rồi à? Vào đi, Phạm Đình Cường nó đang ở trên tầng, để em gọi nói."
"Em xuống rồi đây."
Huỳnh Mai Anh từ trong bếp ra, ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa, suýt thì đánh rơi mấy cái bát của mẹ tôi. Hình như cái nết mê trai cũng di truyền được từ người này sang người khác, làm bạn tôi lâu quá, Huỳnh Mai Anh cũng trở thành phiên bản mê trai hoàn hảo của tôi rồi.
"Đây.. đây.. là."
"À ừ, đây giờ thiệu với Đức và Cường đây là Huỳnh Mai Anh, bạn thân mình. Giới thiệu với bà đây là Nguyễn Tiến Đức bạn tui, còn đây là em trai tui Phạm Đình Cường. Ngồi xuống đi rồi nói gì thì nói."
Tôi đứng ra giới thiệu, chúng nó cũng chỉ chào nhau cho có lệ. Vừa ngồi xuống, Mai Anh đã lên tiếng:
"Nghe nói giọng trai Bắc rất ấm áp, hai cậu lại đẹp trai như thế, chắc giọng sẽ ấm áp gấp đôi."
Rớt liêm sỉ kìa bà nội.
Hai người kia im im không nói gì, cái nết nói nhiều của Huỳnh Mai Anh lại được lên một tầng cao mới rồi. Nếu có gì để flex về nó thì chính là cái nết nói nhiều, không thể nào có ai sánh bằng.
"Ăn đi đã. Nhân lúc Huỳnh Mai Anh ở đây, hôm nào mình tổ chức đi chơi nhé, đi bar hay pub đều ok." Tôi nói.
"Ủa, anh Mạnh không ở đây hả?" Huỳnh Mai Anh hỏi.
"Không. Anh về Sài Gòn thu xếp công việc, chuẩn bị mở vài cơ sở ở Hà Nội. Tui cũng buồn vì không thể đồng hành với anh ấy lúc này."
"Ừm. Vậy chốt chuẩn bị đi nha."
"Ok."
Tôi cùng Huỳnh Mai Anh tào lao hết nửa buổi, còn hai người kia thì cắm cúi ăn. Coi bộ có Đức, Phạm Đình Cường cũng không buồn lắm đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.