Chương 38
sauluoi
23/02/2016
-Nè, ngày mai tôi đi làm lại nha.
-Không được.
-Ở nhà buồn lắm, năn nỉ anh đó Tổng Giám Đốc.
-Gọi tôi là Đình Thiên. Hắn vẫn giả bộ lạnh lùng.
-Xí đáng ghét, lại bắt nạt tôi. Cô đưa bộ mặt đáng thương ra.
-Tôi thích vậy đó.
-Tôi đã nói cô nghỉ phép 2 tuần rồi, nên cô có đi làm lại tôi cũng không tính lương cho đâu. Hắn vẫn chăm chú vào tờ báo.
-Đáng ghét.
-Ai cần cô thương.
-Ai thèm thương anh chứ. Cô tự nhiên đỏ mặt, sao lại thấy ngượng ngùng cơ chứ. Tỉnh lại đi Nghi ơi. Cô lấy hai tay vỗ vào đầu.
-Sao thế? Vẫn còn đau à? Nhìn thấy hành động của cô, hắn vội bỏ tờ báo xuống quan tâm.
-Không có, không có. Anh về đi, tôi buồn ngủ rồi.
-Tôi muốn ngủ lại đay. Mặt hắn gian tà.
-Anh điên à?
-Ít ra cô cũng phải trả ơn người đã chăm sóc cô mấy ngày qua chứ, nếu không có tôi chắc bây giờ cô thành con ma còi xương rồi.
-Tôi có nhờ anh chăm sóc sao?
-Ăn cháo đá bát hả? Đã vậy tôi không về nữa.
-Biến thái, anh đừng làm liều nha. Thấy mặt hắn gian quá, cô lo sợ.
-Tối nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là biến thái. Rồi hắn từ từ tiến về phía cô, bộ mặt nham hiểm.
-Ê. Đồ biến thái xấu xa, anh định làm gì vậy hả?
-Haha, đùa cô thôi. Tôi chẳng có hứng thú gì với những người chỉ toàn xương như cô. Tôi về, nhớ khóa cửa.
-Đồ đáng ghét, xấu xa, biến thái. Chuyện này mà cũng đùa được hả? Cô hét lớn.
Hắn mỉm cười rồi ra về.
Mấy ngày nay có hắn bên cạnh, Nghi cảm thấy thật dễ chịu. Măc dù hắn lúc nào cũng gây sự với cô, nhưng ít ra những giây phút nói chuyện với hắn cô cũng không còn nhớ đến chuyện của Hiếu và Khả Du nữa. Ngày nào cô cũng thấp thỏm chờ đợi hắn qua, không có hắn cô cảm thấy buồn chán, cô nhận ra hắn không xấu xa như cô nghĩ chỉ là cái miệng lúc nào cũng thích chọc tức cô thôi. Cô khẽ mỉm cười.
…….
Reng…reng..
Tiếng điện thoại làm Nghi thức giấc, cô với tay bấm nút tắt rồi chui vào chăn ngủ tiếp.
Reng…reng…
Cô bực bội tắt nguồn điện thoại, rồi tiếp tục ngủ.
Đình Thiên đứng ngoài cửa giận dữ “Cái cô nhóc này dám tắt điện thoại của mình, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là chống lại tôi”. Hắn cười nham hiểm rồi lấy tay đập cửa.
-Lương Tử Nghi. Mở cửa cho tôi.
….
-Đừng nói là giờ này còn ngủ nghe. Dậy nhanh lên đồ lười
-….
-Tôi cho cô 2 phút, nếu cô không ra mở cửa tôi sẽ đạp cửa xông vào đó.
Nghe đến đây Tử Nghi tỉnh ngủ, cô lồm cồm ra mở cửa.
-Anh bị điên à? Mới sáng sớm đã phá giấc ngủ người khác. Anh bị điên thì ở nhà đóng cửa điên một mình đi, chạy đến đây phá làng phá xóm làm gì hả? Sao người ta hok hốt anh vô nhà thương điên giùm cái. Đang ngủ bị hắn phá, cô điên tiết chửi một hơi.
Hắn không nói gì, lấy điện thoại ra.
TÁCH…nhân lúc cô đang ngáp ngắn ngáp dài, hắn chụp một tấm hình rồi bỏ điện thoại vào túi, ngang nhiên đẩy cửa bước vào.
-Ê anh làm cái gì vậy hả? Sao lại chụp lén tôi hả? Cô hét lên.
-Tôi chụp trước mặt chứ chụp lén hồi nào hả? Cô có muốn xem không? Cực kỳ ấn tượng.haha..
-Anh bị điên à, đưa điện thoại cho tôi.
-Đưa cũng được, trừ khi cô hôn tôi một cái. Hắn cười tà.
-Bệnh hoạn. Hôn anh thà tôi hôn con Lulu ở nhà còn thích hơn.
-Cô mới nói gì đó hả? Hắn hét lên
-Không có gì. Cô lè lười rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. “Á, cái đồ đáng ghét, tôi sẽ giết chết anh”. Nhìn mình trong gương, cô không nhận ra mình, thật là xấu xí. Tóc thì rối tung như ổ quạ, hai con mắt híp mở không lên, quần áo xốc xếch. “Xấu hổ chết mất, cái tên đáng ghét”. Cô thầm rủa hắn.
-Ở trong đó mà cũng nghĩ đến tôi nữa sao? Xem ra tôi rất quan trọng với cô rồi. Hắn trêu chọc.
-BIẾN THÁI.
Vệ sinh cá nhân xong, cô vừa bước ra đã bắt gặp ánh mắt của hắn.
-Nhìn cái gì mà nhìn.
-Ờ ha, nhìn cô như màn hình phẳng có gì đâu mà nhìn.
-Hôm nay anh uống nhầm thuốc hay sao mà gây chuyện hoài vậy hả?
-Ừm.
-Ax…không nói nổi anh nữa, điên chết mất.
-Ê nè sâu lười.
-Gọi ai đó?
-Gọi cô.
-Tôi không phải sâu, cũng không có lười.
-Hôm nay cô xanh lè như con sâu xanh, ngủ đến 9h không chịu dậy mà bảo không lười.
-Kệ tôi. Chủ nhật không cho người ta ngủ biết làm gì hả? Cô chu môi giận dỗi.
-Có việc làm cho cô nè sâu lười.
Giọng hắn đều đều làm cô có một chút đề phòng, hôm nay trông hắn lạ lạ.
-Việc gì?
-Cô có nhớ hôm trước cô có hứa sẽ làm Osin cho tôi một ngày không?
-Sao anh nhỏ nhen thế? Lâu vậy mà cũng nhớ sao? Cô nhăn mặt đáng thương, lần này chết chắc rồi.hic hic.
-Trí nhớ tôi tốt lắm, không lẽ cô muốn nuốt lời? Cô anh hùng lắm mà, bây giờ như rùa rụt cổ vậy hả?
-Tôi có nói tôi nuốt lời sao? Xem như tôi dại dột cá cược với anh vậy. Mặt cô đau khổ thôi rồi.
-Good. Vậy thay đồ nhanh lên.
-Làm gì?
-ĐI SIÊU THỊ MUA ĐỒ ĂN, đây là công việc đầu tiên của osin đó. Cho cô 5 phút, tôi đợi ngoài xe.
-Đồ đáng ghét., tôi nguyền rủa anh……
-Không được.
-Ở nhà buồn lắm, năn nỉ anh đó Tổng Giám Đốc.
-Gọi tôi là Đình Thiên. Hắn vẫn giả bộ lạnh lùng.
-Xí đáng ghét, lại bắt nạt tôi. Cô đưa bộ mặt đáng thương ra.
-Tôi thích vậy đó.
-Tôi đã nói cô nghỉ phép 2 tuần rồi, nên cô có đi làm lại tôi cũng không tính lương cho đâu. Hắn vẫn chăm chú vào tờ báo.
-Đáng ghét.
-Ai cần cô thương.
-Ai thèm thương anh chứ. Cô tự nhiên đỏ mặt, sao lại thấy ngượng ngùng cơ chứ. Tỉnh lại đi Nghi ơi. Cô lấy hai tay vỗ vào đầu.
-Sao thế? Vẫn còn đau à? Nhìn thấy hành động của cô, hắn vội bỏ tờ báo xuống quan tâm.
-Không có, không có. Anh về đi, tôi buồn ngủ rồi.
-Tôi muốn ngủ lại đay. Mặt hắn gian tà.
-Anh điên à?
-Ít ra cô cũng phải trả ơn người đã chăm sóc cô mấy ngày qua chứ, nếu không có tôi chắc bây giờ cô thành con ma còi xương rồi.
-Tôi có nhờ anh chăm sóc sao?
-Ăn cháo đá bát hả? Đã vậy tôi không về nữa.
-Biến thái, anh đừng làm liều nha. Thấy mặt hắn gian quá, cô lo sợ.
-Tối nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là biến thái. Rồi hắn từ từ tiến về phía cô, bộ mặt nham hiểm.
-Ê. Đồ biến thái xấu xa, anh định làm gì vậy hả?
-Haha, đùa cô thôi. Tôi chẳng có hứng thú gì với những người chỉ toàn xương như cô. Tôi về, nhớ khóa cửa.
-Đồ đáng ghét, xấu xa, biến thái. Chuyện này mà cũng đùa được hả? Cô hét lớn.
Hắn mỉm cười rồi ra về.
Mấy ngày nay có hắn bên cạnh, Nghi cảm thấy thật dễ chịu. Măc dù hắn lúc nào cũng gây sự với cô, nhưng ít ra những giây phút nói chuyện với hắn cô cũng không còn nhớ đến chuyện của Hiếu và Khả Du nữa. Ngày nào cô cũng thấp thỏm chờ đợi hắn qua, không có hắn cô cảm thấy buồn chán, cô nhận ra hắn không xấu xa như cô nghĩ chỉ là cái miệng lúc nào cũng thích chọc tức cô thôi. Cô khẽ mỉm cười.
…….
Reng…reng..
Tiếng điện thoại làm Nghi thức giấc, cô với tay bấm nút tắt rồi chui vào chăn ngủ tiếp.
Reng…reng…
Cô bực bội tắt nguồn điện thoại, rồi tiếp tục ngủ.
Đình Thiên đứng ngoài cửa giận dữ “Cái cô nhóc này dám tắt điện thoại của mình, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là chống lại tôi”. Hắn cười nham hiểm rồi lấy tay đập cửa.
-Lương Tử Nghi. Mở cửa cho tôi.
….
-Đừng nói là giờ này còn ngủ nghe. Dậy nhanh lên đồ lười
-….
-Tôi cho cô 2 phút, nếu cô không ra mở cửa tôi sẽ đạp cửa xông vào đó.
Nghe đến đây Tử Nghi tỉnh ngủ, cô lồm cồm ra mở cửa.
-Anh bị điên à? Mới sáng sớm đã phá giấc ngủ người khác. Anh bị điên thì ở nhà đóng cửa điên một mình đi, chạy đến đây phá làng phá xóm làm gì hả? Sao người ta hok hốt anh vô nhà thương điên giùm cái. Đang ngủ bị hắn phá, cô điên tiết chửi một hơi.
Hắn không nói gì, lấy điện thoại ra.
TÁCH…nhân lúc cô đang ngáp ngắn ngáp dài, hắn chụp một tấm hình rồi bỏ điện thoại vào túi, ngang nhiên đẩy cửa bước vào.
-Ê anh làm cái gì vậy hả? Sao lại chụp lén tôi hả? Cô hét lên.
-Tôi chụp trước mặt chứ chụp lén hồi nào hả? Cô có muốn xem không? Cực kỳ ấn tượng.haha..
-Anh bị điên à, đưa điện thoại cho tôi.
-Đưa cũng được, trừ khi cô hôn tôi một cái. Hắn cười tà.
-Bệnh hoạn. Hôn anh thà tôi hôn con Lulu ở nhà còn thích hơn.
-Cô mới nói gì đó hả? Hắn hét lên
-Không có gì. Cô lè lười rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. “Á, cái đồ đáng ghét, tôi sẽ giết chết anh”. Nhìn mình trong gương, cô không nhận ra mình, thật là xấu xí. Tóc thì rối tung như ổ quạ, hai con mắt híp mở không lên, quần áo xốc xếch. “Xấu hổ chết mất, cái tên đáng ghét”. Cô thầm rủa hắn.
-Ở trong đó mà cũng nghĩ đến tôi nữa sao? Xem ra tôi rất quan trọng với cô rồi. Hắn trêu chọc.
-BIẾN THÁI.
Vệ sinh cá nhân xong, cô vừa bước ra đã bắt gặp ánh mắt của hắn.
-Nhìn cái gì mà nhìn.
-Ờ ha, nhìn cô như màn hình phẳng có gì đâu mà nhìn.
-Hôm nay anh uống nhầm thuốc hay sao mà gây chuyện hoài vậy hả?
-Ừm.
-Ax…không nói nổi anh nữa, điên chết mất.
-Ê nè sâu lười.
-Gọi ai đó?
-Gọi cô.
-Tôi không phải sâu, cũng không có lười.
-Hôm nay cô xanh lè như con sâu xanh, ngủ đến 9h không chịu dậy mà bảo không lười.
-Kệ tôi. Chủ nhật không cho người ta ngủ biết làm gì hả? Cô chu môi giận dỗi.
-Có việc làm cho cô nè sâu lười.
Giọng hắn đều đều làm cô có một chút đề phòng, hôm nay trông hắn lạ lạ.
-Việc gì?
-Cô có nhớ hôm trước cô có hứa sẽ làm Osin cho tôi một ngày không?
-Sao anh nhỏ nhen thế? Lâu vậy mà cũng nhớ sao? Cô nhăn mặt đáng thương, lần này chết chắc rồi.hic hic.
-Trí nhớ tôi tốt lắm, không lẽ cô muốn nuốt lời? Cô anh hùng lắm mà, bây giờ như rùa rụt cổ vậy hả?
-Tôi có nói tôi nuốt lời sao? Xem như tôi dại dột cá cược với anh vậy. Mặt cô đau khổ thôi rồi.
-Good. Vậy thay đồ nhanh lên.
-Làm gì?
-ĐI SIÊU THỊ MUA ĐỒ ĂN, đây là công việc đầu tiên của osin đó. Cho cô 5 phút, tôi đợi ngoài xe.
-Đồ đáng ghét., tôi nguyền rủa anh……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.