Chương 39
sauluoi
23/02/2016
Hôm nay trời nắng đẹp, đã lâu lắm rồi Nghi mới cảm thấy thoải mái như vậy, mấy ngày qua cứ nhốt mình trong nhà, cô không biết đến ánh mặt trời là gì. Cô chọn cho mình áo thun trắng đơn giản với váy xanh ngang gối, trông cô thật mỏng manh và nữ tính.
-Đúng là chân ngắn, làm gì cũng chậm chạp. Hắn lại trêu chọc cô.
-Anh có thấy con sâu nào chân dài bao giờ chưa?
-Chưa, mà tôi cũng chưa thấy con sâu nào xinh đẹp bao giờ cả. Vừa xấu lại vừa ngốc nghếch. Haha.
-Cái đồ hà mã đáng ghét, không chọc tôi anh sẽ chết à?
-Cô mới gọi tôi là gì hả?
-HÀ MÃ.
-Cô mù sao? Cô có thấy con hà mã nào đẹp trai như tôi không?
-Không thấy, đến bây giờ vẫn không thấy. Anh vừa xấu người vừa xấu tính, túm lại là xấu. Cô cười khoái chí.
-Cô giỏi lắm, dám chê tôi hả?
Nói xong Đình Thiên phóng xe chạy như bay, hắn chạy thật nhanh ra hướng ngoại ô với tốc độ kinh hoàng lại thêm cái trò lạng lách. Hắn mỉm cười đắc ý, còn cô thì mặt xanh mét không còn giọt máu.
-Anh bị điên à? Làm gì chạy nhanh dữ vậy hả? Muốn chết thì chết một mình đi, đừng làm liên lụy đến tôi. Cô hét với hắn.
-Chết chung như vậy mới vui, xuống dưới còn có người trêu chứ. Cô cứ ngồi yên đi, không cần sợ, tôi là tay lái lụa đó. Thấy cô sợ hãi, hắn càng vui.
-Anh đúng là cái đồ quái dị, CHO TÔI XUỐNG XEEEEEEEEE. Cô hét hết công suất.
-Cầu xin tôi đi, tôi sẽ suy nghĩ lại đó.
-ĐỒ THẦN KINH. DỪNG XE.
Thấy cô sợ hãi như vậy cũng đủ rồi, hắn thôi không chọc nữa. Mỉm cười khoái chí, hắn cho xe cho xe chạy chậm lại.
-Dừng xe, dừng x…..e….. Cô đập cửa gấp gáp.
Hắn chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng cho xe dừng lại. Cô chạy ào ra , bao nhiêu mật xanh mật vàng nôn hết ra ngoài. Có chút hối hận, hắn xuống xe, vỗ vỗ vào lưng cô.
-Không sao chứ?
-Anh thử đi tàu lượn siêu tốc lúc chưa ăn sáng là biết có sao hay không à. Đi với anh vài lần chắc tôi mất 10 năm tuổi thọ quá.
-Xe tôi êm vậy mà cô nói giống tàu lượn siêu tốc? Cô cũng vui tính quá ha.
-Anh đúng là quái nhân mới chạy như vậy.
Cảm thấy có phần hơi quá đáng, Đình Thiên làm hòa.
-Sorry nha, cô đỡ chưa?
-Chưa.
-Sao cô giận dai thế?
-Vậy thì đừng có chọc tôi giận.
-Đã xin lỗi rồi mà, cô nhỏ nhen thế. Lên xe đi.
-Không đi với anh nữa. Anh đi một mình đi.
-Chắc không?
-Chắc.
-Vậy tôi đi trước, có hối hận tôi cũng không cứu đâu nha. Giọng hắn sặc mùi hù dọa.
Cô nhìn xung quanh, sao chỗ này vắng vẻ thế, xung quanh chỉ toàn cánh đồng bát ngát, không có một bóng người. Sợ quá, cô chạy ào vào bên trong xe. Nhìn hành động của cô, hắn mỉm cười thích thú.
-Coi bộ cô cũng biết sợ ha.
-Tôi là người chứ đâu phải hà mã đâu mà không biết sợ.
-Cô muốn cảm giác giống lúc nãy không?
-Anh dám…..
-Thấy cô sợ vậy thôi tha cho cô đó.
-Đồ bệnh hoạn. Cô chửi thầm.
Vừa lái xe vừa nhìn cô, cô cứ xoa xoa bụng nhăn nhó, hắn thấy mình tội lỗi ghê.
-Sao thế? Hắn hỏi.
-Tại anh mà bụng tôi cồn cào khó chịu, nó mà biểu tình là anh chịu trách nhiệm đó.
Xe chạy vào khu dân cư ngoại ô, nơi này không đông đúc, ồn ào như ở thành phố.
-Đợi tôi một lát. Hắn nói xong bước xuống xe.
Vừa nôn xong, cảm thấy có chút khó chịu nên cô cũng chẳng quan tâm.
10 phút sau, hắn quay lại với một cái hamburger và một hộp sữa.
- Ăn đi.
Hơi bất ngờ, cô đề phòng.
-Anh mua đâu ra thế?
-Ăn đi, lắm lời.
-Ngộ nhỡ anh cố tình hãm hại tôi sao.
-Tôi chẳng bao giờ thèm hãm hại một con sâu. Cầm lấy, không ăn xíu nữa xỉu tôi bỏ cô lại luôn đó.
-Ăn thì ăn.
Nhìn thấy bộ dạng cô ăn, hắn mỉm cười. Cô thật trẻ con, lại đáng yêu. Bên cạnh cô, hắn cảm thấy thoải mái, bao nhiêu gánh nặng công việc dường như trút đi hết.
-A, no quá.. Giờ mình đi đâu giờ?
-Đi mua thức ăn.
-Mua thức ăn mà phải ra tới đây sao? Ở trong thành phố thiếu gì siêu thị chứ. Nghi hơi khó hiểu.
-Ở đây ngon hơn.
Hắn dừng xe trước một siêu thị nho nhỏ, không quá đông đúc người.
-Đi mua thức ăn đi osin.
-Biết rồi. Anh muốn ăn gì?
-Món nào ngon, dễ ăn là được. Nấu dở là tôi cho cô ăn hết đó.
-Xí…….
Cô đẩy xe đi mua đồ, hắn đi kè kè kế bên nhìn thấy ghét.
-Đẩy xe đi. Cô ra lệnh.
-Không, đó là nhiệm vụ của osin.
-Đúng là to xác rẻ tiền mà, đẩy có cái xe cũng không nổi.
-Cô muốn chết hả?
Hai người say sưa cãi nhau mà không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình. “Xấu hổ chết được, cái tên đáng ghét này đúng là xui xẻo mà”. Cô rủa thầm. Rồi nhanh chóng lấy lại phong độ, cô mỉm cười thật tươi rồi nũng nịu với hắn, làm hắn nổi hết da gà.
-Anh, hai đứa mình đi qua chỗ kia mua rau đi anh. Bác sĩ dặn em không được đẩy nặng sẽ không tốt cho em bé của tụi mình. Anh đẩy xe nha. Cô vừa nói vừa lấy tay xoa xoa bụng.
-Cô lại giờ trò gì vậy hả? Anh nói vừa đủ cô nghe với bộ mặt hung dữ.
Đám đông xung quanh bắt đầu chỉ trỏ “Trời ạ, vợ có thai mà đẩy xe cũng không được, cái này mà cũng gọi là chồng sao”, “Cho dù không có thai thì cũng phải làm giúp vợ chứ, đằng này người ta đã có thai, chiếc xe thì chất đầy đồ thế kia, việc nhỏ vậy còn không làm, chắc ở nhà cả ngày nằm ườn ra chờ phục vụ quá”……
Hắn quê quá đẩy xe đi nhanh ra khỏi đó, không quên liếc xéo cô một cái “Hãy đợi đấy”.
Nhớ lại chuyện lúc nãy, cô không nhịn được cười làm hắn càng điên tiết.
-Tử Nghi nè.
-Hả?
-Cô không có gì ăn sao?
-Sao? Anh nói gì tôi không hiểu?
-Cô khó khăn lắm hả? Không có tiền ăn cơm sao?
-Nhìn tôi giống vậy lắm hả?
-Cô không có gì ăn hay sao mà đi ăn rau cải vậy? Người ta trồng vất vả kiếm sống, cô lại đi ăn hư hết rau người ta. Hắn cầm bó cải chìa mấy cái lá sâu ra trước mặt cô.
-Tôi giết chết anh cái đồ hà mã đáng ghét.
Hai người cãi nhau náo động cả siêu thị người ta, ai thấy cũng lắc đầu cười cho cặp vợ chồng hết sức trẻ con này.
…….
-Đúng là chân ngắn, làm gì cũng chậm chạp. Hắn lại trêu chọc cô.
-Anh có thấy con sâu nào chân dài bao giờ chưa?
-Chưa, mà tôi cũng chưa thấy con sâu nào xinh đẹp bao giờ cả. Vừa xấu lại vừa ngốc nghếch. Haha.
-Cái đồ hà mã đáng ghét, không chọc tôi anh sẽ chết à?
-Cô mới gọi tôi là gì hả?
-HÀ MÃ.
-Cô mù sao? Cô có thấy con hà mã nào đẹp trai như tôi không?
-Không thấy, đến bây giờ vẫn không thấy. Anh vừa xấu người vừa xấu tính, túm lại là xấu. Cô cười khoái chí.
-Cô giỏi lắm, dám chê tôi hả?
Nói xong Đình Thiên phóng xe chạy như bay, hắn chạy thật nhanh ra hướng ngoại ô với tốc độ kinh hoàng lại thêm cái trò lạng lách. Hắn mỉm cười đắc ý, còn cô thì mặt xanh mét không còn giọt máu.
-Anh bị điên à? Làm gì chạy nhanh dữ vậy hả? Muốn chết thì chết một mình đi, đừng làm liên lụy đến tôi. Cô hét với hắn.
-Chết chung như vậy mới vui, xuống dưới còn có người trêu chứ. Cô cứ ngồi yên đi, không cần sợ, tôi là tay lái lụa đó. Thấy cô sợ hãi, hắn càng vui.
-Anh đúng là cái đồ quái dị, CHO TÔI XUỐNG XEEEEEEEEE. Cô hét hết công suất.
-Cầu xin tôi đi, tôi sẽ suy nghĩ lại đó.
-ĐỒ THẦN KINH. DỪNG XE.
Thấy cô sợ hãi như vậy cũng đủ rồi, hắn thôi không chọc nữa. Mỉm cười khoái chí, hắn cho xe cho xe chạy chậm lại.
-Dừng xe, dừng x…..e….. Cô đập cửa gấp gáp.
Hắn chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng cho xe dừng lại. Cô chạy ào ra , bao nhiêu mật xanh mật vàng nôn hết ra ngoài. Có chút hối hận, hắn xuống xe, vỗ vỗ vào lưng cô.
-Không sao chứ?
-Anh thử đi tàu lượn siêu tốc lúc chưa ăn sáng là biết có sao hay không à. Đi với anh vài lần chắc tôi mất 10 năm tuổi thọ quá.
-Xe tôi êm vậy mà cô nói giống tàu lượn siêu tốc? Cô cũng vui tính quá ha.
-Anh đúng là quái nhân mới chạy như vậy.
Cảm thấy có phần hơi quá đáng, Đình Thiên làm hòa.
-Sorry nha, cô đỡ chưa?
-Chưa.
-Sao cô giận dai thế?
-Vậy thì đừng có chọc tôi giận.
-Đã xin lỗi rồi mà, cô nhỏ nhen thế. Lên xe đi.
-Không đi với anh nữa. Anh đi một mình đi.
-Chắc không?
-Chắc.
-Vậy tôi đi trước, có hối hận tôi cũng không cứu đâu nha. Giọng hắn sặc mùi hù dọa.
Cô nhìn xung quanh, sao chỗ này vắng vẻ thế, xung quanh chỉ toàn cánh đồng bát ngát, không có một bóng người. Sợ quá, cô chạy ào vào bên trong xe. Nhìn hành động của cô, hắn mỉm cười thích thú.
-Coi bộ cô cũng biết sợ ha.
-Tôi là người chứ đâu phải hà mã đâu mà không biết sợ.
-Cô muốn cảm giác giống lúc nãy không?
-Anh dám…..
-Thấy cô sợ vậy thôi tha cho cô đó.
-Đồ bệnh hoạn. Cô chửi thầm.
Vừa lái xe vừa nhìn cô, cô cứ xoa xoa bụng nhăn nhó, hắn thấy mình tội lỗi ghê.
-Sao thế? Hắn hỏi.
-Tại anh mà bụng tôi cồn cào khó chịu, nó mà biểu tình là anh chịu trách nhiệm đó.
Xe chạy vào khu dân cư ngoại ô, nơi này không đông đúc, ồn ào như ở thành phố.
-Đợi tôi một lát. Hắn nói xong bước xuống xe.
Vừa nôn xong, cảm thấy có chút khó chịu nên cô cũng chẳng quan tâm.
10 phút sau, hắn quay lại với một cái hamburger và một hộp sữa.
- Ăn đi.
Hơi bất ngờ, cô đề phòng.
-Anh mua đâu ra thế?
-Ăn đi, lắm lời.
-Ngộ nhỡ anh cố tình hãm hại tôi sao.
-Tôi chẳng bao giờ thèm hãm hại một con sâu. Cầm lấy, không ăn xíu nữa xỉu tôi bỏ cô lại luôn đó.
-Ăn thì ăn.
Nhìn thấy bộ dạng cô ăn, hắn mỉm cười. Cô thật trẻ con, lại đáng yêu. Bên cạnh cô, hắn cảm thấy thoải mái, bao nhiêu gánh nặng công việc dường như trút đi hết.
-A, no quá.. Giờ mình đi đâu giờ?
-Đi mua thức ăn.
-Mua thức ăn mà phải ra tới đây sao? Ở trong thành phố thiếu gì siêu thị chứ. Nghi hơi khó hiểu.
-Ở đây ngon hơn.
Hắn dừng xe trước một siêu thị nho nhỏ, không quá đông đúc người.
-Đi mua thức ăn đi osin.
-Biết rồi. Anh muốn ăn gì?
-Món nào ngon, dễ ăn là được. Nấu dở là tôi cho cô ăn hết đó.
-Xí…….
Cô đẩy xe đi mua đồ, hắn đi kè kè kế bên nhìn thấy ghét.
-Đẩy xe đi. Cô ra lệnh.
-Không, đó là nhiệm vụ của osin.
-Đúng là to xác rẻ tiền mà, đẩy có cái xe cũng không nổi.
-Cô muốn chết hả?
Hai người say sưa cãi nhau mà không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình. “Xấu hổ chết được, cái tên đáng ghét này đúng là xui xẻo mà”. Cô rủa thầm. Rồi nhanh chóng lấy lại phong độ, cô mỉm cười thật tươi rồi nũng nịu với hắn, làm hắn nổi hết da gà.
-Anh, hai đứa mình đi qua chỗ kia mua rau đi anh. Bác sĩ dặn em không được đẩy nặng sẽ không tốt cho em bé của tụi mình. Anh đẩy xe nha. Cô vừa nói vừa lấy tay xoa xoa bụng.
-Cô lại giờ trò gì vậy hả? Anh nói vừa đủ cô nghe với bộ mặt hung dữ.
Đám đông xung quanh bắt đầu chỉ trỏ “Trời ạ, vợ có thai mà đẩy xe cũng không được, cái này mà cũng gọi là chồng sao”, “Cho dù không có thai thì cũng phải làm giúp vợ chứ, đằng này người ta đã có thai, chiếc xe thì chất đầy đồ thế kia, việc nhỏ vậy còn không làm, chắc ở nhà cả ngày nằm ườn ra chờ phục vụ quá”……
Hắn quê quá đẩy xe đi nhanh ra khỏi đó, không quên liếc xéo cô một cái “Hãy đợi đấy”.
Nhớ lại chuyện lúc nãy, cô không nhịn được cười làm hắn càng điên tiết.
-Tử Nghi nè.
-Hả?
-Cô không có gì ăn sao?
-Sao? Anh nói gì tôi không hiểu?
-Cô khó khăn lắm hả? Không có tiền ăn cơm sao?
-Nhìn tôi giống vậy lắm hả?
-Cô không có gì ăn hay sao mà đi ăn rau cải vậy? Người ta trồng vất vả kiếm sống, cô lại đi ăn hư hết rau người ta. Hắn cầm bó cải chìa mấy cái lá sâu ra trước mặt cô.
-Tôi giết chết anh cái đồ hà mã đáng ghét.
Hai người cãi nhau náo động cả siêu thị người ta, ai thấy cũng lắc đầu cười cho cặp vợ chồng hết sức trẻ con này.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.