Chương 40
sauluoi
23/02/2016
Rời khỏi siêu thị, Đình Thiên dừng xe tại một ngôi nhà xinh đẹp. Khung cảnh thật yên bình, cách xa thành phố nhộn nhịp. Căn nhà không quá rộng, thiết kế đơn giản. Đằng trước sân là một mảng xanh với nhiều loại hoa, không khí thật trong lành.
-Woa, đẹp quá. Sao lại đưa tôi tới đây? Nhà ai thế? Cô phấn khởi như trẻ con được cho kẹo vậy.
-Nhà người ta.
-Anh chở tôi đến chỉ để ngắm thôi à? Cô có chút hụt hẫng.
-Không phải để ngắm, mà để nấu ăn cho tôi.
-Nhà người ta thì làm sao mà vô nấu hả?
-Đùa thôi, nhà tôi đó.
Anh mở cửa bước vào.
-Nhà anh thật à? Sao lại xây nhà ở đây? Công nhận anh giàu thật đấy.
-Tôi thích làm nhà ở đâu thì làm, lắm chuyện.
-Đồ khó chịu, hỏi xíu cũng không cho.
Cô nhìn xung quanh với ánh mắt hiếu kỳ, sống ở đây chắc thích lắm.
-Đứng đó làm gì nữa? Mau xách đồ vào.
-Phụ nữ có thai không được xách nặng. Cô le lưỡi với hắn rồi nhanh chân chạy vào trong.
-Đúng là không chịu nổi cái cô này. Hắn lẩm bẩm rồi ôm một đống đồ vào nhà.
-Công nhận nhà anh đẹp thật. Nghi trầm trồ.
-Khỏi phải khen, câu này tôi nghe hoài.
-Khen cái nhà chứ có khen anh đâu mà.
-Người đẹp thì cái gì của người đó cũng đẹp.haha.
-Thấy gớm.
-Mau đi nấu ăn đi, tôi đói bụng rồi.
-Biết rồi, đúng là đồ hà mã, lúc nào cũng chỉ có ăn với uống.
Nghi loay hoay với một đống thức ăn, còn hắn ngồi chễm chệ chơi game.
-Ê, này. Cô gọi.
-Ở đây không có ai tên Ê. Hắn vẫn chăm chú.
-Đình Thiên, anh giúp tôi cái này với.
-Không giúp, có osin nào lại sai vặt chủ bao giờ chưa?
-Anh qua đây nhanh lên, nếu không đến 2h chiều mới có cơm đó.
-Ăn trễ xíu cũng chẳng sao.
-Đồ đáng ghét.
Chơi game chán, hắn đi vào bếp tìm niềm vui.
-Sao? Nhờ vả gì sâu?
-Không cần.
-Nói thật đó, đưa tôi làm phụ nhanh lên, đói sắp xỉu rồi đây.
-Anh rửa rau rồi cắt bắp cải đó ra giùm tôi.
Hắn ngoan ngoãn làm theo. Vừa làm vừa nhìn cô nấu ăn, cô cũng đảm đang thật đấy. Hắn mỉm cười, trông họ cứ như một gia đình nhỏ, vợ nấu ăn còn chồng lặt rau vậy.
-Ui da.
Mãi nhìn cô hắn vô tình cắt vào tay, hắn xuýt xoa.
Nghi giật mình quay lại.
-Sao thế?
-Không có gì. Hắn giấu tay sau lưng
-Đưa tay đây. Cô ra lệnh.
Hắn ngoan ngoãn chìa tay ra. Nhìn ngón tay máu chảy nhiều như vậy cô thấy xót xa, sao cô lại có cảm giác như vậy chứ.
-Có mỗi một việc nhỏ xíu cũng làm không xong.
-Lần đầu tiên làm phải có sai sót chứ.
-Không biết cẩn thận à? Ai lại tự cắt vào tay mình như vậy chứ? Đưa tay cho tôi.
Hắn đột nhiên ngoan ngoãn, nghe lời cô răm rắp.
-Tay bị cắt sâu quá. Nhà anh có băng gạc gì không?Hắn im lặng như biết lỗi, tay chỉ vào hộp y tế làm cô buồn cười.
-Đừng nói đứt tay làm anh hỏng luôn cả dây thần kinh nói chuyện nữa nha.
Hắn lắc lắc đầu không nói gì.
-Vậy tốt, sao không đứt thêm mấy dây nữa cho thế giới này hòa bình.
Hắn vẫn không nói gì, làm cô lo lắng.
-Đau lắm sao?
Hắn gật đầu.
Thấy có chút tội nghiệp, cô băng bó vết thương cho hắn, cô làm nhẹ nhàng, chốc chốc lại thổi vào vết thương vì sợ hắn đau.
Còn hắn thì vô cùng hả hê, bị thương một xíu mà biết được cô cũng quan tâm đến hắn, lời to rồi.
-Xong rồi, ra ngoài chờ một xíu tôi mang thức ăn cho.
Hắn ngoan ngoãn ra ngoài xem ti vi. Cô lắc đầu mỉm cười, sao mình lại quan tâm hắn như vậy chứ? Không hiểu nổi mình mà.
…..
-Đình Thiên, anh ăn thử xem ngon không?
-Ăn được không đây?
-Không được đâu, đừng ăn. Cô kéo đĩa thức ăn về phía mình.
-Không, tôi muốn ăn xem dở thế nào. Hắn giật lại.
Cô cười trước bộ dạng trẻ con của hắn.
-Ngon không?
-Cố gắng cũng ăn được.
-Anh khen một xíu sẽ chết à?
-Ừ.
-Đồ đáng ghét.
Nói vậy thôi chứ hắn công nhận những món cô nấu thật ngon, ăn cùng cô có cảm giác ấm áp như một gia đình.
….
-Tôi giúp cô rửa chén.
-Không cần, tay anh còn đau mà.
-Không sao.
-TÔI NÓI KHÔNG ĐƯỢC. Người anh hay là khúc gỗ mà nói không biết nghe vậy hả? CÔ hét.
Thấy cô hung dữ quá, hắn nhanh chân chạy đi xem phim. “Cô nhóc này hung dữ thật” Hắn nhủ thầm.
Dọn rửa xong xuôi, cô bước ra đã thấy hắn ngủ ngon lành trên sofa rồi. “Chắc hắn mệt mỏi lắm”. Cô khẽ mỉm cười khi nhìn hắn ngủ, hắn thật đẹp trai, có chút trẻ con nữa chứ.
Cô cứ ngồi đó ngắm hắn ngủ, rồi bất ngờ cười nham hiểm. Cô lấy đồ trang điểm của mình ra, và chỉ cần 2 phút, hắn đã trở nên “xinh đẹp”. Cô cười một mình như điên dại, rồi lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình để có cái mà uy hiếp hắn.
Hắn vẫn còn ngủ, cô tranh thủ chạy ra sân chơi. Ngồi đung đưa trên xích đu ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp, cô cảm thấy thật dễ chịu.
-Woa, đẹp quá. Sao lại đưa tôi tới đây? Nhà ai thế? Cô phấn khởi như trẻ con được cho kẹo vậy.
-Nhà người ta.
-Anh chở tôi đến chỉ để ngắm thôi à? Cô có chút hụt hẫng.
-Không phải để ngắm, mà để nấu ăn cho tôi.
-Nhà người ta thì làm sao mà vô nấu hả?
-Đùa thôi, nhà tôi đó.
Anh mở cửa bước vào.
-Nhà anh thật à? Sao lại xây nhà ở đây? Công nhận anh giàu thật đấy.
-Tôi thích làm nhà ở đâu thì làm, lắm chuyện.
-Đồ khó chịu, hỏi xíu cũng không cho.
Cô nhìn xung quanh với ánh mắt hiếu kỳ, sống ở đây chắc thích lắm.
-Đứng đó làm gì nữa? Mau xách đồ vào.
-Phụ nữ có thai không được xách nặng. Cô le lưỡi với hắn rồi nhanh chân chạy vào trong.
-Đúng là không chịu nổi cái cô này. Hắn lẩm bẩm rồi ôm một đống đồ vào nhà.
-Công nhận nhà anh đẹp thật. Nghi trầm trồ.
-Khỏi phải khen, câu này tôi nghe hoài.
-Khen cái nhà chứ có khen anh đâu mà.
-Người đẹp thì cái gì của người đó cũng đẹp.haha.
-Thấy gớm.
-Mau đi nấu ăn đi, tôi đói bụng rồi.
-Biết rồi, đúng là đồ hà mã, lúc nào cũng chỉ có ăn với uống.
Nghi loay hoay với một đống thức ăn, còn hắn ngồi chễm chệ chơi game.
-Ê, này. Cô gọi.
-Ở đây không có ai tên Ê. Hắn vẫn chăm chú.
-Đình Thiên, anh giúp tôi cái này với.
-Không giúp, có osin nào lại sai vặt chủ bao giờ chưa?
-Anh qua đây nhanh lên, nếu không đến 2h chiều mới có cơm đó.
-Ăn trễ xíu cũng chẳng sao.
-Đồ đáng ghét.
Chơi game chán, hắn đi vào bếp tìm niềm vui.
-Sao? Nhờ vả gì sâu?
-Không cần.
-Nói thật đó, đưa tôi làm phụ nhanh lên, đói sắp xỉu rồi đây.
-Anh rửa rau rồi cắt bắp cải đó ra giùm tôi.
Hắn ngoan ngoãn làm theo. Vừa làm vừa nhìn cô nấu ăn, cô cũng đảm đang thật đấy. Hắn mỉm cười, trông họ cứ như một gia đình nhỏ, vợ nấu ăn còn chồng lặt rau vậy.
-Ui da.
Mãi nhìn cô hắn vô tình cắt vào tay, hắn xuýt xoa.
Nghi giật mình quay lại.
-Sao thế?
-Không có gì. Hắn giấu tay sau lưng
-Đưa tay đây. Cô ra lệnh.
Hắn ngoan ngoãn chìa tay ra. Nhìn ngón tay máu chảy nhiều như vậy cô thấy xót xa, sao cô lại có cảm giác như vậy chứ.
-Có mỗi một việc nhỏ xíu cũng làm không xong.
-Lần đầu tiên làm phải có sai sót chứ.
-Không biết cẩn thận à? Ai lại tự cắt vào tay mình như vậy chứ? Đưa tay cho tôi.
Hắn đột nhiên ngoan ngoãn, nghe lời cô răm rắp.
-Tay bị cắt sâu quá. Nhà anh có băng gạc gì không?Hắn im lặng như biết lỗi, tay chỉ vào hộp y tế làm cô buồn cười.
-Đừng nói đứt tay làm anh hỏng luôn cả dây thần kinh nói chuyện nữa nha.
Hắn lắc lắc đầu không nói gì.
-Vậy tốt, sao không đứt thêm mấy dây nữa cho thế giới này hòa bình.
Hắn vẫn không nói gì, làm cô lo lắng.
-Đau lắm sao?
Hắn gật đầu.
Thấy có chút tội nghiệp, cô băng bó vết thương cho hắn, cô làm nhẹ nhàng, chốc chốc lại thổi vào vết thương vì sợ hắn đau.
Còn hắn thì vô cùng hả hê, bị thương một xíu mà biết được cô cũng quan tâm đến hắn, lời to rồi.
-Xong rồi, ra ngoài chờ một xíu tôi mang thức ăn cho.
Hắn ngoan ngoãn ra ngoài xem ti vi. Cô lắc đầu mỉm cười, sao mình lại quan tâm hắn như vậy chứ? Không hiểu nổi mình mà.
…..
-Đình Thiên, anh ăn thử xem ngon không?
-Ăn được không đây?
-Không được đâu, đừng ăn. Cô kéo đĩa thức ăn về phía mình.
-Không, tôi muốn ăn xem dở thế nào. Hắn giật lại.
Cô cười trước bộ dạng trẻ con của hắn.
-Ngon không?
-Cố gắng cũng ăn được.
-Anh khen một xíu sẽ chết à?
-Ừ.
-Đồ đáng ghét.
Nói vậy thôi chứ hắn công nhận những món cô nấu thật ngon, ăn cùng cô có cảm giác ấm áp như một gia đình.
….
-Tôi giúp cô rửa chén.
-Không cần, tay anh còn đau mà.
-Không sao.
-TÔI NÓI KHÔNG ĐƯỢC. Người anh hay là khúc gỗ mà nói không biết nghe vậy hả? CÔ hét.
Thấy cô hung dữ quá, hắn nhanh chân chạy đi xem phim. “Cô nhóc này hung dữ thật” Hắn nhủ thầm.
Dọn rửa xong xuôi, cô bước ra đã thấy hắn ngủ ngon lành trên sofa rồi. “Chắc hắn mệt mỏi lắm”. Cô khẽ mỉm cười khi nhìn hắn ngủ, hắn thật đẹp trai, có chút trẻ con nữa chứ.
Cô cứ ngồi đó ngắm hắn ngủ, rồi bất ngờ cười nham hiểm. Cô lấy đồ trang điểm của mình ra, và chỉ cần 2 phút, hắn đã trở nên “xinh đẹp”. Cô cười một mình như điên dại, rồi lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình để có cái mà uy hiếp hắn.
Hắn vẫn còn ngủ, cô tranh thủ chạy ra sân chơi. Ngồi đung đưa trên xích đu ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp, cô cảm thấy thật dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.