Chương 22: (1)
Lâm Áng Tư
26/03/2024
Lâm An Lan kiểm tra bản thân lại một lần nữa, thấy ngoại trừ đôi môi có chút sưng đỏ thì không có gì bất thường, lúc này mới ra mở cửa.
Cameraman đi vào thì chỉ thấy Trình Úc đang đưa lưng về phía anh.
Cameraman kinh ngạc hỏi: “Anh Trình, anh không thay quần áo sao?”
“Thay rồi.” Trình Úc nói: “Nhưng sau đó thay lại.”
Cameraman cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói: “Ở đây sáng hay tối gì cũng lạnh, anh Trình và anh Lâm nhớ mang theo áo khoác.”
Trình Úc gật đầu cầm áo gió của mình, Lâm An Lan cũng đi lấy áo bông, hai người bước ra khỏi cửa cùng đi đến nơi tập trung.
Lúc đóng cửa, Trình Úc lại nhìn lên chữ hỷ trên cánh cửa, vươn tay sờ sờ.
Cameraman cười nói: “Anh Trình thích miếng dán đó lắm à.”
“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói: “Rất đẹp.”
Trình Úc cũng muốn dán trước nhà mình một cái, dán trên giường của anh và Lâm An Lan một cái, nhưng mà tất cả đều chỉ là mơ tưởng mà thôi.
Trình Úc thu tay lại thầm nghĩ, chờ tối trở về lại động phòng mới được.
Nhưng điều đáng buồn chính là đây dù sao cũng là nhà của người khác cho mượn để ghi hình chương trình, cho dù có động phòng cũng không thể làm gì được, nhiều nhất cũng chỉ có thể thuần khiết trùm chăn bông trò chuyện.
Nhưng đây lại là tấm chăn uyên ương được thêu hai chữ song hỷ chỉ dành cho vợ chồng mới cưới, cứ nghĩ đến đó là anh lại thấy thấy vui sướng.
Đây là căn phòng cưới đầu tiên anh và Lâm An Lan ở, là tấm chăn tân hôn đầu tiên anh và Lâm An Lan cùng đắp.
Đương nhiên đây cũng có thể là phòng tân hôn duy nhất, là tấm chăn tân hôn duy nhất của hai người.
Trình Úc thực sự rất biết ơn đôi vợ chồng mới cưới này, biết ơn ekip của chương trình, ết ơn ông trời đã ban cho anh những thứ này.
Trình Úc nở nụ cười quay qua ôm vai Lâm An Lan: “Đi thôi.”
Mọi người đã tập trung tại địa điểm ăn cơm, cơm là do chính người dân trong thôn chuẩn bị, họ đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm bữa cơm này nên mọi người ăn rất vui vẻ. Người chủ trì lại phát huy năng lượng tích cực một lần nữa, sau khi ăn cơm xong thì dẫn mọi người đến trường tiểu học duy nhất trong thôn.
Nói là trường tiểu học nhưng thật ra nơi này chỉ có duy nhất hai phòng học, mà hai phòng học này cũng không lớn lắm, mỗi phòng chứa được tối đa tầm mười sáu cái bàn học.
“Mọi người đến đây một thời gian chắc là cũng cảm thấy được, hiện nay số lượng thanh niên trong thôn tương đối ít, còn người già và trẻ em lại khá nhiều. Trường tiểu học Trái Cây mà chúng ta đang đứng là trường tiểu học duy nhất trong thôn, cũng là trường học duy nhất.”
“Ở đây mặc dù chỉ có hai phòng học, nhưng một phòng trong số đó lại đóng cửa quanh năm, một là trẻ em không đủ, hai là không có giáo viên.”
“Trưởng thôn nói với chúng tôi trường học này của bọn họ giống như một lớp học vỡ lòng. Những đứa trẻ đến tuổi đi học sẽ đến trường học này học những kiến thức cần thiết trong một, hai năm đầu, sau đó sẽ khuyên người nhà cho những đứa trẻ ấy lên thị trấn học tiếp.”
“Có một vái gia đình đồng ý cho con họ lên thị trấn, nhưng cũng có một số gia đình lại không muốn, họ muốn con mình ở lại đây tiếp tục việc học.”
“Lúc đầu trường học vẫn có giáo viên, nhưng dần dần thanh niên trong thôn bắt đầu rời đi, trong thôn cũng không có ai là giáo viên nên trường học đành đóng cửa.”
“Mấy tháng trước trong thôn có một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp trở về, tranh thủ kỳ nghỉ hè buồn chán đã dạy học cho tụi nhỏ hai tháng. Nhưng bây giờ nữ sinh đó đã vào thành phố làm việc nên nơi này cũng không còn giáo viên dạy học cho bọn nhỏ nữa.”
Mọi người nghe xong trầm mặc nhìn người chủ trì.
Lâm An Lan cúi đầu nhìn những cái bàn học trước mặt mình. Bàn học đã cũ nhưng lại rất sạch sẽ, có thể thấy rõ những hình vẽ bậy của đám trẻ con trên bàn.
Nhất thời trong lòng cậu có chút chua xót, người không đọc sách không nhất thiết phải buồn vì mình không đọc sách, nhưng người từng đọc sách thì lại buồn vì người khác không được đọc sách.
Trên đời này nếu có một việc mà ai cũng cần phải làm thì nhất định chính là đọc sách.
Sau khi người chủ trí nói xong thì người dẫn chương trình nói về chủ đề chính: “Tối nay sau khi đi thăm nơi này xong thì mọi người có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng bắt đầu từ sáng mai mọi người phải cùng với người trong thôn phấn đấu vì ngôi làng.”
“Ý anh là sao?” Có người hỏi.
“Nhập gia tùy tục, chương trình đang khảo sát tình hình trong làng, tổ nghiên cứu của chương trình đã chọn ra bốn công việc cho mọi người, lần lượt là hai giáo viên tiểu học, ba đầu bếp trường tiểu học, một người bán hàng ở cửa hàng tạp hoá, bốn người làm vườn.”
“Mọi người có thể tự chọn công việc cho bản thân, nếu mọi người không tiện chọn thì chúng ta có thể rút thăm để quyết định.”
Người chủ trì vừa nói xong thì Lý Vĩnh Tư đã giơ tay nói: “Tôi muốn làm giáo viên tiểu học, mơ ước lúc còn bé của tôi là được làm giáo viên.”
Trình Úc nghe vậy thì liếc nhìn Lâm An Lan một cái, mở miệng nói: “An An, em cũng chọn giáo viên tiểu học đi.”
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh, tuy là cậu cũng có ý định này, nhưng cậu lại lo ở đây có khá nhiều cô gái, đây rõ ràng là một công việc khá nhàn nên cậu không xung phong, không ngờ Trình Úc lại nói giúp cậu.
Trình Úc cười nói: “Thành tích của em tốt như vậy, còn là sinh viên đạt thành tích cao của trường đại học X, đúng lúc có thể nêu gương cho bọn nhỏ biết tầm quan trọng của việc học, thúc đẩy bọn chúng một chút.”
Những người khác nghe nói đến đại học X thì kinh ngạc nói: “Anh Lâm học ở đại học X sao? Trường đó là một trong năm trường đại học đứng đầu cả nước đó.”
Lâm An Lan cười cười: “Đúng vậy.”
“Chờ đã, tôi nhớ anh Trình từng nói cậu và anh ấy tốt nghiệp cùng một trường đại học, vậy anh Trình cũng học ở đại học X sao? Chúa ơi, chương trình của chúng ta đúng là Ngoạ hổ tàng long nha, có tận hai sinh viên xuất sắc!”
“Tôi không tính.” Trình Úc khoát tay nói: “Thành tích của tôi chỉ thuộc loại trung bình, còn thành tích của cậu ấy thuộc loại giỏi, lúc đi học còn giành được học bổng.”
Mọi người: ! ! !
Khó trách lúc đó cậu ấy trả lời những câu hỏi kia dễ dàng đến vậy!
Người chủ trì nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức thuyết phục cậu: “Vậy Lâm An Lan làm giáo viên đi, cậu lợi hại như vậy không biện minh được đâu.”
Lâm An Lan không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “Được.”
“Vậy tôi làm đầu bếp trong trường tiểu học.” Trình Úc giơ tay nói: “Có bao nhiêu đứa trẻ vậy? Chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho bữa ăn của mấy đứa trẻ này luôn hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng đám trẻ con không nhiều lắm đâu, tầm tám, chín đứa thôi.”
Trình Úc gật đầu: “Được.”
“Vậy tôi cũng làm đầu bếp.” Trần Anh Kiệt mở miệng nói: “Tuy tôi không biết nấu cơm nhưng tôi có thể học.”
“Tôi có thể làm những món đơn giản, tôi cũng đăng ký làm đầu bếp.” Giản Nhã Đạt giơ tay.
Không bao lâu sau tất cả mọi người đều đã chọn được công việc cho mình, sau đó ghi hình buổi tối xong trở về nhà.
Trên đường trở về Trình Úc hỏi nhân viên ekip cửa hàng tạp hoá duy nhất trong thôn ở đâu, nhân viên ekip chỉ chỗ cho anh, rồi hỏi: “Anh Trình muốn mua gì sao? Em có thể đi mua giúp anh.”
“Không cần đâu.” Trình Úc cười từ chối nói: “Hôm khác tôi tự đi cũng được.”
Anh muốn mua một cặp nến và một bình rượu.
Mặc dù không có đôi long phượng nhưng nến đỏ cũng có thể tạm chấp nhận.
Lâm An Lan hoàn toàn không biết trong lòng Trình Úc đang ôm những tâm tư này, nhưng lời nói của Trình Úc lại nhắc nhở cậu: Ngày mai dạy học em muốn mua một ít quà gặp mặt cho đám trẻ, giờ này cửa hàng còn mở không?”
“Chắc là còn mở cửa đó.”
Lâm An Lan muốn đi nên Trình Úc cũng đi cùng cậu.
Cửa hàng ở đây rất nhỏ, bà chủ bán hàng ngồi sau quầy thấy họ đến thì nở nụ cười vô cùng nhiệt tình, hỏi bọn họ bằng giọng phổ thông không chuẩn lắm: “Hai cậu muốn mua gì?”
Lâm An Lan nhìn qua các quầy hàng, mua một ít bánh quy, khoai tây chiên và kẹo, rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ tính toán một chút, nói với cậu: “70 tệ.”
Lâm An Lan lấy điện thoại di động ra, rồi sực nhớ ở đây không thể thanh toán bằng Airpay hay Wechat.
Cậu không mang theo tiền mặt nên nhất thời có chút lúng túng, may mắn là Trình Úc có mang theo, nên lúc cậu đang lúng túng thì anh đã móc ví tiền ra trả.
“Cảm ơn anh.” Lâm An Lan nói: “Lát nữa em sẽ cho anh một bao lì xì.” (một chức năng tặng tiền trên Wechat).
Cậu vẫn còn nhớ mình đang quay chương trình tạp kỹ nên khách khí nói.
Trình Úc mỉm cười, cố ý nói: “Bạn học cũ khách sáo quá rồi.”
Lâm An Lan cũng mỉm cười, cầm túi đồ ăn vặt vừa mua xong cùng Trình Úc trở về.
Lúc hai người trở về thì đã gần mười giờ, Lâm An Lan có chút buồn ngủ, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cameraman hỏi cậu: “Anh Lâm, anh định ngủ ở phòng ngủ chính sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh không cần bàn bạc với anh Trình một chút sao? Em thấy hình như anh ấy cũng muốn ngủ ở phòng ngủ chính.”Cameraman nhắc nhở.
Lúc này Lâm An Lan mới phản ứng lại. Căn nhà này có ba phòng ngủ, lúc bình thường hai người ghi hình trong chương trình nên ngủ ở hai phòng khác nhau.
Đều do gần đây cậu luôn ngủ cùng với Trình Úc, bất cẩn rồi!
“Tôi chờ anh ấy tắm xong rồi sẽ bàn bạc sau.” Lâm An Lan chữa cháy nói.
“Vâng.”
Trình Úc tắm rửa rất nhanh, điều kiện ở đây không quá tốt nên tắm cũng là một chuyện rất xa xỉ. Trình Úc tắm rửa qua loa rồi mặc áo ngủ, bước vào phòng ngủ.
Lâm An Lan vội vàng đứng lên nhắc nhở anh: “Trình Úc, anh muốn ngủ ở đây hay là ngủ ở phòng ngủ bên cạnh?”
“Ở phòng này.” Trình Úc lau tóc nói.
“Vậy em sang phòng kế bên ngủ nha?”
“Tại sao?” Trình Úc nghi ngờ hỏi.
Lâm An Lan mỉm cười cố gắng nhấn mạnh: “Mỗi người ngủ một phòng, vừa đủ.”
Trình Úc nghe cậu nói “Mỗi người ngủ một phòng” thì đã hiểu.
Nhưng làm sao anh có thể cam lòng để Lâm An Lan sang phòng bên cạnh ngủ, vì vậy anh liếc nhìn chiếc giường tân hôn mà mình mong nhớ từ lâu, dịu dàng nói: “Em nói cũng đúng, vậy em ngủ ở phòng ngủ chính đi, để anh sang phòng bên cạnh ngủ cũng được.”
“Anh cứ ngủ ở đây đi.” Lâm An Lan nhượng bộ nói.
“Không sao đâu.” Trình Úc nói xong rồi đi đến phòng ngủ phụ bên cạnh.
Phòng ngủ phụ này rõ ràng nhỏ hơn phòng ngủ chính rất nhiều, bày trí cũng không đẹp như phòng ngủ chính nhưng lại rất sạch sẽ.
Anh đang quan sát căn phòng thì thấy Lâm An Lan bước vào, trong ngực ôm cái chăn uyên ương mà mình đã mong nhớ từ lâu.
“Ở đây có vừa đúng hai cái chăn làm bằng tơ tằm, hai chúng ta mỗi người một cái.” Lâm An Lan nói rồi giúp anh đặt cái chăn lên giường.
Trình Úc gật đầu, thầm nghĩ không cần phải mỗi người một cái, hai người chúng ta đắp chung cũng được mà.
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về phòng trước.”
“Được.”
Trình Úc nói xong thì ngáp một cái, ngồi xuống giường.
Không lâu sau Lâm An Lan lại gõ cửa phòng anh.
Cậu lắc lắc cái máy sấy tóc trong tay: “Anh chưa sấy khô tóc đúng không? Cho anh này.”
Trình Úc cố ý nói: “Chỉ đưa cho anh thôi sao, không giúp anh sấy luôn à?”
Lâm An Lan: ! ! !
Lâm An Lan bất đắc dĩ nhìn anh, thầm nghĩ nhất định là tên này cố ý.
“Anh tự sấy đi.” Cậu nhét máy sấy tóc vào tay Trình Úc rồi quay người trở về phòng ngủ của mình.
Trình Úc cười cười nhìn cậu rời đi, trong mắt tràn đầy sự nuông chiều.
Anh giả vờ tiếc nuối thở dài với ống kính: “Bạn học cũ của tôi đó.”
Cameraman đứng cách đó không xa thầm nghĩ: Không tệ nha! Còn có vụ bạn học cũ giúp bạn học cũ của mình sấy tóc nữa. Anh chỉ là bạn học cũ chứ không phải bạn học nữ nha!
Trình Úc cầm máy sấy tóc sấy một lát rồi quay qua nói với cameraman: “Tôi buồn ngủ rồi, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cameraman nghe vậy cũng gật gật đầu: “Vậy anh Trình ngủ ngon.
“Ừm.”
Cameraman tắt máy quay đi tới phòng ngủ chính, gọi Lâm An Lan ra chụp ảnh rồi hai người đồng thời quay đi.
Lâm An Lan tiễn bọn họ ra cửa, lúc trở lại thì thấy Trình Úc đang đứng dựa vào
cửa, khoanh tay mỉm cười nhìn cậu.
“Trước khi ngủ nhớ tắt máy quay trong phòng.” Trình Úc nhắc nhở.
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc vươn vai đứng thẳng dậy, chậm rãi ghé sát vào cậu thấp giọng nói: “Ngủ sớm một chút.”
“Em biết rồi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm An Lan trở về phòng, tắt điện thoại xong để trên bàn, sau đó vẫy vẫy tay với máy quay, rồi mới tắt máy quay phim.
Chạy tới chạy lui hơn nửa ngày cậu cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi tắt máy quay xong thì lập tức trèo lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Nhưng cậu nằm xuống chưa được vài phút thì lại nghe tiếng gõ cửa.
Lâm An Lan không thể làm gì khác đành mở đèn, nằm úp sấp trong chăn nói vọng ra cửa: :Vào đi.”
Trình Úc đẩy cửa bước vào thì chỉ thấy Lâm An Lan đang nằm trong ổ chăn, từ vai trở xuống đều vùi trong chăn, chỉ chừa cái đầu ra ngoan ngoãn nhìn anh.
Cổ của Lâm An Lan rất trắng, tương phản với màu đỏ của chăn vừa giống như ánh nắng hoàng hôn trên bầu trời chiếu xuống mặt nước, lại giống như tân nương đang chờ người yêu của mình.
Trình Úc bất giác mỉm cười, đóng cửa lại đến gần cậu: “Ngủ rồi à?”
“Anh còn chưa ngủ sao?”
“Đương nhiên là phải ngủ rồi.” Trình Úc nói xong liền trèo lên giường.
Lâm An Lan: ? ? ?
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh kéo chăn ra rồi chui vào.
Lâm An Lan: …
Cậu cứ thắc mắc sao đột nhiên Trình Úc lại ngoan ngoãn chịu ngủ ở phòng kế bên như vậy, hoá ra là đang đợi cậu!
Xảo quyệt!
“Anh đã sớm có ý đồ rồi đúng rồi?”
“Bằng không thì sao?” Trình Úc vừa nằm xuống lập tức ôm lấy cậu: “Không lẽ vợ của anh ở cạnh anh mà anh còn muốn cô đơn ở khuê phòng sao?”
“Hơn nữa đây là phòng tân hôn, chăn tân hôn, làm gì có chuyện anh để vợ anh cô độc một mình trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo chứ, anh cũng không phải tra nam, sẽ không bao giờ làm loại việc này.”
Lâm An Lan bật cười: “Đây cũng không phải phòng cưới của chúng ta.”
“Bây giờ chúng ta đang ở đây vậy là được rồi.”
“Như vậy cũng được à?”
“Sao lại không?” Trình Úc hùng hồn nói: “Phòng tân hôn là chuẩn bị cho những cặp đôi muốn kết hôn. Em không muốn kết hôn với anh sao? Hay là không muốn cùng anh trở thành vợ chồng?”
Lâm An Lan bị logic của Trình Úc chọc cho dở khóc dở cười: “Anh quả không hổ là sinh viên khối tự nhiên, tư duy logic tốt như vậy!”
“Đúng vậy, sở trường của anh trước đây chính là hùng biện đó.” Trình Úc không biết xấu hổ trả lời.
Lâm An Lan thấy vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ kéo chăn lên giúp anh rồi dựa vào lòng anh ngủ.
Một tay Trình Úc ôm lấy cậu, một tay vươn ra, dùng ngón trỏ chọt chọt môi cậu, thấp giọng hỏi: “Bảo bối, lúc nãy ở cửa em nói gì vậy?”
Lâm An Lan: …
Lâm An Lan lục lại trí nhớ, nhớ đến câu nói kia của mình “Trở về rồi hôn tiếp.”
Cậu há miệng cắn ngón tay của Trình Úc, không đau nhưng để lại một vòng dấu răng mờ nhạt.
Trình Úc cười híp mắt, ấn ấn lên đôi môi cậu, dịu dàng dỗ dành: “Em hôn anh được không?”
Ánh mắt của anh quá mức si tình, giọng nói mang theo hương vị mê hoặc nhàn nhạt khiến Lâm An Lan bất giác có chút thẹn thùng.
Nhưng cậu cũng đã quen việc thân mật với Trình Úc, nên dù có hơi ngượng một chút nhưng cậu cũng ôm lấy eo anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Trình Úc siết chặt vòng tay ôm chặt Lâm An Lan vào lòng, tinh tế hôn lên môi cậu.
Lâm An Lan bị anh hôn có chút thở không thông, vô thức dựa vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng ngả đầu lên bờ vai anh.
Trình Úc thuận thế ôm lấy vai cậu, để cho cậu gối lên cánh tay mình.
Anh nhìn người đang nằm trong ngực mình, nhéo nhéo khuôn mặt có chút nóng của Lâm An Lan, rồi lại dùng tay cọ cọ lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cậu.
Lâm An Lan vươn tay nắm ngón trỏ của anh, tức giận trừng mắt lườm anh một cái, không cho anh bắt nạt môi mình nữa.
Trình Úc cười nắm chặt lấy tay cậu, hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cậu một chút.
Anh nắm lấy tay Lâm An Lan, nhìn cậu, rồi lại nhìn lên chữ “Hỷ” dán ở đầu giường, tim mềm nhũn.
“An An, em gọi anh là gì?” Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan mở mắt ra, không hiểu sao đột nhiên anh lại hỏi mình câu này. Cậu cẩn thận nhìn Trình Úc, thấy trong mắt ánh tràn đầy sự ấm áp, không nhìn ra một tia buồn bã nào, lúc này cậu mới yên tâm một chút.
Nếu không có một chút buồn bã nào thì chắc là không phải không có cảm giác an toàn, vậy cũng tốt.
Trình Úc thấy cậu không trả lời bèn ghé sát vào cậu, nói: “Trả lời anh đi.”
“Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?” Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi.
“Anh muốn nghe mà.” Trình Úc nói: “Trả lời anh được không?”
“Gọi anh là gì hả?”
Lâm An Lan bất đắc dĩ, đành trả lời: “Chồng.”
Trình Úc lập tức thỏa mãn, ôm chặt lấy cậu, cọ cọ vào tai cậu: “Vợ của anh thật tốt.”
“Anh hạnh phúc sao?” Lâm An Lan hỏi anh.
“Ừm.”
Lâm An Lan thấy anh thật sự rất dễ thỏa mãn. Cậu ôm lấy Trình Úc, nhẹ nhàng hỏi anh: “Vậy thì chồng à, chúng ta có thể ngủ được chưa?”
“Ngủ!” Trình Úc vươn tay tắt đèn, “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, con gái có thể không cần nhưng đêm xuân thì nhất định phải có!”
Lâm An Lan lập tức bật cười: “Anh còn muốn đêm xuân, mộng trong đêm xuân thì có”
“Nếu như anh nằm mộng trong đêm xuân thì nhất định cũng sẽ là cùng em trải qua đêm xuân.”
“Ai muốn cùng anh trải qua đêm xuân chứ”
“Đương nhiên là vợ cùng anh trải qua đêm xuân rồi.”
Lâm An Lan bị anh nói đến cạn lời, cậu cong cong ánh mắt ôm lấy anh, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Cameraman đi vào thì chỉ thấy Trình Úc đang đưa lưng về phía anh.
Cameraman kinh ngạc hỏi: “Anh Trình, anh không thay quần áo sao?”
“Thay rồi.” Trình Úc nói: “Nhưng sau đó thay lại.”
Cameraman cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói: “Ở đây sáng hay tối gì cũng lạnh, anh Trình và anh Lâm nhớ mang theo áo khoác.”
Trình Úc gật đầu cầm áo gió của mình, Lâm An Lan cũng đi lấy áo bông, hai người bước ra khỏi cửa cùng đi đến nơi tập trung.
Lúc đóng cửa, Trình Úc lại nhìn lên chữ hỷ trên cánh cửa, vươn tay sờ sờ.
Cameraman cười nói: “Anh Trình thích miếng dán đó lắm à.”
“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói: “Rất đẹp.”
Trình Úc cũng muốn dán trước nhà mình một cái, dán trên giường của anh và Lâm An Lan một cái, nhưng mà tất cả đều chỉ là mơ tưởng mà thôi.
Trình Úc thu tay lại thầm nghĩ, chờ tối trở về lại động phòng mới được.
Nhưng điều đáng buồn chính là đây dù sao cũng là nhà của người khác cho mượn để ghi hình chương trình, cho dù có động phòng cũng không thể làm gì được, nhiều nhất cũng chỉ có thể thuần khiết trùm chăn bông trò chuyện.
Nhưng đây lại là tấm chăn uyên ương được thêu hai chữ song hỷ chỉ dành cho vợ chồng mới cưới, cứ nghĩ đến đó là anh lại thấy thấy vui sướng.
Đây là căn phòng cưới đầu tiên anh và Lâm An Lan ở, là tấm chăn tân hôn đầu tiên anh và Lâm An Lan cùng đắp.
Đương nhiên đây cũng có thể là phòng tân hôn duy nhất, là tấm chăn tân hôn duy nhất của hai người.
Trình Úc thực sự rất biết ơn đôi vợ chồng mới cưới này, biết ơn ekip của chương trình, ết ơn ông trời đã ban cho anh những thứ này.
Trình Úc nở nụ cười quay qua ôm vai Lâm An Lan: “Đi thôi.”
Mọi người đã tập trung tại địa điểm ăn cơm, cơm là do chính người dân trong thôn chuẩn bị, họ đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm bữa cơm này nên mọi người ăn rất vui vẻ. Người chủ trì lại phát huy năng lượng tích cực một lần nữa, sau khi ăn cơm xong thì dẫn mọi người đến trường tiểu học duy nhất trong thôn.
Nói là trường tiểu học nhưng thật ra nơi này chỉ có duy nhất hai phòng học, mà hai phòng học này cũng không lớn lắm, mỗi phòng chứa được tối đa tầm mười sáu cái bàn học.
“Mọi người đến đây một thời gian chắc là cũng cảm thấy được, hiện nay số lượng thanh niên trong thôn tương đối ít, còn người già và trẻ em lại khá nhiều. Trường tiểu học Trái Cây mà chúng ta đang đứng là trường tiểu học duy nhất trong thôn, cũng là trường học duy nhất.”
“Ở đây mặc dù chỉ có hai phòng học, nhưng một phòng trong số đó lại đóng cửa quanh năm, một là trẻ em không đủ, hai là không có giáo viên.”
“Trưởng thôn nói với chúng tôi trường học này của bọn họ giống như một lớp học vỡ lòng. Những đứa trẻ đến tuổi đi học sẽ đến trường học này học những kiến thức cần thiết trong một, hai năm đầu, sau đó sẽ khuyên người nhà cho những đứa trẻ ấy lên thị trấn học tiếp.”
“Có một vái gia đình đồng ý cho con họ lên thị trấn, nhưng cũng có một số gia đình lại không muốn, họ muốn con mình ở lại đây tiếp tục việc học.”
“Lúc đầu trường học vẫn có giáo viên, nhưng dần dần thanh niên trong thôn bắt đầu rời đi, trong thôn cũng không có ai là giáo viên nên trường học đành đóng cửa.”
“Mấy tháng trước trong thôn có một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp trở về, tranh thủ kỳ nghỉ hè buồn chán đã dạy học cho tụi nhỏ hai tháng. Nhưng bây giờ nữ sinh đó đã vào thành phố làm việc nên nơi này cũng không còn giáo viên dạy học cho bọn nhỏ nữa.”
Mọi người nghe xong trầm mặc nhìn người chủ trì.
Lâm An Lan cúi đầu nhìn những cái bàn học trước mặt mình. Bàn học đã cũ nhưng lại rất sạch sẽ, có thể thấy rõ những hình vẽ bậy của đám trẻ con trên bàn.
Nhất thời trong lòng cậu có chút chua xót, người không đọc sách không nhất thiết phải buồn vì mình không đọc sách, nhưng người từng đọc sách thì lại buồn vì người khác không được đọc sách.
Trên đời này nếu có một việc mà ai cũng cần phải làm thì nhất định chính là đọc sách.
Sau khi người chủ trí nói xong thì người dẫn chương trình nói về chủ đề chính: “Tối nay sau khi đi thăm nơi này xong thì mọi người có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng bắt đầu từ sáng mai mọi người phải cùng với người trong thôn phấn đấu vì ngôi làng.”
“Ý anh là sao?” Có người hỏi.
“Nhập gia tùy tục, chương trình đang khảo sát tình hình trong làng, tổ nghiên cứu của chương trình đã chọn ra bốn công việc cho mọi người, lần lượt là hai giáo viên tiểu học, ba đầu bếp trường tiểu học, một người bán hàng ở cửa hàng tạp hoá, bốn người làm vườn.”
“Mọi người có thể tự chọn công việc cho bản thân, nếu mọi người không tiện chọn thì chúng ta có thể rút thăm để quyết định.”
Người chủ trì vừa nói xong thì Lý Vĩnh Tư đã giơ tay nói: “Tôi muốn làm giáo viên tiểu học, mơ ước lúc còn bé của tôi là được làm giáo viên.”
Trình Úc nghe vậy thì liếc nhìn Lâm An Lan một cái, mở miệng nói: “An An, em cũng chọn giáo viên tiểu học đi.”
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh, tuy là cậu cũng có ý định này, nhưng cậu lại lo ở đây có khá nhiều cô gái, đây rõ ràng là một công việc khá nhàn nên cậu không xung phong, không ngờ Trình Úc lại nói giúp cậu.
Trình Úc cười nói: “Thành tích của em tốt như vậy, còn là sinh viên đạt thành tích cao của trường đại học X, đúng lúc có thể nêu gương cho bọn nhỏ biết tầm quan trọng của việc học, thúc đẩy bọn chúng một chút.”
Những người khác nghe nói đến đại học X thì kinh ngạc nói: “Anh Lâm học ở đại học X sao? Trường đó là một trong năm trường đại học đứng đầu cả nước đó.”
Lâm An Lan cười cười: “Đúng vậy.”
“Chờ đã, tôi nhớ anh Trình từng nói cậu và anh ấy tốt nghiệp cùng một trường đại học, vậy anh Trình cũng học ở đại học X sao? Chúa ơi, chương trình của chúng ta đúng là Ngoạ hổ tàng long nha, có tận hai sinh viên xuất sắc!”
“Tôi không tính.” Trình Úc khoát tay nói: “Thành tích của tôi chỉ thuộc loại trung bình, còn thành tích của cậu ấy thuộc loại giỏi, lúc đi học còn giành được học bổng.”
Mọi người: ! ! !
Khó trách lúc đó cậu ấy trả lời những câu hỏi kia dễ dàng đến vậy!
Người chủ trì nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức thuyết phục cậu: “Vậy Lâm An Lan làm giáo viên đi, cậu lợi hại như vậy không biện minh được đâu.”
Lâm An Lan không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “Được.”
“Vậy tôi làm đầu bếp trong trường tiểu học.” Trình Úc giơ tay nói: “Có bao nhiêu đứa trẻ vậy? Chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho bữa ăn của mấy đứa trẻ này luôn hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng đám trẻ con không nhiều lắm đâu, tầm tám, chín đứa thôi.”
Trình Úc gật đầu: “Được.”
“Vậy tôi cũng làm đầu bếp.” Trần Anh Kiệt mở miệng nói: “Tuy tôi không biết nấu cơm nhưng tôi có thể học.”
“Tôi có thể làm những món đơn giản, tôi cũng đăng ký làm đầu bếp.” Giản Nhã Đạt giơ tay.
Không bao lâu sau tất cả mọi người đều đã chọn được công việc cho mình, sau đó ghi hình buổi tối xong trở về nhà.
Trên đường trở về Trình Úc hỏi nhân viên ekip cửa hàng tạp hoá duy nhất trong thôn ở đâu, nhân viên ekip chỉ chỗ cho anh, rồi hỏi: “Anh Trình muốn mua gì sao? Em có thể đi mua giúp anh.”
“Không cần đâu.” Trình Úc cười từ chối nói: “Hôm khác tôi tự đi cũng được.”
Anh muốn mua một cặp nến và một bình rượu.
Mặc dù không có đôi long phượng nhưng nến đỏ cũng có thể tạm chấp nhận.
Lâm An Lan hoàn toàn không biết trong lòng Trình Úc đang ôm những tâm tư này, nhưng lời nói của Trình Úc lại nhắc nhở cậu: Ngày mai dạy học em muốn mua một ít quà gặp mặt cho đám trẻ, giờ này cửa hàng còn mở không?”
“Chắc là còn mở cửa đó.”
Lâm An Lan muốn đi nên Trình Úc cũng đi cùng cậu.
Cửa hàng ở đây rất nhỏ, bà chủ bán hàng ngồi sau quầy thấy họ đến thì nở nụ cười vô cùng nhiệt tình, hỏi bọn họ bằng giọng phổ thông không chuẩn lắm: “Hai cậu muốn mua gì?”
Lâm An Lan nhìn qua các quầy hàng, mua một ít bánh quy, khoai tây chiên và kẹo, rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ tính toán một chút, nói với cậu: “70 tệ.”
Lâm An Lan lấy điện thoại di động ra, rồi sực nhớ ở đây không thể thanh toán bằng Airpay hay Wechat.
Cậu không mang theo tiền mặt nên nhất thời có chút lúng túng, may mắn là Trình Úc có mang theo, nên lúc cậu đang lúng túng thì anh đã móc ví tiền ra trả.
“Cảm ơn anh.” Lâm An Lan nói: “Lát nữa em sẽ cho anh một bao lì xì.” (một chức năng tặng tiền trên Wechat).
Cậu vẫn còn nhớ mình đang quay chương trình tạp kỹ nên khách khí nói.
Trình Úc mỉm cười, cố ý nói: “Bạn học cũ khách sáo quá rồi.”
Lâm An Lan cũng mỉm cười, cầm túi đồ ăn vặt vừa mua xong cùng Trình Úc trở về.
Lúc hai người trở về thì đã gần mười giờ, Lâm An Lan có chút buồn ngủ, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cameraman hỏi cậu: “Anh Lâm, anh định ngủ ở phòng ngủ chính sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh không cần bàn bạc với anh Trình một chút sao? Em thấy hình như anh ấy cũng muốn ngủ ở phòng ngủ chính.”Cameraman nhắc nhở.
Lúc này Lâm An Lan mới phản ứng lại. Căn nhà này có ba phòng ngủ, lúc bình thường hai người ghi hình trong chương trình nên ngủ ở hai phòng khác nhau.
Đều do gần đây cậu luôn ngủ cùng với Trình Úc, bất cẩn rồi!
“Tôi chờ anh ấy tắm xong rồi sẽ bàn bạc sau.” Lâm An Lan chữa cháy nói.
“Vâng.”
Trình Úc tắm rửa rất nhanh, điều kiện ở đây không quá tốt nên tắm cũng là một chuyện rất xa xỉ. Trình Úc tắm rửa qua loa rồi mặc áo ngủ, bước vào phòng ngủ.
Lâm An Lan vội vàng đứng lên nhắc nhở anh: “Trình Úc, anh muốn ngủ ở đây hay là ngủ ở phòng ngủ bên cạnh?”
“Ở phòng này.” Trình Úc lau tóc nói.
“Vậy em sang phòng kế bên ngủ nha?”
“Tại sao?” Trình Úc nghi ngờ hỏi.
Lâm An Lan mỉm cười cố gắng nhấn mạnh: “Mỗi người ngủ một phòng, vừa đủ.”
Trình Úc nghe cậu nói “Mỗi người ngủ một phòng” thì đã hiểu.
Nhưng làm sao anh có thể cam lòng để Lâm An Lan sang phòng bên cạnh ngủ, vì vậy anh liếc nhìn chiếc giường tân hôn mà mình mong nhớ từ lâu, dịu dàng nói: “Em nói cũng đúng, vậy em ngủ ở phòng ngủ chính đi, để anh sang phòng bên cạnh ngủ cũng được.”
“Anh cứ ngủ ở đây đi.” Lâm An Lan nhượng bộ nói.
“Không sao đâu.” Trình Úc nói xong rồi đi đến phòng ngủ phụ bên cạnh.
Phòng ngủ phụ này rõ ràng nhỏ hơn phòng ngủ chính rất nhiều, bày trí cũng không đẹp như phòng ngủ chính nhưng lại rất sạch sẽ.
Anh đang quan sát căn phòng thì thấy Lâm An Lan bước vào, trong ngực ôm cái chăn uyên ương mà mình đã mong nhớ từ lâu.
“Ở đây có vừa đúng hai cái chăn làm bằng tơ tằm, hai chúng ta mỗi người một cái.” Lâm An Lan nói rồi giúp anh đặt cái chăn lên giường.
Trình Úc gật đầu, thầm nghĩ không cần phải mỗi người một cái, hai người chúng ta đắp chung cũng được mà.
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về phòng trước.”
“Được.”
Trình Úc nói xong thì ngáp một cái, ngồi xuống giường.
Không lâu sau Lâm An Lan lại gõ cửa phòng anh.
Cậu lắc lắc cái máy sấy tóc trong tay: “Anh chưa sấy khô tóc đúng không? Cho anh này.”
Trình Úc cố ý nói: “Chỉ đưa cho anh thôi sao, không giúp anh sấy luôn à?”
Lâm An Lan: ! ! !
Lâm An Lan bất đắc dĩ nhìn anh, thầm nghĩ nhất định là tên này cố ý.
“Anh tự sấy đi.” Cậu nhét máy sấy tóc vào tay Trình Úc rồi quay người trở về phòng ngủ của mình.
Trình Úc cười cười nhìn cậu rời đi, trong mắt tràn đầy sự nuông chiều.
Anh giả vờ tiếc nuối thở dài với ống kính: “Bạn học cũ của tôi đó.”
Cameraman đứng cách đó không xa thầm nghĩ: Không tệ nha! Còn có vụ bạn học cũ giúp bạn học cũ của mình sấy tóc nữa. Anh chỉ là bạn học cũ chứ không phải bạn học nữ nha!
Trình Úc cầm máy sấy tóc sấy một lát rồi quay qua nói với cameraman: “Tôi buồn ngủ rồi, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cameraman nghe vậy cũng gật gật đầu: “Vậy anh Trình ngủ ngon.
“Ừm.”
Cameraman tắt máy quay đi tới phòng ngủ chính, gọi Lâm An Lan ra chụp ảnh rồi hai người đồng thời quay đi.
Lâm An Lan tiễn bọn họ ra cửa, lúc trở lại thì thấy Trình Úc đang đứng dựa vào
cửa, khoanh tay mỉm cười nhìn cậu.
“Trước khi ngủ nhớ tắt máy quay trong phòng.” Trình Úc nhắc nhở.
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc vươn vai đứng thẳng dậy, chậm rãi ghé sát vào cậu thấp giọng nói: “Ngủ sớm một chút.”
“Em biết rồi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm An Lan trở về phòng, tắt điện thoại xong để trên bàn, sau đó vẫy vẫy tay với máy quay, rồi mới tắt máy quay phim.
Chạy tới chạy lui hơn nửa ngày cậu cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi tắt máy quay xong thì lập tức trèo lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Nhưng cậu nằm xuống chưa được vài phút thì lại nghe tiếng gõ cửa.
Lâm An Lan không thể làm gì khác đành mở đèn, nằm úp sấp trong chăn nói vọng ra cửa: :Vào đi.”
Trình Úc đẩy cửa bước vào thì chỉ thấy Lâm An Lan đang nằm trong ổ chăn, từ vai trở xuống đều vùi trong chăn, chỉ chừa cái đầu ra ngoan ngoãn nhìn anh.
Cổ của Lâm An Lan rất trắng, tương phản với màu đỏ của chăn vừa giống như ánh nắng hoàng hôn trên bầu trời chiếu xuống mặt nước, lại giống như tân nương đang chờ người yêu của mình.
Trình Úc bất giác mỉm cười, đóng cửa lại đến gần cậu: “Ngủ rồi à?”
“Anh còn chưa ngủ sao?”
“Đương nhiên là phải ngủ rồi.” Trình Úc nói xong liền trèo lên giường.
Lâm An Lan: ? ? ?
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh kéo chăn ra rồi chui vào.
Lâm An Lan: …
Cậu cứ thắc mắc sao đột nhiên Trình Úc lại ngoan ngoãn chịu ngủ ở phòng kế bên như vậy, hoá ra là đang đợi cậu!
Xảo quyệt!
“Anh đã sớm có ý đồ rồi đúng rồi?”
“Bằng không thì sao?” Trình Úc vừa nằm xuống lập tức ôm lấy cậu: “Không lẽ vợ của anh ở cạnh anh mà anh còn muốn cô đơn ở khuê phòng sao?”
“Hơn nữa đây là phòng tân hôn, chăn tân hôn, làm gì có chuyện anh để vợ anh cô độc một mình trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo chứ, anh cũng không phải tra nam, sẽ không bao giờ làm loại việc này.”
Lâm An Lan bật cười: “Đây cũng không phải phòng cưới của chúng ta.”
“Bây giờ chúng ta đang ở đây vậy là được rồi.”
“Như vậy cũng được à?”
“Sao lại không?” Trình Úc hùng hồn nói: “Phòng tân hôn là chuẩn bị cho những cặp đôi muốn kết hôn. Em không muốn kết hôn với anh sao? Hay là không muốn cùng anh trở thành vợ chồng?”
Lâm An Lan bị logic của Trình Úc chọc cho dở khóc dở cười: “Anh quả không hổ là sinh viên khối tự nhiên, tư duy logic tốt như vậy!”
“Đúng vậy, sở trường của anh trước đây chính là hùng biện đó.” Trình Úc không biết xấu hổ trả lời.
Lâm An Lan thấy vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ kéo chăn lên giúp anh rồi dựa vào lòng anh ngủ.
Một tay Trình Úc ôm lấy cậu, một tay vươn ra, dùng ngón trỏ chọt chọt môi cậu, thấp giọng hỏi: “Bảo bối, lúc nãy ở cửa em nói gì vậy?”
Lâm An Lan: …
Lâm An Lan lục lại trí nhớ, nhớ đến câu nói kia của mình “Trở về rồi hôn tiếp.”
Cậu há miệng cắn ngón tay của Trình Úc, không đau nhưng để lại một vòng dấu răng mờ nhạt.
Trình Úc cười híp mắt, ấn ấn lên đôi môi cậu, dịu dàng dỗ dành: “Em hôn anh được không?”
Ánh mắt của anh quá mức si tình, giọng nói mang theo hương vị mê hoặc nhàn nhạt khiến Lâm An Lan bất giác có chút thẹn thùng.
Nhưng cậu cũng đã quen việc thân mật với Trình Úc, nên dù có hơi ngượng một chút nhưng cậu cũng ôm lấy eo anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Trình Úc siết chặt vòng tay ôm chặt Lâm An Lan vào lòng, tinh tế hôn lên môi cậu.
Lâm An Lan bị anh hôn có chút thở không thông, vô thức dựa vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng ngả đầu lên bờ vai anh.
Trình Úc thuận thế ôm lấy vai cậu, để cho cậu gối lên cánh tay mình.
Anh nhìn người đang nằm trong ngực mình, nhéo nhéo khuôn mặt có chút nóng của Lâm An Lan, rồi lại dùng tay cọ cọ lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cậu.
Lâm An Lan vươn tay nắm ngón trỏ của anh, tức giận trừng mắt lườm anh một cái, không cho anh bắt nạt môi mình nữa.
Trình Úc cười nắm chặt lấy tay cậu, hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cậu một chút.
Anh nắm lấy tay Lâm An Lan, nhìn cậu, rồi lại nhìn lên chữ “Hỷ” dán ở đầu giường, tim mềm nhũn.
“An An, em gọi anh là gì?” Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan mở mắt ra, không hiểu sao đột nhiên anh lại hỏi mình câu này. Cậu cẩn thận nhìn Trình Úc, thấy trong mắt ánh tràn đầy sự ấm áp, không nhìn ra một tia buồn bã nào, lúc này cậu mới yên tâm một chút.
Nếu không có một chút buồn bã nào thì chắc là không phải không có cảm giác an toàn, vậy cũng tốt.
Trình Úc thấy cậu không trả lời bèn ghé sát vào cậu, nói: “Trả lời anh đi.”
“Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?” Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi.
“Anh muốn nghe mà.” Trình Úc nói: “Trả lời anh được không?”
“Gọi anh là gì hả?”
Lâm An Lan bất đắc dĩ, đành trả lời: “Chồng.”
Trình Úc lập tức thỏa mãn, ôm chặt lấy cậu, cọ cọ vào tai cậu: “Vợ của anh thật tốt.”
“Anh hạnh phúc sao?” Lâm An Lan hỏi anh.
“Ừm.”
Lâm An Lan thấy anh thật sự rất dễ thỏa mãn. Cậu ôm lấy Trình Úc, nhẹ nhàng hỏi anh: “Vậy thì chồng à, chúng ta có thể ngủ được chưa?”
“Ngủ!” Trình Úc vươn tay tắt đèn, “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, con gái có thể không cần nhưng đêm xuân thì nhất định phải có!”
Lâm An Lan lập tức bật cười: “Anh còn muốn đêm xuân, mộng trong đêm xuân thì có”
“Nếu như anh nằm mộng trong đêm xuân thì nhất định cũng sẽ là cùng em trải qua đêm xuân.”
“Ai muốn cùng anh trải qua đêm xuân chứ”
“Đương nhiên là vợ cùng anh trải qua đêm xuân rồi.”
Lâm An Lan bị anh nói đến cạn lời, cậu cong cong ánh mắt ôm lấy anh, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.