Chương 29: CÔNG VIÊN GIẢI TRÍ
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Nó không thể ngăn mình đừng kêu thốt lên khi đứng trước một công trình kiến trúc thật vĩ đại. Ngay cổng vào là bức tượng thất tiên nữ to như quả núi. Người nào người nấy da trắng phau phau, má màu hồng đào tươi rói. Mỗi người cầm một nhạc cụ khác nhau, nàng gảy đàn, nàng thổi sáo, nàng cầm trống con...Tất cả có thể tóm gọn trong hai từ "sống động" và "hoành tráng". Anh lấy tay đẩy nhẹ nó từ phía sau, giục:
- Đừng đứng ngây ra đấy nữa! Bất ngờ còn đang chờ bên trong.
Nó theo anh bước qua cánh cổng được kết bằng hàng vạn bông hoa với đủ các màu sắc rực rỡ. Một thế giới mới hiện ra trước con mắt đầy thán phục của nó. Những vòi phun nước cao đến tận trời, những đường xe điện chạy dọc ngang, vùng trũng bên dưới tạo ra ao lớn ao nhỏ rải rác, những cây cổ thụ to lớn rậm rạp...và người qua lại đến ngợp thở.
- Cô thích bay hay đi dưới đất?
- Nghĩa là sao?
- Ý tôi là cô muốn tham quan một vòng nơi này ở dưới đất hay trên không?
- Mình có thể lên trên không được ư? - Nó vừa nó vừa ngẩng đầu nhìn lên trời và xém té ngửa khi thấy những sinh vậy khổng lồ đang thi nhau lượn vòng trên ấy.
Anh phá ra cười rồi nắm tay nó kéo về phía trước. Đến một bãi đất rộng được bao quanh bởi hàng rào màu trắng, anh buông tay nó ra và dặn dò :
- Đứng ở đây, chờ tôi. Và đừng đi đâu cả nhé!
Nó gật đầu chắc chắn và nhìn theo bóng anh khuất dần vào đám đông. Hình như đây là sân bay của mấy con khủng long đó. Nó thấy chúng hết đáp xuống lại bay lên liên tục. Bây giờ mới hiểu vì sao hồi đó anh nói khủng long là những con vật dễ thương một khi chúnng đã được thuần hoá. Cứ phải bay lên bay xuống cả ngày như thế chắc là mệt lắm. Nó bắt đầu thắc mắc không biết người ta lấy gì để nuôi mấy chiếc máy bay biết ăn này. Theo như nó quan sát thì ở đây có khoảng trăm con là ít. Máy móc còn phải đổ xăng, xài nhiên liệu nói chi là thú vật.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai làm nó giật cả mình.
- Em đứng chờ ai mà có một mình vậy? - Một thằng con trai chừng mười tám tuổi hất hàm hỏi.
Nó sợ hãi thụt lùi ra sau khi nhận ra xung quanh thằng con trai lạ mặt còn có thêm ba, bốn đứa nữa. Trong mặt đứa nào cũng thấy mà kinh.
- Cần gì phải sợ - Một trong số chúng cười khanh khách và đưa tay kéo nó lại gần - Để tụi này dẫn em đi tham quan một vòng nhé!
Nhưng trước khi các ngón tay thằng ấy kịp chạm vào cánh tay nó đã bị một bàn tay khác giữ lại. Anh xuất hiện khiến trái tm nó như reo lên mừng rỡ. Nó thấy thằng kia tái mặt vì đau mặc dù anh chẳng làm gì khác ngoài việc nắm lấy cổ tay nó. Với một nụ cười tươi trên môi, anh nháy mắt và quay sang nói với những đứa còn lại:
- Xin lỗi nhé! Cô gái này đi cùng với tôi.
Nó hơi nép người phía sau anh và đưa mắt nhìn bọn kia dò xét. Rõ ràng là trong cái giọng "ngọt ngào" ấy đã phát ra những tín hiệu thông báo cho chúng biết "khôn hồn thì tránh xa ra" Bởi xưa nay chỉ kẻ yếu mới thích nói nhiều. Vậy nên đám con trai ấy chỉ cười khinh khỉnh rồi rút đi hết. Lúc bấy giờ anh mới lắc đầu:
- Cứ thỉnh thoảng là lại bắt gặp những đứa như vậy. May mà ở chỗ đông người...
- Lúc nãy trông anh thật oai phong - Nó tủm tỉm cười -Tụi nó sợ anh ra mặt.
- Ai? Tôi hả? Không phải đâu - Anh xua tay - Chúng sợ người ta nói thì có.
Nó biết có nói thế nào anh cũng chẳng chịu nhận nên không cãi lại nữa. Anh kéo nó chạy về phía trước, mặt cười hớn hở:
- Trò này sẽ vui lắm đây.
Có khoảng năm sáu người cũng đang đợi giống anh và nó. Cách đó không xa, nó thấy người ta đang lũ lượt kéo nhau lên lưng một con khủng long vừa đáp xuống. Đúng lúc ấy, gió ào ào thổi đến làm bụi bốc lên đầy trời. Nó lấy tay che mũi và nheo mắt nhìn về phía hướng mặt. Một con khủng long khác vừa đập cánh đáp xuống. Nó có cái đuôi dài đầy gai, đôi cánh màu đỏ to khủng khiếp. Cái mặt dài và đôi mắt xanh ngọc sáng quắc.
Nó không biết mình có hoa mắt không khi thấy cái miệng đầy răng nhọn kia nhếch lên thành một nụ cười khi con khủng long nhìn thấy anh.
Con vật hơi cúi đầu và từ tốn đi lại gần. Anh mỉm cười khi con khủng long đã đứng trước mặt. Nó chậm chạp nằm xuống, đầu dúi về phía người anh như một chú chó muốn được chủ thương yêu, nựng nịu. Lỗ mũi nó thở phì phò nhưng cặp mắt thì lim dim khi anh dùng một bàn tay vuốt ve cái đầu sần sùi, to kếch xù của nó. Trong lúc ấy, từ những hàng ghế được gắn trên lưng con khủng long, người ta lần lượt bám vào chiếc thang dây để leo xuống.
- Đừng đứng ngây ra đấy nữa! Bất ngờ còn đang chờ bên trong.
Nó theo anh bước qua cánh cổng được kết bằng hàng vạn bông hoa với đủ các màu sắc rực rỡ. Một thế giới mới hiện ra trước con mắt đầy thán phục của nó. Những vòi phun nước cao đến tận trời, những đường xe điện chạy dọc ngang, vùng trũng bên dưới tạo ra ao lớn ao nhỏ rải rác, những cây cổ thụ to lớn rậm rạp...và người qua lại đến ngợp thở.
- Cô thích bay hay đi dưới đất?
- Nghĩa là sao?
- Ý tôi là cô muốn tham quan một vòng nơi này ở dưới đất hay trên không?
- Mình có thể lên trên không được ư? - Nó vừa nó vừa ngẩng đầu nhìn lên trời và xém té ngửa khi thấy những sinh vậy khổng lồ đang thi nhau lượn vòng trên ấy.
Anh phá ra cười rồi nắm tay nó kéo về phía trước. Đến một bãi đất rộng được bao quanh bởi hàng rào màu trắng, anh buông tay nó ra và dặn dò :
- Đứng ở đây, chờ tôi. Và đừng đi đâu cả nhé!
Nó gật đầu chắc chắn và nhìn theo bóng anh khuất dần vào đám đông. Hình như đây là sân bay của mấy con khủng long đó. Nó thấy chúng hết đáp xuống lại bay lên liên tục. Bây giờ mới hiểu vì sao hồi đó anh nói khủng long là những con vật dễ thương một khi chúnng đã được thuần hoá. Cứ phải bay lên bay xuống cả ngày như thế chắc là mệt lắm. Nó bắt đầu thắc mắc không biết người ta lấy gì để nuôi mấy chiếc máy bay biết ăn này. Theo như nó quan sát thì ở đây có khoảng trăm con là ít. Máy móc còn phải đổ xăng, xài nhiên liệu nói chi là thú vật.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai làm nó giật cả mình.
- Em đứng chờ ai mà có một mình vậy? - Một thằng con trai chừng mười tám tuổi hất hàm hỏi.
Nó sợ hãi thụt lùi ra sau khi nhận ra xung quanh thằng con trai lạ mặt còn có thêm ba, bốn đứa nữa. Trong mặt đứa nào cũng thấy mà kinh.
- Cần gì phải sợ - Một trong số chúng cười khanh khách và đưa tay kéo nó lại gần - Để tụi này dẫn em đi tham quan một vòng nhé!
Nhưng trước khi các ngón tay thằng ấy kịp chạm vào cánh tay nó đã bị một bàn tay khác giữ lại. Anh xuất hiện khiến trái tm nó như reo lên mừng rỡ. Nó thấy thằng kia tái mặt vì đau mặc dù anh chẳng làm gì khác ngoài việc nắm lấy cổ tay nó. Với một nụ cười tươi trên môi, anh nháy mắt và quay sang nói với những đứa còn lại:
- Xin lỗi nhé! Cô gái này đi cùng với tôi.
Nó hơi nép người phía sau anh và đưa mắt nhìn bọn kia dò xét. Rõ ràng là trong cái giọng "ngọt ngào" ấy đã phát ra những tín hiệu thông báo cho chúng biết "khôn hồn thì tránh xa ra" Bởi xưa nay chỉ kẻ yếu mới thích nói nhiều. Vậy nên đám con trai ấy chỉ cười khinh khỉnh rồi rút đi hết. Lúc bấy giờ anh mới lắc đầu:
- Cứ thỉnh thoảng là lại bắt gặp những đứa như vậy. May mà ở chỗ đông người...
- Lúc nãy trông anh thật oai phong - Nó tủm tỉm cười -Tụi nó sợ anh ra mặt.
- Ai? Tôi hả? Không phải đâu - Anh xua tay - Chúng sợ người ta nói thì có.
Nó biết có nói thế nào anh cũng chẳng chịu nhận nên không cãi lại nữa. Anh kéo nó chạy về phía trước, mặt cười hớn hở:
- Trò này sẽ vui lắm đây.
Có khoảng năm sáu người cũng đang đợi giống anh và nó. Cách đó không xa, nó thấy người ta đang lũ lượt kéo nhau lên lưng một con khủng long vừa đáp xuống. Đúng lúc ấy, gió ào ào thổi đến làm bụi bốc lên đầy trời. Nó lấy tay che mũi và nheo mắt nhìn về phía hướng mặt. Một con khủng long khác vừa đập cánh đáp xuống. Nó có cái đuôi dài đầy gai, đôi cánh màu đỏ to khủng khiếp. Cái mặt dài và đôi mắt xanh ngọc sáng quắc.
Nó không biết mình có hoa mắt không khi thấy cái miệng đầy răng nhọn kia nhếch lên thành một nụ cười khi con khủng long nhìn thấy anh.
Con vật hơi cúi đầu và từ tốn đi lại gần. Anh mỉm cười khi con khủng long đã đứng trước mặt. Nó chậm chạp nằm xuống, đầu dúi về phía người anh như một chú chó muốn được chủ thương yêu, nựng nịu. Lỗ mũi nó thở phì phò nhưng cặp mắt thì lim dim khi anh dùng một bàn tay vuốt ve cái đầu sần sùi, to kếch xù của nó. Trong lúc ấy, từ những hàng ghế được gắn trên lưng con khủng long, người ta lần lượt bám vào chiếc thang dây để leo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.