Chương 30: Ở BÊN ANH
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Chúng ta có lên đó không? - No kéo nhẹ tay áo anh hỏi.
- Có chứ. Đi nào!
Anh để nó lên trước, sau đó mới ngồi xuống ngay cạnh. Nó có hơi ngỡ ngàng khi anh chồm sang thắt dây an toàn cho mình nhưng sau đó thì không sao.
- Hình như con khủng long này...Nó thích anh lắm?
- Con khủng long nào ở đây mà chẳng thích tôi? - Anh bật cười.
- Thế ra ở đây nuôi toàn khủng long cái thôi ư?
- Ha Ha ... - Anh cười ra nước mắt - Cô xem ra còn khôi hài hơn tôi tưởng. Chúng thích tôi đơn giản vì ngày nào mà tôi và chúng chẳng gặp nhau.
- Anh làm việc ở đây sao?
- Ờ...Cũng có thể gọi là vậy.
Bây giờ thì nó đã hiểu. Thảo nào mà trước đây anh lại tỏ ra am hiểu về những con vật này đến vậy. Nó định hỏi anh thêm nhiều chuyện nữa về mấy con khủng long thì mọi thứ đột nhiên rung chuyển. Nó có thể cảm thấy gió bắt đầu nổi lên và những khớp xương của con khủng long dần chuyển động.
"Hấp" nó bay khỏi mặt đất và vút lên trời cao. Nhiều người bất ngờ đã hét toáng lên. Còn nó, miệng cũng há to như người khác mà sao chẳng có tiếng nào thoát ra nổi. Mỗi lần con khủng long nghiêng cánh lượn vòng là nó lập tức bấu lấy tay anh vì có cảm giác như mình sắp bị hất tung khỏi ghế. Phải mất gần năm phút nó mới quen với cảm giác lướt vù vù trên không thế này. Và một khi đã bình tĩnh để mở mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh thì...trên cả tuyệt vời.
Nó được lượn lờ quanh đỉnh những ngọn núi cao chót vót, lướt nhẹ trên mặt hồ mênh mông phẳng lặng. Con khủng long bay vụt qua những cái ao đầy cá sấu, những vùng đất đầy sư tử, làm cho bọn hươu cao cổ sợ hãi bỏ chạy tán loạn...Nó thấy những con vật này được nuôi dưỡng trong từng khu vực riêng biệt. Từ trên này nhìn xuống cứ như một khu rừng thu nhỏ.
Nó còn thấy những cái đu quay cao hơn cả mây; những tàu siêu tốc uốn lượn đến chóng mặt; những đường ống xanh đỏ ngoằn ngoèo, quái dị; những toà lâu đài khổng lồ bằng thủy tinh trong suốt, lấp lánh dưới ánh nắng...và còn rất nhiều thứ khác mà nó cũng không biết nên gọi đó là thứ gì.
Lúc bước xuống đất, đầu nó cứ quay cuồng cả lên làm anh phải dìu nó đến ngồi nghỉ trên một băng ghế đá gần đó. Nhưng mà nó thấy vui lắm. Có lẽ vì thế mà mặc dù mặt mày xanh lè xanh lét nó vẫn tươi cười nói:
- Nhất định phải kể với ba mẹ tôi mới được...Họ mà nghe chắc không tin nổi vào tai mình đâu...bay bằng...
- Thôi được rồi - Anh nhăn nhó đưa tay ngăn lại - Nghỉ ngơi chút đi mặt cô tái mét rồi kìa!
- Không sao - Nó lắc đầu lia lịa - Anh biết không, trước đây tôi chưa bao giờ thấy phấn chấn như lúc này. Lát nữa mình chơi trò gì? Có vui giống vậy không?
- Tí nữa phải kiếm trò gì nhẹ nhàng một chút để không về nhà chắc cô khỏi ăn cơm.
- Hồi nãy bay trên đó, tôi có thấy vài nơi rất hay. Nhưng chỗ này rộng quá, không biết làm sao...
- Chuyện này không cần cô phải lo. Người ta đã tính sẵn cho chúng ta rồi.
- Nhưng mà... - Nó lấy tay phe phẩy quạt cho mình - Tự nhiên tôi khát nước quá!
- Hay mình ăn kem đi! - Anh búng tay cái "tách".Nghe tới hai chữ "ăn kem" là nó cười tít mắt. Anh bảo nó ngồi đợi mình ở đó nhưng nó nhất quyết đòi đi theo cho bằng được. Chắc vì nó sợ lại gặp đám người lúc nãy.
- Thế nào? - Anh quay qua nhìn nó cười hỏi
- Ngon - Nó trả lời sau khi nuốt một cục kem mát lạnh xuống cổ.
Nhưng khi nhìn anh thì nó bỗng bật cười khúc khích.
- Có chuyện gì mà vui vậy? - Anh ngơ ngác.
Nó rút trong túi ra chiếc khăn tay đưa cho anh rồi cười mỉm:
- Trên mũi anh dính kem kìa!
- Thật à? - Anh lật đật cầm lấy với một chút bối rối trên nét mặt - Ủa, nhưng hình như...
Nó thấy anh nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trên tay và sau đó lại ngước lên nhìn nó:
- Cô còn giữ ư?
- À tôi...tôi...
Nó cũng không biết vì sao bấy lâu nay mình vẫn dùng chiếc khăn tay ấy. Thậm chí nhiều lúc còn lầm tưởng đó là vật của riêng mình. Thấy nó có vẻ lúng túng, anh liền đỡ lời:
- Chắc cô muốn kỉ niệm chuyến đi "ấn tượng" trong rừng phải không?
- Ừ...Tôi cũng nghĩ thế. - Nó lật đật tán thành.
- Trả lại cho cô. Cảm ơn - Anh chìa chiếc khăn cho nó.
- Nó là của anh mà. Anh giữ mới đúng chứ! - Đến lượt nó đẩy cái khăn về phía anh.
- Nhưng bây giờ nó là của cô - Anh mở lòng bàn tay nó ra và đặt chiếc khăn vào đó - Hãy coi đây như một món quà tôi tặng cô. Để lúc nào đó, sau khi đã về nhà, cô sẽ nhớ ra chúng ta từng gặp gỡ...
- Và đi chơi cùng nhau - Nó ngước nhìn anh.
- Đúng vậy - Anh mỉm cười và khép bàn tay nó lại - Trừ phi cô chê nó vì tôi mà dơ mất rồi.
- Dĩ nhiên là không - Nó cười - Chúng ta đi đâu đây?
- Cô thấy cái đài cao tít trên kia không?
- Chỗ có mấy cái ống màu xanh xanh ấy hả?
- Đúng rồi. Chúng ta sẽ lên trên đó. Nhanh lên nào!
- Có chứ. Đi nào!
Anh để nó lên trước, sau đó mới ngồi xuống ngay cạnh. Nó có hơi ngỡ ngàng khi anh chồm sang thắt dây an toàn cho mình nhưng sau đó thì không sao.
- Hình như con khủng long này...Nó thích anh lắm?
- Con khủng long nào ở đây mà chẳng thích tôi? - Anh bật cười.
- Thế ra ở đây nuôi toàn khủng long cái thôi ư?
- Ha Ha ... - Anh cười ra nước mắt - Cô xem ra còn khôi hài hơn tôi tưởng. Chúng thích tôi đơn giản vì ngày nào mà tôi và chúng chẳng gặp nhau.
- Anh làm việc ở đây sao?
- Ờ...Cũng có thể gọi là vậy.
Bây giờ thì nó đã hiểu. Thảo nào mà trước đây anh lại tỏ ra am hiểu về những con vật này đến vậy. Nó định hỏi anh thêm nhiều chuyện nữa về mấy con khủng long thì mọi thứ đột nhiên rung chuyển. Nó có thể cảm thấy gió bắt đầu nổi lên và những khớp xương của con khủng long dần chuyển động.
"Hấp" nó bay khỏi mặt đất và vút lên trời cao. Nhiều người bất ngờ đã hét toáng lên. Còn nó, miệng cũng há to như người khác mà sao chẳng có tiếng nào thoát ra nổi. Mỗi lần con khủng long nghiêng cánh lượn vòng là nó lập tức bấu lấy tay anh vì có cảm giác như mình sắp bị hất tung khỏi ghế. Phải mất gần năm phút nó mới quen với cảm giác lướt vù vù trên không thế này. Và một khi đã bình tĩnh để mở mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh thì...trên cả tuyệt vời.
Nó được lượn lờ quanh đỉnh những ngọn núi cao chót vót, lướt nhẹ trên mặt hồ mênh mông phẳng lặng. Con khủng long bay vụt qua những cái ao đầy cá sấu, những vùng đất đầy sư tử, làm cho bọn hươu cao cổ sợ hãi bỏ chạy tán loạn...Nó thấy những con vật này được nuôi dưỡng trong từng khu vực riêng biệt. Từ trên này nhìn xuống cứ như một khu rừng thu nhỏ.
Nó còn thấy những cái đu quay cao hơn cả mây; những tàu siêu tốc uốn lượn đến chóng mặt; những đường ống xanh đỏ ngoằn ngoèo, quái dị; những toà lâu đài khổng lồ bằng thủy tinh trong suốt, lấp lánh dưới ánh nắng...và còn rất nhiều thứ khác mà nó cũng không biết nên gọi đó là thứ gì.
Lúc bước xuống đất, đầu nó cứ quay cuồng cả lên làm anh phải dìu nó đến ngồi nghỉ trên một băng ghế đá gần đó. Nhưng mà nó thấy vui lắm. Có lẽ vì thế mà mặc dù mặt mày xanh lè xanh lét nó vẫn tươi cười nói:
- Nhất định phải kể với ba mẹ tôi mới được...Họ mà nghe chắc không tin nổi vào tai mình đâu...bay bằng...
- Thôi được rồi - Anh nhăn nhó đưa tay ngăn lại - Nghỉ ngơi chút đi mặt cô tái mét rồi kìa!
- Không sao - Nó lắc đầu lia lịa - Anh biết không, trước đây tôi chưa bao giờ thấy phấn chấn như lúc này. Lát nữa mình chơi trò gì? Có vui giống vậy không?
- Tí nữa phải kiếm trò gì nhẹ nhàng một chút để không về nhà chắc cô khỏi ăn cơm.
- Hồi nãy bay trên đó, tôi có thấy vài nơi rất hay. Nhưng chỗ này rộng quá, không biết làm sao...
- Chuyện này không cần cô phải lo. Người ta đã tính sẵn cho chúng ta rồi.
- Nhưng mà... - Nó lấy tay phe phẩy quạt cho mình - Tự nhiên tôi khát nước quá!
- Hay mình ăn kem đi! - Anh búng tay cái "tách".Nghe tới hai chữ "ăn kem" là nó cười tít mắt. Anh bảo nó ngồi đợi mình ở đó nhưng nó nhất quyết đòi đi theo cho bằng được. Chắc vì nó sợ lại gặp đám người lúc nãy.
- Thế nào? - Anh quay qua nhìn nó cười hỏi
- Ngon - Nó trả lời sau khi nuốt một cục kem mát lạnh xuống cổ.
Nhưng khi nhìn anh thì nó bỗng bật cười khúc khích.
- Có chuyện gì mà vui vậy? - Anh ngơ ngác.
Nó rút trong túi ra chiếc khăn tay đưa cho anh rồi cười mỉm:
- Trên mũi anh dính kem kìa!
- Thật à? - Anh lật đật cầm lấy với một chút bối rối trên nét mặt - Ủa, nhưng hình như...
Nó thấy anh nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trên tay và sau đó lại ngước lên nhìn nó:
- Cô còn giữ ư?
- À tôi...tôi...
Nó cũng không biết vì sao bấy lâu nay mình vẫn dùng chiếc khăn tay ấy. Thậm chí nhiều lúc còn lầm tưởng đó là vật của riêng mình. Thấy nó có vẻ lúng túng, anh liền đỡ lời:
- Chắc cô muốn kỉ niệm chuyến đi "ấn tượng" trong rừng phải không?
- Ừ...Tôi cũng nghĩ thế. - Nó lật đật tán thành.
- Trả lại cho cô. Cảm ơn - Anh chìa chiếc khăn cho nó.
- Nó là của anh mà. Anh giữ mới đúng chứ! - Đến lượt nó đẩy cái khăn về phía anh.
- Nhưng bây giờ nó là của cô - Anh mở lòng bàn tay nó ra và đặt chiếc khăn vào đó - Hãy coi đây như một món quà tôi tặng cô. Để lúc nào đó, sau khi đã về nhà, cô sẽ nhớ ra chúng ta từng gặp gỡ...
- Và đi chơi cùng nhau - Nó ngước nhìn anh.
- Đúng vậy - Anh mỉm cười và khép bàn tay nó lại - Trừ phi cô chê nó vì tôi mà dơ mất rồi.
- Dĩ nhiên là không - Nó cười - Chúng ta đi đâu đây?
- Cô thấy cái đài cao tít trên kia không?
- Chỗ có mấy cái ống màu xanh xanh ấy hả?
- Đúng rồi. Chúng ta sẽ lên trên đó. Nhanh lên nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.